Dê Con Có Cái Đuôi Màu Xanh

Chương 17: Dê con có cái đuôi màu xanh



Dịch: Diêu Nhiên

✢✤✣

Kì nghỉ hè lớp 8 năm đó, Hứa Diễn Đường về quê, hôm đó sau khi Điền Quý Hành tới nhà cô. Hễ cứ nhàn rỗi buồn chán liền chạy tới nhà của Điền Quý Hành mỗi ngày.

Chiều hôm đó, cô nhớ rõ mình đang đứng trước cửa nhà anh, mặt trời sắp xuống núi, bầu trời rất đẹp. Những đám mây ở đằng xa cuộn lại thành từng mảng mang theo màu cam rực rỡ, giống như rừng lá phong trải khắp bầu trời.

Điền Quý Hành đứng trước cửa đợi và chuẩn bị tiếp đón cô.

Cô rất thích phòng của Điền Quý Hành vì nó rất lớn, sàn nhà không phải là gạch lục giác thường thấy trong thôn mà là sàn gỗ nhẵn bóng, khi bước lên bằng chân trần sẽ hơi lành lạnh, không loại cảm giác gập ghềnh như của gạch lát nền lục giác.

Cô ngồi trên sàn nhà, nhưng vẻ mặt lại uể oải.

Điền Quý Hành lấy một chai sữa mà anh thích nhất đưa cho cô, hỏi cô bị sao vậy. Cô từ chối chai sữa kia rồi nói: “Không sao cả, chỉ là mình cãi nhau với Trâu Động Thuỵ thôi.”

Điền Quý Hành cũng ngồi xếp bằng bên cạnh cô, anh hỏi: “Trâu Động Thuỵ là ai?” Anh vặn mở nắp chai sữa rồi chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.

“Mình chưa kể với cậu à? Bạn trai mình.”

Chai sữa trong tay không cầm chắc nên khẽ lay động, sữa chảy lên chóp mũi anh để lại một giọt trắng đục.

Hứa Diễn Đường ‘chậc’ một tiếng, rút tờ khăn giấy đưa cho anh, lên tiếng quở trách: “Uống sữa mà cũng uống thành như vậy được nữa.”

Điền Quý Hành đặt chai sữa xuống, sau khi lau sạch sẽ chóp mũi mình thì nắm chặt lấy tờ khăn giấy kia. Khăn giấy mềm mại bị anh vò nhăn nhúm. Anh tiếp tục xé tờ giấy thành từng chút một từ những góc mềm mại.

Hứa Diễn Đường thấy nhìn thấy bút vẽ mới mua trên bàn, liền cầm hộp bút vẽ 36 màu lên rồi hỏi anh: “Có thể cho mình mượn vẽ một lát không?”

Điền Quý Hành gật đầu.

“Mình vẽ cậu nhé.” Hứa Diễn Đường cười hì hì rồi nói, Điền Quý Hành nhìn về phía mặt giấy trắng tinh của cô. Cô dùng bút màu đen vẽ phác họa ra một con dê con trên tờ giấy trắng.

Điền Quý Hành bực bội cau mày lại, cố gắng cúi thấp đầu, cằm cũng bị dồn lại thành ba ngấn thịt.

Hứa Diễn Đường đặt bút xuống, nhìn dáng vẻ của anh liền cười ngặt nghẽo: “Không hài lòng sao? Dê con rất đáng yêu mà.”

Điền Quý Hành khẽ lắc đầu.

“Cậu cũng vẽ một chút đi.” Hứa Diễn Đường đẩy tờ giấy về phía anh: “Tạo hình của chính cậu, mình nhất định phải tham gia sáng tạo.”

Điền Quý Hành do dự một lúc rồi tuỳ ý lấy bút màu xanh lá cây từ trong đó ra.

Mặc dù không chịu thừa nhận mình là một con dê nhưng đây là tranh Hứa Diễn Đường vẽ, anh vẫn không dám tuỳ ý phá hỏng nó. Cuối cùng chỉ đệm thêm một chút màu xanh lá ở phần đuôi.

Hứa Diễn Đường cười càng to hơn nữa: “Làm gì có đuôi dê nào màu xanh lá cây chứ. Đuôi của cậu màu xanh à?”

