Đệ Nhất Nương Tử

Chương 63: Vô tình hữu ý



Thật lâu trước kia, trên giang hồ có lưu truyền một câu nói: “Thà chọc vào quỷ thần Diêm Vương, cũng không đụng đến địa ngục Khải Uyên.”

Chuyện liên quan tới truyền thuyết bảy ngày ác mộng của điện Khải Uyên, gần như điên cuồng lan truyền trong đêm hôm đó. Khắp chốn giang hồ hay ngay giữa phố phường, có người thổi phồng, cũng có người nói đó chỉ là chuyện giật gân. Nhưng vẫn là không ai không biết, không người không hiểu, ai ai cũng có ba phần kiêng kỵ.

Mười bảy năm trước, giang hồ có ba danh môn lớn, tiếng tăm rất lẫy lừng. Danh tiếng đó đến một người phụ nữ nông thôn cũng như sấm bên tai, ai ai cũng sợ hãi, nhưng không người nào có can đảm động vào. Thế nhưng ba danh môn tồn tại như thiên thần trong mắt mọi người lại đồng thời nhận được một gốc bỉ ngạn đỏ như máu. Mà trên đóa bỉ ngạn đỏ rực đó chỉ có một chữ: “Uyên”.

Khi đó, không có tin tức gì từ ba danh môn lớn truyền ra, tất cả đều cho rằng đó chỉ là trò đùa dai vô vị. Vì vậy bảy ngày sau, khi ba danh môn đứng đầu lần lượt chết sau một trận ám sát tàn nhẫn, trong lúc nhất thời, không ai thấy có sự liên hệ gì với cây bỉ ngạn đỏ như máu kia.

Cho đến mấy tháng sau, minh chủ Võ Lâm cũng nhận được một gốc bỉ ngạn. Trên bông hoa đó vẫn chỉ có một chữ “Uyên”. Lúc này mới có người nhắc tới việc ba danh môn lớn kia nhận được đóa hoa bỉ ngạn và bỏ mạng sau bảy ngày.

“Hễ người nào nhận được bỉ ngạn hoa, bảy ngày sau, chắc chắn phải chết.”

Có người bảo, đây chỉ là lời nói vô căn cứ.

Có người nói, thể nào trên giang hồ võ lâm này cũng xuất hiện một trận tinh phong huyết vũ.

Có người lại cảm thán, cái gọi là bảy ngày ác mộng thật đáng sợ, còn có thể địch lại minh chủ Võ Lâm!

Bảy ngày sau, minh chủ Võ Lâm lại bị giết bởi một trận ám sát bất ngờ, thất khiếu[1] chảy máu mà chết. Việc này được thông báo ra khiến cho toàn thiên hạ khiếp sợ! Ngay lập tức, trên võ lâm giang hồ mở ra một trận tinh phong huyết vũ, khiến trong lòng mỗi người hoảng sợ. Tất cả đều lo ngại rằng tử thần sẽ đến với bản thân. Người này đến vô ảnh đi vô tung, nếu muốn chinh phạt cũng không biết hắn ở chỗ nào.

Hai năm sau, khi đại hội võ lâm lại được tổ chức, người Thiên Trúc[2] Sử gia – Sử Khâu Phượng nổi tiếng sau một trận chiến, trở thành nữ minh chủ đệ nhất võ lâm.

Mà chuyện thứ nhất Sử Khâu Phượng làm sau khi nhậm chức đó là gửi thư khiêu chiếc đến người khiến mọi người tránh như tránh rắn rết, Điện Chủ của Khải Uyên điện – Uyên.

Một trận chiến long trời lở đất kia, lại không có ai có thể nhìn thấy. Nghe nói hai người đấu võ trên một ngọn núi vô danh, bất luận sống chết. Tới khi có người tiều phu họ Văn Nhân kể ra, nói lúc ấy đất đá bay mù trời, sinh động như thật. Sau này, có người từ những lời nói ấy lại biết được vài chuyện.

