Đế Cuồng

Chương 179: Tử khí đông lai kinh



Độc Cô Minh trở về căn lều của Mã Tư Thuần, trước khi đi không quên thông báo cho Đại Tế Tửu biết mình sắp bế quan hai tháng. Hy vọng lão có thể giúp bố trí trận pháp bảo vệ và không để người khác làm phiền hắn.

Tất nhiên Đại Tế Tửu nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu đơn giản này. Với thân phận nam tế của bộ lạc Tây Phong, mặc dù không thể giao cho hắn quyền hành hay lợi ích gì quá lớn nhưng chỗ tu luyện và tài nguyên thì không thành vấn đề.

Vừa vén màn trướng cửa lều lên thì Độc Cô Minh suýt nữa xém bật ngửa.

Tên điên Thạch Đầu kia vẫn đang ở trong phòng, thậm chí quá quắt hơn là gã đang nằm sải dài trên mặt đất, Xích Thanh thương vứt ngay bên cạnh. Trông gã lúc này đâu nào phải một chí tôn thiên kiêu yêu tộc cuồng ngạo bá đạo mà giống một tên ăn mày đang rạch mặt nằm ăn vạ đúng hơn.

Mà đích xác là gã có ý như vậy, Độc Cô Minh vừa nghe gã đọc xong khẩu quyết Cực Dương Chí Cương công đã quay mông rời đi, không hề đề cập gì tới việc truyền thụ một thức Nhất Kiếm Cô Hành cho gã. Có chết gã cũng phải cố thủ tại đây đợi hắn về.

Thực tế ở trận chiến lần trước dù bại trận nhưng cũng giống như Tử Dực, bài tẩy của Thạch Đầu vẫn còn rất nhiều. Cực Dương Chí Cương công của Cự Hùng tộc tuy quý giá nhưng đã truyền thừa đời này sang đời khác ngót nghét năm mươi vạn năm, là thứ mà bất kỳ thế lực nào cũng nắm rõ điểm mạnh yếu. Thạch Đầu không ngốc đến mức quá dựa dẫm vào nó.

Nếu cho cơ hội giao chiến lại với Độc Cô Minh, gã tin chắc mình sẽ không bại trận, thậm chí nếu trải qua ba trăm chiêu sau khi đã lật lên toàn bộ lá bài tẩy lên, có khi gã còn giết được hắn dễ dàng.

Nhưng trước khi trận chiến chung cực ở Vấn Đỉnh sơn phát sinh vào mười sáu năm sau thì những lá bài tẩy này vẫn phải được che giấu cẩn thận. Nếu bây giờ sớm phô bày ra hết, để chúng thiên kiêu cùng thế hệ nắm được tin tức mà tìm cách khắc chế thì thật quá mức ngu dốt.

- Một kiếm kia khi nào thì truyền cho ta đây?

Thạch Đầu đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài.

Độc Cô Minh nói:

- Yên tâm, ta đã nghe qua khẩu quyết của Cực Dương Chí Cương công thì sẽ không nuốt lời! Ngươi muốn học Nhất Kiếm Cô Hành tại chỗ này sao?

- Chẳng lẽ huynh muốn làm căn lều của Mã thánh nữ nổ tung à, ta đã chọn sẵn một nơi rất thoáng đãng lại kín đáo. Thi triển thần thông ở nơi đó là thích hợp nhất.

Độc Cô Minh trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.

Sở dĩ lúc trưa hắn bỏ đi gấp như vậy là vì chuyện đột phá tu vi quá mức hệ trọng, không thể không báo cho Đinh trưởng lão tới ngay lập tức.

Chỗ tốt đã đạt được, hắn cũng không ngại truyền lại Nhất Kiếm Cô Hành cho Thạch Đầu. Dẫu sao để cảm ngộ hoàn toàn một kiếm này cần am hiểu kiếm đạo vận và mười ba loại hình thái của võ đạo. Hắn không xem thường ngộ tính của Thạch Đầu, nhưng việc tình cờ gia nhập giới giang hồ phàm trần, thậm chí còn được một Kiếm Thánh và một Đao Thần chỉ dẫn tận tình khiến cho con đường lĩnh ngộ võ đạo thế gian của Độc Cô Minh được rút ngắn đi rất nhiều lần. Cơ duyên như thế không phải ai cũng dễ dàng gặp được.

