Đế Cuồng

Chương 152: Bách Diện Hắc Tâm



Vì cảm giác đoạn cuối chương trước khá củ chuối. Nên bỏ đi một ngàn chữ, viết lại một chút.

- ---------------

- Nói nhăng nói cuội, rõ ràng là ngươi giết bọn họ, còn dám đặt điều đổ lỗi. Tưởng người bộ lạc Tây Phong ta đui mù hết sao?

Một tộc nhân tu vi Tiên Thai lên tiếng. Thân phận của đám Độc Cô Minh rất đặc biệt, tuy nói là tù nhân nhưng tiền chuộc đã đàm phán xong với bên Độc Cô gia. Để đem về ba người này, Độc Cô gia sẽ phải trả một cái giá cực lớn, thậm chí còn thêm cả tiền để mua vị trí cho họ tham gia lễ tế thần diễn ra vào đêm nay. Những người có tư cách phân xử Độc Cô Minh, ngoài Mã thánh nữ và Đại Ngưu ra thì cũng chỉ có những tế tửu đức cao vọng trọng đang đứng ở trên tế đàn kia.

- Người bộ lạc các ngươi đã không đui mù, vì sao lại không thấy bọn chúng gây sự với ta trước. Ta thân là hoàng thất Độc Cô thánh hoàng triều, cho dù hiện tại bị bộ lạc các ngươi giam cầm nhưng không phải ai muốn khi dễ cũng được. Chẳng lẽ người ta đã tìm đến cửa gây chuyện vẫn còn bắt ta nhẫn nhịn chịu đựng?

Độc Cô Minh chậm rãi nói, vẻ mặt chẳng biểu tình sợ hãi hay đắc thắng.

Thật sự giết người là cách bất đắc dĩ lắm hắn mới phải làm ra. Không giết thì đám Chu Yếm sẽ tiếp tục làm tới, mà tính cách của hắn cũng không phải đưa đầu ra cam chịu để người khác mặc sức nhào nặn như vậy. Lúc trước hắn làm lơ, chỉ vì không muốn tự hạ thấp mình trở thành hạng người giống bọn Chu Yếm. Nhưng hành động của hắn rơi vào mắt bọn chúng lại trở thành một dạng nhu nhược, để cho chúng được thế lấn tới.

Nhưng bọn chúng không thể ngờ một điều.

Độc Cô Minh biết giết người, hơn nữa không xuống tay thì thôi, đã xuống tay thì bất chấp tình cảm, chỉ cần trái ngược lợi ích, đứng ở chiến tuyến khác nhau thì hắn sẵn sàng ra đòn sát thủ không màng kết quả.

Người giết cũng đã giết, giờ đành chờ xem mối quan hệ giữa Độc Cô gia và bộ lạc Tây Phong có giống như hắn suy đoán hay không.

Hắn không tin bộ lạc Tây Phong sẽ chỉ vì hai tu sĩ tầm thường mà gây khó dễ cho mình. Đặt lên bàn cân để so sánh, phía hoàng thất Độc Cô bao giờ cũng sẽ nhỉnh hơn rất nhiều. Đám tế tửu kia không phải ngu ngốc, chắc hẳn sẽ biết rõ điều này hơn hắn.

Cái mác hoàng thất Độc Cô từ trên trời rơi xuống, chính là tấm bùa bảo mệnh tốt nhất hiện nay của hắn.

Đại Ngưu, Đả Cẩu và Mã Tư Thuần đang ở vòng thứ mười tám. Khoảnh khắc hỗn loạn xảy ra ở nơi vòng thứ sáu hai nơi Độc Cô Minh đang đứng, bọn họ cũng cực kỳ tò mò về vụ việc đang xảy ra ở đó. Chốc lát sau dường như Mã Tư Thuần nhận được truyền âm của một vị tế tửu, vội vã tách đám đông ra tiến đến trước mặt Độc Cô Minh, lạnh lùng nhìn gã nói:

- Có vài tế tửu đứng ở trên quan sát thấy cuộc va chạm giữa ngươi và hai tu sĩ này. Mặc dù bọn họ ra tay trước là sai nhưng ngươi hạ đòn sát thủ đoạt mạng họ lại càng sai hơn. Xúc phạm uy nghiêm của Thể Thần trong lễ tế là điều phải bị trừng phạt. Tế tửu của chúng ta quyết định sẽ giam giữ ngươi lại nơi đây quét dọn tế đàn bốn năm.

Lời Mã Tư Thuần vừa nói ra đã gây nên một trận xôn xao lớn. Giết người, xúc phạm uy nghiêm của Thể Thần mà lại chỉ phạt quét dọn bốn năm sao? Có giỡn chơi không vậy?

