Đệ Nhất Sủng

Chương 142: Sự phòng bị của cô rất sâu



Có thế nào thì Cố Cơ Uyển không ngờ một người bình thường trông có vẻ nho nhã như Cố Vị Y, bây giờ lại hỏi một câu khiếm nhã như thế này.

Mặc dù biết rằng cô ta sống giả dối, nhưng ít nhất vẫn có tu dưỡng.

Nhưng nào ngờ cô ta lại hỏi một câu thiếu khí chất đến nhường này.

Đúng là...buồn nôn thật.

“Sao thế? Không muốn nói à? Thế thì em cũng không thể biết được nguyên nhân mẹ em rời khỏi nhà họ Cố đâu."

Bây giờ Cố Vị Y hoàn toàn không sợ cô bỏ đi, nhìn gương mặt của Cố Cơ Uyển là biết, bây giờ cô ta đã học được cách khống chế con nhỏ này rồi.

Cổ Cơ Uyển hít sâu một hơi, cô khép mặt lại, gương mặt không bộc lộ ra chút cảm xúc gì: “Đã từng đòi hỏi không chỉ một lần, năng lực mạnh, suýt nữa đã bị anh ta làm chết.”

"Đồ vô liêm sỉ!” Cố Vị Y sa sầm mặt xuống, cô ta tức giận đến mức chỉ muốn cầm ly lên, hắt nước vào người cô mà thôi.

“Thế thì không cô hai Cô cứ gặng hỏi tôi vê những chuyện này, cô có vô liêm sỉ hay không?”

Gương mặt Cổ Cơ Uyển vẫn không bộc lộ ra chút cảm xúc gì, sau khi kiềm chế cảm giác xấu hổ xuống, cô cũng có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Không vì sự khiêu khích của Cố Vị Y mà làm mình mất đi lý trí.

“Tôi đã trả lời xong câu hỏi của chị, chị có thể nói cho tôi biết vì sao năm ấy mẹ tôi lại rời khỏi nhà họ Cố hay chưa?”

"Sao Cố Kính Minh lại không nói cho em biết kia chứ?”

Đến khi nhân viên phục vụ mang bít tết lên, Cố Vị Y mới bình tĩnh hơn được đôi chút.

Vốn dĩ chỉ muốn làm nhục con nhỏ chết tiệt này mà thôi, nhưng nào ngờ sự bình tĩnh của mình lại bị đôi ba câu của nó đập tan.

Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi đây, Cố Vị Ý vừa nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, vừa cười nhạt vừa nói với Cố Cơ Uyển.

"Thoạt đầu mẹ của em rời khỏi nhà họ Cố, là vì bị mẹ của chị ép đi đấy.”

Lúc nói ra câu này, Cố Vị Y không hề cảm thấy áy náy một chút nào, thậm chí cô ta còn làm ra vẻ mình là người chiến thắng.

Cố Cơ Uyển không nói gì, cho dù gần như muốn bấm rách lòng bàn tay của mình, nhưng cô vẫn tỏ ra không quan tâm cho mấy. “Sao thế?” Cố Vị Y cười cười, cúi đầu cắt bít tết.

“Chị mời tôi ăn cơm vì mục đích gì?”

“Em không buồn à? Mẹ của em bị mẹ của chị đuổi đi, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bà ta sống rất vất vả ở bên ngoài, em không đau lòng ư?”

“Tôi có đau lòng hay không thì có liên quan gì đến chị?”

Dù gì cũng đã gọi món rồi, cô cũng chỉ có thể ăn tạm mà thôi, hơn nữa, chẳng phải cũng tiết kiệm được một khoản tiền à?

Cố Vị Y gọi cô đến đây chắc chắn không đơn giản là để nói vài câu, làm cô cảm thấy buồn bã được.

Kỳ quặc ở chỗ, đến bây giờ thậm chí Cố Vị Y vẫn còn chưa để lộ ra bất kỳ sơ hở gì cả, không ngờ Cố Cơ Uyển lại không đoán được rằng cô ta đang muốn làm gì.

“Được rồi, em không muốn nói về mẹ mình thì chúng ta chuyển sang chủ đề khác ”

Đột nhiên Cố Vị Y duỗi tay, lấy nấm sốt nước tương cho cô.

"Món nấm sốt nước tương ở đây nổi tiếng lắm, em ăn thử đi.”

Không đợi Cố Cơ Uyển từ chối, cô ta đã đổ nấm sốt nước tương lên trên thịt bò của Cố Cơ Uyển.

Lúc đặt nấm nước tương xuống, đột nhiên cô ta hất tay, hình như bất cẩn đè tay mình lên tay cô.

Cố Cơ Uyển khẽ nhíu mày, cô đột ngột rụt tay về.

"Xin lỗi, chị hơi váng đầu." Cố Vị Y thấp giọng nói.

Nhưng ánh mắt của cô ta lại toát ra vẻ oán hận.

Không ngờ con nhỏ chết tiệt này lại né xa cô như thế, đến đụng một chút mà cũng không được!

Cố Vị Y vốn nghĩ rằng rút mẫu máu của Cố Cơ Uyển, đó là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần nói chuyện với cô ta, sau khi phân tán sự tập trung của cô ta thì chỉ cần bất cẩn đụng vào người cô ta, dùng đầu kim nhỏ nhét trong móng tay đâm cô ta là được.

Nhưng nào ngờ bản thân mình lại không hề có cơ hội tiếp cận cô ta.

Để không khiến cho Cố Cơ Uyển nghi ngờ, Cố Vị Y chỉ đành cúi đầu ăn bít tết, nói về những chủ đề nhạt nhẽo.

