Đế Cuồng

Chương 165: Lĩnh ngộ trong chiến đấu



Tại Việt quốc, Minh Không thành…

Độc Cô Minh và ba cao thủ trong Ngũ Chỉ Chưởng Tử đang quyết đấu cực kỳ ác liệt. Sau khi tạm thời minh ngộ ra ba trạng thái đỉnh cao của võ học là “hồn, niệm, tâm” thì kiếm pháp của hắn trở nên cực kỳ đa đoan khó lường. Mặc dù thua kém đám Lâm Kiệt rất nhiều về nội lực nhưng độ biến ảo và tốc độ xuất kiếm của hắn vẫn bù đắp được thiếu sót này.

Trùng hợp thay tình cảnh của phàm thể hiện tại lại chẳng khác đạo thể là bao, đều phải giao chiến với một kẻ sở hữu lực đạo cực mạnh. Ở trong võ lâm phàm nhân, Cửu Dương Bát Quái chưởng Lâm Kiệt được tôn xưng là đệ nhất nội gia võ tu, công lực hùng hậu vô bì. Nếu không phải y thất thân từ sớm thì đã có thể luyện thêm Đồng Tử công giúp thân thể cứng như sắt thép, đao thương bất nhập, trở thành kẻ đứng đầu của Ngũ Chỉ Chưởng Tử.

Nếu tại trận chiến với Thạch Đầu, Độc Cô Minh hoàn toàn không đỡ nổi bất kỳ thương nào từ y thì ở đây cũng vậy. Tất cả chưởng phong của Lâm Kiệt, hắn đều phải cố gắng né tránh hết thảy. Bởi vì nội lực bản thân không đủ, chỉ cần sơ suất để bàn tay Lâm Kiệt chạm nhẹ vào thì chắc chắn kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn, gân cốt gãy nát.

Ba trạng thái “hồn, niệm, tâm” giúp tâm cảnh của Độc Cô Minh thăng hoa theo cách cực kỳ vi diệu. Gần như tất cả chiêu thức của đối phương rơi vào mắt hắn đều trở thành những đòn đánh cực chậm, mà từ trong vô thức thì thân thể hắn cũng chuyển tự chuyển động, dùng vô chiêu thắng hữu chiêu, biến tấu Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp theo cách cực kỳ tự nhiên.

Lâm Kiệt tung ra một chưởng chính diện, kình lực hùng hậu xé gió khiến Độc Cô Minh mặc dù đứng xa nhưng nơi lồng ngực vẫn đau nhói. Khoảnh khắc chưởng tâm ập tới thì hắn khẽ lắc hông một cái, xảo diệt hóa giải sát chiêu này. Nhưng hắn chưa kịp phản đòn thì trong không trung đã có tiếng vun vút giống như ai đó đang dùng móng tay cào nhẹ vào tường.

Tuyết trên trời rơi càng lúc càng nhiều, những bông tuyết rơi xuống lả tả bám lên người Độc Cô Minh và Lâm Kiệt. Chỉ thấy Độc Cô Minh cong cổ tay lại, dùng một góc độ khó tin xoay kiếm trước mặt mình chém đứt đôi ba bông tuyết trắng muốt. Tuyết vốn là mưa đông cứng mà thành, nhưng không ngờ khi bị Độc Cô Minh chém trúng lại phát ra tiếng teng teng giống như kim loại.

- Thân pháp thật tốt!

Sát thủ Phi Hoa nổi danh với khả năng phóng phi châm vô hình vô ảnh. Có lời đồn rằng một mình nàng ta từng giết sạch cả một trăm tám mươi người ở Danh Kiếm sơn trang thuộc Tùy quốc, nơi cách Việt quốc không xa mấy trăm dặm về phía tây.

Trong lúc thốt lời tán thưởng, cơ thể Phi Hoa hơi xoay qua một chút, tóc từ sau lưng theo cái xoay này mà hất ra phía trước ngực, động tác của nàng hết sức tự nhiên chẳng có gì đáng ngờ cả.

Nhưng sắc mặt Độc Cô Minh liền đại biến, ngay lập tức móc chân đá mặt bàn đã gãy nát lên chắn phía trước mình. Lần này là những âm thanh tịch tịch không ngớt giống như kim châm đâm vào mặt gỗ. Trong cái xoay hông vừa rồi Phi Hoa đã kích hoạt cơ quan phóng ám khí được giấu trong thắt lưng, định mượn lời khen đánh lạc hướng Độc Cô Minh rồi ám toán hắn.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì phán quan bút của Ngọc Diện thư sinh đã đánh tới. Thân hình gã lướt trên mặt đất cực kỳ ma mị, tay cầm quạt đặt sau lưng, tay cầm bút điểm thẳng về phía sau lưng Độc Cô Minh.

Song hành với đó là chưởng phong như núi nặng ngàn cân từ trên cao giáng xuống của Lâm Kiệt.

Nếu không phải đang chìm trong sự thăng hoa của kiếm đạo thì Độc Cô Minh đã sớm bị ba cao thủ này giết tới mấy trăm lần, chứ đừng nói tới không ngừng tránh thoát được thế này.

