Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 9-2: [ Hạ]



[…]

Nàng phát hiện chính mình bị giám thị!

Từ lúc rời khỏi giường sau, Tần Tố Quyết liền phát giác chính mình dù vô luận đi đến nơi nào, phía sau cũng đều có một đám cung nữ, thái giám theo đuôi một tấc cũng không rời.

Xem đám cung nhân luôn bám sát kia, nàng hơi dừng lại, bất đắc dĩ nói:“Chẳng lẽ các ngươi không có chuyện gì khác để làm sao, hay là do lưng ta có cái gì lì lạ làm cho các người không nỡ rời đi, cứ gắt gao đi theo như vậy?”

Vài tên thái giám nghe thấy vậy, đều không dám nói gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ, cũng không có ý rời đi.

Tần Tố Quyết thở dài,“Các ngươi không cần luôn ở cạnh hầu hạ ta, có cái gì cần ta sẽ cho gọi các ngươi.”

Thế nhưng đám người vẫn không đi, như cũ đứng ở nơi đó.

Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng, nhíu mày,“Hay đây là ý của hoàng thượng?”

Nghe đến đó, mọi người liền ào ào quỳ xuống, trong đó cầm đầu là Kiều Hỉ nói:“Hoàng thượng nói, nếu nương nương xảy ra chuyện gì không hay, hoặc là, bỗng nhiên không thấy bóng dáng, người lập tức sẽ làm cho đám nô tài lấy mệnh tới bù, mong rằng nương nương khai ân, đừng làm khó chúng nô tài.”

Tần Tố Quyết vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Nếu đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, các ngươi muốn thì cứ cùng đi.”

Nàng rất rõ tính tình của nam nhân kia, chuyện mà hắn muốn làm, ai cũng khuyên không nổi. Nàng biết, đây là hắn đang quan tâm tới nàng, lo lắng cho nàng, nếu thật sự muốn cưỡng ép, chẳng phải hắn chỉ cần giam nàng lại, liền có thể triệt để giải quyết vấn đề hay sao.

Không muốn gây khó xử cho đám cung nhân đang tuân theo hoàng mệnh này, cho nên, cho dù trong lòng nàng không được thoải mái, nàng cũng chưa hề lộ nửa điểm khó chịu.

Nhưng Kiều Hỉ nhìn ra sự không vui của nàng, nhỏ giọng nói:“Nương nương người cũng đừng trách hoàng thượng, không dối gạt nương nương, từ khi nô tỳ tiến cung đến bây giờ, vẫn là lần đầu nhìn thấy hoàng thượng khẩn trương như vậy. Tuy rằng chúng thần thân làm nô tài, không có tư cách ở trước mặt nương nương nói này nọ, nhưng quả thật nô tỳ không hy vọng nương nương vì chuyện này mà giận hoàng thượng.”

Tần Tố Quyết im lặng lắng nghe, không đáp lại. Nàng làm sao không biết đạo lý trong lời nói của Kiều Hỉ.

Nhưng biết thì biết, đối với việc Diệu phái một đám người minh ý theo đuôi, ngầm giám thị giám thị nàng như vậy, điều này làm nàng cảm thấy thật buồn bực.

“Nương nương, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, nhưng trong cả hoàng cung rộng lớn này, người duy nhất có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ, chỉ có nương nương thôi. Nếu hoàng thượng vui vẻ, cả hoàng cung cao thấp liền cùng nhau vui vẻ, nếu hoàng thượng không vui, cả hoàng cung này từ cao đến thấp cũng cùng nhau không vui”.

Nương nương, xin người hãy giúp đỡ cho, xem như thương xót cho toàn bộ nô tài trong cung này, xin người hãy thuận theo hoàng thượng một chút, như vậy, chúng ta làm nô tài, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn một chút.”

Nghe tiểu nha đầu xì xèo một lúc lâu sau, Tần Tố Quyết không nhịn được thở dài dưới đáy lòng một hơi.

Chiêu này của Kiều Hỉ thật đúng là làm cho nàng khó xử, nha đầu kia cùng nam nhân kia đều thật giống nhau, đều nắm rõ lòng của nàng, biết nàng không nỡ vì bản thân mình mà liên lụy tới người khác.

