Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 112: PHIÊN NGOẠN - THỜI THƠ ẤU CỦA HOÀNG ĐẾ CA CA (2)



Nhật tri kỳ kỳ kỳ...sở vong, nguyệt vô vô vô...vong kỳ sở sở sờ....năng... Hễ đứng trước mặt phụ hoàng là Trần Kình lại căng thẳng, câu thơ đã học thuộc lòng giờ chẳng biết trôi đi đâu hết.

Trần Chiêu đặt tấu chương xuống, ngước mắt nhìn Trần Kình khiến Trần Kình sợ run, càng không nhớ được, cúi đầu chột dạ nói. Phụ phụ hoàng...

Đọc ngắc ngứ đã chứng minh ngươi không hiểu ý nghĩa của những câu thơ này, chỉ học vẹt, không hiểu ý nghĩa, vậy thì cũng vô dụng. Trần Chiêu đứng dậy đi ra từ sau bàn, sẵn tay cầm lấy cây bút lông dài nhất trên bàn, đứng trước mặt Trần Kình.

Trần Kình bị bóng dáng cao lớn của phụ hoàng bao phủ, lại càng thêm sợ hãi, run rẩy giơ tay ra, lộ ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn mới vừa lành lại. Bàn tay trắng nõn mập mạp khiến người ta không đành lòng đánh.

Thật ra Trần Chiêu cũng không muốn phạt cậu, nhưng vừa sinh ra cậu đã làm thái tử rồi, tương lai sẽ là hoàng đế, không thể để nó chầm chậm lớn lên được, Triệu Chân không thể sinh thêm một đứa nữa, bởi vậy nên con trai không đủ thông minh, chàng chỉ có thể rèn nó trưởng thành sớm.

Thấy bút lông trong tay phụ hoàng sắp rơi xuống, Trần Kình sợ hãi nhắm mắt lại, đột nhiên có người tiến vào bẩm báo. Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương gọi thái tử điện hạ tới. Trần Chiêu từng ra lệnh, phàm là những chuyện liên quan tới hoàng hậu thì đều phải báo cáo ngay lập tức, vậy nên cung nhân mới dám vào.

Trần Chiêu dừng lại, nhìn Trần Kình chuyển từ sợ hãi sang vui mừng.

Chàng biết dạo gần đây nhóc con này luôn tới Cảnh Thúy Cung, đương nhiên chàng sẽ không ngăn cản chuyện nó thân thiết với mẫu hậu của mình, nhưng Triệu Chân hình như vẫn không thân thiết với nó cho lắm, sao lại đột nhiên chủ động gọi nó tới?

Trần Kình do dự ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, thấy phụ hoàng không nói gì, sợ phụ hoàng không nghe thấy nên nhắc nhở. Phụ hoàng, mẫu hậu gọi hoàng nhi qua...

Trần Chiêu thu lại bút lông, nhìn đứa con trai đã không nhẫn nại được nữa, chàng quay người trở lại bàn, không nhìn nó nữa. Đi đi.

Trần Kình vừa nghe đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ chạy đi.

Trần Chiêu ngẩng đầu nhìn bóng lưng con trai khuất dạng ngoài cửa, lâm vào trầm tư.

Từ hôm qua khi bị mẫu hậu bắt được, Trần Kình không dám tới nữa. Tuy rằng mẫu hậu không phạt cậu nhưng sao sắc mặt lại khó nhìn thế kia? Trần Kình là người xem mặt đoán ý, thấy sắc mặt mẫu hậu không tốt, cậu cũng không dám hành động hấp tấp, còn đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, không ngờ hôm nay mẫu hậu lại chủ động gọi cậu qua, có phải mẫu hậu nhớ cậu không? Quả nhiên cậu là em bé dễ thương nhất thế gian mà.

Trần Kình đã quen thuộc với Cảnh Thúy Cung, vừa bước vào đã chạy lại cạnh mẫu hậu, giơ đôi tay nhỏ bé ra muốn ôm, vui sướng gọi. Mẫu hậu!

