Đệ Nhất Lang Vương

Chương 903



Năm tên cường giả phong Thánh nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.  

Đối với bọn họ, giết anh ngay bây giờ quả thật không thú vị.  

Phải khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong, đó mới chính là đau đớn vô tận.  

Đúng lúc này, Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ khẽ nhúc nhích mí mắt, một luồng khói cay xè xộc thẳng vào mặt cô.  

“Khụ khụ…”  

Ngô Tiểu Phàm ho sù sụ, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.  

Ngay sau đó, cô mở to mắt, hoang mang nhìn quanh bốn phía, trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh trước khi hôn mê.  

Cô bị người ta đánh bất tỉnh.   <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lúc đó, cô vừa rời khỏi phòng chứa xác, đột nhiên có một cái bóng xông ra…  

Nhìn khói đen bủa vây bốn phía cùng ngọn lửa dưới chân, Ngô Tiểu Phàm lập tức trợn tròn mắt: “Cứu mạng…cứu mạng…”  

“Đây là đâu? Thả tôi ra, thả tôi ra!”  

Cô không ngừng giãy dụa, tuy nhiên dây thừng da trâu lại giống như xúc tu của bạch tuộc, không ngừng cuốn lấy cơ thể cô, bất kể cô có giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng.  

Ngô Tiểu Phàm không thể nhúc nhích.  

Căn bản không nhúc nhích được.  

Trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt của bóng đen kia.  

Cô híp mắt, cẩn thận nhớ lại, nhưng ngay khi khuôn mặt kia sắp hiện rõ trong trí nhớ thì…  

“Ồ, tỉnh rồi à?”  

Một giọng nói âm u quen thuộc vang lên bên tai cô.  

Toàn thân Ngô Tiểu Phàm tê dại, khi nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy rõ khuôn mặt kia, cô khiếp sợ kêu lên: “Hứa…Hứa Long?”  

“Tại sao lại là anh?”  

“Anh…anh dám trói tôi? Hứa Long, anh điên rồi à? Mau thả tôi ra, tôi cho anh biết, nếu như anh dám làm gì tôi, bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh…”  

Nói đến đây, vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm trở nên mất tự nhiên, cô thoáng… khựng lại.  

Bố?  

Bố?  

Hứa Long bật cười ha hả: “Bố của cô chết rồi, chẳng lẽ cô nghĩ ông ta còn che chở cho cô được à? Ngô Tiểu Phàm, cô đang mơ hay là đầu óc bị cửa kẹp rồi? Cô thấy mình ngu chưa hả?”   

“Buồn cười chết mất thôi!”  

Đúng vậy!  

“Hiện tại là lúc quan trọng, cô phải ngoan ngoãn ở lại đây!”  

“Cái gì?”  

Ngô Tiểu Phàm đứng sững tại chỗ: “Anh Vu? Anh nói là anh Vu sao?”  

Cô vội ngẩng đầu, ngay lập tức cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi khiếp sợ, bên ngoài nhà họ Thường, ở con hẻm cách đó hơn trăm mét có một bóng người đang vung vẩy đao đốn củi trong tay, đi xuyên qua đám người, người xung quanh không ngừng chém dao bầu về phía anh, hòng lấy mạng anh, nhưng mỗi lần như vậy, anh đều có thể tránh được thế công hung ác, hơn nữa còn giết ngược lại.