Dê Con Có Cái Đuôi Màu Xanh

Chương 6



Edit: Thuỳ Linh

✢✤✣

Điền Quý Hành đứng ở cửa lớp 12-9 chờ cô.

Ba lô có quai đeo màu đen làm hằn lên những nếp nhăn của những chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh kém chất lượng. Cổ áo hướng lên trên, làm lộ ra áo ba lỗ bên trong.

Hứa Diễn Đường cười chế giễu.

Điền Quý Hành hỏi cô làm sao vậy.

Hứa Diễn Đường lắc đầu nói không có gì.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hứa Diễn Đường vốn tưởng mình nên là người chủ động, nhưng Điền Quý Hành lại tung ra một mớ câu hỏi cho cô trả lời, làm cô không có cơ hội nào —

“Sao cậu quay lại?” Thành phố A tốt hơn thành phố Q rất nhiều, chuyện Hứa Diễn Đường về đây học lớp 12 làm Điền Quý Hành cảm thấy nghi ngờ.

“Chỉ vì… Một vài nguyên nhân.” Hứa Diễn Đường không muốn nói nhiều về chuyện gia đình mình.

“Cậu còn liên lạc với các bạn lúc trước không?”

“Có chứ.”

Điền Quý Hành cụp mắt nhìn cô, dừng một chút, anh hỏi: “Bạn hồi cấp 2 thì sao?”

“Cũng có, nhưng mà ít.”

Hứa Diễn Đường vừa đáp vừa sờ tóc mình. Có vài cọng buông xuống, cảm thấy hơi rối, cô cột đơn giản, đuôi tóc lắc lư trong không khí rồi dừng ở đầu vai.

Cơn gió thoảng qua, mang theo mùi hương của cô.

Điền Quý Hành hoảng hốt.

Cô nắm lấy tóc, dây thun nhỏ làm bằng dây su, không tròng vô cổ tay được nên cô ngậm lấy, lưu loát buộc tóc mình lên.

Đôi bàn tay trắng nõn luồn giữa dây thun, lưu loát vén tóc lên, dùng dây thun cột chặt lại.

Toàn bộ quá trình chỉ có 5 giây, nhưng không biết Điền Quý Hành thất thần trong bao lâu.

Đoạn đối thoại vừa rồi lại xuất hiện trong đầu, tay Điền Quý Hành nhúc nhích.

“Trâu Động Thụy thì sao?”

Hứa Diễn Đường nghe thấy cái tên này thì dừng bước, tiếng giày vải đế bạt tạo nên tiếng động không nhỏ trên nền xi măng.

Cô quay đầu nhìn Điền Quý Hành, biểu cảm khó hiểu.

Cô nói: “Đã chia tay rồi thì sao còn có thể liên lạc được nữa chứ.” Nói xong rồi cúi đầu giậm chân xuống đất, như là đang xả giận.

“Chia tay à?” Điền Quý Hành không biết rằng lúc anh nói câu này ra đã cố gắng kiềm chế sự vui sướng cỡ nào.

“Hồi lớp 9.” Hứa Diễn Đường đáp.

Cứ như thế, hai người đi ra giao lộ. Nhà Điền Quý Hành ở bên trái, còn Hứa Diễn Đường phải đi về bên phải.

Dưới đèn đường, gương mặt trắng như sứ của Hứa Diễn Đường phát sáng, cô chớp mắt. Ngẩng đầu nói với Điền Quý Hành cao hơn cô rất nhiều: “Mình hỏi cậu một câu được không.”

Điền Quý Hành gật đầu, kiên nhẫn đợi chờ.

“Sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy?” Từ thời khắc thấy anh, là Hứa Diễn Đường đã muốn hỏi rồi.

Bên cạnh hai người là một cánh đồng hoa, trong bụi cây cỏ cất giấu tiếng ve và tiếng ếch kêu.

Bốn phía yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Điền Quý Hành hơi giật mình, hiếm khi anh cong môi, mở miệng: “Mình thấy cậu không hiểu mình chút nào.”

Con ngươi sáng ngời lập lòe ánh sáng, chỉ là sao ánh sáng đó lại ảm đạm như thế.

Gương mặt Hứa Diễn Đường vẫn đang tươi cười, trong lòng hơi rung rinh.

Câu trả lời của Điền Quý Hành như là đang chỉ trích, chỉ trích cô không hiểu anh. Hứa Diễn Đường vẫn coi anh là bạn mình, tuy rằng bốn năm không liên hệ với nhau nhưng cô thường xuyên nghĩ đến anh. Một câu này của anh đã phủ nhận tất cả kí ức của cô.

Cô không hiểu anh chút nào, nên mới nói rằng anh thay đổi.

Logic của Điền Quý Hành là thế.

Hứa Diễn Đường nghiêm túc tự hỏi về lời nói của anh.

Có phải cô thật sự không hiểu anh hay không?

Cô nhìn vào đôi mắt anh, đã lâu rồi mới có cảm giác tội lỗi. Bởi vì cô thấy trong mắt anh có sự tủi hờn, nhưng cố gắng che giấu, thế nhưng vẫn bộc lộ ra. Vì lúc nhỏ cô đã thấy điều này nhiều lần rồi.

Đột nhiên, anh chẳng cảm thấy ghê tởm nữa, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm thoải mái hắn, đan xen thêm cả sự tự hào –

Bị cô phát hiện rồi.

