Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 17: Khai Cơ thành công



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Ngay cả vũ khí cũng được trang bị đầy đủ thế này thì ta làm gì được. Đây chẳng phải là hố người hay sao?

Chỉ là một cái cây nhỏ mà lại được thủ vệ canh phòng cẩn mật chẳng khác gì kho báu. Điều này khiến cho Tiểu Hắc được mở rộng tầm mắt.

- Là do thú vui thời thượng của người có tiền hay loại cây kia thật sự quý giá nhỉ?

Vuốt cằm suy nghĩ một lúc, Tiểu Hắc chợt cười khổ lắc đầu. Cho dù lý do là gì thì nó cũng không dại gì đem mạng mình ra cược, tiểu tử này rất tự biết cân lượng của mình. Dù cho các giác quan có lợi hại hơn nữa thì thể chất của nó vẫn là đứa trẻ gầy yếu không hơn không kém. Đừng nói là đối phương có trang bị súng máy, ngay cả đánh nhau tay không, nó cũng không thể chịu quá một chiêu.

- Tốt nhất vẫn là từ bỏ thôi.

Quyết định không nên đùa với tử thần, Tiểu Hắc liền xoay người định rời đi. Đúng lúc này, giọng nói thần bí kia lại xuất hiện trong đầu nó:

"Đúng là vô dụng. Thôi được, chỉ là vài tên phàm nhân, ta sẽ giúp ngươi lần này."

Vừa dứt lời, viên đá trước ngực Tiểu Hắc bỗng bắn ra một loạt các tia sáng nhanh như chớp trúng ngay vào mấy tên cảnh vệ đang thủ hộ. Ngay tức khắc, cả đám liền đổ gục xuống, không hề có âm thanh hay bất kỳ sự kháng cự nào xảy ra.

- Lợi hại như vậy? Tất cả đều đã chết rồi sao?

Nhìn mấy vị vệ sĩ cứ vậy bị hạ gục, miệng của Tiểu Hắc há to ra, có chút khô khốc.

"Bọn chúng chỉ bị ta làm cho bất tỉnh mà thôi. Ngươi hãy tranh thủ hái quả trên cây xuống rồi rời khỏi đây ngay. Nếu như không phải ta ra tay giúp ngươi phá hủy những thiết bị do thám được đặt trong phủ viện này thì tiểu tử ngươi nghĩ mình có thể tự do đi dạo cả ngày mà không bị ai phát hiện sao?"

Mang theo ý trách cứ, giọng nói kỳ lạ có chút hư nhược thúc giục Tiểu Hắc khiến nó bình tĩnh lại.

- Đã có thần nhân phù hộ, nếu như không biết tận dụng thì đúng là ngu hơn cả lợn.

Người ra tay giúp nó bản lĩnh quá mức rung động, Tiểu Hắc chỉ có thể dùng hai từ thần thánh để miêu tả.

Nếu đã có thần đứng sau chống lưng thì nó còn sợ hãi cái gì nữa, Tiểu Hắc liền không khách khí một lần hái hết tất cả quả trên cây xuống rồi nhanh chóng tìm một hướng chạy đi.

Gần khu vườn nhỏ là một hòn non bộ được thiết kế rất tinh vi, Tiểu Hắc vừa nhìn thấy đã chọn ngay nơi này để trốn vào. Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất, nó cho rằng mình ẩn nấp ở đây sẽ không ai nghĩ đến. Với lại Tiểu Hắc cần phải xử lí tang vật càng sớm càng tốt, dù gì nó cũng đang đói bụng mà.

- Tuyệt, không ngờ loại quả này lại ngọt và ngon đến thế.

Cắn thử một miếng, Tiểu Hắc không nhịn được khen một tiếng. Dù không biết loại quả này tên là gì nhưng nếu ăn ngon vậy thì nó cũng không cần nghĩ nhiều. Thế là tên tiểu tử háu ăn này một hơi liền xử lí gần mười quả, ăn đến no căng cả bụng.