Triệu Chân nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, thấy quả cầu thịt nhỏ phi tới đây, nàng giơ thanh đao gỗ đã gọt xong một nửa lên chặn cậu lại. Đứng lại!

Trần Kình thấy cây gậy trong tay mẫu hậu lại càng hoảng sợ hơn, dừng ngay lập tức, nhưng vì quán tính nên không dừng lại được, ngã bổ xuống đất, trên người dính đầy bụi đất, trông rất khôi hài.

Cậu xoa cái mũi đau khi bị ngã, rơm rớm nước mắt nhìn mẫu hậu, đáng thương nói. Mẫu hậu...

Ma ma đứng cạnh Triệu Chân vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy, Triệu Chân quát lên. Không được đỡ nó, để nó tự đứng lên. Nam tử hán đại trượng phi, ngã một cái thì có là gì?

Đứa trẻ không ai thương sẽ biết nhìn ánh mắt của người khác, Trần Kình thấy mẫu hậu không phản ứng với bộ dạng này của mình hoàng tỷ, đành tự bò dậy, phủi sạch bụi đất trên người rồi mới bước tới cạnh mẫu hậu, rất sợ mẫu hậu ghét bỏ cậu bẩn thỉu.

Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười nói. Mẫu hậu có nhớ Kình Nhi không?

Triệu Chân thấy đứa nhỏ này cũng không thuộc dạng yếu ớt, cảm thấy nó dễ nhìn hơn chút, lạnh lùng nói. Nhớ ngươi làm gì. Đi, ôm hòn đá lớn nhất ở bên kia lại đây. Nàng chỉ mấy hòn đá trong viện.

Trần Kình nhìn hòn đá còn cao hơn mình, trong mắt ngập tràn sự khó hiểu: Tại sao mẫu hậu gọi cậu tới đây bê đá chứ? Trong cung thiếu thái giám và thị vệ sao?

Triệu Chân thấy cậu đứng bất động, dùng dao gỗ chọc cậu. Đi nhanh lên, đừng để ta nói tới lần thứ ba.

Trần Kình nhìn mẫu hậu rồi nhìn hòn đá, thành thật bước tới, biết mình không bê được nhưng vẫn dùng hết sức bú sữa mẹ ôm một cái.

Triệu Chân bước tới, thấy đứa nhỏ này thật sự không ôm được, cau mày lại, chỉ hòn đá nhỏ hơn tảng đá này một chút. Ôm hòn đá kia đi.

Mặc dù Trần Kình không hiểu nhưng cũng rất biết điều, không hỏi cũng không do dự, chạy qua ôm một hòn đá khác. Đương nhiên là ôm không nổi.

Triệu Chân thấy quả cầu thịt ngồi xổm trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn lại, dùng sức ôm hòn đá lên nhưng hòn đá lại không nhúc nhích, nàng thất vọng thở dài.

Trần Kình thấy mẫu tiếng thở dài của mẫu hậu, cậu run người, cắn răng nghiến lợi dùng sức ôm hòn đá lên, nhưng hòn đá vẫn chút sứt mẻ.

Triệu Chân vẫy tay. Lại đây.

Trần Kình thấy sắc mặt mẫu hậu cũng không phải không tốt, cẩn thận bước từng bước lại rồi đứng ngay ngắn, đáng thương kêu lên. Mẫu hậu... Bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo, do dự bất an.

Triệu Chân nhìn cánh tay mập mạp của cậu. Giơ tay ra.

Trần Kình nghe vậy càng sợ hãi hơn, mẫu hậu cũng muốn đánh tay cậu sao? Cậu nhìn thanh gỗ có hình thù kỳ lạ trong tay mẫu hậu, nhớ tới dáng vẻ đáng sợ khi chém đôi cọc gỗ, cậu run rẩy đưa tay ra, sợ hãi nhắm mắt lại.

Triệu Chân nhìn đôi tay mập mạp đang run lên trước mặt mình, sau đó nhìn khuôn mặt mập mạp đang run run của con trai, cảm thấy dở khóc dở cười, có chút không nỡ. Rốt cuộc Trần Chiêu đối xử với nó nghiêm khắc đến mức nào? Chỉ bảo nó giơ tay ra thôi mà nó còn sợ như vậy, rốt cuộc chàng có cần co trai nữa không?

