Đế Cuồng

Chương 216: Duy khoái bất phá



Trong tiếng nổ long trời lở đất, nguyên khí cuồng bạo bắn ra bốn phương tám h ướng khiến bốn Thập Nhân Địch chết ngay tại chỗ. Mà Quỷ Diện Quân mặc dù hành động rất nhanh song vẫn không tránh khỏi việc bản thân dính phải thương tích trầm trọng.

Hắc y tan nát, một đôi gò bồng đảo trắng muốt thấp thoáng sau những vết rách khiến mọi người sửng sốt. Lời đồn về y quả nhiên là thật, Quỷ Diện Quân là một nữ nhân!

- Ngươi có là thứ gì ta cũng giết!

Trong lúc mọi người đang bần thần thì từ dưới đất vang lên tiếng thét lớn, một thân ảnh màu đỏ lao ra từ đống cát bụi mờ mịt do vụ nổ tạo thành.

Khí tức hắn đã suy yếu đi ba phần nhưng cuồng ý và chiến ý lại thăng hoa đến cực hạn.

Dưới biểu tình sợ hãi của Quỷ Diện Quân, nắm đấm hắn co lại giáng thẳng một quyền vào ngực nàng ta. Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, Quỷ Diện Quân bay ngược ra sau như diều đứt dây.

- Thật mạnh, vẫn không giết nổi ngươi!

Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm. Một quyền vừa rồi tuy đắc thủ nhưng cổ tay hắn cũng tê rần. Quỷ Diện Quân không phải hạng tu sĩ tầm thường, quỷ lực trong người nàng ta khủng bố vô cùng, dường như còn ẩn chứa mấy tầng phong ấn cố gắng giam giữ lại loại sức mạnh thần bí nào đó. Vào khoảnh khắc sinh tử lâm đầu, sức mạnh thần bí này đã phá tan tầng phong ấn đầu tiên để cứu mạng nàng ta.

- Độc Cô Minh!

Từ phía xa, Quỷ Diện Quân thét lên chói tai, hiển nhiên cực kỳ tức giận về việc mình bị hắn đánh bại trong lần giao chiến này, rất nhanh sẽ trở lại.

Độc Cô Minh nhìn về hướng Nguyệt Dạ Sâm Lâm đang bị đám Quan Thất che chắn cực kỳ cẩn mật, phía sau lưng Độc Cô Yên Nhiên đã đuổi sát tới gần, hiểu rằng cuộc chiến đã tới giai đoạn cam go nhất.

Nói về nữ nhân phía sau lưng, ấn tượng đầu tiên của hắn về nàng là loại khí chất lãnh đạm vô tình, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Không thể phủ nhận Độc Cô Yên Nhiên rất đẹp, mi thanh mục tú, lông mày cong như trăng non, dung mạo quốc sắc thiên hương không cách nào diễn tả. Hiện tại nàng ta đang khoác trên mình một chiếc áo bông màu đỏ dày có cổ màu trắng, chân đạp một dải lụa đỏ, thần thái cực kỳ an nhiên, giống như xem việc lấy đầu Độc Cô Minh là việc cực kỳ dễ dàng, không có gì phải gấp gáp.

Tu sĩ ở nhân giới có thể chia làm ba hạng người chính.

Hạng người thứ nhất chuyên tâm tu hành, một lòng cầu đạo, hướng tới cảnh giới đỉnh phong hoặc trường sinh bất tử như đám Côn Vũ, Thẩm Yến.

Hạng người thứ hai mặc dù vẫn quyết tâm tu hành, nhưng lại tham gia vào cục diện phân tranh giữa các thế lực cự đầu, tiêu biểu là Diệp Chính, Quỷ Diện Quân, Lưu Bình.

Còn hạng người thứ ba hoàn toàn không bận tâm tới những việc này, tu hành thầm lặng, thậm chí không cần nổi danh ở nhân giới. Chí hướng của họ là vũ đài chính trị ngầm ở năm châu lục, muốn xưng vương xưng đế, hoàn toàn không phải lợi ích nhỏ nhoi như các thế lực cự đầu.

Vũ Văn Dục và Độc Cô Yên Nhiên thuộc về tầng lớp thứ ba. Cả hai chẳng hề bận tâm tới thứ gọi là Nhân Giới Chí Tôn bảng, hay vĩnh sinh bất diệt, chỉ cầu kiếp này có thể đưa gia tộc và huyết mạch độc bá thiên hạ, xưng tôn nhân giới. Muốn làm được điều này chỉ dùng sức một mình là không thể, vì vậy bọn họ hướng đến quyền mưu, dùng những thế lực cự đầu nương tựa vào mình để phương tiện giúp bản thân hoàn thành mục đích.

