Đế Cuồng

Chương 193: Viết chữ trên lồng đèn



Cố Lý nói rất nhiều, đều là những đạo lý sâu xa khó hiểu. Cũng may đối tượng lắng nghe là Độc Cô Minh. Hắn rất chịu khó tìm tòi và khám phá cái mới, vì vậy luôn tập trung phân tích những yếu lĩnh trong đó, chưa từng buông lơi một phút nào.

Nếu phải lựa chọn giữa Tô Viễn và Cố Lý, hắn vẫn sẽ có cảm giác Cố Lý an toàn hơn một chút.

Cố Lý đích thực là phàm nhân, vết thương trên người y thậm chí còn mưng mủ lên trông rất ghê tởm. Điều này khiến Độc Cô Minh thoáng từ bỏ ý nghĩ y chính là chủ công Hắc Thủ. Nếu y chỉ vì che mắt hắn mà làm ra hành động tự hủy này thì thật bất hợp lý.

Còn Tô Viễn kia mỗi lần hắn dùng thần niệm thử dò xét thì phát hiện thần niệm của mình giống như hòn đá rơi xuống đáy biển chẳng còn chút dấu vết. Mà khi lão đứng cạnh Độc Cô Đại Đế, mặc dù khom lưng cuối đầu nhưng chẳng có vẻ gì thua thiệt, thậm chí còn dùng khí chất uyên bác của mình để sánh ngang với khí chất điềm đạm đến từ ông ta.

Tu vi Tô Viễn theo phỏng đoán của Độc Cô Minh phải ít nhất là Ứng Kiếp cảnh. Nhưng chẳng có lý do gì để tu sĩ Ứng Kiếp cảnh hạ mình tôn một tiểu tử Khổ Hải như hắn lên làm minh chủ. Dẫu sao chỉ nghe câu chuyện một phía từ Độc Cô Đại Đế và Tô Viễn, hắn không cách nào tin tưởng hoàn toàn được. Bên trong nhất định ẩn tàng bí mật động trời nào đó, nhiều khả năng là liên quan tới Cửu Thiên thánh giới kia.

Độc Cô Minh thử dò hỏi về Tô Viễn với Cố Lý, y liền cười nói:

- Người huynh nhắc tới là vị tiền bối ở Kim Phong lâu đế đô Độc Cô thánh hoàng triều sao? Không nghĩ tới huynh là phàm nhân mà cũng gặp được ông ta.

- Ông ấy có tu vi gì?

Hắn không trả lời Cố Lý mà tiếp tục hỏi.

- Không rõ, chỉ biết không phải hạng tầm thường. Cách đây bốn năm Tô Viễn tiền bối có đi cùng với một nam tử trẻ tuổi đến đây. Kể cũng lạ, mặc dù người đó bịt kín toàn thân không tài nào nhìn thấu dung mạo, nhưng thông qua khí chất và thần thái của gã, ta cảm giác huynh và gã là một người. Lúc huynh vừa cùng Nhân Phi Nhân đến đây, nếu không phải Nhân Phi Nhân kể lại cặn kẽ về hành trình tao ngộ với huynh, ta còn cho rằng huynh là gã kia đang dùng mặt thật tới để gặp ta.

Độc Cô Minh nhíu mày:

- Giống ta lắm sao?

- Khí chất cử chỉ, ngay cả cách run người khi đặt câu hỏi cũng y hệt!

- Gã hỏi huynh điều gì?

Cố Lý trầm ngâm hồi lâu, sau khi đã nhớ ra bèn đáp:

- Gã hỏi ba vấn đề: “Làm sao để cải mệnh, làm sao để cải mệnh, làm sao để cải mệnh”.

Nói chuyện với Cố Lý rất căng não, Độc Cô Minh không khỏi thoáng rối loạn, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra ẩn ý bên trong.

- Ba lần cải mệnh, có lẽ tương ứng với thiên mệnh, nhân mệnh, và …

Thấy Độc Cô Minh ngập ngừng dường như không thể tiếp tục đoán ra, Cố Lý mới cười nói:

- Quả nhiên huynh rất thông tuệ, đoán được hai đã là lợi hại lắm rồi. Cuối cùng là “tha mệnh”. Gã muốn cải biến thiên mệnh, tức là quỹ tích vận hành của thiên đạo. Thông qua đó cải biến số mệnh bản thân và những người xung quanh, cuối cùng là cải biên số mệnh “một người nào đó”. Có điều bọn họ đã đánh giá ta quá cao, ta cũng giống như Tô Viễn tiền bối lực bất tòng tâm, không cách nào giải đáp vấn đề này. Trước khi rời đi, ta chỉ nghe Tô Viễn tiền bối khẽ than hai chữ “đành vậy”. Mà gã nam tử kia lại đứng trầm mặc lúc lâu, sau cùng nhìn xuống hồ Vô Ưu gần ba canh giờ, mãi đến khi trời đổ mưa to khiến cả người ướt đẫm mới chịu rời đi.