Anh không thay đổi, vẫn là cậu bé mít ướt không giấu được như trước kia.

Thu lại khóe miệng cứng đờ, cô dịu dàng nói: “Vậy thì sau này mình sẽ tìm hiểu lại!”



Tắm rửa xong, Hứa Diễn Đường nhận được điện thoại của mẹ.

Bối cảnh là tiếng ê ê a a.

Hứa Diễn Đường nghiêng đầu kẹp điện thoại, đứng ở mép giường xếp đồ của mình vừa mới phơi khô.

“Con có khỏe không? Có bắt kịp bạn bè không?” Giọng nói mẹ hơi mệt mỏi.

Hứa Diễn Đường có chút đau lòng, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

“Cũng được ạ, An An còn chưa ngủ sao mẹ?”

Mẹ bên phía bên kia ui cha một tiếng, hình như đang bị em bé quấn lấy, Hứa Diễn Đường nghe thấy mẹ nói với An An, “Đừng quậy, mẹ đang nói chuyện với chị gái con. Hay là con cũng nhớ chị hả?”

Hứa Diễn Đường cười đến cong mắt, nói vào điện thoại: “Chị cũng nhớ An An.” Mặc kệ cậu bé có nghe thấy hay không, cô vẫn nói.

“Con có bạn mới ở thành phố Q không?”

“Dạ có, cũng gặp bạn cũ nữa.” Hứa Diễn Đường nghĩ đến Điền Quý Hành.

“Hồi tiểu học à?”

“Vâng.”

“Vậy cũng tốt.”

Cuộc đối thoại không mặn không nhạt được diễn ra trong vòng 20 phút.

Lúc sắp cúp máy, mẹ do dự hỏi: “Ông bà nội con… thế nào?”

Hứa Diễn Đường đã xếp xong quần áo, ngồi ở trên giường, giương mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Cũng tốt ạ, vẫn khỏe.”

Sau một lúc trầm mặc, dường như mẹ vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Đã biết mẹ muốn hỏi gì, Hứa Diễn Đường không lên tiếng, cuối cùng, cô nói trước: “Mẹ ngủ ngon.”

Mẹ thở dài một hơi, “Ngủ ngon, Đường.”

Cúp máy.

Hứa Diễn Đường nói với ánh trăng bạc ngoài cửa sổ: “Tất cả mọi thứ đều tốt, chỉ là con hơi nhớ ba.”

Giọng nói nhỏ bé như đang thì thầm với vầng trăng

Trên đùi có xúc cảm hơi ẩm ướt.

Cô lau đôi mắt, cả bàn tay đều ướt.



Một tháng trôi qua nhanh, đã đến ngày 1 tháng 9.

Lớp 10 và 11 cũng trở lại trường, trong khuôn viên lại trở nên náo nhiệt.

Hứa Diễn Đường rất vui, vì nhà ăn lại có thêm nhiều đồ ăn. Lúc mệt mỏi vì làm bài tập thì có thể nhìn đàn em đùa giỡn dưới sân trường để thả lỏng tâm tình.

Đường Phong Nam bắt đầu thu được lợi nhuận nhanh chóng khi làm ăn đàng hoàng, ngày 1 tháng 9, Điền Quý Hành nhận được tin nhắn của cậu ấy – “Em gái tôi học lớp 11-3.”

Anh trả lời một chữ “Ừ”.

Giờ nghỉ ngơi sau tiết thứ hai buổi sáng.

Vốn Hứa Diễn Đường định ngủ bù trong phòng học, nhưng giờ lại đang ngồi ở nhà ăn nhìn Hà Ngưng Nhuế ăn sáng.

“Cậu có nghĩ là khối 12 mình có đi du lịch gì không?”

“Đi du lịch gì mà đi, đi học còn đủ nữa.” Hứa Diễn Đường nhìn vào bát cháo lớn còn thừa của cô ấy, quở trách.

“Năm trước có mà, nói chứ trường của tụi mình nhân văn quá ha, sợ học sinh lớp 12 chịu áp lức học tập nên tổ chức đi du lịch nữa chứ.” Hà Ngưng Nhuế chậm rì rì ăn một muỗng cháo.

Hứa Diễn Đường đáp bừa, thoáng nhìn hình dáng thân quen cách đó không xa. Cảm thấy vừa khéo, cô nhếch mày, vừa định kêu anh “Điền Quý Hành”, nhưng lại nuốt vào bụng —

Điền Quý Hành đang đứng chỗ bồn rửa tay ở ngoài cửa nhà ăn.

Bên cạnh anh là một nữ sinh, lùn hơn anh rất nhiều.

Hứa Diễn Đường chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, cô thấy đuôi ngựa của cô ấy đong đưa trong không khí.

Còn thấy cô ấy kéo vạt áo của Điền Quý Hành.

Cuối cùng, Điền Quý Hành khẽ cong môi.

Chớp chớp, cô cụp mắt.

Hà Ngưng Nhuế đút cho cô một muỗng cháo, cô ăn, sau đó chép miệng, nói: “Dở.”

Cháo dở.

“Gì vậy, cháo ngon mà.” Hà Ngưng Nhuế lẩm bẩm, tự đút cho mình một muỗng khác.

Dở vô cùng, Hứa Diễn Đường chép miệng lắc đầu.

Giờ phút này, cô nghĩ, có đúng là mình không hiểu Điền Quý Hành như cô nghĩ hay không.