Không để ý tới Kiều Hỉ lẩm bẩm, nàng tiếp tục đi tới phía trước, đối đám cung nhân theo đuôi phía sau kia cũng cảm thấy thật đau đầu, liền quay đầu hỏi:“Ta đi vệ sinh, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đi theo ta sao?”

Đám người Kiều Hỉ dừng chân ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy từ cách đó không xa, có tiếng nói vọng lại, “Loại sự tình này sẽ không cần nhiều người đi theo như vậy, các ngươi đều lui ra đi.”

Người đến đúng là Đông Phương Diệu.

Đuổi đám nô tài đi xong, hắn mỉm cười bước tới phía nàng,“Tố Quyết, nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng.”

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái,“Chàng còn có thể vô lại hơn nữa không?”

Đông Phương Diệu mặt dày trả lời:“Chỉ cần có thể bảo đảm nàng thời thời khắc khắc không rời khỏi tầm mắt của ta, cho dù bị nàng mắng là vô lại, ta cũng không làm sao cả.”

“Nhưng Diệu, chàng phái một đám người đi theo ta cũng không thể giải quyết được vấn đề, trong lòng chàng rất rõ ràng, nếu ta muốn đi, đừng nói một đám cung nữ thái giám, cho dù chàng phái ra đại nội cao thủ vây quanh, cũng không thể ngăn cản được ta.”

Nghe đến đó, sắc mặt hắn đại biến.“Nói đến như thế rồi, mà nàng vẫn cố ý muốn đi tới thủy trại Bắc Hải, đáp ứng yêu cầu của Phong Dịch sao?”

Nàng trầm ngâm thật lâu, sau khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mười phần kiên định trả lời,“Đúng.”

“Vì sao nàng cứ nhất định phải cố chấp như vậy?”

“Đây không phải là cố chấp, mà là không muốn chỉ vì một mình ta làm hại toàn thiên hạ. Chiến tranh, tai nạn, sẽ chỉ làm cho bách tính vĩnh viễn rơi vào cơn ác mộng mang tên khốn cùng, Diệu, chẳng lẽ chàng đã quên thời điểm tiên hoàng tại vị, dân chúng trong thiên hạ đã phải trải qua những ngày như thế nào hay sao?”

Đông Phương Diệu dùng sức lắc đầu, cầm trụ bờ vai nàng.“Nhưng, ta cũng không nguyện ý đổi nàng để lấy sự bình an cho giang sơn này. Tố Quyết, nàng chỉ có thể là của ta, duy nhất một mình ta mà thôi, tại trên đời này, người ta chân chính để ý cũng chỉ có một mình nàng, nếu để trở thành minh quân mà đại giới ta phải trả là mất đi nàng, cho dù phải phát động chiến tranh ta cũng muốn bảo vệ nàng, cho dù lưng đeo tội nghiệt, bị thiên cổ bêu danh, ta cũng sẽ không hối không tiếc.”

“Diệu, chàng điên rồi!”

“Đúng, ta điên rồi, ta yêu nàng, yêu đến muốn phát điên, ta mặc kệ Phong Dịch rốt cuộc có âm mưu gì, ta cũng không quan tâm xem hắn rốt cuộc muốn có bao nhiêu tính mạng để tế bái vong hồn của Sở Tử Nặc, chỉ cần hắn dám làm hại, gây bất lợi cho nàng, gây bất lợi cho Bắc Nhạc, dù cho ta phải dốc hết sức lực, hi sinh hết thảy mọi thứ cũng muốn đấu cùng hắn!.”

Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của hắn, nàng không khỏi giận dữ nói:“Diệu, chàng phải biết, thiếu nợ người ta chung quy đều phải trả lại, nếu không trả, đời này làm sao có thể nào an tâm sống qua ngày?”

“Cho dù muốn trả, cũng nên là ta trả, mà không phải là nàng……”

“Không, chàng không sai, việc chàng làm chỉ là chọn một con đường tắt, đem thương vong hạn chế đến mức thấp nhất mà thôi. Nếu đổi lại ta là chàng, có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn giống như chàng. Nhưng chuyện này vẫn nên có người đứng ra phụ trách, cho nên, ta phải làm, đây cũng là chuyện mà ta nên làm.”

