Đế Cuồng

Chương 181: Bá Vương Tế Huyết tửu



Độc Cô Minh mỉm cười.

Lời bọn họ nói khiến hắn bất giác nhớ lúc trước khi tranh đoạt truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn, mình đã từng dùng lời thề đạo tâm để đào hố chôn bọn Pháp Hải và Ngọc Chân tử.

Lần này hắn không định làm vậy, bởi vì Cửu Chuyển Thiên công trong tay hắn chỉ có mỗi khẩu quyết tầng một. Đó là toàn bộ những gì hắn có, hắn sẽ giao ra toàn bộ, tuyệt không dấu giếm hay giữ lại chút nào. Chỉ là nếu có kẻ nào ngu đần tu luyện vào thì sẽ sớm đi chầu ông bà, hội ngộ với tổ tiên thôi. Trừ phi kẻ đó cũng có ngộ tính trác tuyệt như hắn, tự mình cải biên công pháp, sáng tạo và dần hoàn thiện những tầng sau.

- Được! Cứ quyết định vậy đi!

Độc Cô Minh nhận lấy ba viên Hồi Quang thạch màu đen, sau khi truyền thần niệm vào trong thì lập tức cất lời thề độc:

- Ta thề nếu khẩu quyết trong này là giả, đời này sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết đi, khí vận và cơ duyên cũng bằng không, sẽ chẳng cách nào luyện thành những công pháp mà tiền nhân để lại từ cổ kim đến giờ nữa. Vậy ổn chưa?

Mặc dù nói là hắn làm đúng, nhưng khi bắt đầu cất lời thề thì lông tóc hắn cứ dựng đứng cả lên. Phòng ngừa vạn nhất lỡ lão thiên gia cho rằng công pháp tầng một là không đủ, trong lời thề cứ kèm chút xảo quyệt cho an toàn.

- Đủ rồi! Vậy không nói nhiều nữa, chúng ta lần lượt trao đổi với nhau. Như Nguyện huynh đã đưa ra cấm kỵ công pháp, xét về độ trân quý thì đứng đầu, nhưng đời người nếu không gặp thiên đại cơ duyên thì công pháp này chẳng khác nào phế phẩm, vậy nên hy vọng huynh vẫn sẽ truyền lại một thức kiếm pháp kia cho chúng ta.

Đại Ngưu thẳng thừng nói.

- Được, chuyện này quá đơn giản! Nhưng ta chỉ biểu diễn và giải thích một lần, các ngươi có đủ ngộ tính hay không là chuyện của các ngươi!

Độc Cô Minh ngoài mặt tỏ ra rất hào phòng nhưng lòng thì cười thầm không ngừng. Ba tên kia không phải hạng thiện nam tín nữ gì, chắc chắn sẽ có ám chiêu, mặc dù trao đổi công pháp nhưng bản thân phải nghiên cứu kỹ càng rồi cải biên lại, như vậy mới an tâm được.

Chẳng mấy chốc phần khẩu quyết ba bộ công pháp Cực Dương Chí Cương công, Tử Khí Đông Lai kinh và Tẩy Tủy kinh đều đã được bọn họ ghi nhớ trong đầu.

Kế đến Đại Ngưu ném cho Độc Cô Minh một cái vỏ kiếm trạm trổ khá tinh xảo, đoạn nói:

- Thứ này là ta một lần thu thập ở thượng cổ di tích tìm thấy được, không có kiếm chỉ có vỏ. Ta không phải kiếm tu, chỉ vì tiếc nuối vẻ ngoài tinh xảo của nó nên mới cất giữ làm kỷ niệm. Nay ta tặng kèm với phần tài bảo kia cho Như Nguyện huynh xem như quà gặp mặt vậy…

Độc Cô Minh cầm vỏ kiếm trên tay, một cảm giác man mát từ từ lan tỏa vào lòng bàn tay hắn. Ngay lập tức năm loại hình thái kiếm mà hắn từng ngộ ra được thoáng rung động. Sự rung động này đến rất nhanh, cho dù Độc Cô Minh tự tin vào ngộ tính của mình nhưng cũng không cách nào nắm bắt được.

- Không phải vỏ kiếm bình thường…

Miệng hắn khẽ thì thào, tuy nhiên biểu cảm trên mặt vẫn điềm tĩnh vô cùng, không hề lộ ra vẻ gì khác lạ.

