Đế Cuồng

Chương 218: Mộng Ảo Không Hoa



Nàng ta tu luyện Thất Thải Thiên Công. Đây là tâm pháp độc môn của Thất Thải Thiên Nữ, kỳ phùng địch thủ với Cửu Thiên Huyền Nữ người sáng tạo ra Cửu Chuyển Thiên Công danh chấn nhân giới.

Nếu Cửu Chuyển Thiên Công đã là cấm kỵ công pháp thì Thất Thải Thiên Công dù chưa đạt đến mức độ ấy song cũng không hề đơn giản.

Xét về nguyên lý vận hành thì Thất Thải Thiên Công có một chút tương tự với Đạo Ma kinh và Hư Thần kinh. Tuy nhiên nó không khiến ý thức của người tu luyện bị phân liệt mà chỉ ảnh hưởng sơ bộ tới tính cách. Ở thời điểm hiện tại Độc Cô Yên Nhiên đã luyện ra ba màu sắc đầu tiên là “tử, hồng và bạch”.

Tử y là trạng thái bình thường hằng ngày của nàng ta, lãnh đạm băng sương, khả năng cảm ngộ cao nhất.

Hồng y sát ý quyết liệt, có sức chiến đấu tốt nhất, thường dùng trong những trận đánh quan trọng.

Còn bạch y lại sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, mỗi khi gặp phải địch thủ dùng huyễn trận hoặc mộng cảnh sẽ phát huy tác dụng tối đa.

Chỉ một mình Thất Thải Thiên Công đã đủ cho Độc Cô Yên Nhiên xưng hùng thế hệ trẻ nhân giới, vậy mà nàng ta còn có cơ duyên lớn lao tìm thấy Vạn Huyễn đại pháp ở trong quốc khố của Độc Cô thánh hoàng triều. Cuốn bí thư này quanh năm phủi bụi, toàn những hình vẽ ngoằn nghèo chẳng ai chú ý, nhưng khoảnh khắc Độc Cô Yên Nhiên đọc được những trang đầu tiên liền đại ngộ, lập tức hiểu ra đạo lý thâm tàng trong đó. Nghe đồn công pháp này từng được Thiên Ảnh Nhân thi triển trong trận chiến ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, thiên biến vạn hóa, huyễn cảnh trùng trùng, khi kết hợp với bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy thì càng lợi hại, đồ sát vô số cường giả tiên tộc.

- Mộng Huyễn Hoa Khai!

Độc Cô Yên Nhiên quát lớn, tóc trắng bay phấp phới, tinh thần lực từ cơ thể lan tỏa ra bốn phía xung quanh. Áp lực nàng ta tạo ra ngày một trầm trọng khiến không gian xuất hiện rất nhiều vết nứt. Từ trong những vết nứt này lại mọc ra vô số bông hoa màu trắng muốt không ngừng hấp thu tinh thần lực của Độc Cô Minh, làm suy yếu mộng cảnh của hắn.

Nhưng hắn không hề sợ hãi mà trái lại thần sắc càng trầm lặng hơn. Hư ảnh đôi mắt khổng lồ đang nhắm nghiền lơ lửng sau lưng cứng rắn chống chọi với sự công kích đến từ nàng ta. Trong sự xung đột của hai loại lực lượng tinh thần mạnh ngang nhau, Độc Cô Minh dần dần rơi vào trạng thái rất khó diễn tả.

Trước đây chân giả đạo vận của hắn không gặp được đối thủ xứng tầm, dù là Pháp Hải, Chu Tử hay Xích Khao đều yếu ớt chịu không nổi một kích. Còn ở đây Độc Cô Yên Nhiên quá mạnh, cực mạnh. Hắn có cảm giác chiến lực của nàng ta tuyệt đối không hề kém cạnh mình, thậm chí ở một vài phương diện còn lấn áp hắn hoàn toàn. Nhưng cách sử dụng thần thông của nàng ta thiếu đi một ít quyết đoán, ở thời khắc mấu chốt luôn chùn tay lại, có lẽ vì rất ít khi giao chiến với tu sĩ trong cùng thế hệ.

Đây cũng là điều dễ hiểu khi Độc Cô Yên Nhiên đi theo đường lối chính trị là phần nhiều, ít để tâm tới phân tranh tu luyện giới.

Thấy một thức thần thông của mình dần lấn áp Độc Cô Minh, Độc Cô Yên Nhiên nhếch môi cười lạnh, không ngừng ép tới.

Quan Thất biểu tình trầm tư, chăm chú quan sát từng biến đổi của ảo cảnh sau đó dùng Đại Diễn quyết phân tích tìm ra sơ hở.

