Dê Con Có Cái Đuôi Màu Xanh

Chương 19: Sao may mắn



Dịch: Diêu Nhiên

✢✤✣

Hứa Diễn Đường về rồi.

Lòng bàn tay của Điền Quý Hành ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.

May mà cô không từ chối thẳng, anh vừa hèn mọn lại vừa cẩn thận từng li từng tí mà âm thầm vui mừng.

Hôm sau, Trâu Động Thuỵ lại gọi điện thoại cho Hứa Diễn Đường.

Hứa Diễn Đường bị lời tỏ tình của Điền Quý Hành quấy nhiễu đến phiền muộn trong lòng, hoàn toàn không muốn bắt máy.

“Hôm qua tôi uống say, xin lỗi nhé.” Trâu Động Thuỵ ở đầu dây bên kia nói xin lỗi.

“Tôi biết rồi, nếu không cần thiết thì hạn chế gọi điện thoại cho tôi đi.” Hứa Diễn Đường khẽ vuốt ấn đường.

“Chuyện tôi bảo muốn quay lại với cậu, cậu đừng để trong lòng nhé.”

“Ờ.”

Nghe thấy Hứa Diễn Đường trả lời lạnh nhạt như vậy, Trâu Động Thuỵ cảm thấy lòng tự trọng của mình dường như bị cô giẫm đạp dưới chân. Cậu ấy tự dưng bắt đầu nổi điên: “Hứa Diễn Đường cậu thật sự là đồ vô tâm.”

Hứa Diễn Đường trực tiếp ngắt điện thoại.

Trâu Động Thuỵ lại gọi tới.

“Đặc biệt gọi sang để mắng tôi đấy à?”

“Từ năm lớp 9 tôi đã muốn nói rồi, trong lòng cậu đã có người khác mà còn hẹn hò yêu đương cái quái gì.” Trâu Động Thuỵ ở đầu bên kia nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi có ai? Tự cậu đi tìm người con gái khác còn quay sang trách tôi à?” Hứa Diễn Đường mãi mãi không bao giờ quên được cảnh tượng trông thấy Trâu Động Thuỵ hôn môi cùng với người con gái khác.

“Tôi thừa nhận là vì tôi không chịu đựng được cô đơn, đó còn không phải là vì cậu đã ngó lơ tôi trong suốt khoảng thời gian năm lớp 9 ấy hay sao.”

“Tôi đã nói rồi, chuyện học hành năm cuối cấp rất quan trọng.” Hứa Diễn Đường cảm thấy trái tim rất mệt mỏi, cô đã từng giải thích với cậu ta không chỉ một lần.

“Chuyện học hành quan trọng à, có một quãng thời gian cậu suốt ngày bận chuẩn bị quà cho cái người ‘bạn thân’ gì đó. Không rảnh hẹn hò với tôi nhưng lại có thời gian đi chuẩn bị quà cho ‘Điền gì đó’ à! Cậu thích cậu ta mà còn hẹn hò với tôi làm quái gì.”

“Tôi cũng từng giải thích rồi, cậu ấy chỉ là bạn, quan hệ của chúng tôi…” Hứa Diễn Đường đột nhiên không nói tiếp được nữa, trong đầu xuất hiện biểu cảm cứng rắn mà tỏ tình với cô một cách chân thành của Điền Quý Hành.

Im lặng một hồi, Trâu Động Thuỵ mở lời: “Hứa Diễn Đường, tôi cũng chẳng muốn nói cái gì cả, đêm qua tôi uống say rồi quấy rầy cậu là lỗi của tôi.”

Cô cứ thế mà nhẹ nhàng nói một câu: “Không sao cả.”

“Tôi còn thích cậu, cậu nói xem chúng ta vẫn còn cơ hội không.” Trâu Động Thuỵ hỏi cô.

Hứa Diễn Đường không chút chần chừ: “Không.”

*

Sau khi được Trâu Động Thuỵ ‘nhắc nhở’, Hứa Diễn Đường nhớ lại quãng thời gian năm lớp 9 của cô. Mặc dù cô vô cùng không bằng lòng đến thành phố A, nhưng lúc cô rời khỏi thành phố A, cô cũng lưu luyến không rời. Cô không nỡ xa ông bà nội, không nỡ rời xa Điền Quý Hành.

Cô vẫn còn nhớ cảnh tượng từ biệt với Điền Quý Hành hôm đó ——

“Nghỉ hè năm sau mình vẫn sẽ quay lại.” Cô hào hứng bừng bừng mà bảo đảm với anh.

Nhưng trên mặt của Điền Quý Hành đã không còn bao nhiêu mong đợi nữa, anh chỉ gật đầu mà thôi, sau đó anh cười rồi vẫy tay với cô: “Năm sau gặp.”

Cô năm mười bốn tuổi đã ghi nhớ lời hứa này ở trong lòng, cô nghĩ kì nghỉ hè năm lớp 9 cô nhất định sẽ quay lại và mang theo quà về tặng cho Điền Quý Hành. Vì thế cô mua một cái bình thuỷ tinh thật to và định lấp đầy nó bằng những ngôi sao may mắn mà tự cô gấp rồi lại tặng cái lọ may mắn nặng trĩu này cho Điền Quý Hành.

Hầu hết thời gian cô đều dùng để học tập, ngoài học hành ra thì có thời gian rảnh liền gấp sao giấy nên tự nhiên cũng kém tương tác với Trâu Động Thuỵ.