Vị điện chủ của điện Khải Uyên đã tàn sát ba danh môn lớn và minh chủ Võ Lâm, là một nam nhân thích mặc y phục trắng. Dáng người hắn cao gầy, có vẻ ngoài tuyệt đẹp. Vũ khí của hắn là một cây tiêu bằng ngọc. Lúc hắn thổi sáo, tiếng tiêu như tiên nhạc mê hoặc lòng người, có thể khiến người ta tiến vào nơi trọn đời vui vẻ. Hắn đi đến đâu, từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm của bỉ ngạn, đem nỗi tuyệt vọng khi chết và vẻ diễm lệ hoàn mỹ hòa vào cùng nhau.

Đó là một nam tử mặc trang phục màu trắng, coi mạng người như rơm rạ, nhìn thấu muôn vàn thế gian.

Thế nhưng, năm năm sau khi trận chiến đó kết thúc, Khải Uyên điện nổi danh và nam tử như đóa bỉ ngạn kia bỗng biến mất, giống như lúc hắn xuất hiện, biến mất không dấu vết.

Mà chủ nhân mới nhậm chức của Khải Uyên điện, lại là một nữ hài chưa đến mười lăm.
Băng tuyết ngập trời, khí lạnh khiến người ta phải sợ hãi. Vô số bông tuyết xinh đẹp được ngưng kết trên mặt đất. Nhẹ nhàng bước lên là có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn trong trẻo mà êm tai. Vách tường bốn phía giống như một mặt gương trong suốt long lanh, thậm chí ngưng kết trên đó một cột băng dựng ngược. Có thể thấy hình ảnh ngược của bản thân ở trên kính băng, lộ ra một màu đỏ yêu diễm lạnh lùng.

Đây là núi tuyết có nhiệt độ thấp nhất phương Bắc. Dù là một hơi thở nhẹ, trong nháy mắt sẽ ngưng tụ thành bông tuyết trong suốt màu trắng, trông rất đẹp mắt. Quanh năm đều có những trận tuyết lớn thổi ào ào ở đây. Không nói người, đến thực vật cũng không sao sinh trưởng nổi. Dãy núi bị bao trùm bởi bão tuyết, mang theo nét thê thảm hoang vắng.

Một bóng người màu đỏ chậm rãi đi vào bên trong hang núi lạnh như băng, khuôn mặt không biểu cảm lại cất giấu một tia kỳ vọng và sợ hãi.

Núi tuyết mênh mông. Sâu trong miệng hang, lại xuất hiện một đầm nước. Đầm nước trong suốt như thấy đáy, hiện ra màu xanh sẫm thần bí, chính giữa đầm nước có một đài ngọc. Đầm nước di chuyển xung quanh, mà trên đài ngọc kia lại có một người đang nằm. Một nam tử mặc y phục trắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ. Tóc hắn màu bạc, rối tung ở trên đá ngọc, không khiến người ta cảm thấy bao nhiêu vẻ già dặn, ngược lại tăng thêm một phần thần bí. Bên cạnh hắn đặt một cây tiêu, mà ở bên cạnh nó còn có một đóa bỉ ngạn hơi khô héo.

“Sư phụ, con tới rồi. Mấy ngày nay, người nhớ con không?” Bóng hình màu đỏ kia như không cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của băng. Ánh mắt nàng ôn nhu đi đến bên đầm nhỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi dừng trên đá ngọc. Nàng khẽ mỉm cười, dường như say mê mà vươn tay cầm lấy một sợi tóc màu bạc. Còn tay kia thì đem một đóa bỉ ngạn tươi mới đặt ở bên cạnh tiêu ngọc. Bông bỉ ngạn héo rũ bị nàng bóp nát rồi tan trong đầm nước.

Nam tử tóc bạc mặc quần áo trắng nhắm nghiền mắt như trước, duy trì sự im lặng.

“Sư phụ, Vũ nhi rất nhớ người. Con thua ván cược về Si hoa nhập mộng rồi nhưng người vẫn ngủ say. Sư phụ, người lừa gạt Vũ nhi đúng không? Cho dù Vũ nhi thắng người vẫn sẽ ngủ phải không?” Ngón tay nàng lưu luyến trên khuôn mặt người nọ từng chút một như đang phác họa khóe mắt, khuôn mặt của hắn. Khóe môi nàng hiện lên nụ cười ôn nhu vô hại nhưng đáy mắt lại ẩn một tia u ám.

