Đế Cuồng

Chương 208: Cửa ải đầu tiên (1)



Hôm nay là một đêm rất dài với Thiên Huyễn thành, khắp các con phố đầy rẫy quan binh tuần tra, tiếng đuổi giết cũng vang lên không ngớt. Toàn bộ những tay sai đắc lực của Uông Thư Chính cùng theo chân lão đến Thiên Huyễn thành đều bị Võ Duy Dương diệt trừ.

Khu nhà tranh phía đông thành nơi Lưu Tích Quân và Độc Cô Minh cư ngụ cũng bị đám lính canh lục tung lên nhưng chẳng tra ra phong phanh gì.

Nhưng Lưu Tích Quân cực kỳ tinh mắt, nhanh chóng thấy được dáng vẻ mệt mỏi và mấy sợi tóc bạc đang phất phơ trước mặt Độc Cô Minh, cộng thêm loại huyết khí nồng đậm chỉ thường gặp ở những kẻ vừa trải qua chém giết sinh tử xong vờn quanh thân thể hắn, nàng liền đoán ra chuyện đêm nay chắc chắn có liên quan đến người này.

Sau khi quan binh rời đi, Lưu Tích Quân mới vội hỏi:

- Ngươi có làm sao không? Sắc mặt ngươi không tốt cho lắm!

Độc Cô Minh thật sự không hề ổn chút nào. Chết đi một mạch hơn hai trăm lần khiến cả tinh thần lẫn thể xác hắn trở nên kiệt quệ, sau khi chỉ tay lên mái nhà khẽ thì thào hai chữ “cứu y” thì liền ngã gục xuống đất, hoàn toàn trở nên mê man.

Sau khi mất đi liên hệ với phàm thể, đạo thể đang cưỡi trên Đạp Nguyệt Ô Truy cũng tỏ ra âm trầm. Mặc dù phàm thể này không sở hữu một chút tu vi nào nhưng lại thấm nhuần mấy loại ý cảnh vô thường, trung dung và độc hành. Nếu bị ngắt mất liên hệ với nó thì thực lực của hắn cũng đại giảm, rất khó thi triển ra mấy loại thần thông và kiếm pháp lĩnh ngộ được trong mấy năm nay. Điển hình là Bích Hải Triều Sinh và Nhất Kiếm Cô Hành, không thể không nói bọn chúng tuy xuất phát từ võ đạo phàm trần nhưng sự lợi hại gần như còn nằm trên Độc Cô Cửu Trảm một bậc.

Đơn giản vì nếu so sánh cảm ngộ trong mười ba loại hình thái võ đạo thì kiếm đạo của hắn tuy đi sau mà tới trước, trong khi đao đạo chỉ mới lĩnh ngộ ra năm loại thì kiếm đạo đã bộc phát ra tới bảy loại. Thậm chí bảy loại này được hắn cảm ngộ gần như tới mức đại thành, còn đao đạo chỉ nằm ở mức tiểu thành.

Sự khác biệt này rất dễ hiểu. Chân Võ Thiên Tôn năm xưa tuy mệnh danh là Võ Đế nhưng thật ra dựa dẫm vào nguyên lực và tu vi quá nhiều, không hề am hiểu gốc rễ của võ đạo. Mà đám Nhân Phi Nhân, Đao Thần vì là phàm nhân nên hoàn toàn dung nhập vào những triết lý thâm sâu trong đó, đối với mười ba loại hình thái võ đạo cực kỳ tường tận.

Đây cũng là hai điểm được và mất của phàm và đạo, từ xưa đến nay chưa bao giờ có gì là vẹn toàn. Tu sĩ vĩnh viễn không thể có cảm ngộ thâm sâu như phàm nhân, mà phàm nhân cũng vĩnh viễn không thể sở hữu sức mạnh che trời lật đất như tu sĩ.

Độc Cô Minh rất may mắn vì được đi trên cả hai con đường này.

Nhưng dù sao hắn vẫn còn đang khuyết thiếu rất nhiều, chỉ cần một trong hai thân thể mất đi khống chế thì con đường do nó cảm ngộ cũng bị chặt đứt, thân thể còn lại không cách nào vận dụng được nữa.

