Đế Cuồng

Chương 167: Ngươi có phục không?



Độc Cô Minh rút kiếm.

Kiếm quang mang theo ba phần kiên định, ba phần cô độc, ba phần mỹ lệ mà thê lương, thêm một phần không gì so sánh được chém về phía khoảng không trước mặt.

Lúc này mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, một kiếm này ra địch nhân tuyệt đối phải chết, bất kể có đông bao nhiêu, mạnh bao nhiêu.

Phi Hoa là người đầu tiên xuất hiện ảo giác, nàng ta chợt nhìn thấy khung cảnh Thiên Huyễn thành vào đêm trăng tỏ sáu năm về trước. Trong thành có hồ, cạnh hồ có cầu, qua cầu sẽ tới được lâu. Hồ Vô Ưu, cầu Bất Quy Lai, Tế Vũ lâu, đây chính là ba địa danh nổi tiếng nhất Thiên Huyễn thành. Danh tiếng của chúng thậm chí còn lan xa khắp lục quốc xung quanh, văn nhân sĩ tử từ bốn phương đều hội tụ về đây, cùng nhau luận đạo làm thơ, bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Nhớ lại khi ấy nàng ta đứng dưới Tế Vũ lâu ngắm nhìn ánh trăng trong vô thức. Tiếng đàn thê lương và hình bóng mờ ảo của nam tử ngồi trên đỉnh lâu khiến nàng thoáng hốt hoảng. Xuất thân là sát thủ, đây là lần đầu tiên từ tận đáy lòng nàng ta có xao động như vậy, tuy nhiên mọi xúc cảm cũng chỉ là nhất thời, khi tiếng đàn ngừng lại thì khung cảnh cũng nhòa đi, trăng tàn rụng xuống, mọi hồi ức chỉ còn lại là một khoảng không tối đen bất tận.

Phi Hoa chết dưới một kiếm của phàm thể Độc Cô Minh, thậm chí đến trước khi chết nàng ta còn không thấy hắn xuất kiếm thế nào. Chỉ biết ảo giác vừa khởi thì hồi ức cũng hiện lên, có lẽ lần động lòng duy ở Tế Vũ lâu chính là hồi ức tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời chìm trong chém giết vô tình của nàng ta.

Lâm Kiệt không có mộng, cũng chưa từng có hồi ức tốt đẹp nào. Hai mươi năm trước chính chủ công Hắc Thủ đã nuôi dưỡng y, tìm người truyền thụ võ thuật cho y. Ơn tri ngộ và nuôi dưỡng, đời này Lâm Kiệt chính là dùng tính mạng để báo đáp. Trong mắt y vẫn là khung cảnh tuyết rơi lạnh lẽo, những bông tuyết như những đóa hoa trắng muốt theo gió nhẹ rơi xuống phủ lên mái tóc y. Kiếm quang bàng bạc quét qua, Lâm Kiệt thậm chí còn chưa cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào thì hồn đã lìa khỏi xác, lập tức chết đi.

Ở Trung Thổ, khoảnh khắc Nhất Kiếm Cô Hành của Độc Cô Minh bộc phát thì Đan Ngư Yêu Đế liền nghiến chặt răng, sau đó bất chấp Đại Tế Tửu đang lạnh lùng nhìn mình mà phất tay áo lên, một cơn lốc xoáy từ đâu xuất hiện cuốn lấy Thạch Đầu và Tử Dực. Chênh lệch tu vi quá nhiều, một kiếm của Độc Cô Minh dù kinh diễm đến mấy thì khi va chạm với lốc xoáy kia cũng chỉ như giọt nước rơi vào đại dương bao la, hoàn toàn bị lốc xoáy nuốt trọn.

Cùng lúc ngọn lửa trên tế đàn cũng tắt ngấm, sức nóng dần dần biến mất, áp lực ở các vòng cũng không còn nữa. Nếu không phải tu vi Độc Cô Minh chỉ có vỏn vẹn là Khổ Hải cảnh thì mọi người đã cho rằng chính một chiêu Nhất Kiếm Cô Hành của hắn đã làm ra điều này.

Lốc xoáy này di chuyển tới tận vị trí trước mặt nam tử áo xám mới ngừng lại, sau đó tan rã ra để lộ thân ảnh Thạch Đầu và Tử Dực đang sợ hãi tột độ. Khoảnh khắc vừa rồi bọn họ cảm giác được hơi thở tử vong bao phủ lấy mình, tu vi tan biến, giống như bản thân quay trở về khoảng thời gian lúc chưa bắt đầu tu đạo, một thân phàm nhân yếu ớt đứng trước thiên địa rộng lớn.

- Đó là thần thông gì?

Thạch Đầu ngơ ngẩn, miệng lẩm bẩm mấy chữ. Mà Tử Dực thì trầm mặc, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất suy tư.

