Đế Cuồng

Chương 163: Hai vị thánh tử



- Ngươi dám giết ta?

Chu Yếm run rẩy nói ra một câu mà đến bản thân y cũng cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc. Đối phương đã giết một trăm ba mươi mấy người, chẳng có lý nào lại tha cho mình. . Đam Mỹ Sắc

Nào ngờ Độc Cô Minh chỉ khẽ cười lắc đầu:

- Mặc dù phải giết ngươi nhưng ta cảm thấy rất thương hại ngươi. Yêu tộc Bắc Vực mà các ngươi tôn sùng hóa ra lại là một đám người có mắt như mù, xem tính mệnh tộc nhân như rơm cỏ, ngược lại cực kỳ cố chấp và tôn sùng với thứ huyết mạch mờ mịt.

Mặc dù chìm trong chém giết nhưng khoảnh khắc đế uy của Đan Ngư Yêu Đế tỏa ra, hay sự xuất hiện của hư ảnh Lưu Tông, Độc Cô Minh đều biết. Với cách hành xử của Đan Ngư, hắn đích thực không phục, cảm thấy Sổ Tư mới là hào kiệt chân chính, còn Đế Long kia chẳng qua tạm thời chiếm được chút lợi thế nhờ sở hữu huyết mạch tiên thiên hùng mạnh mà thôi. Ngay cả một thiên kiêu tầm thường nếu trong tình trạng so kè kinh nghiệm và bản lĩnh quyết đấu cũng sẽ dễ dàng chém giết gã.

- Ngươi định học theo tên cuồng đồ Sổ Tư kia sao? Uy nghiêm của yêu đế mà cũng dám xúc phạm?

Không chỉ Chu Yếm tỏ ra phẫn nộ mà gần như toàn bộ những yêu tộc có mặt ở đương trường cũng nghe thấy. Tất cả đều đứng phắt dậy, giương ánh mắt sát khí ngưng tụ lên người hắn. Yêu đế trong mắt yêu tộc Bắc Vực chính là tồn tại như thần, đem lại sự kính trọng và vững mạnh cho thế lực của bọn họ. Trên đời này nếu có ai dám xúc phạm Yêu đế, dù cách xa cỡ nào yêu tộc vẫn sẽ tìm mọi cách tiêu diệt.

- Ha ha…

Độc Cô Minh ngẩng đầu cười lớn, đoạn dùng mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ Chu Yếm. Tốc độ xuất kiếm của hắn quá nhanh, khoảng cách lại gần, Chu Yếm không cách nào né tránh chỉ đành để mặc thanh kiếm lạnh ngắt kia kề vào cổ mình. Sự sắc bén của Cực Phẩm Đế Bảo không phải bàn cãi, dù chỉ chạm nhẹ những hàn khí đã thấm sâu vào vết thương khiến cổ họng Chu Yếm nghẹn lại, không thể thốt ra lời mắng chửi nào.

- Đáng thương thay cho một Yêu đế! Ta cứ tưởng tu vi càng cao, tuổi thọ càng nhiều thì cách nhìn đời sẽ càng sâu sắc. Nhưng có lẽ ta nhầm rồi…

Ánh mắt hắn chuyển thành sắc lạnh, Thiên Kiếm rung lên, máu tươi từ cổ Chu Yếm bắn ra, đầu gã lập tức rơi xuống đất.

- Ta đã giết nhiều người như vậy mà các ngươi không dám làm gì, chứng tỏ ở đây không phải chỉ có sự xuất hiện của Yêu đế! Muốn xem ta diễn trò sao? Các ngươi tìm đúng người rồi đấy!

Độc Cô Minh cười nhạt, cuồng ý, chiến ý bạo phát. Hắn đã đặt chân vào vào vòng hai tư, kiếm khí nổi lên khắp trời đất, trong nháy mắt toàn bộ những yêu tộc ở vòng này đã bị hắn giết sạch không còn một mống.