Treo vỏ kiếm nơi hông, Thiên Nhai kiếm sáng loáng từ từ đút vào trong vỏ, thần thái hắn bắt đầu thay đổi. Ánh trăng bàng bạc che phủ nửa bên khuôn mặt của hắn, nửa bên kia chìm vào bóng tối. Bàn tay phải hắn xoay nhẹ rồi nắm thật chặt chuôi kiếm, kế đến hai mắt nhắm nghiền, một loại ly biệt ý dâng tràn khắp bốn phương, gió lớn thổi qua cuốn vạt áo mọi người bay phần phật, cả tóc họ cũng tung bay trong gió. Ai nấy ngoài ngưng trọng ra thì còn đang tập trung cao độ để hòa mình vào cảm ngộ một kiếm này.

- Vì sao ta gọi nó là Nhất Kiếm Cô Hành? Đường đạo thênh thang, hồng nhan vắng bóng, tri kỷ chẳng mấy người. Phía cuối đường đạo là gì? Là nơi thiên nhai hải giác, chân trời góc biển hay là cô độc, vĩnh viễn cô độc, đời đời kiếp kiếp cô độc. Bởi vì ta không rõ nên ta mới rút kiếm, một kiếm này chém ra ta muốn phá tan huyễn mộng, chém đi sự cô độc của bản thân ta.

Tiếng ma sát của Thiên Nhai kiếm và chiếc vỏ tinh xảo bên hông hắn vang lên nhè nhẹ giữa không gian tĩnh lặng.

Độc Cô Minh đã rút kiếm.

Hắn vừa rút kiếm thì cả ba người Tử Dực, Thạch Đầu và Đại Ngưu đều xuất hiện ảo giác.

Có người thấy trăng tàn rụng xuống, có người thấy tuyết rơi đầy trời, có người lại thấy nơi hải giác thiên nhai xa tít tắp có một bóng lưng đang quay ngược lại với mình.

Ánh kiếm lóe lên rất nhanh rồi trở lại trong vỏ, cả ba cùng lúc hoàn hồn trở lại, trán ướt đẫm mồ hôi.

Ba tảng đá lớn trước mặt Độc Cô Minh bị một kiếm này chém ngang qua, phải mất lúc lâu sau mới từ từ tách làm đôi đổ xuống. Nhìn vết cắt rất bình thường, nhưng đám Thạch Đầu biết nếu bản thân không cách nào đón đỡ một kiếm này của hắn. Hoặc chí ít là họ chưa thể tìm thấy cách phá giải.

- Một kiếm này nhìn thì đơn giản nhưng cần sự lĩnh ngộ với kiếm đạo vận đủ cao so với cảnh giới Khổ Hải. Đồng thời phải đưa tình cảm và sự kiên định của bản thân vào đó. Đã rút kiếm thì tuyệt đối không ngừng lại, bằng không sẽ bị loại tâm cảnh này phản phệ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Xong rồi, có hiểu được gì không là tùy vào thiên tư các ngươi. Ta phải bế quan, về sau đừng làm phiền ta nữa…

Dứt lời Độc Cô Minh đi một lèo, nhưng được hơn trăm bước thì chợt đụng phải Đả Cẩu đang ôm khệ nệ mấy vò rượu to đùng trong ngực. Nhìn thấy Độc Cô Minh, gã mừng rỡ nói:

- Hóa ra ngươi thật sự ở đây! Ta dò hỏi mấy tên cảnh vệ thì bọn họ bảo rằng thấy ngươi cùng với Thạch Đầu tới chỗ này. Cái hẹn uống một trận thỏa thích của chúng ta đêm hôm qua ngươi đã quên rồi sao?

Độc Cô Minh ngẩn ra. Đúng là hắn đã quên mất. Việc đột phá tu vi quá quan trọng, tâm trí hắn gần như dồn toàn bộ vào đó, có vài chuyện đã bị hắn lọc ra khỏi đầu mình trong vô thức.

- Các ngươi cũng ở đây sao?

Đả Cẩu ngơ ngác nhìn đám Thạch Đầu, Tử Dực và Đại Ngưu đang từ từ bước tới ở phía xa.