Một kiếm của Độc Cô Minh quá bất ngờ, Tử Dực hoàn toàn bị cuốn vào đó. Thất bại này gã không phục lắm vì đến cả công pháp mạnh nhất của bản thân là Tử Khí Đông Lai kinh còn chưa sử dụng tới.

Đan Ngư Yêu Đế thấy hai bọn họ thất thần như vậy thì liền chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói:

- Độc Cô huynh, đây là hai đệ tử bất tài của ta. Bọn chúng thực lực kém cỏi không thể chiến thắng chất tử của huynh, nhưng dẫu sao cũng là kỳ tài thế hệ này của nhân giới. Thời gian cấm kỵ tới gần, nếu chết đi một cách đơn giản như vậy thì thật quá đáng tiếc…

Nghe Đan Ngư Yêu Đế xưng hô với nam tử áo xám ngang hàng thì Thạch Đầu và Tử Dực liền hiểu ra vị trước mắt chính là Độc Cô Đại Đế thần bí trấn thủ Trung Thổ nhân giới. Người khiến cho bốn đại lục còn lại phải e dè không dám tác oai tác quái ở vùng đất này.

- Bái kiến Độc Cô Đại Đế!

- Bái kiến Đan Ngư Yêu Đế!

Thạch Đầu và Tử Dực khom lưng cúi đầu hành lễ. Không chỉ có hai bọn họ mà toàn bộ mấy chục vạn người đang có mặt ở Tây Phong bộ lạc đều làm ra động tác tương tự. Âm thanh của mấy chục vạn người đồng thời hô vang khiến cả thảo nguyên trong đêm như muốn rung chuyển.

Mặc dù là Đế giả ở thế lực đối nghịch nhưng Độc Cô Đại Đế khi xét trên nhân giới lại là đại diện cho toàn Trung Thổ, người bộ lạc Tây Phong không ai dám bất kính với ông ta. Dẫu sao bộ lạc bọn họ mười mấy vạn năm qua cũng chưa từng xuất hiện Đế giả chân chính nào, mặc dù thể tu đạt tới ngũ cấp hậu kỳ đỉnh phong rất nhiều, đa phần đều có thể dựa vào thân thể cường hãn tranh phong với Đế giả phổ thông, nhưng chung quy để có thể xưng hùng xưng bá lấy lại oai phong thời thượng cổ thì rất xa vời.

Cùng lúc này ngũ hoàng tử, Độc Cô Mạn, Đại Ngưu và Mã Tư Thuần cũng đã tới nơi. Sự hiện diện của Độc Cô Đại Đế khiến chúng tộc nhân Tây Phong bộ lạc không ai còn dám bất kính với người Độc Cô gia. Ngay cả Mộc Tiểu Nhu của Quảng Hằng cung cũng bắt đầu lui lại hòa vào đám đông, muốn tránh khỏi tầm mắt bọn họ.

- Phụ thân, ngài đã sớm tới vì sao không cứu hài nhi! Hài nhi khổ lắm…

Vừa tới trước mặt nam tử áo xám, ngũ hoàng tử đã khóc lóc thảm thiết. Ký ức bị Phi Yến cưỡng hiếp ùa về khiến gã tủi thân vô cùng, chỉ muốn người cha có vẻ ngoài trẻ trung trước mặt lấy lại công đạo cho gã.

Đại Tế Tửu ho khan:

- Việc này đích xác bộ lạc Tây Phong sai, người đâu mau gọi Phi Yến ra!

Nam tử áo xám cười cười, cũng không nói gì. Mà ngũ hoàng tử nghe Đại Tế Tửu sắp gọi con heo mập kia ra thì hưng phấn vô cùng, săn ống tay áo lên, mặt mày hùng hổ, chuẩn bị sẵn tư thế tính sổ.

- Phụ thân! Không những Phi Yến kia sỉ nhục hài nhi, mà Đại Ngưu cũng xúc phạm thất muội. Biểu ca thậm chí còn bị Mã thánh nữ cưỡng hiếp, ngài phải đòi lại công đạo cho chúng ta!

- Ngươi!

Mã Tư Thuần tức giận chỉ muốn tiến lên liều mạng với ngũ hoàng tử nhưng bị Đại Ngưu cản lại. Gã ôm quyền, lưng hơi cúi nhưng đầu vẫn giữ thẳng:

- Đại Đế, chúng ta đều là người trẻ tuổi có chút khinh cuồng. Tuy nhiên Đại Ngưu ta từ xưa đến nay hành sự quang minh lỗi lạc, ngoài việc cướp công chúa về bộ lạc thì chưa từng xâm phạm nàng. Mong Đại Đế minh giám…

Đại Tế Tửu gật gù:

- Độc Cô huynh, truyền thống cướp người đòi tiền của bộ lạc ta bốn thánh hoàng triều đều biết. Chúng ta cũng đã quy ước sẵn từ thời thượng cổ đến nay là vậy, việc của đám trẻ cứ để đám trẻ giải quyết, phải không nào?