Cô định gấp cho xong sao giấy trước kỳ nghỉ hè lớp 9, thu xếp lọ may mắn xong nhưng lại vì chuyện ngoài ý muốn kia mà cô đã không tặng quà cho anh. Thậm chí… cũng không đến gặp anh vào kì nghỉ hè năm lớp 9.

Nói đến đây, cô xem như lại thất hứa một lần nữa rồi.

Khóe miệng cô kéo ra một đường hình vòng cung.

*

Hứa Diễn Đường bảo suy nghĩ chốc lát là suy nghĩ tận mấy ngày trời.

Điền Quý Hành cũng không tiếp tục thúc ép cô nữa, cũng không đến trường tìm cô. Anh cố gắng hết sức biến mất khỏi thế giới của Hứa Diễn Đường cho cô đủ không gian để suy nghĩ thật nghiêm túc.

Đường Phong Nam không nhìn nổi cũng không chịu nổi nữa mà nhúng tay vào.

Tối thứ sáu, Hứa Diễn Đường tình cờ gặp Đường Phong Nam ở cổng trường sau giờ tự học buổi tối.

Không phải là tình cờ mà cậu ấy đặc biệt tới để tìm cô.

Lần này, Hứa Diễn Đường đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không bày ra sắc mặt khó coi này nọ với cậu ấy nữa.

“Tâm sự chút?”

“Tâm sự gì?”

“Tâm sự về thanh mai trúc mã đáng thương kia của cậu.”

Sắc mặt Hứa Diễn Đường chợt cứng đờ, Đường Phong Nam bổ sung thêm: “Yên tâm, tự tôi tới tìm cậu. Cậu ấy không biết, vả lại cậu ấy đã đi từ ban nãy rồi.” Cằm của Đường Phong Nam khẽ hất về hướng con ngõ nhỏ kia.

Trong McDonald cổng sau trường học.

“Tôi chỉ tuỳ tiện kể trần thuật một chút sự thật chứ không muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai người các cậu.”

Hứa Diễn Đường gật đầu, đợi cậu ấy mở lời.

“Tôi vốn không thân với cậu ấy, nhưng sau này chúng tôi đã nói chuyện trong buổi họp mặt bạn học vào kỳ nghỉ hè của năm lớp 7. Cậu còn nhớ chứ? Buổi họp lớp tiểu học của chúng ta ấy.”

Hứa Diễn Đường mím môi suy nghĩ chốc lát sau đó lắc đầu, cô không nhớ có một chuyện như vậy.

“Bình thường thôi vì lúc đó cậu cũng không đến.” Đường Phong Nam mỉm cười.

“Điền quý Hành lúc đó vô cùng, vô cùng muốn gặp cậu. Tôi lừa cậu ấy rằng, cậu sẽ đến buổi họp lớp. Cậu ấy cũng ngoan cố đi theo đến ngay, thấy cậu không tới vẻ mặt xụ xuống suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi tôi bảo cậu sẽ không tới đâu thì cậu ấy suýt chút nữa muốn khóc luôn.”

Hứa Diễn Đường lập tức cúi đầu xuống, hàng mi thoáng lay động vài cái, chóp mũi dâng lên sự chua xót.

Bởi vì sau khi cô tốt nghiệp tiểu học đã từng hứa với anh rằng, cô sẽ quay lại vào kỳ nghỉ hè năm lớp 7.

Nhưng cô lại nuốt lời.

“Kỳ nghỉ hè năm lớp 8, suốt cả kì nghỉ hè cậu ấy cũng chưa từng tới tìm tôi. Sau này đi hỏi mới biết thì ra cậu quay lại, lúc đó cậu ấy rất vui mừng, vui tới mừng tôi có thể cảm nhận được cậu ấy quả thật rất thích cậu.”

“Năm lớp 9 cậu lại không quay về, nhưng cậu ấy đã không còn đau lòng giống như năm lớp 7 nữa, hoặc có thể nói… cậu ấy đã học được cách che giấu bản thân rồi. Tôi không biết cậu ấy có đau lòng hay không, nhưng chắc chắn là có cô đơn. Tôi từng hỏi cậu ấy rất nhiều lần, thi đại học xong cậu ấy muốn làm gì. Cậu ấy chỉ nói muốn đến thành phố Q.”

“Vì sao vậy nhỉ, vì cậu ở thành phố Q.”

Nước mắt đảo quanh hốc mắt của Hứa Diễn Đường.

Cô không biết, không biết Điền Quý Hành đã chịu nhiều tủi thân vì cô đến như vậy. Nghe Đường Phong Nam kể lại, Hứa Diễn Đường chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn vô cùng.

Anh trong sáng và tốt đẹp, mười hai tuổi – cái độ tuổi ngây thơ thuần khiết ấy đã chịu đựng tổn thương chỉ bởi vì cô không giữ lời hứa. Cô cho rằng mình là bạn thân nhất của anh nhưng lại nhận ra rằng bản thân đã tổn thương anh nhiều lần đến vậy.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu khá hư hỏng. Bản thân thì ở thành phố Q hẹn hò yêu đương đến thoải mái dễ chịu, để lại mình cậu ấy ở đây đợi cậu. Nhưng cũng không thể trách cậu được, cậu ấy không nói thì sao cậu biết được cơ chứ. Nhưng bây giờ cậu ấy đã nói ra rồi, cậu có thể xem xét đến cậu ấy, thì hãy quay đầu lại mà nhìn xem thử đi.”

*

Sau khi Điền Quý Hành tắm xong thì nhận được tin nhắn của Hứa Diễn Đường ——

“Mình suy nghĩ xong rồi, cậu xuống dưới đi, mình đang ở bên dưới nhà cậu.”