“Sư phụ, Vũ nhi sẽ không để cho người chết. Người thích Vũ nhi đúng không?” Nàng nhìn nam tử giống như đang chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó nang đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng về nơi nào đó ở cửa vào hang núi.

“Xuất hiện đi.” Nàng cười tà mị, nói.

Đỗ Thư Quyến từ một nơi tối tăm trong sơn động đi ra. Hắn đi vài bước rồi đứng lại, ánh mắt dừng trên người cô gái mặc quần áo đỏ rực, Linh Vũ. Cuối cùng thở dài một cái, trong nụ cười ngày càng sâu của đối phương, sau đó tựa như cam chịu số phận, đi đến bên hồ.

“Phàm nhi.” Hắn gọi tên của người kia.

Nghe vậy, ánh mắt Linh Vũ lạnh đi, “Linh Vũ, đây là tên của ta.”

“Thói quen của ta.” Đỗ Thư Quyến cúi đầu cười gượng. Nhiệt độ lạnh như băng trong hang núi khiến hắn từ đầu đến cuối đều run rẩy, nỗ lực giữ vững tư thế đứng thẳng, hai chân cứng ngắc khó có thể di chuyển được.

“Có thế đã chịu không nổi. Đúng là vô dụng!” Thấy thế, Linh Vũ khinh thường nhìn hắn, lạnh lùng nói. Sau đó mới đứng dậy bay ra khỏi đài ngọc, vận chuyển một ít nội lực giúp Đỗ Thư Quyến chống khí lạnh.

Đỗ Thư Quyến bình tĩnh nhìn nàng, cười yếu ớt, “Quả thật ta vô dụng. Nhưng mà Phàm nhi, ít nhất bây giờ, ta có tác dụng với muội. Muội cần ta.” Hắn kiên định nói.

Bỗng nhiên Linh Vũ nở nụ cười trào phúng, không có phản bác. Nàng cầm lấy tay của Đỗ Thư Quyến, đưa hắn tới phía trên đài ngọc, “Lại một năm nữa trôi qua. Đêm giao thừa. A Quyến, ngươi nói đúng, ta cần ngươi.” Lời nói lạnh như băng đầy vô tình, thường là một thanh kiếm sắc bén vô hình. Nhưng thanh kiếm luôn muốn đâm vỡ Đỗ Thư Quyến ấy, khi quay sang trên người nam tử đang chìm trong giấc ngủ, lại trở nên dịu dàng như nước.

Đúng vậy, nàng cần hắn. Bởi vì trên thế gian này, máu của hắn là độc nhất vô nhị. Năm năm trước, nam nhân này rơi vào giấc ngủ say rồi được Linh Vũ mang vào nơi này. Vì vậy hàng năm, hắn phải tới đây, cho nam nhân kia uống máu của bản thân để người đó giữ lại một tia tính mạng. Sau khi mất máu, thân thể của hắn sẽ suy yếu một đoạn thời gian rất dài. Cho nên, hắn luôn yếu hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cũng càng dễ bị bắt nạt.

Chẳng qua, làm chuyện như vậy, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì, hắn đã sớm biết, từ lúc Phàn Phàm trở thành Linh Vũ, nàng đối với hắn chỉ có lợi dụng mà thôi.

“Có dao găm chứ?” Đỗ Thư Quyến đem ống tay áo vén lên. Trên cánh tay sáng bóng như tuyết của hắn mơ hồ có thể nhìn thấy những vết sẹo rõ ràng. Chỉ là do năm tháng, phần lớn đã khỏi hẳn. Ánh mắt hắn bình thản như trước, tựa như người sắp cắt thịt lấy máu là một người khác.

Đỗ Thư Quyến động tác dứt khoát khiến Linh Vũ có hứng thú nhìn thêm vài lần, cảm thấy bây giờ người này so với lúc lên cơn điên khùng thú vị không ít. Nàng lấy ra chiếc dao găm mang trên người, nhưng chưa đưa cho Đỗ Thư Quyến, mà đột nhiên ôm lấy cổ đối phương. Đỗ Thư Quyến hơi cúi đầu là có thể thấy ánh mắt xảo quyệt của người kia. Một cơ thể ấm áp vờn quanh hắn, khiến cho hắn có cảm giác như cầm được cọng rơm rạ cứu mạng.

