Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà

Chương 2: Rồng ẩn trong cửu cung



Nhìn xấp tiền trên mặt đất, Vương Nghệ Tuyền chết lặng. Cô ta cứng họng trố mắt. Ngay cả Chu Tử Hào ở bên cạnh cũng ngẩn người.

Chẳng phải hắn ta đã âm thầm hại Tân Phong mất việc sao, Tần Phong lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Chẳng lế thợ chuyển gạch lại giàu đến thế?

Chu Tử Hào không tài nào hiểu được, chỉ cảm thấy cho dù hẳn ta có lái một chiếc BMW cũng khó lòng quăng ra nhiều tiền mặt như vậy một lúc.

Vương Nghệ Tuyền cũng không hiểu.

"Vương Nghệ Tuyền, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng ức hiếp thiếu niên nghèo khó! Tân Phong tôi đứng đây thề với cô, sẽ có một ngày cô phải hối hận và quỳ xuống cầu xin tôi!”

Tân Phong tức giận trừng mắt nhìn Vương Nghệ Tuyền, ném chiếc túi màu đen xuống đất.

“Mười vạn tệ này coi như phí chia tay của chúng ta! Còn Chu Tử Hào mày, không phải mày ngủ được với người phụ nữ của tao, mà là đi đôi giày tồi tàn mà tao không muốn dùng nữa.!"

Tân Phong cố ý nói lời này nhằm chọc tức Vương Nghệ Tuyền và Chu Tử Hào.

Dù sao cũng chẳng còn là người yêu của nhau, nếu có thể khiến hai người bọn chúng thấy ghê tởm thì cũng không tệ!

Nói xong, Tần Phong không để ý đến sự thay đổi nét mặt của Vương Nghệ Tuyền và Chu Tử Hào, ngẩng cao đầu sải bước đi ra ngoài.

Trong công viên Hà Đê.

Tân Phong ngồi ở bờ sông, cầm bình rượu nhấp một ngụm rượu, nhìn dòng sông cuồn cuộn rồi hét lên để trút hết tức giận và đau đớn.

Tự tay cät đứt hai năm tình yêu vẫn khiến người luôn chung tình như hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Chàng trai trẻ, thất tình à?"

Lúc này có người khế võ vai Tân Phong, một giọng nói già nua vang lên gần đó.

Tân Phong quay người lại nhìn.

Chỉ thấy một ông già mặc quần áo bẩn thỉu đứng cạnh đang nhìn hắn.

"Thất tình cũng không có gì to tát, sao có thể bị phụ nữ làm ảnh hưởng chứ? Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất thì nên cố gắng đạt được những thành tựu to lớn. Tôi tin rắng người phụ nữ mà cậu có trong tương lai nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.

Lão già liếc nhìn Tân Phong băng đôi mắt xám.

Nói xong, lão già lấy ra một hạt châu cỡ ngón tay cái đưa cho hắn.

"Tôi thấy con rồng ẩn giấu trong chín cung của cậu chắc. chắn không phải thứ rồng trong ao. Bảo bối này của tôi tên là ngọc Cửu Long, nó có thể giúp cậu mở thiên nhãn, xuất chúng ở Long môn, ngày sau lên như diều gặp gió. Hôm nay chỉ bán cho cậu với giá năm trăm tệ, cậu có muốn mua không?”

Lão già ăn mặc lôi thôi lếch thếch, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, dáng vẻ hệt như một kẻ ăn xin, Tân Phong cảm thấy lão già rất giống một kẻ lừa phỉnh muốn gạt tiền hắn.

Một viên ngọc rách mà đòi 500 tệ?

Tân Phong cảm thấy buồn cười, không thèm để ý tới lão già, cầm bình rượu xoay người rời đi.

"Này, chỉ có năm trăm tệ thôi, cậu xứng đáng có được ngọc Cửu Long này”

Lão già đuổi theo Tần Phong nói: "Không giấu gì cậu, tôi là Phong Vân Tử. Thân là người bảo vệ Long Môn, đến nhân gian †ìm truyền nhân. Tôi thấy cậu chẳng phải vật tầm thường trong ao hồ, ät có ngày biến thành rồng!"

Ông già kiên trì đuổi theo để lấy lòng Tân Phong.