Chu Yếm cười ha hả:

- Mã thánh nữ, vậy nếu ta giết hắn thì có phải cũng sẽ chỉ phải ở lại đây bốn năm hay không? Tế đàn của bộ lạc Tây Phong có rất nhiều bí mật, đây nào phải hình phạt mà giống ban thưởng cho hắn thì đúng hơn.

Mã Tư Thuần mỉm cười:

- Cứ tự nhiên, tế tửu chỉ nói một mạng người tương đương với hai năm bị giam cầm ở đây, tiền chuộc người không đổi. Bộ lạc Tây Phong ta không quan tâm ân oán giữa các thế lực, chỉ cần có tiền mọi thứ đều dễ nói.

Vẻ mặt Chu Yếm âm trầm đến cực điểm, y nhìn Độc Cô Minh, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình mỉm cười đầy ẩn ý.

- Muốn động thủ sao? Chẳng lẽ cho rằng Thần Hầu nhất mạch sợ Độc Cô gia các ngươi chắc. Thế hệ này người mạnh nhất ở nhân giới chính là Thông Bích Viên Hầu nhất mạch của ta. Các ngươi có bí thuật giúp tu sĩ trong thời gian ngắn nhất đột phá Chủ cảnh, Yêu tộc ta cũng có thể. Để rồi xem thời đại này yêu tộc hay nhân tộc mới là bá chủ nhân giới.

Gã vừa nói xong liền phát giác bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hẳn. Bộ lạc Tây Phong tuy cải biên huyết mạch, tự xưng Thể Tộc nhưng vẫn mang một nửa dòng máu của nhân tộc. Bị một yêu tộc buông lời khiêu khích trắng trợn như vậy khiến địch ý trong lòng họ nổi lên.

Chu Yếm nuốt vào một ngụm nước bọt, với địch ý bốn phía xung quanh cảm thấy khá sợ hãi, tuy vậy gã ỷ ở vòng thứ tư có sự hiện diện của trưởng lão trong Bạch Viên tộc nên ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh.

Việc khiêu khích nhắm vào Độc Cô gia và nhân tộc không phải ngẫu nhiên mà là mệnh lệnh từ giới cao tầng yêu tộc chỉ định xuống, Bạch Viên tộc cũng mới nhận được mệnh lệnh trong đêm nay mà thôi.

Bên cạnh Đại Tế Tửu có sự hiện diện của nam tử áo xám nghi ngờ là Độc Cô Đại Đế thần bí, thì ở một góc cách xa tế đàn lửa cháy ngùn ngụt, cũng có một trung niên nhân áo đen khác đang lạnh lùng nhìn về hướng hai người họ.

- Hùng bá nhân giới sao? Thời gian cấm kỵ đến gần, không phải một mình Độc Cô gia các ngươi có dã tâm này. Phong Vị cảnh chúng ta một khi ra tay sẽ khiến núi sông băng liệt, sinh linh đồ thán. Sợ rằng đại chiến chung cực chưa tới đã khiến nguyên khí tộc đàn tổn thương nặng, vẫn là nên để giới trẻ thay mặt chúng ta tranh hùng trước đã. Ta rất tò mò muốn biết Thông Bích, Đế Long và Độc Cô thái tử các ngươi, ai mới là hào kiệt thế này.

Đoạn y nhìn về phía Độc Cô Minh đang đứng đối diện Chu Yếm ở phía xa, lắc đầu than nhẹ:

- Cũng là một nhân tài, nhưng linh hồn hình như có chút khuyết thiếu, vĩnh viễn không thể vấn đỉnh được. Cho dù có mười loại đạo vận quấn thân cũng có lòng đi xa hơn trên Đế lộ. Tên Độc Cô gia và Đại Tế Tửu kia không tu luyện hồn thuật tới cảnh giới chung cực như ta, hoàn toàn không thể nhận ra điểm này... Đáng tiếc, Thông Bích và Đế Long thiếu đi một địch thủ xứng tầm để làm đá mài...

Sự xuất hiện của trung niên nhân áo đen này cả Đại Tế Tửu và nam tử áo xám đều không hay biết. Hoặc có thể bọn họ biết mà làm như không biết. Tâm tư của cường giả Phong Vị cảnh giống như biển sâu, mọi hành động lời nói đều lấy lợi ích của thế lực sau lưng làm đầu, hiển nhiên không thể để kẻ khác nhìn ra phong thanh.

Nếu có điểm bất thường gì hiển lộ trên mặt nam tử áo xám, thì đó chỉ có thể là một nụ cười nhạt.