- Còn vài quả, ta đem về làm quà cho Đại Hắc. Kỳ quái! Sao ta cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên vậy nhỉ?

Đang gói vài quả còn thừa lại, Tiểu Hắc đột nhiên lăn ra ôm bụng quằn quại, mồ hôi trên trán đổ ra như tắm. Trong bụng nó giống như có một lò lửa đang bùng cháy muốn thiêu đốt cả lục phũ ngũ tạng của mình.

"Đúng là đứa trẻ tham lam. Loại Khai Cơ Quả này phàm nhân chỉ dùng một quả cũng phải mất ít nhất mười ngày để luyện hóa dược lực. Không nghĩ đến ngươi vậy mà lại một lần ăn hết ngần ấy, hành vi này khác gì tự sát đâu chứ?"

Vị thần nhân không thấy mặt kia lại lên tiếng châm chọc Tiểu Hắc. Lần này lão ta không hề ra tay giúp đỡ mà chỉ lặng lẽ quan sát diễn biến bên trong cơ thể nó.

Càng lúc cơn đau càng mãnh liệt, khuôn mặt Tiểu Hắc đã biến dạng vì đau đớn. Gắng kiềm chế một khắc, nó vội kêu lên đầy bi thảm:

- Thần tiên gia gia, ngài đại nhân không trách trẻ nhỏ, xin hãy rộng lượng cứu giúp ta đi. A... Ta đau đến không chịu nổi nữa rồi. Cơ thể của ta sắp nổ tung đến nơi mất.

"Nhà ngươi chưa chết được đâu, không cần làm ầm ĩ lên. Nếu để bọn người kia phát hiện ra ngươi đang lẩn trốn ở đây thì hậu quả tự gánh lấy"

Lạnh lùng đe dọa, lão thần bí nhân vẫn tỏ ra lãnh huyết vô tình trước nỗi đau của Tiểu Hắc. Thêm vài phút trôi qua, lúc này ông ta mới giải vây cho nó.

"Không ngờ dược lực của mười Khai Cơ Quả cũng chỉ miễn cưỡng đủ để công phá linh căn, khai mở Luyện khí cho ngươi. Nghe này tiểu tử, nếu muốn sống sót thì hãy cố gắng vận công theo khẩu quyết của ta, nếu không ngươi sẽ bị bạo thể mà chết đấy"

Giờ phút này, Tiểu Hắc đang đau đớn như chết đi sống lại, nó làm gì còn tâm trí lẫn hơi sức đâu mà suy nghĩ việc từ chối hay không. Ngay tức thì, trong đầu của nó chợt ong ong lên, một cơn đau truyền đến như bị một cái búa ngàn cân nện vào. Sau đó thì một luồng thông tin không biết từ đâu xuất hiện, chính xác là một loạt những câu chữ bằng ký tự khó hiểu.

"Ta đã thông dịch ra văn tự ở thế giới này cho ngươi có thể hiểu được rồi, mau thực hành theo công pháp, nếu không sẽ không còn kịp nữa"

Âm thanh nhắc nhở lại một lần nữa hối thúc, Tiểu Hắc vội cắn răng dựa người vào tảng đá. Bấy giờ, đúng như lời thần bí nhân, đám văn tự kia đã được thay đổi bằng văn tự ngôn ngữ của Yên quốc. Thấy thế, nó nhanh chóng cố gắng vận chuyển các lộ tuyến bên trong cơ thể của mình theo công pháp vừa xuất hiện trong đại não của nó.

Lần đầu tiên vận chuyển nhanh chóng thất bại, cảm giác kinh mạch bị trùng kích khiến nó suýt tí đau đến ngất xỉu. Khóe mắt của Tiểu Hắc muốn nứt ra, đây đâu phải là cảm giác mà con người có thể chịu đựng sao. Lừa người, có phải lão già thần nhân kia đang muốn chơi chết nó không vậy?