- Có gì đó không đúng! Hắn tuy yếu thế nhưng không ngừng thay đổi cách vận hành mộng cảnh, Yên Nhiên tiểu thư không nên khinh địch.

Độc Cô Yên Nhiên lạnh lùng:

- Hắn chống cự không được bao lâu nữa đâu! Chưa từng có ai đỡ nổi thức Mộng Huyễn Hoa Khai này của ta quá mười khắc!

Quan Thất lắc đầu:

- Khinh địch là không tốt! Dù ta và hắn hận thù rất sâu nhưng vẫn vô cùng tôn trọng hắn. Lấy một địch nhiều chí tôn thiên kiêu đến vậy mà giờ vẫn chưa chết, thậm chí còn không ngừng sáng tạo và cảm ngộ ra đạo pháp mới. Thiên tư cỡ này tuyệt đối không thua kém ta và Thẩm Yến!

- Hạng thiên kiêu như ngươi không đỡ nổi mười chiêu của ta!

Độc Cô Yên Nhiên cực kỳ cao ngạo, tuy nhiên Quan Thất chỉ cười nhạt mà không hề tức giận. Thiên kiêu trong thiên hạ luôn khác với tu sĩ tầm thường vì vậy mới có thể nổi bật giữa biển người mênh mông, khiến vạn chúng chú mục. Đừng nói gì Độc Cô Yên Nhiên, ngay cả bản thân gã cũng có sự ngạo nghễ riêng, chỉ tôn trọng địch thủ mà không cảm thấy bản thân thua kém bất kỳ ai.

Quay lại hiện tại, phía bên kia Độc Cô Minh chìm sâu trong cảm ngộ của hai loại đạo vận chân giả. Cứ mỗi lần hắn bị dồn vào đường cùng, đứng trước cánh cửa sinh tử thì mọi giác quan đều trở nên nhạy bén đến lạ thường, giúp hắn không ngừng sáng tạo kỳ tích. ngôn tình ngược

Cũng có thể do tính cách hắn quá mạnh mẽ, không chấp nhận nghịch cảnh, luôn muốn vẫy vùng.

Hắn không cần biết là thành hay bại, sống hay chết, chỉ cần không thẹn với lòng, sống một cuộc đời thống khoái là đủ!

Mắt thấy những tia nứt trong không trung càng lúc càng nhiều, vô số những đóa hoa màu trắng mọc ra điên cuồng hút lấy tinh thần lực của Độc Cô Minh. Những thiên kiêu kia dần an lòng, tin tưởng rằng Độc Cô Yên Nhiên thừa sức phá giải thần thông này.

Trời đất rung chuyển dữ dội, khoảnh khắc mộng cảnh sắp tan vỡ tất cả bỗng nghe Độc Cô Minh khẽ thì thào:

- Ta nhắm mắt là giả, mở mắt lại là chân! Cái gì là mộng, cái gì là hoa? Nhân vô hướng dự mộng ảo vô biên, hoa vô thường phong lãng vô phương. Người mất đi phương hướng sẽ chìm vào trong giấc mộng vĩnh cửu, mà hoa dẫu đẹp cách mấy cũng sẽ tàn tạ rơi rụng trong sự vô định. Trong giấc mộng của ta không có hoa, chỉ có sự trầm luân là thường tại. Mộng Ảo Không Hoa!

Lời nói của Độc Cô Minh không chỉ có sự góp mặt của chân giả đạo vận mà ngay cả diệu âm đ*o vận cũng tham gia vào. Ba loại đạo vận này kết hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ, hóa thành một làn sóng âm lan tỏa khắp mộng cảnh khiến những đóa hoa màu trắng tiêu tán hoàn toàn.

Sắc mặt Độc Cô Yên Nhiên tái xanh, thân hình mờ đi một chút, hiển nhiên đã bị Mộng Ảo Không Hoa của Độc Cô Minh đả thương.

- Hồng Nhan Bạch Phát!

Điều này khiến nàng ta cực kỳ tức giận, mái tóc bạc trắng dài tung bay trong gió, những sợi tóc bắt đầu dài ra với tốc độ nhanh chóng mặt, chẳng mấy trong đã tràn ngập trong mộng cảnh.

- A a a a a a …

Độc Cô Yên Nhiên ngẩng mặt lên trời thét lên một tiếng chói tai, dưới tiếng thét này toàn bộ những thiên kiêu có mặt ở đây bao gồm Quan Thất, Quỷ Diện Quân, Vũ Văn Dục đều phun ra một ngụm máu tươi.