Khác với lúc trước, lần này hắn điên cuồng hơn, sát ý lạnh lùng nhiều hơn, thậm chí còn sử dụng cả phong đạo vận kết hợp với kiếm đạo vận để tạo ra những luồng kiếm khí lăng lệ phủ kín không trung. Mỗi lần bao phủ lấy thiên kiêu yêu tộc nào đều phanh thây bọn họ ra từng mảnh nhỏ, cực kỳ tàn nhẫn.

- Cuộc đời ta ghét nhất bị kẻ khác đem ra làm trò chơi, mặc kệ các ngươi là Yêu đế hay Độc Cô Đại Đế, hy vọng sẽ hài lòng với những gì các ngươi muốn…

Vòng hai ba, thiên yêu tộc không còn một mống, đến cả máu huyết cũng không lưu lại.

Vòng hai hai, tiếng hét thảm cuối cùng phát ra, đầu một yêu tộc lăn dưới đất bị sức nóng tỏa ra từ tế đàn đốt cháy hóa thành từng đám tinh huyết dung nhập vào cơ thể Độc Cô Minh.

- Sao nào?

Hắn ngẩng đầu cười ha hả, chân hoàn toàn không dừng lại mà liên tục bước tới. Cứ một bước lại giết mười người, ba trạng thái “tậm, niệm, hồn” của kiếm đạo đã đạt thăng hoa đến cực hạn, thêm vào đó là sự xuất hiện của hai loại đạo vận phong và khinh hành khiến cho chiêu số của hắn càng biến ảo hơn, gần như không ai địch nổi.

Lưỡi kiếm lướt nhẹ trong gió, huyết quang bay tứ tung, nhìn Độc Cô Minh cường hoành như vậy các trưởng lão yêu tộc bất giác đều siết chặt nắm đấm nhìn về phía Đan Ngư Yêu Đế ở xa. Bây giờ bọn họ mới nhận ra bên cạnh yêu đế có một nam tử áo xám không rõ dung mạo đang điềm nhiên ngồi xếp bằng, cả Đại Tế Tửu của Tây Phong bộ lạc cũng cực kỳ khách khí với người này chứng tỏ tu vi y tuyệt đối là Đế cảnh, mà rất có thể chính là vị Độc Cô Đại Đế cực kỳ thần bí kia.

- Yêu đế, ngài đang nghĩ gì? Chẳng lẽ cứ để cho ba trăm thiên kiêu bị tiểu tử Độc Cô gia kia giết sạch như vậy sao? Ban đầu đúng là cá cược, nhưng hiện tại thực lực đối phương quá mạnh, cũng nên ra tay kết thúc để tránh yêu tộc Bắc vực tổn thương nguyên khí nặng nề…

Đám trưởng lão cực kỳ sốt ruột. Ba trăm người kia có ai không phải nhân tài trong tộc của mình, chính là lực lượng nóng cốt giúp yêu tộc tranh phong với hào kiệt nhân giới trong tương lai. Nhìn chúng bị người ta chém giết như thái rau thế này thật khiến đáy lòng bọn họ đau xót.

Đan Ngư Yêu Đế vẫn đứng trầm mặc thật lâu, khoảnh khắc Độc Cô Minh giết đến vòng thứ lăm nơi có sự hiện diện của Tử Dực thánh tử Hoàng Kim Biên Bức tộc thì ông ta mới chợt nói một câu khiến toàn trường chấn kinh, ngay cả Đế Long cũng biểu tình kinh ngạc không cách nào tin nổi:

- Tử Dực, Thạch Đầu… Chỉ cần hai ngươi có thể giết hắn thì ngay lập tức sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta, địa vị sánh ngang Đế Long và Thông Bích, được tiến vào tổ địa tiếp nhận tẩy lễ trước thời hạn.

Huyết mạch Tử Dực và Thạch Đầu rất cao, có thể so sánh với Côn Vũ của Côn Bằng tộc lúc trước, vẫn xem như phù hợp với tiêu chí nhìn người của Đan Ngư. Hai người này càng không yếu, trước đây giao chiến với Quan Thất từng bất phân thắng bại. Tuy rằng trận chiến đó song phương chưa dốc hết sức lực nhưng cũng đã rất kinh người rồi.