Dù là vậy, tu vi của Vũ Văn Dục và Độc Cô Yên Nhiên nếu đưa vào lớp trẻ hiện nay cũng tuyệt đối xếp ở những vị trí đầu tiên, không hề kém cạnh những Quan Thất, Ngũ Hành tử là bao. Thậm chí như lời Độc Cô Yên Nhiên vẫn thường tự tin, trong vòng nửa canh giờ chắc chắn có thể giết Quan Thất, Thạch Đầu và Tử Dực.

HIện tại bên cạnh nàng ta có tới năm Bách Nhân Địch khác trợ giúp, khí thế cực mạnh. Họ đều là loại thiên kiêu nằm trên Tư Mã Ngang một bậc, gần như tiếp cận với Diệp Chính. Đứng trước sự truy sát của đội ngũ này, một loại ý niệm tuyệt vọng bắt đầu dâng tràn lên trong lòng Độc Cô Minh.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Nhưng càng tuyệt vọng hắn lại càng điên cuồng.

Con người chỉ vì sợ chết mà run rẩy. Nếu biết mình chắc chắn phải chết thì còn gì mà vấn vương nữa, cứ thẳng tay đại sát một trận, cùng lắm thì tự bạo kéo theo vài mạng! Chờ khi Kiếp thể xuất thế thì hắn sẽ hồi báo lại tất cả!

- Ngươi rất mạnh, thậm chí có thể luyện ra thân ngoại hóa thân trong truyền thuyết. Nhưng giết ngươi, ta không cần dùng quá ba thức thần thông!

Độc Cô Yên Nhiên nhìn nam tử trọc đầu mình đầy máu tanh dưới đất, lãnh đạm nói. Bàn tay trắng muốt của nàng đưa lên trước ngực, đôi mắt phượng ánh lên vẻ tiêu hồn. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy giữa ngón cái và ngón trỏ của nàng ta có kẹp một mũi kim châm, đuôi kim châm có nối một sợi chỉ màu đỏ gắn với cổ tay.

- Loạn Thế Giai Nhân!

Độc Cô Yên Nhiên thét lớn, thần thái thay đổi hẳn, khí chất vương giả bộc phát, sắc đỏ ngập tràn trời đất, giờ phút này trông nàng ta chẳng khác gì loan phượng đang phát uy. Gần như đồng thời, mũi kim châm kia cũng xé gió lao thẳng về phía Độc Cô Minh, tốc độ nhanh không kém gì cách Cao Tiệm Sơn ở Việt quốc xuất kiếm.

Vũ Văn Dục đang ở phương xa nhìn thấy tràng cảnh do Độc Cô Yên Nhiên tạo thành thì không khỏi nhíu mày:

- Nữ tử này tu luyện Thất Thải Thiên Công, Vạn Huyễn đại pháp. Khi mặc tử y là lúc tâm tình ổn định nhất, còn khi mặc hồng y là chuẩn bị triển khai giết chóc quy mô lớn. Ta từng đối đầu với nàng ta khi ở trạng thái hồng y, vô cùng mạnh, thực lực có đôi khi gần như chạm tới cảnh giới Thiên Nhân Địch. Bách Nhân Địch tầm thường chỉ một kích là chết, ở đây nói ba chiêu giết Độc Cô Minh lúc thương thế nghiêm trọng như vậy đã quá khiêm nhường rồi…

Phía bên kia, Độc Cô Minh lập tức không ngần ngại liên tục chém ra bốn mươi tám chiêu trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp. Trong làn kiếm ảnh dày dặc, chỉ thấy mũi kim châm của Độc Cô Yên Nhiên giống như một ánh sao băng đỏ rực lướt qua xuyên thủng tất cả. Dù vậy tốc độ của nó ngay một chậm đi cuối cùng đã bị Thiên Nhai kiếm đánh bật sang một bên.

Ngay lúc Độc Cô Minh đang định phản kích thì sắc mặt chợt đại biến.

Mũi kim châm kia giống như một con rắn xoay ngược trở lại quấn chặt lưỡi kiếm của hắn, không những thế còn không ngừng phân chia ra thành mười, trăm, ngàn, chục ngàn mũi kim châm khác nhau, vô số sợi chỉ màu đỏ cũng xuất hiện bao phủ trời đất như một mạng nhện khổng lồ lấy Độc Cô Yên Nhiên làm trung tâm, dần dần bành trướng ra xung quanh.

Sắc đỏ trên người Độc Cô Minh là sắc đỏ của huyết tinh. Còn sắc đỏ của Độc Cô Yên Nhiên lại là sắc đỏ của đôi môi giai nhân đang khẽ cong lên, ẩn chứa đầy sự lãnh ngạo trong thời loạn thế.

- Thiên Vi Hỏa!