Chân Giả Song Nhãn đang nhắm nghiền sau lưng Độc Cô Minh tan vỡ hoàn toàn, mộng cảnh triệt để bị phá tan.

- Quá mạnh!

Đó là cảm nhận cuối cùng của Độc Cô Minh khi bị đánh trở về thực tại. Nếu trong trạng thái đỉnh phong có lẽ hắn sẽ không thua kém nàng ta là bao nhiêu, còn bây giờ thương thế đầy người, đích thực không địch nổi.

- Dù hôm nay ta có mất đi bộ đạo thể này cũng sẽ để lại cho các ngươi ký ức khó quên!

Ánh mắt hắn chợt lóe, lúc đám Quan Thất, Độc Cô Yên Nhiên vừa tỉnh lại thì lông tóc toàn thân chợt dựng đứng, chưa kịp phòng thủ đã bị một biển lửa vô tận nuốt chửng. Không đơn giản là thần thông đến từ hỏa phân thân mà là sự hỗn loạn của việc triển khai tự bạo.

Nếu chỉ đơn thuần dùng thần thông công kích chỉ có thể đánh trọng thương tối đa không quá ba người, nhưng nếu tự bạo thì gần như toàn bộ những kẻ có mặt sẽ phải trọng thương. Đạo thể cũng sẽ có cơ hội giết chết một người nữa.

Đây đã là kết quả tốt nhất mà hắn làm ra được. Dù sao những kẻ này đa phần đều là Bách Nhân Địch, thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều. Điển hình như Quỷ Diện Quân chịu một quyền toàn lực của hắn vào giữa ngực, nơi cực kỳ yếu hại trên người nhưng vẫn không chết, thậm chí lúc quay trở lại còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Độc Cô Minh không cuồng vọng có thể giết chết tất cả, chỉ cần để lại cho chúng một ký ức khó quên là đủ!

Kẻ mà hắn chọn chính là Vũ Văn Dục!

Nếu nói món thần thông nào khiến hắn kiêng kỵ nhất thì đó chính là Ngũ Bộ Nhất Lâu của y. Lúc bị trúng phải thức thần thông này, hắn hoàn toàn không thể động đậy hay thi triển Bách Bộ Hồng Trần để thuấn di, bắt buộc phải dẫn y vào mộng cảnh mới tạm thời hóa giải nguy cơ bản thân phải trơ mình ra hứng chịu vô số thần thông từ bốn phía đánh vào.

Giả dụ như hắn muốn đánh phá ra một đường sinh cơ thì nhất định phải giết được Vũ Văn Dục, hoặc chí ít là phế bỏ y.

Phía bên kia, Vũ Văn Dục vừa bừng tỉnh nhưng liền bị biển lửa cuồng bạo bao phủ lấy. Nguyên khí trong người bị thiêu đốt đến mức đình trệ.

- Phá cho ta!

Vũ Văn Dục thét lớn, sau khi dùng toàn lực cũng thành công đánh tan hỏa khí vừa xâm nhập vào cơ thể mình. Tất nhiên sức nóng của hỏa khí vẫn khiến cho linh lực và nguyên lực của hắn bị cạn kiệt, nhất thời khó lòng hồi phục.

- Không ổn!

Thân là thiên kiêu tuyệt thế, Vũ Văn Dục thoáng cảm nhận được một loại nguy cơ kinh khủng sắp ập xuống người mình, vội vã tung người lui lại.

Có điều mọi thứ đã muộn, chỉ thấy một đạo kiếm quang bàng bạc xé đôi biển lửa mênh mông sau đó lớn dần trong mắt y.

Thân thể Vũ Văn Dục bị kiếm quang xuyên thủng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nguyên khí điên cuồng chạy ngược chạy xuôi trong cơ thể, sau đó bùng nổ ra da thịt tạo thành những lỗ máu sâu hoắm.

Đám Quan Thất, Độc Cô Yên Nhiên, Quỷ Diện Quân vừa chỉ mới định thần lại, chấn trụ thương thế do vụ tự bạo tạo thành thì đã thấy Vũ Văn Dục từ trên không trung rơi xuống đất một cái rầm, tay chân co quắp, ý thức hoàn toàn mất đi.

- Sống dai như gián, vậy mà vẫn không chết!

Độc Cô Minh không cam lòng, một kiếm vừa rồi của hắn đã vận dụng toàn bộ công lực, gần như có thể chém chết bất kỳ Bách Nhân Địch nào, vậy mà bằng một cách thần kỳ nào đó Vũ Văn Dục vẫn còn sống, chỉ là bị phế đi tu vi biến thành phế nhân.