“Chuyện mà nàng gọi là chuyện nên làm, chính là chỉ việc đi chịu chết?”

Tần Tố Quyết im lặng không nói.

Đông Phương Diệu lại tức giận, rống to,“Không! Ta không cho phép loại sự tình này phát sinh, Tần Tố Quyết, nàng nghe rõ cho ta, ta không cho phép nàng rời hoàng cung nửa bước!” Dừng một chút, hắn chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, dưới đáy mắt, là sự lạnh lùng, nhẫn tâm trước nay chưa từng có.

“Cho dù phải dùng dây đem nàng trói lại, ta cũng sẽ làm.” Nói xong, hắn phân phó xung quanh,“Các ngươi canh chừng hoàng hậu cho trẫm, nếu nương nương có nửa phần sai lầm, trẫm sẽ đem các ngươi, những ngự tiền thị vệ ‘xuất sắc’, toàn bộ lập tức đem xử tử.”

Một hơi rống hoàn, cơn giận còn sót lại của hắn còn chưa tiêu hết hắn đã tiêu sái quay lưng mà đi, lưu lại Tần Tố Quyết ở lại, yên lặng không nói gì.

Tâm tình cực độ không tốt, lại tìm không thấy chỗ phát tiết. Đông Phương Diệu liền lập tức phái người triệu ‘út đệ’ (tiểu đệ) Đông Phương Lạc đang ở trong An Lạc vương phủ đùa giỡn với nương tử tiến cung.

Dọc đường đi, hắn giận đến tái mặt, đem hoàng huynh nhà mình ở trong lòng một lần lại một lần mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Gần đây vì việc triều đình bận rộn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bận đến khuya mới có thể hồi phủ.

Hôm nay thật vất vả tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi hồi phủ bù đắp cho Dung Tiểu Mãn, kết quả, đúng lúc hai người đang hưng trí bừng bừng thì Tường Quý đến, hắn còn nghiêm trang tuyên chỉ, nói cái gì mà hoàng thượng triệu kiến, hạn cho hắn trong vòng nửa canh giờ phải có mặt ở trong cung, nếu đến trễ dù chỉ là nửa khắc, cũng sẽ thu An Lạc vương phủ của hắn ngay lập tức.

Hắn nhất thời bị đạo thánh chỉ này chọc giận đến nổi trận lôi đình, hắn có thể tính toán ở trong lòng nhưng lại không dám hành động phản kháng, cũng không có gan dám kháng chỉ không tuân, dù sao hiện tại hắn cũng là người có gánh nặng gia đình đè nặng trên vai, vạn nhất hoàng huynh không thoải mái một cái, liền lấy Dung Tiểu Mãn nhà hắn ra khai đao, nếu vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Vội vội vàng vàng đi đến hoàng cung, tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, hắn đã bị hoàng huynh gọi đi qua.“Bồi trẫm uống hai chén.”

Đông Phương Lạc vẻ mặt không hiểu, tiến lên hỏi:“Hoàng huynh, Huyền Cương xảy ra đại sự gì à? Nên huynh mới vội vã phái người triệu ta tiến cung như vậy?”

Đông Phương Diệu tức giận trừng hắn một cái,“Chẳng lẽ nếu không có quốc gia đại sự, trẫm sẽ không thể triệu kiến ngươi sao?”

Không có quốc gia đại sự, vậy ngươi không có việc gì thì triệu kiến ta làm gì? Ta và ngươi lại không có gì hay để nói, cũng không phải bạn tâm tình a. Đông Phương Lạc trong lòng không thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn gắng nhịn xuống.

Hắn tiến lên vài bước, ngồi xuống đối diện với hoàng huynh nhà mình, nhìn nhìn rượu và thức ăn, tuy rằng đơn giản, nhưng đây đều là những món mà hoàng huynh thích ăn hồi nhỏ.

“Hoàng huynh, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì làm huynh u sầu như vậy? Cho dù là Huyền Cương thực sự xâm chiếm Bắc Nhạc ta đi nữa, huynh cũng không tất yếu lộ ra bộ dáng giống như trời sắp sập tới nơi như vậy đi?”

Đông Phương Diệu đã uống say không thèm trả lời, ngẩng lên liếc hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục uống.

