Đế Cuồng

Chương 173: Lão phu họ Tô, tên Viễn



Nam tử áo xám gật gù:

- Xem ra ngươi biết không ít. Vật đổi sao dời, năm tháng xoay vần như thoi đưa. Mỗi một thời đại trôi qua sinh linh càng tiến bộ và phát triển hơn. Đám Đế giả chúng ta đã lạc hậu, chỉ cần lớp trẻ các ngươi đưa con đường đạo vận đi đến đỉnh phong, trong cùng cảnh giới chắc chắn có thể miểu sát chúng ta. Vậy nên các thế lực ở nhân giới đã bắt đầu kế hoạch chuyển giao quyền lực rồi. Thời gian cấm kỵ sắp tới, thế hệ già lão chỉ đóng vai trò là người bảo hộ cho đám trẻ các ngươi, hoàn toàn không phải nhân tố then chốt nữa.

Im lặng một lúc, y nói tiếp:

- Ngươi vẫn còn hận ý với ta về việc tác hợp hôm qua sao?

Độc Cô Minh nhếch miệng cười:

- Vãn bối tuy trọc đầu nhưng chưa phải hòa thượng tứ đại giai không, chuyện thân bất do kỷ như vậy ta đương nhiên có hận ý.

Nam tử áo xám ngẩng đầu nhìn trời, thở ra một hơi:

- Ngươi vừa gia nhập tu luyện giới không bao lâu, tiếp xúc chưa nhiều, ngạo khí cuồng ý còn rất lớn. Đời người có rất nhiều chuyện dù không muốn nhưng vẫn phải làm, bất kể ngươi vùng vẫy thế nào cũng khó lòng xoay chuyển.

Độc Cô Minh không đồng ý:

- Vì sao không thể? Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm nguyên nhân.

- Vậy thì sao đêm qua ngươi không tìm được cách nào để thoát khỏi sắp đặt của ta?

Nam tử áo xám hỏi lại một câu khiến Độc Cô Minh im bặt.

- Đừng nói gì ngươi, ngay cả Bá Luân đại thần là cường giả đỉnh phong thiên địa thời thái cổ mà còn bị vận mệnh trói buộc, chết một cách tức tưởi huống hồ là tiểu tu sĩ Khổ Hải như ngươi. Đạo tâm kiên định là tốt, nhưng đừng cứng nhắc như vậy.

Độc Cô Minh trầm mặc, hắn không phải người ngoan cố không biết suy nghĩ. Hắn muốn tự nắm lấy vận mệnh của mình, muốn người khác không cách nào khống chế hắn, nhưng rốt cuộc tu vi hắn quá thấp, có không muốn cũng chẳng cách nào vẫy vùng được.

Thấy dáng vẻ này của hắn, nam tử áo xám liền nói:

- Ta biết ngươi khi ở Tuyệt Vọng Ma Uyên có biểu hiện rất kinh nhân, nhưng đừng quên ở trận chiến ấy các thiên kiêu đa phần đều mặc Nhân Giới Chiến Giáp để giao chiến. Bọn họ có rất nhiều thần thông và thủ đoạn bị hạn chế không thể thi triển, đơn cử như Tử Dực và Thạch Đầu, nếu không phải ngươi trong cơn cảm ngộ chém ra một kiếm kia thì liệu có thắng được hai người đó không?

Độc Cô Minh không phản biện. Đích thực ánh hào quang và những lời tán tụng sau sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên khiến hắn có đôi chút chìm đắm, bắt đầu khinh thường những địch nhân khác. Hắn ôm quyền đáp:

- Đa tạ thúc phụ chỉ bảo, chất tử xin lắng nghe…

Nam tử áo xám mỉm cười:

- Không tính là chỉ bảo, đây là những kinh nghiệm sống của thế hệ già lão như ta đúc kết qua mấy ngàn năm. Con đường của chúng ta đã lạc hậu, có truyền lại công pháp hay đạo thống cũng chỉ là cản trợ sự phát triển của các ngươi. Chỉ có những kinh nghiệm sống này sẽ vĩnh viễn không lạc hậu, ở thời đại nào cũng vô cùng hữu dụng.

