Mục Phong Trần lại nói: “Bây giờ ngươi đã bị lửa giận che mờ lý trí rồi, không hợp làm Tông chủ Kiếm Tông nữa, lúc này, vị trí Tông chủ Kiếm Tông sẽ do ta tạm thời thay thế!”
Sắc mặt Lý Huyền Phong trở nên trắng bệch như tờ giấy: “Sư phụ…”
Một kiếm tu Đạo Cảnh trầm giọng nói: “Mục lão tông chủ, Diệp Huyên này… Nếu hắn vẫn luôn ẩn nấp, chúng ta…”
Mục Phong Trần khẽ đáp: “Ta sẽ nghĩ cách ép hắn xuất hiện, các ngươi ở lại Kiếm Tông, có ta, hắn sẽ không dám xuất hiện đâu!”
Nói xong, ông ta lặng lẽ biến mất.
Mấy kiếm tu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vẻ bất đắc dĩ!
Đều không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này!
Tổn thất quá lớn!
Trong hang núi nào đó, Lý Huyền Phong ngồi dưới đất, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt ông ta! Mà phía sau kiếm là một pho tượng.
Tượng của tổ sư Kiếm Tông!
Lúc này, Mục Phong Trần xuất hiện trước mặt Lý Huyền Phong.
Mục Phong Trần hờ hững nói: “Hôm nay, Kiếm Tông ta bốn bề là địch, không những thế còn không có được bảo vật đó, mà tất cả mọi người còn cho rằng bảo vật đó ở Kiếm Tông ta, những con ruồi kia sẽ nhào tới Kiếm Tông ta như nổi điên!”
Lý Huyền Phong mở mắt ra: “Là ta thất sách!”
Mục Phong Trần nhẹ giọng nói: “Ban đầu, Kiếm Tông ta chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng vì ngươi tham lam, khiến Kiếm Tông rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi”.