Điền Quý Hành thấy cô cười đến là vui vẻ nên giống như hùa theo mà khẽ gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng khẽ mỉm cười.

Điều hòa trong phòng của Điền Quý Hành là rất mạnh, máy đang lặng lẽ thổi gió lạnh.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời màu đỏ cam dần chuyển sang màu tím đậm.

Một màu tím đậm mà vừa nhìn thấy liền cảm giác trở nên mệt mỏi khốn khổ.

Hứa Diễn Đường dứt khoát thoải mái mà nằm xuống, mái tóc dài xõa trên sàn gỗ màu giống như một đóa hoa đen nở rộ trên biển đỏ.

Điền Quý Hành buông khăn giấy xuống và nhìn cô.

Mí mắt của cô có hơi từ từ nhắm lại, dáng vẻ trông rất buồn ngủ.

“Cậu không ngủ trưa sao?”

“Cãi nhau với Trâu Động Thuỵ xong thì không ngủ luôn.”

“Cậu như vậy là… yêu sớm.” Anh không hiểu sao mình lại dám nói ra những lời này, anh cũng đã thích một người từ rất sớm rồi và anh cũng yêu sớm.

Bởi vì buồn ngủ, động tác cong khóe môi của Hứa Diễn Đường cũng trở nên chậm lại.

Cô nói: “Cậu còn nhỏ thế mà dám nói yêu sớm. Mình không phải vậy. Làm sao? Cậu còn muốn dạy bảo mình à?”

“Không có.” Điền Quý Hành khẽ nói.

Sự mất mát và ủ rũ trong lời nói ai nghe cũng hiểu, nhưng do Hứa Diễn Đường quá buồn ngủ, buồn ngủ đến độ muốn ngủ thiếp đi luôn.

“Cậu và… cậu ta đã hôn môi chưa?” Cô nghe thấy Điền Quý Hành hỏi như vậy.

“Vẫn chưa.” Hứa Diễn Đường chậm chạp nói ra hai chữ này: “Mình ngủ ở chỗ cậu một lát nhé, dê con.” Mí mắt của cô dần dần khép lại.

Thật lâu sau đó, tinh thần

Sau một thời gian dài, trước khi tinh thần của Hứa Diễn Đường chìm vào trong giấc mộng thì cô lại nghe thấy Điền Quý Hành nói ——

“Mình không phải là dê con, mình cũng không ăn cỏ, mình ăn thịt.”

Hứa Diễn Đường khởi động lại ý thức định phản bác, cô muốn nói, cậu ăn thịt gì.

Còn chưa nói thành lời thì tinh thần và lý trí đang lơ mơ của cô thoáng cái đã trở lại, sợi dây lỏng lẻo trong não cô đột nhiên thắt lại ——

Điền Quý Hành nói cho cô biết, anh ăn thịt gì.

Vừa rồi anh đã nhẹ nhàng hôn cô.

Thịt mà anh ăn, là cô.

Đôi mi đang nhắm nghiền của Hứa Diễn Đường không thể nhận ra thoáng run lên hai cái.

Điền Quý Hành dán mắt vào cô, sau đó nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Xin lỗi.” Lời anh nói bao hàm sự áy náy, chân thành, tủi thân lại khúm núm.

“Đây là bí mật của mình.”

Hứa Diễn Đường không biết phải nói thế nào nên tiếp tục nhắm chặt mắt, nhưng cũng không thể ngủ tiếp được nữa.

Cô ở trong thế giới đen tối đó suy tư về ý nghĩa của nụ hôn môi này là gì.

Suy nghĩ đến khi bản thân cũng mệt mỏi, cuối cùng, cô nghĩ, hôn môi thì hôn môi. Lúc nhỏ cô đã từng hôn môi biết bao nhiêu người rồi đấy thôi, có cái gì ghê gớm đâu.

Nhưng cô không biết, nụ hôn này không giống như những nụ hôn lơ đãng lusc nhỏ, nó cất giấu tình cảm và tâm sự nặng trĩu của một chàng trai.

Cô cũng không biết, con dê con mà cô ngẫu nhiên vẽ ra ấy sẽ thường xuất hiện trong giấc mơ của cô nhiều năm sau đó.

Buổi chiều mùa hè hôm ấy, Điền Quý Hành có thêm một bí mật không nói thành lời.

Hứa Diễn Đường cũng vậy