Im lặng một lúc, ông ta nói tiếp:

- Bản thân ngươi thiếu sót rất nhiều. Linh hồn khiếm khuyết, tu thể chưa tới nơi tới chốn, lực đạo càng thua xa đám Đại Ngưu, Thạch Đầu. Pháp bảo ngươi có không? Ta có thể cho ngươi Thiên Nhai kiếm, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào tạo ra vũ khí riêng của bản thân mình được. Đan đạo không thông, binh đạo không tường, trận đạo mù mịt, phù đạo hồn đạo ngươi thậm chí còn chẳng còn chút kiến thức nào. Một khi gặp phải người am tường những lĩnh vực này, ngươi ắt phải chết. Còn tâm cơ sao? Ngươi không đủ mưu kế, không giỏi nhẫn nhịn. Ngươi có thể bố cục những tu sĩ cùng thế hệ là vì hiện tại bọn họ cũng non nớt như ngươi. Nếu đối thủ ngươi gặp là những tu sĩ Đạo Đài cảnh trở lên, hay thậm chí là ta, nửa phần thắng ngươi cũng không có!

Lời Độc Cô Đại Đế nói tuy phũ phàng nhưng lại là hiện thực không cách nào chối bỏ.

- Để trở thành hào kiệt không phải chỉ dựa vào tu vi là đủ. Giết một người không nhất thiết phải dùng đôi tay của mình. “Nhân giả vô địch” chia làm hai loại, một loại tự mình vô địch, càng đánh càng mạnh. Còn một loại là ẩn mình sau bức màn, giết sạch địch nhân mà tay không nhuốm máu. Loại trước nhìn thì bá đạo, nhưng nếu đối đầu với loại sau thì chắc chắn chết không có chỗ chôn thân. Vẫn là nên lấy Bá Luân làm ví dụ điển hình, vô địch lục giới, nhưng sau cùng lại có kết cục cực kỳ thảm, đến nỗi phải làm ra hành động đi ngược thiên mệnh…

Ông ta nói một mạch, không hề e dè khi nhắc tới cấm kỵ đại thần khiến Độc Cô Minh thoáng kinh hãi. Nhưng nhìn trên đầu đúng là chẳng có một mống sấm sét nào, khác hẳn với lúc gà chột mắt và tiểu ô quy đề cập tới cái tên này. Tu vi ông ta thật ra sâu bao nhiêu? Có thực chỉ là Đế giả chữ Thiên hay không?

- Ta hiểu mục đích ngươi đến đây là để tìm ra thân thế của mình, nhưng hiện nay thực lực của ngươi không đủ, tính cách cũng chưa trầm ổn biết tiết chế. Nói cho ngươi biết thân thế của mình chẳng khác nào đưa ngươi vào con đường chết. Ta có ba nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành thì sẽ tìm được đáp án mình cần.

Nghe vậy Độc Cô Minh liền nhíu mày. Ba điều kiện? Đây chẳng phải lại muốn đẩy hắn vào trong một bố cục khác hay sao? Nhưng hắn thật sự rất cần biết về chuyện này. Rốt cuộc bản thân đến từ địa cầu hay là địa cầu chỉ là giấc mộng hư ảo lúc hắn trầm luân, có lẽ sau khi Độc Cô Đại Đế giải đáp sẽ hé lộ ra tất cả.

- Mời thúc phụ nói!

Nam tử áo xám khá hài lòng với sự dứt khoát của hắn, mỉm cười nói:

- Thứ nhất, ta muốn ngươi trước khi kỳ hạn đóng Nhân Giới Chí Tôn bảng diễn ra phải nhanh chóng đạt được vị trí số một. Thứ hai, cũng từ đây đến thời gian đó, ngươi phải được phong vương ở Độc Cô thánh hoàng triều. Thứ ba, giúp ta dẫn binh diệt Thiên Địch, điều này ngươi có thể thực hiện bất cứ lúc nào, cho dù có mất một vạn năm cũng không sao, ta có thể chờ đợi…

- Người đùa ta sao? Cả ba chuyện này quá khó!

Độc Cô Minh lạnh lùng phất tay áo. Theo hắn thấy rõ ràng ông ta muốn làm khó mình. Chỉ còn mười sáu năm nữa thì sự kiện tiến vào địa phương thần bí nơi chân trời Đông Hải sẽ kết thúc, trong quãng thời gian này làm sao hắn thành công đánh bại toàn bộ chúng thiên kiêu năm châu lục để xếp vị trí đứng đầu Nhân Giới Chí Tôn bảng được kia chứ? Chưa kể Kiếp chủ đang cách biệt với hắn tới hai cảnh giới, làm sao san lấp, làm sao đuổi kịp?

