Đế Cuồng

Chương 109: Là tiên hay nhân, là nhân hay ma?



- Đạo vận chân giả!

Cặp mắt khổng lồ sau lưng hắn bắt đầu xuất hiện, trợn trừng nhìn về phía Thiên Ảnh Nhân.

- Ta nhắm mắt là giả, mở mắt chính là thật, không có bất kỳ hư vọng nào che nổi đôi mắt của ta!

Tròng mắt của Độc Cô Minh cũng bắt đầu xuất hiện đầy tơ máu đỏ tươi, quả nhiên đạo vận chân giả của hắn chính là khắc tinh của những loại bộ pháp che mắt giống như Hành Vân Lưu Thủy. Bản thể Thiên Ảnh Nhân nhanh chóng bị Độc Cô Minh phát hiện.

Trong tay hắn hiển hóa ra hư ảnh của Toái Mộng đao, sau khi xác định phương vị bản thể Thiên Ảnh Nhân đã bị khóa chặt không cách nào bỏ chạy được nữa, hắn liền tung người lên không, chém xuống một đao Diệt Tuyệt.

Nếu cảm ngộ của Chân Võ ở đao này chỉ đơn thuần là diệt nhân, diệt đi kẻ địch trên chiến trường đã tàn sát đồng loại. Thì một đao này của Độc Cô Minh lại mang ý nghĩa diệt mệnh. Một đao chém xuống, không mệnh cách, bố cục gì có thể lưu lại trên người hắn. Đao này không phải để diệt tuyệt chúng sinh, mà là diệt đi xiềng xích trói buộc vận mệnh của mình. Đây là đao thứ sáu trong Độc Cô Cửu Trảm của hắn, cùng tên nhưng khác cảm ngộ với Chân Võ.

- Diệt mệnh… Ha ha, ngươi muốn vận mệnh của ngươi không bị ai trói buộc, nhưng chính ngươi lại đi trói buộc vận mệnh của người khác…

Một đao của Độc Cô Minh chém thẳng xuống đầu Thiên Ảnh Nhân. Tàn niệm của ông ta đã suy yếu vô cùng, không cách nào tránh thoát. Nhưng lúc sắp bị hủy diệt liền cất tiếng cười vang khiến Độc Cô Minh vô cùng kinh ngạc. Nhưng đao thế đã đến, không cách nào thu lại, mà hắn cũng không thể thu được, thời hạn mười khắc đã tới, nếu không sớm giải quyết tàn niệm này thì hắn chắc chắn chết không nghi ngờ.

- Ta có thể giữ lại chân trời, giữ lại năm tháng, nhưng sau cùng lại không thể giữ chính bản thân mình… Đã vậy thì tán đi, hoàn thành sứ mệnh sau cùng của ta…

Chỉ thấy tàn niệm của Thiên Ảnh Nhân dần dần tiêu tán trong không trung, cũng không hề uất hận mà còn có giải thoát.

Độc Cô Minh trầm mặc. Muốn lấy truyền thừa không còn cách nào khác là phải hủy diệt tàn niệm cuối cùng này. Dù sao Thiên Ảnh Nhân đã chân chính chết đi, tàn niệm kia mặc dù vất vưởng ở nhân thế năm mươi vạn năm nhưng không thể xem như một loại sinh mệnh, chỉ đơn thuần là do oán niệm và chấp niệm của ông ta tạo thành.

- Ơn nhận được truyền thừa, sẽ báo đáp bằng máu nếu thời gian cấm kỵ xảy ra…

Ngoài một câu hứa hẹn như vậy, Độc Cô Minh cũng không biết nói gì hơn. Diệt tàn niệm của người để truyền thừa lại cho mình, theo luân lý mà nói chính là ăn cháo đá bát, quên cội nguồn. Nhưng ở thế giới tu đạo này, không có đúng sai, cũng không có luân lý. Nếu cùng mục tiêu thì chính là minh hữu, khác mục tiêu sẽ trở thành địch nhân. Hắn tiếp nhận truyền thừa của Thiên Ảnh Nhân thì sẽ nối tiếp mục tiêu và lý tưởng trước khi chết của ông ta, đó là bảo vệ nhân tộc.

