Để Ta Yêu Ngươi Thêm Lần Nữa

Chương 27



Trường kiếm phá gió mà đi, từng đợt âm thanh thanh thúy vang lên đâm vào tâm tình hoảng loạn của Nhược Y, chỉ là nàng không có cách nào chen vài giữa trận chiến của hai người.

Xét thấy kiếm tới càng gần, tâm mọi người đều treo lên giữa không trung. Tuyết Lam lại không có ý định né tránh, bên môi vẫn vương nụ cười nhẹ tựa xuân phong. Trước tình thế nguy cấp, khí thế nữ nhân tuyệt không giảm nửa phần.

Tại thời khắc mũi kiếm sắp chạm mi tâm, Nhược Y hét lên một tiếng, tuyệt vọng dùng tay không phá kết giới, đồng tử Kim Lăng co rút, đầu đau như muốn nổ ra...

Một phần kí ức bỗng sinh ra, nhen nhóm thao túm cả tâm trí hắn...

Ôn Uyển hoảng hốt đỡ lấy thân thể lung lay của Kim Lăng, không còn tâm sức để ý đến tình hình của Tuyết Lam bên kia, trong mắt chỉ còn thân ảnh không ngừng run rẩy của người trong lòng. Ôn Uyển sợ hãi:" A Lăng...A Lăng...", hòa vào tiếng gào thét tuyệt vọng của Nhược Y:" Tuyết Lam, mau tránh đi... nhanh tránh đi."

Dạ Tân nhếch môi cười lạnh, ánh mắt u ám nhìn thân ảnh không ngừng run rẩy trong lòng Ôn Uyển, sắc mặt liền trầm xuống. Nhưng, trường kiếm bỗng nhiên dừng lại, chỉ cách mi tâm Tuyết Lam khoảng cách mỏng như trang giấy. Nữ nhân cười nhạt, giọng nói mang theo chút trào phúng, nhưng lại không phải nói với Dạ Tân, mà là Nhược Y đang khóc bên kia:" Thế nào? Đau lòng sao?"

Trái tim đang treo trên không trung của Nhược Y bỗng nhiên rơi xuống, cả người run rẩy như rơi vào trong hầm băng. Nàng không dám trả lời câu hỏi của Tuyết Lam. Làm sao để trả lời đây?

Trong hỗn loạn, đám môn sinh đã sớm bị yêu khí áp đến không chịu nổi, hôn mê nằm một bên. Người duy nhất còn bình tĩnh phe phẩy chiết phiến có lẽ chỉ có Vân Sinh. Hắn cười thành tiếng:" Tuyết Lam, ngươi cần gì phải như vậy?", một bên lại bước tới bên cạnh Ôn Uyển, vỗ vai hắn nói nhẹ:" Tiểu tử, công pháp ta dạy ngươi còn nhớ chứ?"

Nghe lời này, Tuyết Lam cả kinh, gương mặt bỗng chốc lạnh xuống:" Vân Sinh, ngươi từ lúc nào...ngươi..."

Ôn Uyển chính là không có khí lực để ý tới nghi vấn của Tuyết Lam, trong đầu y chỉ còn vương lại lời của Vân Sinh, cũng nhớ lại lời hứa trước đây khi bản thân học công pháp với Vân Sinh. Y giương đôi mắt đỏ ngầu của mình lên, ánh mắt có điểm hoảng loạn, lời nói đến bên môi cũng run rẩy theo:" Nhớ...ta nhớ. Ngươi có thể cứu hắn sao?"

Tuyết Lam run rẩy, hét lớn:" Ôn Uyển, không được, không được phép dùng..."

Chỉ là lời ra đến miệng lại phát hiện không có âm thanh, cả cơ thể cũng không di chuyển được, Tuyết Lam kinh hãi nhì Dạ Tân. Nam nhân ẩn nhẫn ý cười tàn nhẫn nhìn nàng, nói với Vân Sinh:" Làm đi..."

Sao có thể? Vân Sinh sao có thể? Nhược Y gắt gao bảo hộ Ôn Uyển và Kim Lăng sau người, đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn Vân Sinh:" Ngươi...từ khi nào ngươi..."

Vân Sinh mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt lãnh đạm như có như không liếc qua người Ôn Uyển. Mà Ôn Uyển lúc này như hoàn toàn mất đi tri giác, đôi mắt đỏ ngầu đã không còn tiêu cự, chỉ gắt gao ôm trụ thân thể không ngừng run rẩy của Kim Lăng.