Tân Phong thấy ôn già thật đáng thương, hắn dừng bước, lấy ra năm mươi tệ.

"Năm mươi tệ này tôi cho lão để ăn một bữa no nê, lão đừng theo tôi nữa, tôi không có tiền để lão gạt đâu!" Tân Phong đặt tiền xuống đất rồi nói với ông già đang đuổi theo mình.

Sau đó, Tân Phong bước nhanh về phía lối ra vào công viên.

Trên đường đến cổng công viên, Tân Phong lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho Dương Như Tuyết.

Ban nãy hắn làm bộ ngầu mà quăng luôn mười vạn tệ rồi!

Bạn gái không còn, lại quăng hết tiền của Dương Như Tuyết, Tân Phong chỉ đành đồng ý giả làm con rể nhà họ Dương nửa năm.

Lúc này, Tân Phong cũng suy nghĩ kỹ rồi.

Ông già kia nói đúng, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, thất tình cũng không phải chuyện gì to tát.

Huống chỉ, người phụ nữ như Vương Nghệ Tuyền lại quá ham hư vinh, thậm chí còn không cho hắn chạm vào người cô †a.

Thật sự không đáng phải buồn bực vì một người phụ nữ như vậy.

Bây giờ hẳn đồng ý giả làm con rể nhà họ Dương, nhận được tiền thưởng một trăm vạn tệ thì sau này lo gì không có mỹ nhân chủ động lao vào lòng hắn.

Dù Dương Như Tuyết có yêu cầu quá đáng, đòi hẳn ngủ cùng cô thì hän cũng có thể cân nhắc và đồng ý, dù sao cô cũng là cô gái giàu có trắng trẻo xinh đẹp, hắn đâu chịu thiệt gì!!

"Tôi là Tân Phong, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý. Cô có thể đón tôi ở chung cư Gia Thịnh Ngân Tọa trong một giờ nữa."

"Được rồi, tôi sẽ đến đó trong một giờ."

Dương Như Tuyết vẫn rất lạnh lùng, dứt khoát.

Sau khi cúp điện thoại, Tân Phong rời khỏi lối ra vào công viên, đi qua con hẻm liền kề, chuẩn bị đi bộ đến khu nhà thuê

của mình ở chung cư Gia Thịnh Ngân Tọa.

Nhưng, Tần Phong vừa bước vào con hẻm đã bị sáu - bảy tên thanh niên lêu lổng chặn lại.

"Mày là Tân Phong?"

Cầm đầu đám thanh niên là một tên đầu trọc, có hình xăm trên cánh tay, ngẩng cao đầu hỏi.

Nhìn thấy đám thanh niên này, Tân Phong liền biết bọn chúng có ý đồ xấu.

“Tao có phải Tân Phong hay không thì liên quan gì tới chúng mày?” Tần Phong nói rồi quay người chạy.

Nhưng đầu kia con hẻm, ba tên thanh niên lêu lổng cũng xuất hiện.

Tân Phong thấy thế, thầm than không ổn.

Hắn không hiểu mình đã đắc tội với ai mà lại bị kẻ đó tìm rất nhiều người để đối phó với hắn.

Là Chu Tử Hào ư?

“Chạy đi, chết tiệt, sao mày không chạy nữa đi!!" Lúc này, tên đầu trọc từ phía sau đi tới, khinh thường nói: "Nhóc con, mày dây dưa với một người phụ nữ không nên dây dưa. Anh em chúng tao được trả tiền để làm việc, đừng trách anh em chúng tao nhé."

Tên đầu trọc xua tay với đồng bọn xung quanh và nói: "Hãy làm theo dặn dò của chủ thuê, chặt đứt đôi chân của hän!"

Nghe được tên đầu trọc nói như vậy, Tân Phong vừa sợ vừa tức giận.

Hảẳn dây dưa với một người phụ nữ không nên dây vào ư? Người phụ nữ nào vậy?

Ai đã trả tiền để chặt đứt đôi chân của hắn?

Tân Phong không có thời gian suy nghĩ, liền ra đòn phủ đầu, đá văng một thanh niên ra hòng thoát khỏi vòng vây.

