Đệ Nhất Lang Vương

Chương 917: Không ai trong bọn họ biết được!  



Nhưng trước khi đi, còn một việc nữa cần phải làm.  

Chưởng môn Thiên Sơn híp mắt lại: "Xem ra không có thời gian để trêu đùa con khỉ này rồi!"  

Bốn vị chưởng môn kia không nói lời nào, dường như đã hiểu được tâm tư của đối phương, đồng loạt giơ hai tay lên chắp lại hướng về phía Vu Kiệt.  

"Yêu nghiệt Vu Kiệt!"  

"Xem ra mày không có thời gian để đi qua cây cầu dài này rồi".  

"Đừng nói nhảm nữa, giết hắn đi rồi rời khỏi đây ngay!"  

Năm bàn tay.  

Năm cường giả phong thánh.  

Giây tiếp theo.  

Trên người năm cường giả kia, sức ép đại đạo cuồng bạo phóng ra khỏi cơ thể giống như sóng biển ồ ạt dạt dào trong hư không, nổ tung về phía Vu Kiệt!  

Trong nháy mắt, cơn mưa lớn bị gió thổi tạt nghiêng ngả theo nhiều hướng loạn xạ, mặt hồ cũng nổi sóng dữ dội.  

Ngay khi năm luồng sức ép đại đạo kia sắp lao về phía Vu Kiệt nổ tung.  

Thì một luồng pháp tắc vô hình từ trên trời giáng xuống, giống như "Định Hải Thần Châm", dừng lại trước mặt làn sóng sức ép đại đạo.  

Một tiếng nổ “bùm” vang lên.  

Sắc mặt của năm cường giả phong thánh tái mét.  

"Khí tức của cường giả phong vương!"  

Đồng tử của chưởng môn Thiên Sơn đột nhiên co rút lại: "Chuyện gì vậy?"  

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang lên trong người Vu Kiệt.  

"Chó má, ai nói ông đây là khỉ?"  

Đó là âm thanh phát ra từ trong viên đá.  

Năm tên cường giả phong Thánh tìm kiếm khắp nơi những không cách nào phát hiện ra thiên địa pháp tắc kia đến từ đâu.  

Giữa không trung, luồng pháp tắc kia là một đường thẳng tắp, chính xác hơn là một đường thẳng không màu chắn phía trước Vu Kiệt, đối mặt với đường thẳng này, uy áp đại đạo của năm tên cường giả phong Thánh hệt như một nhánh cây yếu ớt, không cách nào lay chuyển được nó.  

Đó là khí tức chỉ có người phong Vương mới có được.  

Đó là thiên địa pháp tắc chỉ có người phong Vương mới nắm giữ được.  

Nhưng thiên địa pháp tắc này, à không… trong võ giới Hoa Hạ hiện tại, còn có vị phong Vương nào dám một mình rời núi, mạo hiểm bị thiên lôi đánh để chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy như Lạc Thành cứu một tên yêu nghiệt vốn là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt của Giang Hồ Truyền Thừa lẫn Gia Tộc Truyền Thừa?  

Không ai trong bọn họ biết được!  

Đám người kia không biết thiên địa pháp tắc này ở đâu.  

Nhưng anh biết.  

Anh khống chế mí mắt, cố hết sức để không nhắm mắt lại và chăm chú nhìn viên đá trước ngực, nhếch miệng cười: “Tiểu Thạch…”  

“Mi lên tiếng đi!”