“Sư phụ, nếu người không tỉnh, Vũ nhi sẽ chuyển tình yêu này cho người khác.”

“Sư phụ, người cũng thấy người này được sáu năm rồi. Con thì gặp vô số lần, nhưng mỗi lần đều cảm thấy chán ghét. Người nhẫn tâm để Vũ nhi thích người như vậy sao?”

“Sư phụ, người mau tỉnh dậy. Chỉ cần người tỉnh, người muốn con làm cái gì cũng được. Con không thích hắn nên người có bảo con giết hắn, con cũng có thể làm.”

Chỉ có ba câu, lại khiến người ta như rơi vào vực sâu vạn trượng. Cho dù lòng hắn sớm đã bị đâm đến thủng cũng vẫn thấy đau. Không cảm nhận được tiếng đập của trái tim, sự khó chịu đè nén, hít thở không thông.

Hắn đã hỏi bản thân vô số lần, vì sao còn thích một người như vậy. Không có đáp án, căn bản không có đáp án.

Hắn thích Phàn Phàm, hoặc là Linh Vũ ích kỳ và lạnh lùng. Bất kể người này có yêu thích hắn hay không, kể cả nàng chỉ đang lợi dụng bản thân.

Nhưng mà, cảm giác không cách nào thở được rất khó chịu.

Bỗng nhiên, Đỗ Thư Quyến đẩy Linh Vũ ra. Hắn hít thở thật sâu. Không khí lạnh như băng khiến hắn cảm thấy khoang miệng như sắp đông cứng. Hắn đoạt lấy dao găm trong tay Linh Vũ, không chút do dự cắt vào cổ tay. Dòng máu đỏ tươi lộ trong không khí, tản ra mùi máu tươi nồng đậm. Hắn cắn chặt môi, đem máu trên cánh tay đến bên môi người kia, thấy y vô ý thức thong thả uống vào.

Ánh mắt Linh Vũ chỉ dừng trên người nam tử kia, cho dù Đỗ Thư Quyến đau đớn ngã xuống mặt đất, nàng cũng không hề để ý.

“Tại sao ngươi không giết ta?” Hắn nằm trên đài ngọc, xé mảnh vải buộc lại miệng vết thương, mệt mỏi đến không còn sức lực mở miệng.

“Vì sao ta phải giết ngươi?” Linh Vũ kỳ quái nhìn hắn. Sau dó dường như nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt vô cảm bỗng xuất hiện nụ cười:”A Quyến, sư phụ còn chưa tỉnh lại, sao ngươi có thể chết chứ? Chờ khi sư phụ tỉnh, ngươi muốn chết hay sống là tùy ngươi.” Trong giọng nói thờ ơ, lại mang một phần nghiêm túc.

“A. Muội thật độc ác.”

“Độc ác? A Quyến, chẳng lẽ đã quên Linh lung huỳnh là ta đem tặng cho cha của ngươi. Bây giờ hắn đã cảm kích ta không biết bao nhiêu lần. Nếu không có Linh lung huỳnh, ngươi nghĩ là Hoàng Phủ Tự Loan sẽ cứu ngươi?”

“Một mũi tên trúng ba con chim. Muội chỉ muốn lợi dụng cha ta đem Linh lung huỳnh giao cho nàng. Còn ta, cũng chỉ là thuận tiện. Hoặc là cứu ta có giá trị lợi dụng lớn hơn nữa.”

“Giá trị lợi dụng?” Linh Vũ ngồi trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Đỗ Thư Quyến, cười như không nói:”A Quyến, ngươi nói đúng. Sư phụ không thể trì hoãn tiếp nữa. Hành động của ngươi cũng nên nhanh lên thôi.”

Nốt chu sa đỏ sẫm trên trán nàng, yêu dị mà mê hoặc.

Bông tuyết tên núi bay lả tả, không kiêng nể gì mà phủ trắng khắp nơi.

———Tuyến phân cách ———

Bắc thành. Lâu Thủy Nguyệt Câu.

Người không phong lưu hoang phí thời niên thiếu.

Điệu múa uyển chuyển với dải lụa mỏng, mỹ nhân mềm mại không xương, eo nhỏ đong đưa tạo nên gió. Quay đầu nhìn lại mà nở nụ cười mị hoặc chúng sinh.