Dù Thạch Đầu ghi nhớ được hình thức và ý cảnh của hắn khi xuất ra Nhất Kiếm Cô Hành cũng tuyệt đối không thể bắt chước.

Ngay cả nguyện vọng cải biên nó thành thương pháp cũng là điều bất khả thi. Đơn giản vì gã đâu có hiểu mười ba hình thái võ đạo để dung hợp chúng vào trong một đòn đánh. Đó là còn chưa nói đến việc tuy Thạch Đầu sử thương rất giỏi nhưng vẫn ỷ vào lực đạo là chính, gã không hề ngộ ra thương đạo vận giống như Độc Cô Minh đã làm với đao và kiếm, hai loại đạo vận nằm trong thập bát ban võ nghệ.

Dù vậy đây là trao đổi công bằng, một thần thông đổi một công pháp. Độc Cô Minh và Thạch Đầu quen biết chưa lâu, chẳng có ân tình gì đặc biệt, muốn hắn truyền thụ cho gã những kiến thức nằm ngoài thần thông kia là điều không thể nào.

Cả hai đi một vị trí khá đẹp ở sau lưng tổng đàn bộ lạc Tây Phong.

Ở đây trăng sáng chiếu xuống, gió mát thổi qua, linh khí thiên địa ngập tràn, chỉ cần hít thở nhẹ thôi cũng cảm giác toàn thân lâng lâng thoải mái. Không những vậy xung quanh còn tồn tại vô số tảng đá cao mấy trượng, bề ngang rộng bảy tám người ôm không xuể, hoàn toàn tránh khỏi nguy cơ bị người ta nhìn lén.

Độc Cô Minh đứng ở giữa mảnh đất hoang vu, trong tay hắn cầm Thiên Nhai kiếm sáng loáng đang phản chiếu ánh trăng bàng bạc.

Vẻ mặt Thạch Đầu tràn đầy hưng phấn, trong tay cũng cầm Xích Thanh thương để mô phỏng lại một chiêu kiếm này.

Độc Cô Minh đưa kiếm về bên hông, bàn tay phải xoay tròn sau đó nắm chặt chuôi, chuẩn bị làm động tác rút kiếm. Nhưng đúng lúc này hắn lại cau mày, ánh mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Hồi lâu sau hắn chợt cười nhạt rồi nói:

- Không được, chiêu này cần phải có vỏ kiếm thì mới có thể thi triển hoàn mỹ, hôm khác ta dạy ngươi vậy…

Nói đoạn hắn quay lưng bỏ đi khiến Thạch Đầu thoáng sửng sờ.

Sau khi hồi tỉnh lại gã ngay lập tức giận dữ quát lớn:

- Độc Cô Minh, ngươi nói lời không giữ lời, ngươi xem Thạch Đầu ta không ra gì sao?

Xích Thanh thương ngân lên từng âm thanh mãnh liệt, sát khí bủa vây khắp nơi đây như muốn cản bước Độc Cô Minh lại.

Chỉ thấy Độc Cô Minh dừng chân, lạnh lùng đáp:

- Là ngươi không tuân thủ giao ước. Đã nói là chúng ta trao đổi riêng tư mà ngươi còn kéo thêm hai người tới làm gì? Bọn họ ẩn giấu khí tức rất tốt nhưng vẫn không qua khỏi trực giác của ta.

Nói là trực giác nhưng thực chất Độc Cô Minh thông qua sự giao động đạo vận trên người họ mà phán đoán ra hai kẻ kia chính là Tử Dực và Đại Ngưu. Bộ đạo thể này của hắn sinh ra từ mớ đạo vận hỗn loạn trên đỉnh kết giới Tuyệt Vọng Ma Uyên. Với người khác đạo vận là thứ gì đó cực kỳ thâm ảo và khó nắm bắt, nhưng với hắn thì đạo vận chính là máu thịt, xương cốt, huyết nhục, hắn vô cùng mẫn cảm với nó, làm sao mà không cảm nhận ra được.