Triệu Chân giơ tay nhéo cánh tay mập mạp của con trai, chỉ toàn là thịt mềm, dùng sức mới có thể chạm vào khớp xương, cơ bắp cũng không có. Có thể thấy bình thường Trần Chiêu không chú trọng chuyện học võ của nó, không cho nó luyện chút nào.

Trần Kình tiếp tục chờ đợi cơn đau ở lòng bàn tay, nhưng đợi một lúc lâu cũng chỉ thấy mẫu thân sờ qua sờ lại trên tay cậu, Trần Kình cảm thấy kỳ lạ nên mở mắt ra, nhìn mẫu hậu một cách khó hiểu.

Tuy tên nhóc này rất mập nhưng lại trắng trẻo, có đôi mắt to nên trông rất đáng yêu, vậy nên Triệu Chân kiên nhẫn hỏi nó. Có muốn học võ với mẫu hậu không? Sau này phụ hoàng có đánh ngươi, ngươi cũng không phải sợ chàng nữa.

Tôn ma ma đứng bên cạnh nghe xong cảm thấy thật xấu hổ: Nương nương, người đang dạy điện hạ học võ xong đi giết phụ thân hay sao...

Trần Kình rất đơn thuần, hỏi. Sau khi học võ, phụ hoàng đánh con thì con sẽ không đau ạ? Không có suy nghĩ nào gọi là dùng vũ lực để đối phó với phụ hoàng.

Triệu Chân nghe xong dở khóc dờ cười, chê cậu. Không có tiền đồ. Sau đó, cầm một hòn đá to bằng đầu người lớn bỏ vào trong tay nó. Ôm đi.

Trần Kình cầm hòn đá, đuổi theo sau mẫu hậu một cách khó khăn. Tại sao mẫu hậu lại bảo Kình Nhi ôm đá ạ?

Trần Kình không trả lời nó, cầm dao gỗ vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Đứng trong vòng tròn này, gập đầu gối xuống rồi đứng tấn đi.

Trần Kình ôm tảng đá khéo léo đứng vào trong vòng tròn, hỏi. Đứng tấn là gì ạ? Kình Nhi chỉ có hai chân thôi, ngựa (mã) có bốn chân cơ ạ.

(*) Đứng tấn có âm Hán Việt là Trát mã bộ.

Câu nói ngây thơ của con trai khiến Triệu Chân phải bật cười, hiếm khi kiên nhẫn ngồi xuống, chỉnh tư thế đứng tấn cho nó. Đây gọi là đứng tấn, đứng vậy rồi thì không được nhúc nhích, nếu nhúc nhích mẫu thân sẽ đánh ngươi, mẫu hậu đánh ngươi còn đau hơn phụ hoàng của ngươi nữa đó.

Tuy mẫu hậu nói như vậy nhưng Trần Kình lại cảm thấy mẫu hậu tốt hơn phụ hoàng, ôm hòn đá run người đứng tấn, nhỏ giọng nói. Nhưng mẫu hậu ơi, đứng vậy mệt lắm.

Triệu Chân đứng lên. Mệt là đúng rồi. Dứt lời, nàng quay người lại ngồi vào ghế đá cách đó không xa, làm lại đao gỗ mình sắp làm xong, định đổi nó thành một thanh kiếm gỗ. Đứng tấn cho tốt vào, mẫu hậu cũng vì tốt cho ngươi thôi.

Trần Kình sợ mẫu hậu không nghe thấy mình nói nên cao giọng hỏi. Nếu Kình Nhi đứng tấn giỏi thì mẫu hậu có thích Kình Nhi không?

Triệu Chân nghe vậy dừng tay lại, nhìn quả cầu thịt dù lung la lung lay nhưng vẫn kiên trì đứng tấn, có cảm xúc không biết tên xẹt qua lòng nàng, nàng trả lời. Xem biểu hiện của ngươi.