Trên căn phòng thanh nhã, chiếc rèm làm từ hạt ngọc trắng va vào nhau vang dội. Tiếng đàn xa xưa ngân vang trong phòng, tựa như đang nói vẫn mong ước tình cảm. Bên trong bức rèm, dường như có thể thấy được thân ảnh yểu điệu, ngón tay gảy đàn, ánh mắt trong suốt như nước xuyên qua rèm châu nhìn vị nam tử phía sau mỹ nhân đang khiêu vũ.

Nàng từng nghe tỷ tỷ nói rằng, từng có môt thiếu niên xinh đẹp hơn cả thần tiên xuất hiện ở Lâu Thủy Nguyệt Câu. Ngay khi gió tuyết thổi mạnh, hắn từ bên ngoài giẫm lên tuyết mà đến, khiến cho khách nhân ở Thủy Nguyệt Câu lúc ấy phải kinh diễm.

Cuối cùng Tinh Liên tỷ tỷ đã gặp người tốt, được chuộc ra khỏi thanh lâu, nở mày nở mặt đón vào gia đình giàu có. Sau đó, trận đấu hoa khôi năm kia, nàng dùng tiếng đàn tuyệt diễm nghiêng thành trấn áp tất cả, nhận được vị trí hoa khôi của lâu Thủy Nguyệt Câu.

Chẳng qua, hiện tại vị công tử tao nhã tuyệt thế này có vẻ có chút không vui. Cũng không hẳn là không vui. Hắn vẫn còn hơi cong khóe môi nhưng nụ cười này còn lạnh lùng gấp trăm lần khi không cười.

Nàng còn chưa gặp qua người nào có thể thanh tỉnh như vậy ở trong tiếng đàn của nàng mà không mảy may mê đắm.

Mỹ nhân mềm mại không xương cầm lụa mỏng trong tay tung ra, Nguyễn Lương Ngọc bắt lấy một góc dải lụa. Ngón tay quấn quanh dải lụa từng chút một. Mỹ nhân thuận thế ngã vào trong lòng hắn. Hắn vẫn mỉm cười đến rung động lòng người như trước, mỹ nhân ngẩng đầu nhìn hắn đưa tình. Hắn nắm lấy cằm của mỹ nhân, sau đó hơi cúi đầu —-

Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên chấm dứt cảnh phong lưu trong phòng.

Nguyễn Lương Ngọc đẩy mỹ nhân trong ngực ra, trong lòng hiểu rõ ràng đứng dậy ra mở cửa.

Hắn hẹn người ở đây. Bây giờ người kia sợ là đã đến.

Cửa mở ra, Tô Thất Thất mặc quần áo màu đỏ đứng ở bên ngoài. Khuôn mặt nàng trắng nõn thoáng đỏ ửng, hình như vì nóng vội đuổi đến, khí lạnh làm mặt đỏ lên. Nàng phảng phất đối với mọi thứ trong phòng đều không thấy, chỉ hỏi Nguyễn Lương Ngọc, “Chàng biến mất mấy ngày. Bây giờ đã có kết quả?”

“Các ngươi đi ra.” Nguyễn Lương Ngọc vung tay ngừng tiếng đàn, bình tĩnh mở miệng, sau đó đứng ở cạnh cửa. Tất cả mỹ nhân đều rời khỏi, hoa khôi ôm đàn rời đi, ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn Tô Thất Thất.

Đây là người đã quấy nhiễu đến vị công tử này sao?

Tô Thất Thất yên tĩnh ngồi trên ghế tựa được lót nhung, dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn hắn, cười khẽ: “Nếu đã có kết quả, nên nói với ta. Không cần cố ý hẹn ở chỗ phong lưu này, chàng biết chứ? Dù chàng ở bên mỹ nhân, cũng không che giấu được nóng vội trong lòng. Cần gì phải làm việc thừa thãi?”

Nguyễn Lương Ngọc im lặng một lúc lâu. Tô Thất Thất nói đúng. Hắn chỉ đang xây dựng hình tượng phong lưu mà thôi. Có lẽ làm như vậy thì tâm tình sẽ không quá nặng nề.”Vài năm trước, ta bị chính phái đuổi giết, lại trúng hoa si mà ngủ say. Sau đó được nàng cứu. Bởi vì lần đầu mở mắt ra đã nhìn thấy nàng, cho nên yêu thích nàng.” Bỗng nhiên hắn gằn từng tiếng trần thuật lại.

