Lòng có chí hướng, mắt thấy biển xanh, thân như cô lang, động như thần long.
Dị biến giữa trời đất chỉ thoáng qua trong phút chốc, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Tang lễ đã kết thúc.
Dần dần, bầu trời cũng bớt u ám hơn.
Mưa không còn rơi nữa, mà thay vào đó là sương mù mờ mịt.
Mặt trời từ từ ló dạng, khiến tất cả sương mù đều bốc hơi sạch sẽ.
Nhưng cảm giác bi thương trong lòng mọi người mãi vẫn không cách nào tiêu tan được.
Ngô Lãnh dẫn Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đi đến cổng làng.
Bọn họ cần phải đốt vàng mã ở đây, đó là tập tục, để khi đến lúc đầu thai, nếu như người đã mất bởi vì làm chuyện xấu mà không cách nào đầu thai được, thì cũng có… chút tiền mà dùng.