Mà hai thánh tử này nghe Đan Ngư Yêu Đế hứa hẹn như vậy thì song nhãn liền bừng sáng, quay lại nhìn Độc Cô Minh đầy sát khí. Thạch Đầu vốn đang đứng ở vòng mười hai cũng bất chấp quy củ mà lui lại vòng mười lăm để đối đầu với Độc Cô Minh.

Thông Bích và Đế Long đời này chính là hai kẻ có địa vị cao nhất chỉ xếp sau Yêu đế Bắc vực. Ngay cả tộc trưởng bất kỳ tộc nào cũng phải khom lưng gọi bọn họ một tiếng thiếu chủ. Thêm vào đó cơ hội tiến vào tổ địa trước thời hạn càng khiến đáy lòng bọn họ sục sôi. Một khi tiến vào tổ địa có thể phản tổ nghịch huyết thì chiến lực bọn họ sẽ được đề thăng lên tầm cao mới, thậm chí đủ sức tranh phong cùng Thông Bích và Đế Long.

- Người Độc Cô gia kia! Vốn dĩ chúng ta nên đơn đả độc đấu với ngươi, nhưng nếu lúc này còn tỏ ra quân tử mà bỏ lỡ cơ hội hóa rồng thì thật sự ngu ngốc. Đừng trách chúng ta liên thủ diệt ngươi, có trách thì trách ngươi quá ngông cuồng, dám khiêu khích uy nghiêm Yêu đế đại nhân…

Nghe Tử Dực nói vậy, Độc Cô Minh chỉ cười nhạt:

- Thân là tu sĩ từ lúc bắt đầu đã xác định phải vẫy vùng trong trời đất, tranh mệnh với thiên, nghịch mệnh với địa. Làm gì có ai đúng ai sai, chỉ có ai mạnh ai yếu mà thôi!

Thạch Đầu cười lớn:

- Hay cho câu làm gì có ai đúng ai sai, chỉ có ai mạnh ai yếu! Ta cũng có một ý muốn góp thêm vào, hôm nay chỉ có người chết và người sống, không có ai mạnh ai yếu đâu! Chiến đi!

Dứt lời yêu khí từ thân thể Thạch Đầu bùng phát, trong tay gã hiển hóa ra một thanh trường thương dài một trượng tám tấc, dọc sống thương có khắc bốn chữ “Xích Thanh” cực kỳ bắt mắt. Xích Thanh Yêu Tôn của Cự Hùng tộc ở thời thượng cổ từng là một trong những cường giả Đế cảnh tuyệt thế có ảnh hưởng lớn đến cuộc chiến lục giới. Ông ta đi theo Tây Phong Lĩnh Chủ tới Thiên Khanh chinh chiến rồi tử trận ở đây, trước khi chết đi vẫn kịp tự bạo kéo theo hai Thần Vương chết chung.

Mặc dù năm mươi vạn năm nay Cự Hùng tộc không có ai xuất chúng, đến đời này mới sản sinh ra một Thạch Đầu mang dáng dấp năm xưa của Xích Thanh nhưng chẳng ai dám coi thường thanh trường thương kia. Đó chính là Cực Phẩm Đế bảo, ngang hàng với Thiên Nhai kiếm của Độc Cô Minh.

Mà trước người Tử Dực cũng lơ lủng một viên minh châu màu tím đang tỏa ra từng hơi thở âm u. Pháp bảo này được gọi là Luyện Hồn châu, Cực Phẩm Đế bảo của Hoàng Kim Biên Bức tộc, có khả năng tấn công hồn phách rất mạnh.

Hai thánh tử có chiến lực ngang với Quan Thất sẽ nguy hiểm tới độ nào?

Độc Cô Minh không biết, mà hắn cũng không quan tâm.

Trong mắt hắn địch nhân có một cũng vậy, có mười cũng vậy, có trăm cũng thế. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đối mặt với sự liên thủ của nhiều cường giả trẻ tuổi. Trừ phi địch nhân vượt qua con số một ngàn thì hắn tính đến chuyện quay đầu bỏ chạy.