Cái này…, Đông Phương Lạc cuối cùng cũng ngửi thấy chút mùi vị lạ, đáy mắt liền lóe lên vài tia sáng tò mò bát quái.

“Ta nói này hoàng huynh, tâm tình của huynh sở dĩ uể oải như thế, có phải là vì liên quan tới hoàng tẩu không?”

Tâm tình hắn quả thật là không tốt, rất rất không tốt.

Nếu là bình thường, hắn nhất định có thể lý trí mà phán đoán chuẩn xác sự lợi hại của các sự việc cũng như các mối quan hệ, nhưng một khi đã liên quan tới Tố Quyết, hắn sẽ không thể khống chế được lí trí cũng như tâm tình của mình.

Hắn rất muốn tìm một người để trò chuyện.

Nhưng nhìn khắp mọi nơi, dù trời đất bao la, nhưng lại không có lấy một người có thể lắng nghe hắn nói.

Người duy nhất thân cận với hắn, cũng chỉ có út đệ này.

Tuy rằng hắn thực sự không muốn tìm cái tên người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con này để tâm sự, nhưng hắn thực sự tìm không thấy người có thể giúp hắn đưa ra ý kiến, lời khuyên, như vậy hắn phải làm thế nào đây? Hắn phải làm thế nào mới có thể ‘không phụ thiên hạ không phụ khanh’ (không làm việc có lỗi với toàn thiên hạ nhưng cũng không làm việc có lỗi với người, hoặc một cá nhân) đây?

Rượu đã say ba phần, hắn cũng dần dần nói nhiều lên, sau đó liền đem những chuyện đã phát sinh trong những ngày gần đây, một năm một mười, rõ ràng rành mạch đều nói cho út đệ biết.

Đông Phương Lạc nghe xong không khỏi lâm vào suy nghĩ.

Trong lúc suy tư, hắn còn dò xét người đối diện vài lần, phát hiện hoàng huynh luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đầy bụng mưu kế, ý nghĩ xấu xa đầy đầu, vậy mà hóa ra cũng sẽ lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao như vậy.

Hắn một bên cười trộm, vui sướng khi thấy người gặp họa, một bên lại không nhịn được mà đồng tình với hoàng huynh nhà mình.

Suy nghĩ một lúc, liền khuyên nhủ:“Hoàng huynh, huynh giữ được thân thể của nàng, nhưng không thể giữ được lòng của nàng, tính cách hoàng tẩu như thế nào ta cũng biết, tin chắc là huynh cũng biết, nếu là việc mà nàng thực muốn làm, cho dù huynh có lấy vòng cổ buộc nàng lại, chỉ sợ lại đem nàng đẩy đi xa hơn. Chẳng lẽ huynh muốn làm cho hoàng tẩu phải bỏ đi giống lần như lần trước sao?”

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tâm Đông Phương Diệu lập tức quặn đau.

Hoàng tẩu có một câu nói rất đúng, nợ người khác, thủy chung đều phải trả lại, như vậy mới là công bằng, là công đạo của trời, cho dù huynh là hoàng thượng, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy.”

Hắn cự tuyệt nghe lời nói như vậy,“Trẫm đã nói qua, cho dù trẫm lưng đeo bêu danh cũng nhất định phải bảo vệ nàng.”

Đông Phương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu,“Hoàng huynh, huynh chẳng lẽ không biết rằng, điều mà hoàng tẩu không tiếc hy sinh sinh mệnh cũng muốn thủ hộ, chính là tính mạng của huynh, anh danh của huynh, thiên thu nghiệp lớn của huynh hay sao? Năm đó huynh trừ bỏ Sở Tử Nặc, không chỉ bởi vì hắn là chướng ngại vật lớn nhất cản đường huynh đăng cơ, càng bởi vì huynh ghen tị mối ràng buộc giữa hắn và hoàng tẩu, kết quả huynh dùng kế giết chết hắn, nhưng sau đó huynh đổi lại được cái gì, đó là hoàng tẩu không hiểu cùng với một trái tim băng giá. Hiện thời, nếu huynh lại không để ý tới tâm tình của nàng, vì nàng mà phát động chiến tranh, hoàng huynh, huynh cho là hoàng tẩu còn có mặt mũi nào mà đối mặt với thế nhân đây? Nếu như vậy, nàng sẽ bị nói thành họa thủy.”