Độc Cô Minh cưỡi Đạp Nguyệt Ô Truy lướt nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, sau một tuần di chuyển không ngừng nghỉ thì đã đi đến được nơi thiết lập truyền tống trận đầu tiên - Phiêu Vân phái.

Tổng cộng có mười tám truyền tống trận được mười tám thế lực tầm trung trải dài từ Trung Thổ cho đến tận Nam Hoang trấn thủ. Bọn họ dựa vào việc bảo vệ truyền tống trận để nhận được sự che chở và cấp dưỡng từ các thế lực cự đầu.

Tất nhiên song hành với lợi ích sẽ đi kèm không ít quy tắc nghiêm ngặt.

Trừ phi có chiến loạn xảy ra, bằng không bọn họ nhất định không được tham gia vào tranh đấu của năm đại lục. Toàn bộ đệ tử trên dưới tông môn cũng phải làm theo quy tắc này. Chính vì vậy đệ tử mười tám thế lực này dù có tu vi cao cường nhưng lịch duyệt rất kém, nếu phải đối đầu với những chí tôn thiên kiêu nhân giới đều yếu ớt không chịu nổi một kích.

Độc Cô Minh lúc di chuyển từ Tuyệt Vọng Ma Uyên đến Trung Thổ từng đi qua Phiêu Vân phái một lần.

Ấn tượng khi ấy của hắn với thế lực này không rõ ràng lắm. Vì lúc đó bọn họ chẳng mấy quan tâm đến hắn, sau khi hắn giao nộp một ít yêu đan và thảo dược thay thế cho linh thạch làm tiền phí thì lập tức được thông quan.

Hiện tại hắn vẫn theo con đường cũ, cưỡi ngựa đi thẳng vào một tổng đàn rộng lớn ở dưới chân núi Phiêu Vân.

Vẫn là khung cảnh cũ có khoảng hơn bốn mươi đệ tử canh gác xung quanh tổng đàn này nhằm mục đích bảo vệ truyền tống trận đang được đặt ở vị trí trung tâm.

Truyền tống trận này có hình dáng là một vòng sáng màu vàng, chỉ cần tiến vào thì có thể nhanh chóng vượt qua khoảng cách chục vạn dặm để đi đến địa điểm tiếp theo.

Độc Cô Minh cưỡi ngựa lửng thửng bước vào tổng đàn. Khoảnh khắc hắn sắp đặt chân vào truyền tống trận thì con hắc mã liền trở nên mất kiểm soát, không chịu tiến thêm bước nào nữa mà đứng thẳng hai chân trước lên, ngẩng đầu hý vang trời. Cũng may hắn nắm rất chặt dây cương bằng không đã bị nó hất ngã khỏi lưng.

Gần như cùng lúc, bốn mươi tên đệ tử xung quanh thét dài một tiếng, bộc phát tu vi Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong, chưởng tâm tay phải đồng thời đánh ra linh lực về phía Độc Cô Minh ở chính giữa. Bọn họ ra tay rất khớp với nhau, đều dùng đúng một mức linh lực ngang bằng không thừa không thiếu, thêm vào đó dưới chân bắn lên bốn mươi thanh phi kiếm phong bế hoàn toàn những phương vị mà Độc Cô Minh có thể bỏ trốn.

Bốn mươi thanh kiếm đan thành một tấm lưới phủ kín lên người Độc Cô Minh, xem hắn như một con cá đang giãy chết.

- Đây là trận đạo!

Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, không hề chần chừ mà vận linh lực sử dụng Tinh Hà Chuyển để phòng ngự.

Nhưng điều khiến hắn không dám nghĩ tới là hư ảnh ngân hà chỉ mới vừa hiện ra đã lập tức bị bốn mươi đạo linh lực đến từ đám tu sĩ xung quanh đánh tan. Bọn họ ra tay rất chuẩn xác vào điểm yếu của nó, giống như đã nghiên cứu kỹ lưỡng thần thông phòng ngự này của hắn từ trước vậy.

- Chết đi!

Bốn mươi tu sĩ thét lớn, tay phải thu về bắt ấn quyết nhằm giữ yên bốn mươi thanh kiếm đang vờn quanh thân thể Độc Cô Minh, tay trái lại đánh ra chưởng thứ hai.