Liều mạng! Đó là suy nghĩ duy nhất còn sót trong đầu đứa nhóc này vào thời điểm này. Tiếp tục lẩm bẩm công pháp, Tiểu Hắc biết nếu nó không kiên trì thì kết cục chính là bạo thể mà chết. Do đó, nó đã không còn đường lui nữa rồi.

Lần thứ hai...lại tiếp tục thất bại.

Lần thứ ba, thần trí Tiểu Hắc đã có chút không tỉnh táo. Hiện tại, trừ chấp niệm của bản thân ra nó đã không còn có thể tư duy được bất kỳ điều gì nữa. Vậy mà lần này...nó lại thành công.

Đan điền được khai thông, tựa như xả lũ vào hồ. Một thứ năng lượng không biết tên không ngừng theo từng lộ tuyến kinh mạch cực nhỏ trong cơ thể nó ào ào hướng về điểm sáng vô cùng nhỏ kia.

Cảm nhận được nguy cơ của Tiểu Hắc đã trôi qua, thần bí nhân mới khẽ thở r cảm thán một câu:

"Sức chịu đựng thật đáng sợ. Dược lực khủng khiếp của mười quả Khai Cơ không phải ai cũng có thể vượt qua được. Khặc khặc xem ra Diệp Thanh Hàn ta khí số vẫn chưa tận, kỳ tích vẫn đứng về phía ta haha"

Tiểu Hắc đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, khuôn mặt nó đã tĩnh lặng trở lại, không còn cảm giác đau đớn truyền đến nữa. Toàn bộ tâm thần của nó đang tập trung cho việc vận chuyển công pháp, một cảm giác huyền diệu không thể tả được lan truyền trong cơ thể của nó.

..................................

Tại một nơi rất xa xôi, nơi mà cho dù tồn tại đáng sợ nhất cũng không thể đặt chân tới được, một lão già tóc bạc phơ, hai mắt khép kín từ không biết bao nhiêu vạn năm bỗng mở ra. Đôi môi màu tím nhạt của lão ta khẽ thở ra một ngụm khí mang theo hương vị của tuế nguyệt xa xăm.

- Cuối cùng hạt giống đó cũng nảy mầm rồi.

Khẽ lẩm bẩm như tự nói chuyện một mình, hai mắt lão lại nhắm lại lần nữa.

...............................

Giờ phút này cả Mộc gia như lâm vào đại địch, lệnh giới nghiêm được ban hành nhanh chóng khi lực lượng bảo vệ an ninh của toàn gia phủ báo động việc toàn bộ camera giám sát ở nhiều khu vực đều ngưng hoạt động.

- Báo cáo, chúng tôi đã cho người kiểm tra kỹ lưỡng. Những camera kia đã bị hư hỏng từ bên trong, không hề có dấu vết tác động từ bên ngoài.

Một sĩ quan an ninh phụ trách mảng kỹ thuật vội vàng trình báo kết quả của mình với Mộc Quốc Thái. Sắc mặt vị gia chủ Mộc gia này đang trông vô cùng khó coi.

- Thưa cha, đây rõ ràng là kế hoạch chuẩn bị từ trước nhắm vào Mộc gia của chúng ta. Ngoại trừ những đại gia tộc thì người khác không thể biết được Mộc gia chúng ta sở hữu một gốc cây cây "Phượng Hoàng" được

Một nam tử có vài phần giống Mộc Bình lên tiếng, người này không ai khác hơn là người con thứ ba của Mộc lão gia chủ tên là Mộc Quân. Bên trong đại viên của Mộc gia hiện tại còn có cha con Mộc Thanh và Mộc Bình, ngoài ra còn có một vị thúc phụ khác của Mộc Bình là Mộc Kỳ Dân. Người con trai cả và em út trong năm anh em của Mộc Thanh do bận quân vụ nên không có mặt.

- Tam đệ nói rất có lý. Thưa cha, chúng con có cần dẫn thêm người lục soát một lượt toàn gia phủ không?