“Chàng yêu ta, vô cùng yêu. Tất cả mọi chuyện đều nghe theo ta. Chỉ cần là chuyện ta không muốn, chàng sẽ không làm. Chàng vì ta mà đi điện Khải Uyên cướp Hỏa Long Châu, chỉ để sưởi ấm ta. Ngày đó, chàng không quan tâm tính mạng, bởi vì một cái ý niệm trong đầu ta, mà đem tặng áo quan vào đại hôn của Cung Hách Liên. Đến sau này, chúng ta bị chính phái đuổi giết, vì giúp ta xem bệnh, chàng đã mang ta đi Ất Lan Thành nguy hiểm nhất, suýt chút nữa bị chém rơi một cái cánh tay. Tiếp đó, chúng ta bị vây công ở khe núi. Một lần kia, chàng gần như đã chết. Chàng không cần Vô Hoa Thập Nhị cung. Thậm chí từng nói với Tô Cơ về việc giải tán nó. Chàng còn nói, nếu như ta chết, chàng sẽ phụng bồi ta.”

Những lời này, ngày thứ hai đêm giao thừa, Tô Thất Thất đã hoàn toàn nói tất cả cho hắn. Ngay từ đầu tâm trạng mang nhiều hứng thú càng ngày càng trầm trọng. Đến cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy một nỗi hoảng sợ không biết tên, kinh ngạc rằng bản thân lại có thể yêu một người như vậy, rồi sợ hãi một bản thân liều lĩnh lúc đó. Dù hiện tại nghe thấy cũng phải hít một hơi lạnh, lập tức coi Tô Thất Thất là nhân vật nguy hiểm, là độc dược một chút cũng không thể dính vào.

Hắn bị câu chuyện kia làm sợ hãi, không cách nào cảm nhận được tâm tình như vậy. Chỉ có một câu chuyện cũng đã đủ rồi, đủ khiến hắn hiểu bản thân nên làm gì. Ngay từ khi gặp nàng, hắn đã không có biện pháp khống chế bản thân. Cảm giác nguy hiểm như vậy, hắn không muốn thử.

Đối với tình cảm, nếu là vui đùa thì cũng nên sớm kết thúc.

“Vì sao không nói chuyện của nàng? Như là Duệ nhi.” Nguyễn Lương Ngọc hỏi.

Có lẽ đã có dự cảm từ trước, giọng Tô Thất Thất có phần kiềm chế trầm thấp:”Ta chỉ đồng ý nói chuyện của chàng. Về phần Duệ nhi, chàng yên tâm… Nó không liên quan đến chàng.” Nàng hơi dừng lại, rồi không chút do dự mà khẳng định.

“Mọi chuyện ta đều không nhớ rõ. Dù là cảm giác yêu nàng, hay là nhớ lại cảm giác ấy…” Nguyễn Lương Ngọc nắm chặt hai tay. Đau đớn từ trong lòng bàn tay truyền đến khiến hắn duy trì được lý trí. Chỉ cần hắn nhìn đôi mắt đen tuyền của Tô Thất Thất, hắn sẽ không khống chế được mà bị mê hoặc. Rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm…

Lúc đầu, sắc mặt Tô Thất Thất vẫn bình thường chỉ là thân thể lại khẽ run rẩy. Nhưng lúc ghe được câu nói này, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt:”Chàng muốn nói chuyện gì?” Nàng đã sớm biết, cho dù hắn biết mọi chuyện, cũng không thể có cảm xúc khi ấy. Dùng tâm trạng nghe chuyện xưa sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, tựa như độc dược có thể đưa người vào chỗ chết.

Nguyễn Lương Ngọc lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đặt trước mặt Tô Thất Thất, “Đây là Linh Lung huỳnh và Hỏa Long Châu. Giờ ta trả lại nàng, từ nay về sau, đường ai nấy đi. Ta hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.”

Ngón tay Tô Thất Thất dừng trên hộp gỗ lạnh như băng, lướt nhìn qua hoa văn tinh xảo trên đó, khóe môi nở ra một nụ cười trào phúng mà khổ sở:”Như vậy là thanh toán xong?”