Ngoài miệng thì ông ta nói thế nhưng trong lòng lại mắng thầm. Cục diện hôm nay là do ông ta và nam tử áo xám thảo luận từ trước, nguyện lấy hôn ước kết minh hữu. Vậy nên hoàn toàn không có chuyện Đại Ngưu, Phi Yến hay Mã Tư Thuần lại dám tự tiện động tới hoàng thất Độc Cô như vậy. Theo lý giải của Đại Tế Tửu là tình cảm nam nữ phải xuất phát từ “sự va chạm”. Đánh nhau, thù hận cũng là va chạm. Cứ để bọn chúng đánh nhau tới lổ đầu chảy máu, tình cảm sẽ tự động phát sinh thôi.

Khi nghe câu này, nam tử áo xám chỉ bày ra bộ dáng trầm ngâm hồi tưởng. Đại Tế Tửu còn chọc rằng xem ra y cũng từng đánh nhau sức đầu mẻ trán với hồng nhan của mình mới đẻ một hơi ra ba mươi mấy vị hoàng tử và công chúa như vậy. Nhất là khoảng thời gian năm mươi năm kế cận lại đây y sinh con rất nhiều, cứ một hai năm lại sinh một đứa. Mặc dù tu vi thần bí không rõ tới đâu nhưng khả năng duy trì nòi giống lại khiến những Đế giả tồn tại trên nhân giới cam bái hạ phong.

- Đúng vậy, việc của bọn trẻ cứ để bọn trẻ giải quyết. Đế giả chúng ta mà xen vào chẳng phải quá mất thân phận hay sao?

Nam tử áo xám cười nhẹ, lời nói này là nhắm đến Đan Ngư Yêu đế đang đứng gần đó khiến ông ta khó chịu vô cùng, nhưng cũng đành giả lảng xem như không hiểu gì.

Trong chốc lát Phi Yến mập mạp đã được đưa đến trước mặt nam tử áo xám. Lần đầu gặp được không những một mà tới hai vị Đế giả chân chính khiến nàng ta hét sức lúng túng, vội hành lễ:

- Phi Yến bái kiến Độc Cô Đại Đế, Đan Ngư Yêu Đế!

Còn chưa để nam tử áo xám nói gì, ngũ hoàng tử đã cười lạnh:

- Con heo mập kia, ngươi ỷ tu vi ngươi cao hơn ta mà ép ta làm điều bản thân không muốn. Ngươi biết tội chưa?

Phi Yến nhớ lại những gì xảy ra trong căn lều kia, vừa sợ vừa giận ngũ hoàng tử. Theo nàng thấy gã đúng là không đáng mặt nam nhân. Lớn xác như thế mà còn đi mách lẻo phụ thân mình về chuyện nam nữ hoan ái.

- Ngươi là Phi Yến sao? Căn cơ không tệ, tuy vậy dám làm nhục ngũ hoàng tử của Độc Cô thánh hoàng triều, ngươi biết tội ngươi nặng lắm không?

Nam tử áo xám mỉm cười. Lời nói của y khiến Phi Yến hết sức sợ hãi, vội vàng giải thích:

- Tiểu nữ biết tội, nhưng mà bắt người đã là phong tục xưa nay ở bộ lạc Tây Phong. Mấy lần trước cũng có rất nhiều hoàng tử công chúa bị bắt, chúng ta cũng không thấy hoàng thất Độc Cô phản ứng quá nhiều…

Những tộc nhân bộ lạc Tây Phong đang đứng gần đó đều trầm mặc. Bọn họ là kính trọng tôn xưng Đại Đế, cảm kích công lao trấn thủ Trung Thổ của ông ta chứ không hề có chuyện nguyện ý khom lưng cúi đầu mãi. Hiện tại cảnh tượng Phi Yến bị ngũ hoàng tử ép bức khiến cho ai nấy hết sức phẫn nộ, chỉ muốn kêu gào yêu cầu Đại Tế Tửu tử chiến tới cùng.

Nam tử áo xám chẳng mấy quan tâm tới bầu không khí căng thẳng này, vẫn hỏi Phi Yến:

- Bây giờ ta sẽ phạt ngươi, ngươi có phục không?

Phi Yến thở dài. Nàng đưa nhìn chúng tộc nhân đang trầm mặc xung quanh, nắm đấm ai nấy đều đã siết chặt. Hiểu rõ nếu bây giờ mình công khai chống đối thì họ sẽ không tiếc trả giá bảo vệ mình, bảo vệ tôn nghiêm của bộ lạc. Tuy nhiên vậy có đáng không? Dù sao cũng chỉ là mạng của một tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh nhỏ bé, vì nàng mà bộ lạc phải đổ máu, chết mất bao nhiêu người thật sự không đáng.

Phi Yến cúi đầu nói:

- Xin Đại Đế trừng phạt!