Vì tính chất nghiêm trọng của vấn đề, Mộc Thanh cũng đứng ra ý kiến. Lão gia chủ Mộc Quốc Thái ánh mắt nhìn lướt qua đám con cháu rồi xua tay nói:

- Các con cứ tự quyết đi, kẻ địch sau khi thực hiện xong mục tiêu chắc chín phần đã cao chạy xa bay rồi. Họ có thể dễ dàng tiến vào Mộc gia thì việc rời khỏi không phải chuyện trong tầm tay sao. Ngay cả năm vị hộ vệ có bản lãnh cao nhất gia tộc nhận nhiệm vụ canh giữ cây Phượng Hoàng cũng bị làm cho hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại mà chúng ta ngay cả một cái rắm cũng không biết được. Chứng tỏ kẻ ra tay nhất định là cao thủ số một. Sự việc lần này Mộc Thanh con hãy chỉnh đốn lại hệ thống canh gác, Mộc gia chúng ta dạo gần đây quã quá lơ là việc phòng vệ rồi. Mộc Bình, lâu rồi cháu mới về lại, cháu ở lại bồi tiếp lão già này một chút.

- Vâng thưa cha

Ba người con của Mộc lão gia chủ dù đã mang quân hàm cấp tướng nhưng trước mặt cha mình lại không dám cãi lại một lời nào, rối rít vâng dạ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp của gia tộc.

- Gia gia, người đừng quá phẫn nộ, giữ gìn thân thể. Chúng ta chỉ mất vài quả cây, một hai năm chăm sóc cái cây sẽ cho lại quả như cũ thôi.

Mộc Bình bước đến ngồi bên cạnh ông nội của mình, nhẹ giọng an ủi. Tuy ở trong Mộc gia từ bé nhưng anh ta cũng chưa từng biết đến loại cây "Phượng Hoàng" mà các thúc và ông nội đề cập đến.

- Bình nhi, con có biết người lợi hại nhất trong quân đội chúng ta là ai không?

Rót một ly trà, Mộc Quốc Thái ánh mắt nhìn đứa cháu của mình có phần trìu mến, dùng giọng nói già nua của mình đặt một câu hỏi không liên quan đến chủ đề Mộc Bình đang nói.

- Theo con được biết thì người lợi hại nhất của chúng ta không phải là các lực lượng tinh anh hay sao thưa gia gia?

Không hiểu vì sao ông nội mình lại nhắc đến việc này, Mộc Bình thành thật đáp. Như đoán trước câu trả lời của đứa cháu mình, Mộc lão chậm rãi uống cạn ly trà, mỉm cười nói:

- Câu trả lời của con là chính xác nhưng kỳ thật bên trong các đội ngũ tinh anh của Yên quốc cũng phân chia đẳng cấp rất chênh lệch. Bình nhi, cái mà ông muốn nói cho cháu biết chính là cách phân chia tu vi võ công thật sự mà người bình thường không biết đến.

Thấy Mộc Bình không lên tiếng, Mộc Quốc Thái lão biết đứa cháu mình vẫn còn mờ mịt về vấn đề này, nên cũng không chần chừ mà tiếp lời:

- Đối với đội Liệt Hổ, võ công của họ có thể dễ dàng hạ gục vài người bình thường dễ như trở bàn tay, nhưng cũng chỉ là võ công của tục thế mà thôi. Thật ra người được xem là bước một chân vào võ đạo phải rèn luyện vô cùng gian khổ, bất kể phản ứng hay sức mạnh đều vượt xa thường nhân. Lực lượng Phi Ưng chính là những cao thủ mà khó khăn lắm quân đội mới bồi dưỡng ra được, người trong đội này đều có tu vi đạt đến nhân cấp.

- Nhân cấp? cấp độ này rất lợi hại sao gia gia? Vậy còn trên nhân cấp là gì?

Tin tức mà ông nội mình đưa ra thật quá sức rung động, tựa như một cơn gió lốc bắt đầu cuốn đi những đám mây đen, khai mở cho Mộc Bình một chân trời mới mà anh ta chưa từng biết đến.