“Ta không thể để thứ tình cảm nguy hiểm thế này tiếp tục phát triển. Dù chỉ là một khả năng nhỏ cũng phải bóp chết.” Nguyễn Lương Ngọc đứng lên, không hề liếc nhìn Tô Thất Thất, bóng lưng hắn lúc quay đi khiến cho người ta có cảm giác thê lương. Nhưng lúc quay lưng, hắn nhận thấy được cảm xúc luôn bình tĩnh đã trở nên đau đớn vô cùng, tựa như muốn gặm xé bản thân.

Trước khi biết chân tướng, Tô Cơ đã từng hỏi hắn, “Nguyễn Lương Ngọc, huynh thích Thất Thất thật sao?” Lúc đó, hắn rất sảng khoái nói rằng: “Dĩ nhiên là không rồi. Chẳng qua ta thấy thú vị nên chơi đùa mà thôi. Ngươi phải biết ta chưa từng nghiêm túc. Chuyện vui đùa, cũng đến lúc kết thúc.”

Tô Cơ nói với hắn, “Nếu là Nguyễn Lương Ngọc trước đây nhất định sẽ cảm thấy rất đau khổ. Bởi vì hắn dễ như trở bàn tay từ bỏ tình yêu. Bởi vì hắn quên đi người quan trong trọng nhất cuộc đời.”

Hắn nói, “Ta không hiểu.”

Còn bây giờ, Nguyễn Lương Ngọc nghĩ bản thân đã hiểu. Hắn không chán ghét Tô Thất Thất, đôi khi sẽ thấy rất an tâm khi gặp nàng, không hề thấy sợ hãi. Ở bên nàng, hắn mất đi tất cả phòng bị. Nhưng cái cảm giác không quan tâm tất cả ấy rất đáng sợ. Đến mức hắn không dám trải nghiệm, sợ có ngày không còn gì cả rồi rơi vào vực sâu vạn trượng.

Hiện tại, đau lòng đến không cách nào hô hấp, nên hắn không thể ở lại đây. Hắn sợ rằng, chỉ cần quay đầu lại, sẽ không thể quyết tâm rời đi.

Tô Thất Thất duy trì im lặng. Kể cả Nguyễn Lương Ngọc phân chia giới hạn rõ ràng, nàng cũng chỉ cười lạnh nhạt mà trào phúng. Sắc mặt tái nhợt lại vương một tia đỏ ửng càng thêm chói mắt. Giống như có thể lấy ra từng giọt máu đỏ tươi. Sống lưng nàng vẫn thẳng, không hề nhúc nhích. Ánh mắt nàng bình thản mà bi thương nhìn người kia. Nếu đây là điều hắn muốn, nàng sẽ không từ chối.

Từ lúc quyết định nói tất cả cho hắn, nàng đã sớm nghĩ đến sẽ có kết quả này.

Nàng không tuyệt vọng mà chỉ thấy rất khó chịu trong lòng. Trái tim như thắt chặt đầy đau đớn. Mỗi câu nói đều như thanh kiếm sắc bén, chậm rãi đâm vào tim nàng, tựa xé tim gan, đến cơ hội gào thét cũng không có.

Nàng không hận Nguyễn Lương Ngọc. Bản năng của hắn đã không tin tưởng vào tình cảm. Đối với hắn, bây giờ nàng có đi trong biển người qua đường cũng không có khác biệt. Vì vậy, nàng không hận, cũng không oán trách.

Yêu hận dây dưa. Ngay từ đầu, vốn đã không ai nợ ai.

Bây giờ, cuối cùng đã thanh toán xong, phải nên vui vẻ mới đúng! Với lại, nàng đã có được Linh Lung huỳnh và Hỏa Long Châu như mong muốn. Trên giang hồ này không ai dám đụng vào đồ của Nguyễn Cung chủ. Còn gì không thỏa mãn nữa chứ!

Đường ai nấy đi. Bỗng nhiên Tô Thất Thất dựa lên bàn, trầm lặng mà nhắm mắt lại. Trong chớp mắt cảm thấy lạnh lẽo như vừa rơi vào hầm băng.

Chú thích:

[1]: Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

[2]: cách gọi của người Trung Quốc xưa đối với người Ấn Độ