Thế giới hồng hoang cũng vỡ tan, vô số tàn ảnh màu xám biến thành sương khói dung nhập vào linh hồn Độc Cô Minh, hiện ra hai loại công pháp mà hắn cực kỳ khao khát có được.

- Hành Vân Lưu Thủy tượng trưng cho đạo vận chữ hành, mà Tạo Tôn thuật, đích xác chính là Đại Phân Thân thuật thời thái cổ. Thiên Ảnh Nhân cũng không luyện mà chỉ lưu giữ trong ký ức.

Điều này khiến Độc Cô Minh thoáng trầm mặc. Hắn nhớ lại một câu nói của ông ta.

“Đại Phân Thân thuật, Tạo Tôn thuật, đây không phải thuật pháp do ta ngộ ra, chỉ mang ý nghĩa trao gửi. Thứ đại đạo duy nhất ta theo đuổi chỉ có một chữ “hành”… Ngươi muốn hủy diệt ta để lấy nó sao?”

- Rốt cuộc trao gửi mà ông ta nói, là dành cho ta hay là dành cho một kẻ nào khác?

Độc Cô Minh vô cùng mê man, càng ngày những tao ngộ hắn trải qua càng khiến hắn cảm thấy rối loạn về thân phận của mình. Người địa cầu xuyên không tới, Trường Sinh thể thức tỉnh sau mộng mị, hay là cường giả thời cổ luân hồi sống lại? Tất cả những thân phận này gần như đều phù hợp với những điều hắn gặp phải.

- Phải tìm được chủ công của Hắc Thủ! Hắn biết thân phận của ta, bằng mọi giá phải tìm ra hắn!

Độc Cô Minh dứt khoát rời khỏi thế giới hồng hoang đang dần tan vỡ bên trong đạo quả. Khi thân hình hắn hiện ra bên ngoài, đạo quả và đạo hoa cũng hoàn toàn biến mất, trở thành luồng khói xám dung nhập vào thân thể hắn. Từ thân thể hắn lại tỏa ra một loại đạo vận ung dung tự tại, giống như nước chảy mây trôi, không gì ngăn cản được bước chân của mình. Tuy vậy, Độc Cô Minh hiểu đây chỉ là loại đạo vận thuộc về Thiên Ảnh Nhân, nếu muốn biến nó thành của mình thì phải tìm cách cảm ngộ nó theo một cách khác, sử dụng nó theo một phương thức riêng biệt.

- Đã tham thì tham cho trót, Diệu Pháp Tiên Âm ta cũng muốn đoạt vào tay. Bằng vào tiên huyết bên trong khổ hải, ta cũng có tư cách tiếp nhận truyền thừa.

Vì tàn niệm đã bị hủy diệt nên bộ xương của Thiên Ảnh Nhân cũng không còn làm ra bất kỳ động tác gì. Để mặt đạo quả của Diệu Âm Phạm Thiên xuất hiện trong lòng bàn tay mình.

Linh hồn của Độc Cô Minh nhanh chóng dung nhập vào trong đạo quả màu trắng này, ngay lập tức một loại đạo vận vô tình nhưng hữu ý bao vây lấy hắn, khiến thế giới xung quanh hắn lại nhanh chóng biến đổi.

Không phải gió tanh mưa máu, cũng không phải sát ý trùng trùng, càng không có quyết đấu sinh tử… không ngờ thế giới bên trong đạo quả tiên tộc chỉ đơn thuần là một đình nhỏ bên hồ, bốn phía có trướng rũ màn che, gió nhẹ thổi qua khiến chúng bay phấp phới.