Sau một hồi chật vật thì hắn cũng đã quen dần với nhịp độ tấn công của từng người. Với kình lực của Lâm Kiệt thì cách đánh tốt nhất chính là “tá lực”, mượn lực đả lực, hoặc như cách Nhân Phi Nhân thực hiện lúc đối đầu với Độc Cô Cửu Trảm của hắn, tránh mạnh tìm yếu, bỏ qua va chạm mà đánh thẳng tới những bộ phận trì trệ nhất trên người Lâm Kiệt. Bởi vì dụng lực quá mạnh nên theo quán tính thân thể Lâm Kiệt cũng sẽ lao về phía trước, hông và eo mất dần sự linh hoạt. Độc Cô Minh liên tục đâm mười tám nhát vào vị trí này, rốt cuộc cũng có một lần đắc thủ, tuy vết thương không sâu lắm nhưng vẫn khiến máu tươi phun ra như suối, Lâm Kiệt bất đắc dĩ phải ngừng tay điểm nhanh vào những huyệt đạo xung quanh hông để cầm máu.

Khoảnh khắc Lâm Kiệt bị loại khỏi vòng giao chiến cực kỳ ngắn ngủi, Độc Cô Minh muốn chớp thời cơ này để tiến hành phản kích lật ngược thế cờ. Liên tục xoay người, nhảy lên cao, khom lưng để né tránh phi châm vô hình vô ảnh của Phi Hoa bắn tới. Sở dĩ hắn đoán được phương vị của những phi châm này là nhờ tiếng gió rít nhè nhẹ bên tai, chúng vô hình vô ảnh nhưng chưa vô thanh. Nếu Phi Hoa tiến thêm một bước nữa đạt tới cảnh giới vô thanh thì sẽ chân chính vô địch Việt quốc dựa vào ám khí độc môn của mình.

Mượn lực đả lực, đây chỉ là nghĩa bóng. Nếu biến đổi theo nghĩa đen thì có thể dùng ám khí của đối phương địch lại đối phương.

Sau mấy lần làm quen với tốc độ và phương vị của những mũi phi châm này, rốt cuộc Độc Cô Minh cũng phát hiện nếu dùng kiếm tác động chuẩn xác vào đuôi phi châm thì sẽ có thể nó đổi hướng, hơn nữa còn không giảm đi uy lực.

Sau khi múa kiếm gạt hết những ám khí kia, hắn mới quay lưng, mũi chân dậm nhẹ dưới đất làm động tác bỏ chạy. Ngọc Diện thư sinh thấy vậy bèn giang hai tay ra tạo thành thế Bạch Hạc Lượng Sí, một chân co lên ngang hông, chân còn lại nhún nhẹ khiến thân hình lao vút lên không trung đuổi theo Độc Cô Minh.

Nhưng đúng lúc này gã chợt thấy Độc Cô Minh ngoảnh đầu ra sau, khóe môi nở nụ trào phúng. Một sự nguy hiểm dâng tràn trong lòng gã, nhưng đã không kịp nữa, khi thi triển khinh công thì thân thể sẽ tạm thời phải giữ nguyên một động tác và phương vị để duy trì thăng bằng. Trong giao chiến sinh tử chỉ cần động tác hơi lóng ngóng một chút sẽ ngay lập tức dính phải sát chiêu đối phương.

Quả nhiên Độc Cô Minh vung kiếm chém ngược về phía sau, phong bế khu vực dưới chân Ngọc Diện thư sinh, bức gã không cách nào hạ chân xuống. Chỉ thấy Ngọc Diện thư sinh la lên thất thanh, ngực trúng liên tục hai mươi tư mũi phi châm có chứa kịch độc của Phi Hoa.

Lâm Kiệt và Phi Hoa biến sắc, không nghĩ tới Độc Cô Minh có thể phát huy đạo lý “mượn lực đả lực” một cách chuẩn xác và thần diệu như vậy. Nhưng chưa kịp lao đến ứng cứu thì đã thấy tay phải Độc Cô Minh vung lên, từ chém ngược biến chiêu thành đâm thẳng. Đây chính là thức Kinh Đào Hải Lãng trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp nếu thi triển theo võ đạo phàm nhân. Giống như từ mặt biển yên ả đột ngột dậy sóng, từng cơn sóng trắng ào ạt đổ xô về bờ không cách nào chống đỡ.

Ly Biệt kiếm, đã rút ra thì phải nói lời ly biệt. Là ngươi ly biệt với thân nhân, với hồng trần hay là ta?

Một kiếm của Độc Cô Minh hoàn toàn đắc thủ đâm xuyên tim Ngọc Diện thư sinh khiến gã tắc thở ngay tại chỗ. Nhưng Độc Cô Minh cũng phải ngay lập tức né đi sự truy kích đến từ Phi Hoa và Lâm Kiệt.

Hắn dậm một chân, người hơi nghiêng, mũi kiếm chĩa thẳng xuống mặt đất phía sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai cao thủ còn sống sót trước mặt. Từng giọt máu đỏ từ mũi kiếm không ngừng rơi lỏng tỏng thấm đẫm mặt đất đầy tuyết trắng hóa thành những đóa huyết hoa cực kỳ đẹp đẽ.

Nhưng đúng lúc này đầu Độc Cô Minh chợt đau nhói, cơn đau khôn tả khiến hắn thậm chí không cầm nổi Ly Biệt kiếm mà phải dùng hai tay ôm chặt đầu. Nhân Phi Nhân không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, song mắt thấy Lâm Kiệt và Phi Hoa đuổi sát tới thì liền vội chắn trước mặt Độc Cô Minh, miễn cưỡng dùng hết sức lực còn lại ngăn trở.