Độc Cô Minh nhíu mày, đã đến nước này rồi hắn không thể không xuất ra thực lực chân chính. Bàn tay hắn nắm chặt chuôi Thiên Nhai kiếm, khoảnh khắc bốn mươi đạo linh lực đồng thời ập tới thì liền chém ngang một vòng, dùng kiếm khí sắc bén của mình chém tan nó.

Sau khi đột phá Hỗn Nguyên cảnh thì linh lực của hắn đã rất hùng hậu, thêm vào đó có cây nguyên khí hỗ trợ nên lực đạo càng trở nên khủng bố hơn, tu sĩ Hỗn Nguyên bình thường không cách nào chịu được một kích tùy ý của hắn.

Ở đây bốn mươi tu sĩ kia mặc dù đều là Hỗn Nguyên đỉnh phong ngộ ra một loại đạo vận nhưng trình độ cảm ngộ lại khá thấp, thậm chí cả tiểu thành còn chưa chạm tới. Vì vậy nhanh chóng bị một kiếm của Độc Cô Minh phá tan linh lực của mình, kiếm khí sắc bén không dừng lại ở đó mà quét ngang bát phương, lăng lệ đến mức chém đứt đôi người bốn mươi tu sĩ này.

- Độc Cô Minh, đi chết đi!

Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần lại thì một cảm giác nguy hiểm khôn tả chợt xuất hiện khiến hắn sởn cả tóc gáy.

Từ phía sau lưng xuất hiện một đạo linh lực cương mãnh đến tột độ nhắm sau ót hắn bắn tới.

Loại linh lực này rất quen thuộc, hắn đã từng gặp một lần lúc đoạt truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn nên ngay lập tức nhận ra ngay đó là loại thần thông gì.

- Vạn Cổ Thần chỉ! Ngươi là Diệp Chính!

Họ Diệp không tầm thường! Dù là trong những bộ truyện Độc Cô Minh từng đọc hay là tại thế giới này thì những kẻ mang họ Diệp đều là những thiên kiêu tuyệt thế, đủ sức dấy lên phong vân một cõi. Điển hình có thể kể đến Diệp Huyền Thanh ca ca ruột của Diệp Chính. Mặc dù y đã chết đi trong sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên nhưng không ai có thể phủ nhận thiên tư của y hoàn toàn không hề thua kém đám Côn Vũ hay Quan Thất, chỉ thiếu một chút may mắn để có thể vùng vẫy trong đại thế hiện nay.

Môn công pháp thành danh của y chính là Hạo Nhiên Chính Khí kinh trấn phái tâm pháp của Hạo Nhiên tông, thêm vào đó là Hạo Nhiên chỉ truyền thừa từ thời thái cổ. Chính nhờ hai môn thần thông và công pháp này mà ở Trung Thổ y gần như không có đối thủ, dù là Quan Thất cũng không chiếm thế thượng phong nổi khi giao chiến với y.

Mà Diệp Chính đệ đệ của y cũng là một nhân vật bất phàm.

Gã ta hữu duyên thu được Vạn Cổ Thần chỉ môn thần thông mà Chân Võ Thiên Tôn từng rèn luyện lúc thiếu niên, mặc dù uy lực của nó không sánh bằng Hạo Nhiên chỉ nhưng vẫn giúp gã vươn lên trở thành chí tôn thiên kiêu đứng thứ hai Hạo Nhiên tông, địa vị chỉ sau ca ca ruột của mình.

Tuy nhiên cái bóng của Diệp Huyền Thanh quá lớn, phải chờ sau khi y chết đi thì Diệp Chính mới đích thực thăng hoa, trong đại thế cuồn cuộn này bộc lộ thiên tư xuất chúng. Gã thành công tiến vào cấm địa của tông môn thu được hai bộ truyền thừa Hạo Nhiên Chính Khí kinh và Hạo Nhiên chỉ, thậm chí hỏa hầu còn vượt qua Diệp Huyền Thanh năm xưa, thực lực tuyệt đối nằm ở tốp mười Nhân Giới Chí Tôn bảng.