" Nhược Y, ngươi nghĩ chỉ bằng ngươi mà có thể ngăn cản ta sao?", lời nói ra hết sức thản nhiên, tay cũng không hề rảnh mà ngưng tụ một đợt linh khí, rõ ràng trắng xanh thuần khiết nhưng lại tỏa ra hương vị tàn nhẫn khát máu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Biết Tất Cả
2. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
3. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
4. Phật Hệ Mau Xuyên
=====================================

Xét về thực lực, Nhược Y và Vân Sinh cũng không chênh lệch nhau mấy. Nhưng hiện tại bảo hộ hai người sau lưng khiến Nhược Y có chút chật vật. Ngưng tụ linh khí nơi đầu ngón tay, Nhược Y niệm chú tạo nên một kết giới nhỏ bao lấy hai người Kim Lăng cùng Ôn Uyển. Vân Sinh cũng không vội vàng, chỉ đứng yên nhìn kết giới màu hồng ngọc dần hình thành. Bỗng, hắn cười thành tiếng, khuôn mặt mang nét cười vặn vẹo đâm thẳng chiết phiến tới. Nhược Y phản ứng cực nhanh, cũng triệu ra bội kiếm đỡ đòn, thân mình uyển chuyển nhanh chóng vòng ra sau người Vân Sinh, trường kiếm lóe sáng đâm tới.

Vân Sinh trong thoáng chốc lách người né tránh, dưới đôi mắt kinh nghi của Nhược Y mà đánh tới.

Trong kết giới, Kim Lăng mơ hồ thấy có người gọi tên, giọng nói ấm áp vang vọng mang theo chút run rẩy sợ hãi. Chỉ là mí mắt hắn nặng trĩu, cơ thể cũng không nghe sai khiến mà chìm vào một khoảng không vô định. Hắn thấy bản thân đang trôi nổi giữa không trung, lại bất kực đến vậy, nhịn không được trong lòng sinh ra sợ hãi. Nhưng bóng đêm bao trùm lấy hắn lại dùng một bộ ôn nhu đối đãi, khiến hắn nhịn không được một chút chờ mong.

Ôn Uyển cũng dường như mất đi tri thức, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả thân ảnh ái nhân trong lòng cũng mờ dần rồi mờ dần, bàn tay không tự chủ mà đi chuyển lên gần mi tâm hắn, ngưng tụ một chút linh lưu...sắc đỏ quỷ dị.

Ôn Uyển giật mình, nhưng cơ thể vẫn không nghe sai khiến, rõ ràng y nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của Tuyết Lam không được dùng nó, rõ ràng vẫn biết tình hình bên ngoài kết giới, rõ ràng... Tất cả mọi thứ đều rõ ràng như vậy... Duy chỉ y là không thể khống chế. Ôn Uyển tuyệt vọng nhìn theo ngón tay của mình, khóe miệng run rẩy phát ra từng tiếng mơ hồ:" Không... không... "

Tiếng rên rất nhỏ, cơ hồ không một ai nghe thấy.

Một pháp chú đỏ rực xuất hiện dưới mặt đất, che đi vết máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng Tuyết Lam. Nữ nhân ánh mắt sắc bén nhìn Dạ Tân, vươn tay lâu đi vết máu:" Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"

Dạ Tân vẫn bình thản nhìn thân ảnh Kim Lăng, trong mắt dường như lóe lên chút do dự nhưng lại nhanh chóng bị dục vọng chiếm hữu che lấp, sóng tình cuồn cuộn khiến Tuyết Lam ghê tởm.

Nữ nhân cơ hồ hét lên:" Ngươi nghĩ ngươi còn xứng với hắn sao..."

Sắc mặt Dạ Tân sa sầm, khóe môi mím một mạt cười lạnh tàn nhẫn:" Xứng. Đời đời kiếp kiếp chỉ có ta mới xứng ở bên cạnh hắn."

Như nghe được một câu chuyện cười, Tuyết Lam cười lớn, dường như có chút điên cuồng. Nàng nhìn Nhược Y chật vật đối chiến với Vân Sinh, trong lòng tư vị lẫn lộn.

Nhưng một khắc sau, Tuyết Lam khẽ cười, trong miệng lẩm nhẩm:" Thì ra là vậy...", kéo theo một tia máu chói mắt. Nữ nhân nhíu mày, triệu ra trường kiếm Xích Nguyệt bổn mạng, linh khí tinh khiết bao trùm cả không gian.

Dạ Tân khẽ biến sắc, hiển nhiên không ngờ Tuyết Lam dám dùng nguyên thần phá chú, cười lạnh:" Công chúa điện hạ, ngươi ngược lại khiến ta bất ngờ nha..."

"Vậy sao?", nói đoạn, Tuyết Lam nhón mũi chân, thân hình chớp nhoáng đến bên cạnh Dạ Tân, kiếm chiêu biến hóa linh hoạt, mềm mại như hoa mai song cũng lạnh lẽo như hàn băng.