Thạch Đầu biến sắc, đang định giải thích thì đã thấy Tử Dực và Đại Ngưu từ sau hai tảng đá lớn bước ra, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

- Khụ khụ, Như Nguyện huynh đừng nóng. Vì chúng ta không muốn trao đổi tuyệt học của bản thân nên mới dùng đại lượng thiên tài địa bảo đổi lấy cơ hội nhìn trộm này từ Thạch Đầu. Chúng ta sai rồi, đáng lý ra nên bàn trực tiếp với Như Nguyện huynh…

Độc Cô Minh nhìn Thạch Đầu nói:

- Đã biết ngươi không tốt đẹp gì. Muốn cắn phía bên ta thì thôi, còn định ăn luôn thêm hai phần tài bảo nữa, xem ra lần mua bán này ngươi lời to rồi.

Thạch Đầu phản bác:

- Sao nói như vậy được? Dù gì Cực Dương Chí Cương công cũng là công pháp luyện thể đỉnh cấp, đem ra trao đổi ngang với một thức thần thông là quá thiệt thòi. Ta đã chịu phần thiệt này rồi, ngươi để ta ăn thêm một ít nữa cũng là công bằng? Muốn lập ra Tân Tinh môn, tiêu chí đầu tiên là sự hy sinh và bác ái, dù gì thứ ngươi cần là Cực Dương Chí Cương công cũng đã có rồi mà...

- Ngươi nói thúi lắm, ba người các ngươi đều am tường về sát chiêu của ta, mà ta lại chỉ biết được duy nhất một công pháp của Thạch Đầu ngươi. Tương lai đến lúc trận hỗn chiến ở Vấn Đỉnh sơn phát sinh, dù địch thủ là ai trong các ngươi thì ta cũng sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Độc Cô Minh cười nhạt, ánh mắt thoáng liếc Thiên Nhai kiếm trong tay một cái khiến ba chí tôn thiên kiêu trước mặt vội vã đề phòng.

- Lời ta nói ra ắt sẽ giữ lời. Nhưng sẽ chỉ truyền cho một mình Thạch Đầu thôi! Nếu các ngươi muốn mượn chuyện này áp bức ta thì cùng lên đi. Đêm nay e rằng không có Đan Ngư Yêu Đế đứng ra cứu mạng các ngươi đâu!

Tinh thần chiến đấu là thứ mà hắn không bao giờ thiếu. Thêm vào đó địa vị của hắn ở bộ lạc Tây Phong đã đổi thay. Ba người kia chắc chắn sẽ không dám gây khó dễ cho hắn trong phạm vi bộ lạc này che phủ.

Đại Ngưu cười cười:

- Không nhất thiết phải thế! Được rồi, không rõ ý của Tử Dực huynh như thế nào nhưng chúng ta mỗi người lui một bước được chứ? Thu binh khí lại rồi nói chuyện sau.

Độc Cô Minh hừ lạnh, xoay ngược Thiên Nhai kiếm khép phía sau lưng. Mà Thạch Đầu cũng bớt căng thẳng, Xích Thanh thương không còn ngân lên từng âm thanh mãnh liệt nữa.

Đại Ngưu nói:

- Như vậy đi, cả bốn người chúng ta đồng thời xuất ra một loại thần thông hoặc công pháp. Công pháp của ai trân quý nhất thì sẽ được ba người kia bù đắp thêm một phần tài vật, hợp lý chứ?

Tử Dực rất kiệm lời, chỉ khẽ buông:

- Đồng ý! Vậy ta xuất ra môn công pháp của bản thân trước. Tử Khí Đông Lai kinh! Sự hùng mạnh của công pháp này thì không cần ta giới thiệu nữa. Một tia tử khí, vạn vật đều mục nát, như vậy đủ rồi chứ?

Nghe thấy bốn chữ “Tử Khí Đông Lai”, ánh mắt Độc Cô Minh và Đại Ngưu chợt lóe lên ánh sáng kỳ dị.