Độc Cô Minh càng nghe lòng càng rối như tơ vò. Quả nhiên Tô Viễn không đơn giản, mà gã nam tử kia rất có thể là Độc Cô thái tử thần bí vẫn luôn ẩn thân trong hoàng cung. Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử từng nói hắn trông rất giống gã, đem so sánh với miêu tả của Cố Lý thì quả thật không khác chút nào.

Mặt trời đã treo lên đỉnh đầu, Độc Cô Minh liền rời khỏi Tế Vũ lâu, lần này hắn không còn suy nghĩ những chuyện về quyền mưu nữa mà ngay lập tức đến khu phố phía Đông thành để tìm Lưu Tích Quân. Sáng sớm nay hắn đã bí mật tới căn nhà tranh kia để theo dõi nàng. Hóa ra sau khi dính phải sinh tử kiếp thì nàng đã đến Thiên Huyễn thành ẩn cư được tồng cộng gần bốn năm.

Trong bốn năm này nàng gần như hoàn toàn hóa phàm, hòa nhập vào cuộc sống phàm nhân. Mỗi ngày nàng đều sẽ ra khu phố phía Đông thành để treo những chiếc đèn lồng do tự tay mình làm ra để bán, kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của mình. Nhìn đôi bàn tay đã tướm máu vì đan từng cọng tre lại với nhau của nàng, từ tận đáy lòng Độc Cô Minh bỗng xuất hiện cảm giác xót xa lạ thường. Đường đường là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ danh chấn thái cổ mà lại rơi vào kết cục bi thảm này. Sinh tử kiếp rất đáng sợ, không phải là thứ tu sĩ có thể chống cự.

Bốn năm sức sống không ngừng bị bào mòn nhưng Lưu Tích Quân vẫn kiên cường vượt qua, đến giờ vẫn chưa chết, đây đã là kỳ tích hiếm thấy rồi.

Lúc này đây Lưu Tích Quân đang ngồi ở sạp hàng treo toàn đèn lồng rực rỡ sắc màu của mình, nhân lúc vắng khách, nàng bắt đầu lấy những chiếc lồng đèn vừa đan xong đêm qua ra dán giấy đỏ, rồi dùng bút ghi lên mấy chữ thư pháp. Đang tập trung cao độ, đột nhiên nàng nghe tiếng đằng hắng của ai đó vang lên phía trước sạp hàng của mình.

Kẻ xuất hiện là một nam tử dáng vẻ khá bình phàm, từ đầu đến chân chẳng có chút gì đặc biệt ngoại trừ đôi mắt rất có hồn. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, người ta chỉ thấy một sự kiên định và lạc quan không thể miêu tả thành lời, bắt đầu nảy sinh thiện cảm với hắn.

- Công tử muốn mua lồng đèn sao? Ở đây có rất nhiều mẫu lồng đèn đẹp, hình trụ, hình tròn, hình chiếc thuyền hay trái bí đều có, công tử cứ thong thả chọn lựa.

Độc Cô Minh đưa tay lên miệng ho khan, sau đó cũng làm bộ lật tới lật lui mấy cái lồng đèn rồi tặc lưỡi liên tục.

- Đáng tiếc, đáng tiếc…

Lưu Tích Quân nhíu mày:

- Không biết công tử thấy lồng đèn không ổn chỗ nào?

- Nhìn tổng thể rất ổn, chỉ có chữ thư pháp viết trên đó là quá xấu. Lồng đèn bán hai mươi quan tiền phải không? Nếu chữ thư pháp đẹp hơn chút nữa khẳng định sẽ có giá gấp đôi.

Độc Cô Minh bĩu môi, trả mấy lồng đèn vừa xem về lại chỗ cũ.

Lời chê bai của hắn không khiến Lưu Tích Quân bực bội, nàng chỉ mỉm cười nói:

- Nếu công tử không thích chữ ghi trên đó thì tiểu nữ có thể bán cho công tử một lồng đèn trống không giá mười quan tiền, công tử có thể tự mình viết lên những thứ mình thích.