- Đại Tế Tửu, xem ra yêu tộc nhất quyết lấy buổi lễ tế thần hôm nay làm cuộc phân tranh với nhân tộc chúng ta. E rằng có vài thiên kiêu của họ cũng đang có mặt tại đây, ngài nhận tiền của họ, chẳng lẽ không biết hay sao?

Đại Tế Tửu ho khan:

- Không qua mắt được tên hồ ly ngươi...

- Đại Tế Tửu hứa hôn với Độc Cô gia ta, có hay không cũng nói lời tương tự với yêu tộc? Biệt danh Bách Diện Hắc Tâm của Đại Tế Tửu cách đây vạn năm ta vẫn còn nhớ rất kỹ. Nói về độ tráo trở ngài tự xưng đệ nhị, thiên hạ tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất.

Nam tử áo xám mặt mỉm cười, biểu tình vẫn điềm nhiên như nước. Không ngờ Đại Tế Tửu nghe xong liền ho sặc sụa, giống bị nói trúng tim đen, hai má đỏ ửng chẳng khác nào bị lửa đốt qua:

- Ngươi yên tâm, Mã thánh nữ đã gả cho Độc Cô gia các ngươi thì quyết không nuốt lời...

- Ngươi không nuốt lời, nhưng hình như ta nhớ bộ lạc Tây Phong theo chế độ mẫu hệ. Nữ nhân có thể cưới bao nhiêu chồng tùy thích, đừng nói với ta ngươi vừa cho Mã Tư Thuần lấy chất tử của ta, vừa để nó lấy con rắn nhỏ đang ẩn thân ở vòng thứ chín kia. Muốn chơi trò một nữ hai nam sao? Lão già ngươi không có cửa qua mắt ta đâu!

Nam tử áo xám không động thì thôi, đã động thì sát khí liền nổi lên, ánh mắt liếc tới một gã thiếu niên đang khoác áo bào vàng trùm kín đầu ngồi xếp bằng ở vòng thứ chín. Tốc độ liếc mắt của của y cực nhanh khiến trung niên nhân áo đen đang đứng cách đó khá xa biến sắc, cũng may tay kịp thời phất lên hoá giải sự hung hiểm trong cái liếc mắt đó.

Đế giả liếc mắt cũng có thể khiến thiên địa hôn ám, tu sĩ Ứng Kiếp trở xuống chết ngay tức khắc chứ đừng nói tới chỉ một yêu tộc Hỗn Nguyên cảnh nho nhỏ.

- Độc Cô tiểu nhi! Ngươi dám hạ sát thủ với hậu nhân của ta?

Thân hình người trung niên khẽ nhoáng lên một cái, chưa tới một sát na sau đã xuất hiện bên cạnh Đại Tế Tửu và nam tử áo xám.

Chỉ thấy nam tử áo xám cười nhạt:

- Không làm vậy sao bức Yêu Đế Bắc Vực hiện thân được. Sao nào, ta cứ tưởng chỉ mình Độc Cô gia tới đây cầu thân để kết liên minh. Không ngờ Đan Ngư huynh cũng tới cùng lúc với ta, thậm chí đã đạt được hiệp định nào đó với Đại Tế Tửu...

Đại Tế Tửu đỏ mặt. Lão ta được mệnh danh Bách Diện Hắc Tâm, một người sở hữu cả trăm khuôn mặt và một trái tim đen, lòng dạ của lão có thể nói cực kỳ khó lường, nếu cả tin vào lời hứa của lão thì chẳng khác gì tự đào hố chôn mình

Đúng là Đại Tế Tửu đã hứa gả Mã Tư Thuần cho cả Đế Long và Độc Cô Minh. Nếu chỉ đứng riêng lẻ từ một trong hai thế lực này nhìn vào thì sẽ không có lý do gì nghi ngờ điều lão nói.

Nhưng mấu chốt ở đây là bộ lạc Tây Phong theo chế độ mẫu hệ, nữ nhân có thể cưới bao nhiêu chồng tùy thích. Vậy nên Đại Tế Tửu có thể mượn mánh khoé này để lừa gạt hai thế lực yêu tộc và Độc Cô thánh hoàng triều, đồng thời xây dựng liên minh với họ. Nếu về sau bên nào thất thế, lão cũng dễ dàng khoát áo rũ bỏ mà không sợ không còn đường lui.

Ngay cả câu nói một mạng hai năm ở lại tế đàn quét dọn cũng là âm mưu riêng của lão, muốn dùng đó kích phát sự đấu đá giữa yêu tộc và Độc Cô gia. Lão muốn toạ sơn quan xem hổ đấu để đưa ra phán đoán chính xác nhất về tương lai.

Đế Long và chất tử mới xuất hiện của Độc Cô gia, rốt cuộc ai mới là hào kiệt trẻ tuổi thế hệ này!