Độc Cô Minh quát lớn, thi triển thức thần thông đầu tiên trong Hóa Sinh thuật khiến bầu trời ngập trong biển lửa mênh mông, thiêu cháy không ít những sợi chỉ đỏ nối với kim châm. Mà những kim châm này giống như mất linh từ trên không trung rơi lả tả xuống dưới đất, hóa thành từng vũng máu đen ngòm, Thiên Nhai kiếm của hắn nhờ đó cũng thoát khỏi trói buộc.

- Kịch độc!

Độc Cô Yên Nhiên không chỉ là một tu sĩ hùng mạnh mà còn là một độc sư nổi tiếng chốn đế đô Độc Cô thánh hoàng triều. Có độc dược bổ trợ giúp thần thông của nàng ta tăng thêm gấp đôi lực sát thương.

Không có bất kỳ con đường nào để bổ trợ, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Độc Cô Minh, giống hệt điều Độc Cô Đại Đế đã nói.

“Bản thân ngươi thiếu sót rất nhiều. Linh hồn khiếm khuyết, tu thể chưa tới nơi tới chốn, lực đạo càng thua xa đám Đại Ngưu, Thạch Đầu. Pháp bảo ngươi có không? Ta có thể cho ngươi Thiên Nhai kiếm, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào tạo ra vũ khí riêng của bản thân mình được. Đan đạo không thông, binh đạo không tường, trận đạo mù mịt, phù đạo hồn đạo ngươi thậm chí còn chẳng còn chút kiến thức nào. Một khi gặp phải người am tường những lĩnh vực này, ngươi ắt phải chết. Còn tâm cơ sao? Ngươi không đủ mưu kế, không giỏi nhẫn nhịn. Ngươi có thể bố cục những tu sĩ cùng thế hệ là vì hiện tại bọn họ cũng non nớt như ngươi. Nếu đối thủ ngươi gặp là những tu sĩ Đạo Đài cảnh trở lên, hay thậm chí là ta, nửa phần thắng ngươi cũng không có!”

Lời ông ta lúc đứng ở đỉnh núi thoáng vang vọng bên tai hắn. Phải rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh rồi hắn mới càng thấm thía những lời này. Hắn quá tập trung vào thần thông và đạo vận mà quên mất còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi. Những thứ này nhìn thì có vẻ không liên quan gì đến việc đề thăng tu vi nhưng trong giao chiến lại đóng vai trò then chốt quyết định thắng bại.

- Ta vẫn còn lá bài tẩy sau cùng để đổi mạng với một trong các ngươi!

Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạ thường, vì khinh hành đạo vận đã bị hủy nên tốc độ di chuyển rất chậm, miễn cưỡng dùng Bách Bộ Hồng Trần liên tục thuấn di né tránh những mũi kim châm, đồng thời kết hợp với kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp để đón đỡ nó. Nếu có sự liên kết với phàm thể thì chí ít hắn sẽ không chật vật như vậy, một thức Nhất Kiếm Cô Hành cũng đủ đoạt mạng vài Bách Nhân Địch ở đây. Hiện nay cảm ngộ về kiếm suy giảm, mặc dù có kiếm đạo vận nhưng vẫn không thể phát huy uy lực đỉnh cao như lúc còn ở lễ tế thần.

Là trùng hợp sao? Vì sao những thứ ngặt nghèo nhất lại đến cùng một lúc, vào giây phút quan trọng như vậy?

Nhưng mối liên hệ giữa hắn và phàm thể chỉ duy nhất một mình hắn biết, làm sao có ai mượn nó để tính kế hắn được kia chứ?

Độc Cô Minh sử kiếm càng lúc càng nhanh, trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được kiếm đạo vận mình đang có sự lột xác rất lớn, giống như từ thẳm sâu bên trong loại đạo vận này có một hạt mầm dần nở rộ, hóa thành một loại ý cảnh phụ trợ cho nó. Đây không phải loại ý cảnh vô thường, trung dung và độc hành như của Nhất Kiếm Cô Hành, mà là một loại “khoái đạo” dần dần được tìm ra sau khi vượt qua tốc độ giới hạn của bản thân.

Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!

Cao Tiệm Sơn gần như không sử dụng bất kỳ loại ý cảnh nào, cũng không có kiếm pháp kinh diễm gì cả. Gã ta chỉ đơn giản là đâm kiếm thẳng vào vị trí yếu hại trên người đối phương bằng tốc độ quỷ khốc thần sầu. Chính vì loại tốc độ này mà phàm thể của Độc Cô Minh mới chết liên tục chín lần, mặc dù xét về kiếm pháp đã đủ xưng hùng ở Việt quốc vì nhận được chân truyền từ Kiếm Thánh.