Trần Kình nghe vậy nhe răng cười, ôm chặt hòn đá trong tay, dù hay chân đau nhức không chịu được nhưng vẫn kiên trì đứng tấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên.

Ánh mắt Triệu Chân không khỏi dịu dàng đi rất nhiều. Nhóc con này cũng không đáng ghét như phụ hoàng nó.

Triệu Chân cúi đầu gọt kiếm gỗ, nghe thấy Trần Kình bên kia đứng không vững nên ngã phịch xuống, sau đó lại đứng dậy, đứng ngay ngắn một lần nữa. Thật sự thú vị, lại có chút đáng yêu...

Tôn ma ma thấy tiểu điện hạ ngã rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngã, khuôn mặt nhỏ đã mệt tới đỏ bừng lên, bà có chút không đành lòng. Nương nương, điện hạ vẫn còn nhỏ, người đừng quá nóng lòng...

Triệu Chân ngước mắt nhìn con trai ngã rồi lại đứng dậy, bật cười nói. Bà đi hỏi thử xem nó thích ăn món gì, bảo đầu bếp làm một chút rồi đưa tới đây, thêm món chay, bớt món thịt.

Tôn ma ma nghe xong vui mừng ra mặt, vội vàng đi phân phó.

Bịch.

Quả cầu thịt nhỏ lại ngã xuống rồi, Triệu Chân mỉm cười không để ý, hồi lâu không nghe âm thanh đứng dậy nàng mới ngước mắt nhìn sang, thấy nhóc con kia nằm ở đó không nhúc nhích.

Chẳng lẽ là bị ngất rồi?

Triệu Chân đặt thanh kiếm gỗ trong tay xuống, bước nhanh tới, thấy nhóc con kia ôm hòn đá cuộn tròn thành một cục, không động đậy, hai mắt nhắm lại, gương mặt ửng hồng. Nàng ngồi xổm xuống sờ mạch đập trên cổ cậu, vẫn còn đập, vậy cậu đang...đang ngủ à?

Triệu Chân duỗi tay chọc vào khuôn mặt mập của cậu, thấy cậu cọ cọ ngón tay nàng, bĩu môi, ngủ say mất rồi.

Bên cạnh Trần Kình cũng có ma ma, thấy tiểu điện hạ chịu khổ nhưng không dám nói gì, bây giờ thấy tình hình dần nghiêm trọng nên tiến lên nói. Nương nương, bệ hạ vẫn còn nhỏ, đang tuổi lớn, ngày nào cũng phải ngủ trưa vào thời điểm này, nô tì nghĩ bệ hạ buồn ngủ nên không chịu được...

Triệu Chân lại chọc vào mặt cậu, chân mày Trần Kình nhăn lại, còn hừ hừ hai tiếng, thật là buồn cười. Đứng tấn mà nó vẫn còn ngủ được, nàng từng dạy hai đệ đệ, nhưng không ai có khả năng giống Trần Kình.

Triệu Chân cúi xuống ôm cậu vào lòng, Trần Kình rơi vào vòng ôm ấm áp của mẫu hậu, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng mẫu hậu, nỉ non đôi câu.

Triệu Chân thở dài: Thôi bỏ đi, nó vẫn còn nhỏ, lần này để nó ngủ trước đi.

Triệu Chân ôm con trai vào phòng, cẩn thận đặt nó lên giường mình, khi nàng đang định đi thì phát hiện y phục của mình đã bị đôi tay nho nhỏ của nó níu lại, Triệu Chân thử lấy ra, nhóc con kia mơ màng mở mắt, thấy nàng thì cười ngọt ngào, mềm mại gọi mẫu hậu.

Trong lòng Triệu Chân mềm nhũn, nằm xuống bên cạnh Trần Kình, nàng vừa nằm xuống, Trần Kình đã nhích lại gần cọ cọ, nép vào ngực nàng như con thú nhỏ. Triệu Chân sờ tóc cậu, cảm giác nơi bàn tay mềm mại tới không ngờ được.

Đây cũng là con trai nàng mà, thật ra trẻ con không có lỗi gì cả, nó vẫn còn chưa hiểu chuyện mà.