- Chỉ viết chữ mà từ mười quan tiền nhảy vọt lên hai mươi quan tiền sao, cô nương rất biết làm ăn đó. Thảo nào mau phất đến vậy…

Độc Cô Minh vẫn cứ tặc lưỡi liên tục, hành vi của hắn bắt đầu khiến Lưu Tích Quân cảm thấy khó chịu. Hạng khách lưu manh đến đây phá rối trong bốn năm qua nàng đã gặp rất nhiều. Cách ứng xử tốt nhất là phải nhẫn nhịn một chút. Hiện tại nàng mất hết tu vi, cơ thể lại suy nhược yếu ớt vô cùng, nếu ương ngạnh như xưa tất rước họa vào thân.

- Tiểu nữ không biết ý của công tử là gì, nếu công tử chê lồng đèn của ta xấu thì có thể đến khu phố trung tâm thành để mua. Lồng đèn nơi đó rất đẹp, giá cả tuy rằng mắc hơn mười mấy lần nhưng rất xứng với giá tiền.

Thấy Lưu Tích Quân đuổi khéo mình, Độc Cô Minh liền mỉm cười không nói gì. Kế đến hắn lấy cây bút lông nàng đang để trên bàn chấm vào nghiên mực đen, sau đó tay trái giữ lấy vạt áo tay phải, còn tay phải đang cầm bút thì bắt đầu chuyển động thật nhanh, trong nháy mắt đã viết xong chữ thư pháp trên bảy cái lồng đèn.

Lưu Tích Quân còn chưa hết kinh ngạc về hành động của hắn thì đã thấy hắn xoay người hô lên thật to, giọng lớn đến nỗi mọi người trên khu phố đều bị thu hút, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng này.

- Lồng đèn có bút tích của Cố Lý công tử đây, mau đến mua, mau đến mua, số lượng có hạn!

Mọi người ban đầu còn không quan tâm lắm, nhưng khi nghe thấy hai chữ Cố Lý công tử thì cũng tò mò lũ lượt kéo đến. Bọn họ vây quanh sạp hàng của Lưu Tích Quân, cầm lồng đèn lên chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Mực còn mới, rõ ràng là mới ghi mà cũng dám nói là của Cố Lý công tử. Dù vậy chữ viết cũng rất đẹp.

- Giá cả bao nhiêu đấy?

Một người nhíu mày hỏi.

Độc Cô Minh cười tươi, bộ dáng đon đả vô cùng:

- Chỉ năm trăm quan tiền thôi…

Lời hắn vừa nói ra không chỉ khiến Lưu Tích Quân sửng sờ mà toàn bộ người xung quanh cũng ngây như phỗng. Bầu không gian tĩnh lặng đến cực điểm cho đến lúc có một người nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất:

- Tưởng chúng ta ngu sao? Đã là hàng giả thì giá tiền cũng phải hợp lý một chút. Bách Gia Luận Đạo đại hội sắp đến rồi, người người làm đèn lồng, nhà nhà làm đèn lồng, ngươi muốn chặt chém chính là tự tìm đường chết! Đi thôi, để bọn chúng ế đến chết đi!

Đám đông khoát tay rời đi, Độc Cô Minh thấy vậy không hề buồn chút nào mà còn cười hớn hở. Điều này khiến Lưu Tích Quân giận run người, ngay lập tức cầm cây bút lông trên bàn ném thẳng lên áo trắng của hắn. Mực đen thấm vào áo, loang lỗ ra từng mảng lớn, khiến bộ y phục văn nhân này nhanh chóng trở thành một miếng giẻ lau nhà không hơn không kém.

- Ta…

- Ta cái đầu người, lượn đi cho bổn cô nương còn làm ăn. Quay lại đây nữa ta đánh chết ngươi!

Lưu Tích Quân đứng chống nạnh, không những quăng mấy lồng đèn tre về phía hắn mà còn xách cả cái ghế đang ngồi dụng lực mà ném.

Độc Cô Minh không còn cách nào khác là phải bỏ chạy khỏi con phố này, miệng khẽ than:

- Tưởng nàng hóa phàm tính cách sẽ thay đổi, không ngờ vẫn còn hung dữ đến vậy. Ta đang giúp nàng thôi mà, chút nữa nàng sẽ biết ngay thôi!

Nói đoạn hắn quay lưng bỏ đi, đích đến chính là Tế Vũ lâu ở trung tâm thành.