Độc Cô Minh lúc này đang ngồi đối diện với nam tử mặc áo trắng, cử chỉ thần thái phiêu dật như tiên nhân. Trên người y không hề có chút sát khí nào như bộ xương của y đang biểu lộ lúc giao tranh với Thiên Ảnh Nhân.

- Ngươi rốt cuộc là tiên hay nhân?

Nam tử áo trắng nhìn Độc Cô Minh mỉm cười hiền hậu, không ngờ hỏi ra một câu khiến hắn sững sờ. Cũng không đợi hắn trả lời, nam tử kia rót cho hắn một tách trà. Đoạn y đứng lên thở dài đứng vén tấm trướng đang che phía bờ hồ, đứng đó nhìn về nơi xa xăm.

- Chém chém giết giết, ngươi thấy có vô vị không? Vì sao lục đạo không thể chung sống hòa thuận với nhau? Vì sao cứ nhất định phải xâm chiếm nhân tộc, khiến con em tiên tộc tử thương vô số? Tu hành mục đích tìm ra bản ngã, hướng về đại đạo. Vì sao không màng nhân quả mà làm ra những việc này?

Độc Cô Minh trầm mặc. Hắn đang tự hỏi Diệu Pháp Tiên Âm phải chăng là một loại vấn đạo? Nếu không trả lời được thì bản thân sẽ trầm luân hoặc tổn thương. Nhưng nam tử áo trắng như hiểu được hoài nghi của hắn, chỉ cười nhẹ:

- Ngươi đang nghĩ vì sao tàn niệm của ta và Thiên Ảnh Nhân đời đời kiếp kiếp hủy diệt nhau, nhưng ta trong đạo quả lại nói khác phải không? Ngươi cho rằng nhân tộc các ngươi là vô tội sao? Lúc nhân tộc đạt đến đỉnh phong cũng đàn áp các tộc quần khác, khiến ma tộc huyết chảy ức vạn dặm, xương tiên tộc chất cao tạo thành Trích Tiên sơn chạm tới trời xanh. Các ngươi đổ máu, chúng ta cũng đổ máu. Các ngươi có thể trấn áp ngũ đạo, ngũ đạo vì sao lại không thể trấn áp các ngươi?

Nam tử áo trắng nhìn mặt hồ phẳng lặng, chỉ vì một cơn gió nhẹ lướt qua mà gợn sóng, nụ cười nhẹ nhàng của y lại trở thành tiếng cười gằn đầy giận dữ:

- “Thanh thủy bổn vô ưu, nhân phong tầm diện. Thanh sơn giai bất lão, vị tuyết bạch đầu.” Diệu Âm ta vốn tay không nhuốm máu, nếu không phải Thiên Ảnh Nhân từng đến cấm địa tiên tộc nhằm mục đích cảm ngộ đại đạo chữ hành, vì chiếm đoạt lợi ích mà giết đi bảy muội muội và bốn ca ca của ta. Làm sao ta từ bỏ bản tâm của mình, tham gia vào chiến trường lục giới, quyết tâm phải tru diệt y cho bằng được. Mà ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là tiên hay nhân, là nhân hay ma?

Với tiếng quát này của nam tử áo trắng, Độc Cô Minh chỉ biết lắc đầu. Cảm xúc trong người hắn lúc này rất hỗn loạn. Giữa đúng và sai luôn tồn tại một ranh giới rất mỏng manh. Ngươi đứng ở phía nhân tộc sẽ chỉ nhìn thấy bi thương của nhân tộc, cho nhân tộc là đúng, còn ngũ đạo tội ác tày trời. Nhưng khi ngươi đứng về phía ngũ đạo, lại thấy hành vi của nhân tộc không cách nào tha thứ, bằng mọi giá phải tru diệt tới cùng. Rốt cuộc phải hiểu thế nào, xử lý thế nào, chẳng lẽ cứ nói ra một câu “đạo bất đồng” là xong sao?