“Nghe nói chị cả đã kết thúc dự án bên nước ngoài trước thời hạn, sẽ về sớm hơn một chút.” Cô ta nói.

Cố Cơ Uyển hơi sững sờ, trong ký ức ở đời trước của cô, chị cả trong nhà họ Cố luôn xa cách và đối xử với cô rất lạnh lùng.

Không phải vì chị ấy không tốt, mà là vì cô ngu ngốc, luôn để cho Cố Vị Y lợi dụng mình, rồi hãm hại chị cả trước mặt Cố Kính Minh.

Chị cả cũng không phải là con gái của Dương Hiểu Nha, lúc ở trong nhà họ Cố, chị ấy cũng bị Dương Hiểu Nha và Cố Vị Y làm khó làm dễ mãi.

Còn mình lại tiếp tay cho Cố Vị Y, chị cả xa cách cô cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng trên thực tế, lúc còn nhỏ chị cả rất quan tâm đến cô, chỉ có điều cô đúng là một đứa ăn cháo đá bát, vốn không biệt được đâu là tốt đâu là xấu.

Cố Vị Y lại nói tiếp: "Trước kia quan hệ giữa em và chị cả không tốt, lần này chị cả về nhà, em đừng chọc giận chị ấy nữa”

"Chị yên tâm đi, không có chị chia rẽ chúng tôi thì tôi và chị cả sẽ rất hòa thuận với nhau.” Cố Cơ Uyển vẫn tập trung ăn thịt bò, dường như không có hứng thú về vấn đề này vậy, cô chỉ mong ăn lẹ cho xong rồi đi về.

Nếu như không phải vì lấy máu làm mẫu thử, Cố Vị Y đã bỏ đi từ lâu rồi, cần gì phải ngồi đây để cho con ả xấu xí này chọc điên lên?

“Cho dù có thế nào thì lần này chị cả về, em cũng phải sống hòa thuận với chị ấy đấy.”

Cố Vị Y thật sự không tìm được đề tài gì để dời sự tập trung của cô đi nữa, con nhỏ chết tiệt này không có hứng thú với một cái gì cả!

“Chị đi lấy nước.” Cô ta đứng dậy.

Cố Cơ Uyển cảm thấy có gì đó là lạ, muốn uống nước thì cần gì phải tự mình đi đến quầy?

Trước giờ Cố Vị Y vẫn luôn làm ra vẻ mình là cành vàng lá ngọc của nhà quyền quý, nếu như cần thứ gì đó, chắc chắn cô ta sẽ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến hầu hạ.

Chắc chắn không đời nào cô ta chủ động đi ra quầy được.

Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì thế?

Không ngờ lúc đi lướt qua cô, chân của Cổ Vị Y bị trượt, cô ta ngã nhào vào lòng cô.

Cố Cơ Uyển đã đề phòng trước từ lâu, cô lập tức đứng phắt dậy, né ra một bên.

Cô lạnh lùng nhìn Cố Vị Y ngã xuống bên cạnh ghế của mình, rồi đanh giọng mà nói: “Cố Vị Y, rốt cuộc cô muốn làm gì thế?”

Dưới ánh mắt của mọi người mà lẽ nào lại muốn ra tay với cô đấy à?

Càng lúc người phụ nữ này càng lớn gan, càng lúc hành vi của cô ta càng càn rỡ

"Chẳng biết vì sao!” Cố Cơ Uyển chỉ nói thêm một câu này, cô không nhìn cô ta nữa mà đi thẳng ra ngoài cửa.

"Cố Cơ Uyển, cô đợi một lúc!” Cố Vị Y sốt ruột, vội vàng đuổi theo cô ngay.

Nhân viên phục vụ mau chân đi đến bên cạnh Cố Vị Y, cản cô ta lại: “Thưa cô, các cô...các cô vẫn còn chưa trả tiền.”

“Chỉ có một chút tiền mọn ấy thôi mà tôi không trả nổi à?” Đây là lần đâu tiên Cố Vị Y bị nhân viên phục vụ cản lại, sợ cô ta ăn quỵt.

Cô ta tiện tay ném vài tờ tiền cho nhân viên phục vụ, rồi lập tức đuổi theo ra ngoài.

Nhưng mà người qua kẻ lại trên đường đông nườm nượp, không ngờ thoắt chốc đã chẳng thấy Cố Cơ Uyển đâu nữa.

Chết tiệt! Rút một chút máu để làm mẫu thử, chẳng phải đây là chuyện rất dễ dàng sao? Sao đến chuyện lông gà vỏ tỏi như thế mà cũng không làm được?

Không biết Cố Cơ Uyển bị cái gì, ấy thế mà lại đề phòng cô ta đến mức này!

Khi nãy cô ta ngã về phía Cố Cơ Uyển, rõ ràng có thể cảm móng tay của mình vào người cô ta một cách dẽ dàng, tại sao lại có thể thất bại được!

Lễ nào, lẽ nào cô ta thật sự đã bị Cố Cơ Uyển nhìn thấu rồi hay sao?

Biết phải nói lại với anh ấy thể nào đây?

.. Thực chất Cố Cơ Uyển chẳng nhìn thấu được gì cả, nhưng cô có thể nhận ra Cố Vị Y không tốt lành gì.

Nhưng có làm sao cô cũng không thể nào hiểu nổi, cho dù Cố Vị Y thật sự nhịn không nổi muốn xuống tay với cô, cũng không nên lựa chọn một quán cà phê đông người như vậy chứ.

Cố Vị Y cũng đâu đến nỗi ngu ngốc như thế.

Vậy thì, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

“Ư..” Cố Cơ Uyển đang tập trung suy nghĩ, không nhìn rõ con đường phía trước, cô va đầu vào trong một lồng ngực rộng...