Dạ Tân chỉ cười nhẹ, rút khí từ đan điền tạo nên một mũi thương chặn lại kiếm khí. Tuyết Lam vốn nguyên thần tổn thương, so về cấp bậc càng không phải là đối thủ của Dạ Tân. Vì vậy nhanh chóng bị yêu khí hất tung ra xa, phun ra một ngụm máu.

Tình hình Nhược Y cũng không khá hơn là mấy, lại nhìn Tuyết Lam bị đánh văng ra, tâm thần càng hoản loạn, trong lúc không chú ý bị Vân Sinh lưu lại một vết cắt trên má, máu nhuốm đỏ nửa bên mặt, trong loạn chiến lại tăng thêm vẻ kiều mị yêu diễm.

Ngay lúc này, Kim Lăng kêu lên một tiếng, Ôn Uyển thân mình căng cứng, như muốn hỏng mất, từng giọt nước mắt theo khóe miệng run rẩy chảy xuống, rơi trên gương mặt ái nhân. Ngón tay từng tấc lại từng tấc chạm vào mi tâm đối phương.

Dạ Tân nhíu mày, chán ghét sự do dự của bàn tay kia, miệng niệm chú, ánh mắt theo chú quyết nhiễm lên một mạt sắc đỏ quỷ dị. Hắn nhếch khóe miệng, Ôn Uyển lại thấy cơ thể một trận đau đớn, cánh tay tiếp tục hạ xuống.

" Không... Đừng động hắn...", Tuyết Lam hét lớn, không chút để ý khai trừ kết giới, bản thân phóng nhanh tới bên cạnh hai người kia.

Dùng tốc độ nhanh nhất phi đến, dẫu biết bản thân đang rơi vào tầm ngắm của Dạ Tân cũng mặc kệ tất cả. Nỗi sợ hãi dâng lên chiếm cứ lấy trái tim nữ nhân, cũng lại giống ba trăm năm trước vậy. Thống khổ và tuyệt vọng.

Trong mơ hồ, Ôn Uyển vẫn nghe thấy bản thân không ngừng run rẩy gọi tên Kim Lăng, nhưng trước mắt y lại là một mảng tối đen, cơ thể cũng không nghe theo sai khiến của bản thân nữa, cảm giác bất lực chưa bao giờ có. Đúng rồi, y cần phải tìm Kim Lăng của y.

Nhưng, Ôn Uyển tìm không thấy, y điên cuồng quơ tay trong bóng tối, không có bất kỳ cái gì, khí tức của người sống cũng không có. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra chứ? Giống như là bị bỏ rơi, Ôn Uyển bất giác nhớ về cái ngày còn nhỏ ấy, cái ngày bản thân ở trong gốc cây đại thụ chết kia. Cũng không một ai để ý đến y, vẫn luôn chỉ có một mình co ro chống lại cái lạnh thấu xương, trái tim lại giống như rơi xuống hầm băng. A Lăng...ngươi ở đâu?

Trong tầng kết giới nhỏ, Kim Lăng run rẩy trong lòng Ôn Uyển.

Lần mò trong bóng tối, Kim Lăng phát hiện ra một điểm sáng, cố hết sức đi về phía ánh sáng, càng đi, ánh sáng lại càng mơ hồ, nhưng vẫn đủ để Kim Lăng nhận ra đó là một năm nhân, thanh y phiêu dật, tóc dài buông xõa, đứng trong sương mù lại càng tăng thêm vẻ thiên tien. Nhưng bóng dáng nhìn có điểm quen mắt.

Hắn không nhìn rõ mặt nam nhân, chỉ thấy khóe miệng người đó khẽ mím một nụ cười kiêu kỳ, chỉ nhìn cũng đoán được vẻ ngạo mạn ẩn giấu trong con người ấy. Định lên tiếng nhưng lại buồn bực bản thân không thể phát ra một tiếng động nào, chỉ có thể cố sức bước về phía người nọ. Đến gần, Kim Lăng giật mình, mắt hạnh kinh hoàng mở lớn nhìn người trước mắt...

Người nọ thấy Kim Lăng bước đến cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Kim Lăng, có vẻ ngông cuồng, nhưng rồi như nhớ tới điều gì đó, thanh y nhân bỗng ngẩn người, thu hồi ánh mắt nhưng vẫn có vẻ hơi chán ghét nhìn chằm chằm Kim Lăng, đáng giá từ trên xuống dưới. Cuối cùng thanh y nhân vẫn thở dài, nặn ra một nụ cười tự cho là hòa nhã:" Kim phục này, thật xấu."