Đạo lý đơn giản như vậy, Đông Phương Lạc biết, tất nhiên Đông Phương Diệu cũng biết.

“Hoàng huynh, kỳ thực ở trong lòng huynh sớm đã có đáp án, chỉ là huynh không dám đối mặt thôi, huynh sợ đối mặt,cái đoạt được đến sẽ là kết quả tệ nhất. Nhưng là, có một số việc không phải chỉ cần huynh trốn tránh là có thể giải quyết! Huynh là hoàng thượng, là hoàng đế của Bắc Nhạc Quốc ta, là tín ngưỡng của thiên hạ dân chúng, lúc này, việc huynh phải làm là ra quyết định chính xác, như vậy mới không làm người trong thiên hạ thất vọng.”

Đông Phương Lạc tận tình khuyên nhủ xong, lại nói:“Có một số việc, ta cũng chỉ có thể nhắc thôi, huynh thông minh hơn so với ta, tầm nhìn so với ta cũng xa hơn nhiều, tự nhiên là biết rõ ràng nên làm như thế nào. Mặt khác, uống nhiều rượu đối với thân thể không tốt, ta tin rằng hoàng tẩu cũng không muốn nhìn thấy huynh say rượu đâu”.

“Cùng với mượn rượu giải sầu, không bằng cùng hoàng tẩu hảo hảo nói chuyện, ta đã hết lời muốn nói rồi, ta muốn hồi phủ, Dung Tiểu Mãn còn ở trong phủ chờ ta.” Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy.

Đông Phương Diệu bị út đệ chọc cho tức giận đến nghiến răng. Nếu hắn quyết tâm được, còn mất công đem lão tam từ trong vương phủ lôi tới đây sao?

Nhìn bóng lưng út đệ đi xa, hắn lại không nhịn được hồi tưởng lại lời nói mà út đệ vừa nói.

Tuy rằng có chút chói tai, nhưng đó lại là những câu nói có lý.

Thời điểm trở lại Triều Minh Cung, đã là đêm khuya.

Tần Tố Quyết còn chưa ngủ, một mình ngồi trước cửa sổ, dường như có tâm sự, sắc mặt ngưng trọng.

Đông Phương Diệu không tiến vào ngay, đứng ở cửa, từ chỗ xa xa nhìn về phía nàng.

Cùng lúc đó, nàng cũng nhận thấy được cái nhìn chăm chú của hắn, liền quay lại nhìn.

Thoáng chốc hai cặp mắt liền tương giao.

Khi nàng nhìn sâu vào mắt hắn, trong lòng bỗng dưng thấy đau xót.

Cặp kia mắt, tựa như hồ sâu, có thống khổ, bi thương, có ảo não, đôi mắt ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc trong đó và dường như chúng đang quay cuồng, gào thét, điên loạn, thẳng cho đến cuối cùng, lại hóa thành một tia bất đắc dĩ, bị mạnh mẽ đè nén xuống dưới.

Hắn hướng nàng đi tới, hai tay dang rộng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói:“Cả đời này, đối với ai ta đều có thể lãnh huyết, bạc tình, nhưng chỉ duy độc đối với nàng, ta không thể nào quyết tâm đối xử như vậy được. Tố Quyết, nếu nàng thực sự muốn đi thực hiện lời hứa, vậy thì nàng đi đi, ta biết, cho dù ta có ngăn cản nàng đi nữa, cũng không thể thay đổi được điều gì.”

Nghe đến đó, nước mắt Tần Tố nhất thời rơi xuống.

Nàng gắt gao ôm lấy nam nhân trước mắt, song chưởng run run, lệ trong suốt, xuyên thấu qua vạt áo của hắn, thấm ướt cả ngực của hắn.

Đông Phương Diệu cảm thụ được cỗ ấm áp kia, thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.

Diệu, nếu ta không thể trở về, đáp ứng ta, chàng nhất định phải làm một hoàng đế tốt!”

Hắn không trả lời, chỉ là càng ôm chặt lấy nàng, thật lâu không có nới lỏng tay.