Tân Phong tay không, rõ ràng không phải là đối thủ của đám thanh niên lêu lổng này.

Vừa bước được hai bước, lưng của hẳn đã bị ống thép đập. vào đau đớn, sau đó bọn người kia dùng gậy quét vào chân

khiến hẳn ngã xuống.

Chẳng mấy chốc, hẳn đã rơi vào trận đòn gậy gộc của đám thanh niên.

Ngay lúc Tân Phong bị đánh đến độ ý thức dần mơ hồ thì cách đó không xa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hình như có người bị đánh ngã.

Sau đó, những tiếng la hét liên tục vang lên.

Tân Phong cảm giác được bọn thanh niên không còn vụt côn gậy vào người hắn nữa, nhưng hai mắt hắn bỗng mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.

Một bóng người bước tới, chính là ông già lúc trước, chính lão đã ra tay đánh cho đám thanh niên lêu lổng chạy co cảng.

“Nhóc con, để lão già này giúp cậu một tay!”

Lão già liếc nhìn Tân Phong đang năm trên mặt đất, giơ tay ấn ngọc Cửu Long vào giữa lông mày hắn.

Một tia sáng lóe lên, ngọc Cửu Long hóa thành một đạo †ia sáng màu vàng, biến mất trong lông mày Tân Phong.

Ngay lập tức. Thân thể Tân Phong tỏa ra ánh sáng vàng.

Nhưng tay ông già vẫn không buông ra.

Mãi đến khi ánh sáng vàng thôi thoát ra khỏi người Tân Phong, ông già mới chậm rãi thu tay lại.

Ông già lại già đi rất nhiều tuổi.

Có điều, lão chẳng bận tâm, chỉ nhìn Tân Phong nằm trên đất.

"Ha ha ha, ngọc Cửu Long nhận chủ rồi, cuối cùng thì Phong Vân Tử này cũng tìm được truyền nhân!"

“Nhóc con, cậu được ngọc Cửu Long nhận chủ rồi thì từ hôm nay thiên nhãn sẽ được mở ra, cậu cũng sẽ hiểu được bí ẩn của vạn vật trên thế giới này và trở thành người bảo vệ Long môn thế hệ mới.”

Lão già vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao: “Hiện tại đã có truyền nhân, ta nên rời đi rồi.”

Nói xong, lão già đứng dậy, bước ra khỏi ngõ.

Bóng người lóe lên vài lần rồi biến mất trong con hẻm, như thể lão già chưa từng xuất hiện.

Sau khi lão già rời đi chừng 1 phút, Tân Phong nằm trên mặt đất, cử động cơ thể, cố gắng đứng dậy.

"Chuyện gì vậy? Không phải mình bị đánh bất tỉnh ư? Tại sao thân thể lại không hề hấn gì thế này?" Tân Phong không thể tin được.

Lúc này, hắn bỗng cảm thấy đầu đau nhức.

Sau đó, một luồng nhiệt mạnh từ đâu đó ập vào mắt hắn.

"Mẹ kiếp...mät mình đau và nóng quá, sắp bỏng chết mình rồi!" Đột nhiên, Tân Phong đau đớn che mắt lại, hét lên.

Chỉ giây lát, cả người Tân Phong lại ngã xuống đất, hắn che mắt, run rẩy ở góc ngõ.

Hắn đau đớn không chịu được!

Một lúc sau, cảm giác nóng bức cuối cùng cũng tiêu tán, người Tần Phong ngừng run rẩy, hẳn cố mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc, hai tia sáng vàng lóe lên từ mắt hẳn.

"Nó là gì vậy?" Tân Phong giật thót.

Những gì hắn trông thấy lúc này là: Người qua đường bên ngoài con hẻm như được chụp X-quang. Các bộ phận cơ thể và tất cả các cơ quan chính đều hiện rõ.

"Chuyện gì vậy, mắt mình sao thế này?”

Tân Phong kinh hãi, nhưng khi hẳn nhìn kỹ lại thì hết thảy đều khôi phục bình thường.

Mẹ kiếp, không lẽ mình gặp quỷ rồi??

Lúc này, Tân Phong vô cùng sợ hãi, không dám ở trong ngõ nữa, vội vàng chạy ra ngoài...