Đại Ngưu cười khà khà:

- Tình cờ thôi, nhưng mà thứ Đả Cẩu huynh đang ôm trong ngực có phải Bá Vương Tế Huyết tửu của bộ lạc ta không?

Tử Dực nói:

- Là Bá Vương Tế Huyết tửu có nguồn gốc từ Minh giới thời thái cổ hay sao. Trong truyền thuyết kể lại mỗi lần trước những trận đánh quan trọng thì những cường giả tuyệt đỉnh khi ấy đều tụ họp lại uống rượu này để nâng cao chiến ý.

Lời Tử Dực khiến Độc Cô Minh thoáng giật mình. Ở trong mộng cảnh của Bất Động Minh vương, trước khi giao chiến với ông ta thì hắn đã từng cầm một vò rượu này lên uống để át đi nỗi sợ hãi trong lòng. Cảm giác khi ấy chỉ có thể dùng hai từ để mưu tả là “bùng cháy”.

Đúng lúc này chợt nghe tiếng Thạch Đầu ngâm khẽ:

“Bạt sơn giang đỉnh nại thiên hà,

Túc hận du du ký thiển sa.

Tuyết Thương dĩ thành tiên tử khí,

Trướng trung không thính mỹ nhân ca…”

Đoạn nói:

- Bài thơ này được ghi lại vào hoàn cảnh Bá Vương Tế Huyết tửu lần đầu tiên xuất hiện ở nhân giới. Tuy giờ đây cảnh tượng khi ấy đã trở thành cát bụi trong dòng chảy lịch sử, chúng nhân chẳng thể biết được cuộc hội ngộ năm ấy bao gồm những ai. Nhưng chắc chắn có Bá Luân, vì Bá Luân đại thần chính là xuất thân từ Tuyết Thương phái.

Đại Ngưu cười ha hả:

- Đây cũng không phải Bá Vương Tế Huyết tửu chân chính mà đã bị pha loãng vô số lần. Tuy nhiên cảnh giới thấp như chúng ta uống vào cũng rất dễ say. Đêm nay trăng sáng, lại có rượu ngon, vì sao không cùng nhau uống một trận cho thỏa thích…

Tử Dực thoáng liếc sang Độc Cô Minh, lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ Như Nguyện huynh không có nhã hứng này… Mà ta…

Gã vốn dĩ muốn lấy Độc Cô Minh ra để làm cái cớ rút lui, nhưng nào ngờ lại thấy hắn ta đưa tay chộp lấy một vò rượu rồi mở nắp ra, sau đó ngửa cổ uống một hơi thật dài.

Mùi thơm của rượu xộc lên khiến hai tên Thạch Đầu và Đại Ngưu run rẩy cả tay chân vì thèm thuồng, nhìn rượu thừa tràn khỏi khóe miệng của Độc Cô Minh, ai nấy huyết khí bừng bừng liền nhanh chóng cướp lấy vò rượu trên tay Đả Cẩu rồi uống cạn.

- Sảng con mẹ nó khoái!

Độc Cô Minh ném vò rượu đã trống không xuống đất, ngay lập tức khiến nó vỡ nát ra thành nhiều mảnh văng tung toé. Rượu nồng thấm vào đất rồi hóa thành hơi nước bốc lên không trung, giống như muốn đem huyết khí của bọn họ xông thẳng tới bầu trời đêm đen.

- Tử Dực, Như Nguyện đã uống, chẳng lẽ ngươi coi khinh chúng ta sao?

Chỉ mới một vò mà Thạch Đầu đã cảm thấy chóng mặt, thân hình lảo đảo nhìn về phía Tử Dực.

Mà Tử Dực lúc này bày ra bộ mặt bất đắc dĩ. Gã ta không thích việc say sưa này lắm, tu luyện với gã quan trọng hơn nhiều. Nhưng nhìn mấy con ma men trước mặt Tử Dực cũng hiểu nếu bản thân thối lui lúc này chắc chắn sẽ vấp phải sự cản trở từ họ. Thêm vào đó khi đi lại trên tu luyện giới cũng cần có một ít bằng hữu phòng hờ, thôi thì cứ nhắm mắt uống đại chắc không sao.

Nghĩ là làm, Tử Dực cũng lấy một vò nhưng không sỗ sàng như đám Độc Cô Minh, gã uống một ngụm nhỏ sau đó chép miệng cảm nhận.