Mà việc thứ hai là được phong vương ở Độc Cô thánh hoàng triều quá mù mờ, hắn còn chưa hiểu rõ hình thức thăng quan tiến chức ở đó, cũng chẳng hiểu gì về chính trị. Cứ cho là nhiệm vụ đầu tiên thực hiện được đi, nhưng chắc chắn hắn phải điên cuồng dốc sức tu luyện, thời gian rảnh rỗi đâu mà đấu đá mưu quyền kia chứ?

Điều thức ba lại càng vô lý hơn. Thiên Địch thánh hoàng triều đã tồn tại thâm căn cố đế từ thời thái cổ đến nay, có biết bao nhiêu lần gặp phải kẻ thù khủng bố. Đế cảnh có, Chủ cảnh có, cường giả lục đạo cũng không thiếu loại nào, nhưng chưa từng có ai rung chuyển nổi thánh hoàng triều này. Một tu sĩ nhỏ bé như hắn cần bao lâu? Giả sử hắn thiên tư ngang với Độc Cô Đại Đế thì cũng mất ngót nghét hơn ngàn năm để vấn đỉnh Đế cảnh, tuy nhiên nếu tu vi đã siêu việt như vậy rồi thì mọi bí mật cũng sẽ nhanh chóng hiển lộ trước mắt hắn, làm gì cần tới ông ta?

- Nếu người không muốn tiết lộ cho ta thì cứ nói thẳng, sao phải dùng cách này kia chứ?

Độc Cô Minh giận dữ quay đầu toan rời khỏi đỉnh núi. Đúng lúc phía sau lưng hắn từ bao giờ đã xuất hiện lão già dáng người gầy lùn chắn đường. Lão già này mặc một bộ sam y, mái tóc muối tiêu được búi lên cao, hàm râu mép và cằm cực kỳ rậm rạp và dài. Tuy tướng mạo già nua là thế nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh thần quang, từ người tỏa ra khí chất thâm sâu khó lường.

Còn chưa để Độc Cô Minh kịp nói gì, lão già đã ôm quyền khom lưng chào hắn, chậm rãi nói:

- Ra mắt công tử, lão phu họ Tô tên Viễn. Viễn trong “cao chiêm viễn chúc”, nghĩa là nhìn xa trông rộng. Ta ở đế đô Độc Cô thánh hoàng triều đã hai mươi bốn năm, trông coi Minh Tước phủ. Ở trong Minh Tước phủ lão phu có thành lập Kim Phong lâu, người đời thường gọi ta với biệt danh Tô lâu chủ, Tô quản gia, Tô sư phụ hoặc Tô lão đầu.

Độc Cô Minh nhướng mày:

- Có liên quan gì đến ta? Mấy thứ ngươi nói ta chưa từng nghe, cũng chưa từng hiểu!

Tô Viễn mỉm cười:

- Ta chính là người sẽ giúp công tử nghe và hiểu. Ba điều mà Đại Đế giao cho ngài nói khó thì khó, nói dễ thì dễ. Chẳng lẽ tam tuyệt trước giờ ngài luôn tâm đắc là “không bỏ cuộc, không bước đi trên con đường của kẻ khác, không để vận mệnh mình bị khống chế” dễ dàng hủy đi như vậy sao?

Độc Cô Minh sửng sờ khi nghe thấy Tô Viễn nhắc đến ba điều này. Hắn chỉ nói một lần duy nhất khi còn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên với đám người Mộng Tiểu Phàm và Đả Cẩu. Không nghĩ ra lão già này lại biết được.

- Bất ngờ không? Lão phu biết rất nhiều điều về công tử. Công pháp, thể chất, thần thông, sở hữu những loại đạo vận nào, tri kỷ là ai, từng giết ai, thói quen sinh hoạt, quan hệ bằng hữu thế nào đều có ghi chép lại.

Nam tử áo xám cười cười khi chứng kiến vẻ mặt ngây ngốc của Độc Cô Minh, liền nói:

- Tô Viễn, giao hắn cho ngươi. Mong ngươi trả lại cho Độc Cô gia chúng ta một hào kiệt đủ sức chống trời đạp đất…

Dứt lời thân hình ông ta như tan rã vào trong hư không, chẳng còn thấy bóng dáng. Cường giả cấp Đại Đế nói đến là đến, nói đi là đi, thiên địa tiêu dao, chẳng ai có thể cản bước.