Để Ta Yêu Ngươi Thêm Lần Nữa

Chương 37



Trước hỗn chiến, ba ngày này, thời gian trôi đặc biệt chậm.

Ôn Uyển vẫn ngày ngày đến viện tử nơi Kim Lăng ngụ, không biết vì lý do gì, ba ngày này, hai người cực kỳ hòa thuận, hợp lại như bao cặp tình nhân khác, tình nồng mật ý.

Kim Lăng lười biếng nằm trên tráp phơi nắng. Thân thể phàm nhân vướng víu thật, hơi động tý liền mệt mỏi. Hắn thở dài, nghiêng đầu ra trước cửa viện, từ xa đã thấy bóng người. Hai mắt Kim Lăng phát sáng, trong quang mang khó nén chua xót. Ôn Uyển vẫn không chịu nghỉ ở đây. Có đóng kịch, chí ít cũng phải làm đến nơi đến chốn chứ.

Ôn Uyển mặt mang theo ý cười lại gần, đặt lên trán người trên tráp một nụ hôn nhẹ, hôn lên mi mắt khẽ run. Y cười thỏa mãn, kéo người dậy.

Kim Lăng khó chịu hừ hừ hai tiếng nhưng cũng lười quản, dứt khoát mặc kệ y bài bố.

"Hôm nay thời tiết đẹp, a Lăng, muốn dạo vườn hoa một chút chứ?", Ôn Uyển sủng nịnh ôm Kim Lăng vào lòng, nhìn dáng vẻ lười biếng kia lại càng thêm vẻ yêu thích, chỉ cảm thấy đối phương giống một chú mèo nhỏ. Y nhịn không được xoa mái tóc mềm mượt của người kia.

Bị xoa đến khó chịu, Kim Lăng xù lông, hất tay Ôn Uyển xuống:"Không đi. Ta mệt."

"Ha Ha...", Ôn Uyển cười thành tiếng, tay lại một lần nữa nghịch tóc đối phương:"Nằm nữa là ngươi thành mèo thật đó. Đi, ta mang ngươi ra ngoài dạo."

"Có gì khác nhau, ở đâu cũng bị giam lỏng...", Kim Lăng giật mình, phát hiện bản thân lỡ lời liền đứng dậy, tránh khỏi cái ôm của đối phương:"Đi thôi, ra ngoài dạo..."

Độ ấm cơ thể bỗng nhiên biến mất khiến Ôn Uyển có chút cứng ngắc. Không mềm mại bằng nữ nhân, nhưng so với nam nhân dường như có chút nhỏ bé hơn. Độc cổ phát tác khiến người kia gần như tiêu tốn gần hết khí lực. Nghĩ đến hắn lại phải dồn sức đóng với mình ở kịch nhàm chán như vậy, Ôn Uyển trong lòng thắt lại, trái tim mất mát khuyết mất một mảnh.

Rốt cuộc vẫn chỉ là đóng kịch mà thôi.

Trước khi kết thúc mọi thứ, tận hưởng nốt những ấm áp bản thân vẫn luôn truy cầu.

Cầu một phân tình cảm hèn mọn, phải dùng đóng kịch để làm cái cớ để lưu luyến.

Ba ngày ngắn ngủi, chung quy vẫn sẽ trôi qua.

Ôn Uyển không còn đến, Kim Lăng cũng không cần giả vờ nữa. Cả người tỏa ra khí lạnh khiến đám ma vật canh cửa không dám đến gần.

Rõ ràng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, lại ẩn chứa khí thế cao ngạo khiến người phải phục tùng.

Hắn đang đợi Lưu Thanh Nhiên đến.

Chỉ một lúc nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh, tựa mọi chuyện sắp xảy đến không có liên quan gì đến hắn vậy.

Ôn Uyển đứng trên đỉnh Loạn Táng Cương, nhìn chúng tiên trùng điệp tiến tới.

Trước khi tới, Ngụy Anh đã cảm thán:"Chậc. Cảnh tượng này còn hùng vĩ hơn lúc đánh ta khi xưa nữa.", xong liền bị Giang Trừng dùng Tử Điện đánh đuổi khắp Liên Hoa Ổ, thê thảm vô cùng.

Đường đến Loạn Táng Cương quả nhiên rất thái bình.

Tiên môn bách gia một đường đi lên không gặp phải bất luận cản trở gì. Nhưng chính không có nguy hiểm mới khiến họ càng lúc càng nâng cao cảnh giác.

Đến chân núi, gặp phải Lưu Thanh Nhiên một mình một người đứng chờ bọn họ.

Thân phận của Lưu Thanh Nhiên bị bại lộ, Đằng Giang Lưu thị cũng đã trục xuất hắn. Hiện tại gặp phải ma đầu này ở đây, tất cả không khỏi có chút lo sợ. Một người trong số họ hét lớn:"Ngươi còn tới nơi này làm gì?"

Theo sau đó là những lời nhục mạ vô cùng khó nghe. Ma đầu có, thứ tà ma ngoại đạo cũng có, tiểu nhân không bằng rác rưởi cũng nhiều. Lưu Thanh Nhiên mặt không đổi sắc đợi bọn họ chửi xong, chỉ có sắc mặt của Lưu Thanh Hoa là có chút khó coi. Việc ca ca mình sùng bái từ nhỏ phản lại chính đạo, trở thành ma đầu giết người không ghê tay, là ai cũng sẽ không nhịn được thấy đau lòng.

Tuyết Lam nhìn Lưu Thanh Nhiên bình ổn đứng kia, trong lòng tự dưng xuất hiện một tia hoảng hốt, nhưng cũng chỉ nghĩ đó là một loại cảm xúc trước khi xuất chiến. Nàng đi đến trước mặt Lưu Thanh Nhiên, giọng nói ôn hòa thân thiết như đang nói chuyện với cố nhân:" Đã mất công đợi ở đây rồi thì cùng đi đi."

Một lời nói khiến tiên môn bách gia chấn động, có vô số ồn ào phản bác ý kiến của nàng, nhưng phần lớn vẫn là đồng ý. Tứ đại tiên môn còn không có ý kiến, mấy gia tộc nhỏ bé như họ lên tiếng thì có ích gì. Huống hồ ma đầu này cũng chưa thực sự phạm phải tội ác nào ghê ghớm, quá lắm cũng chỉ giết vài tu sĩ khi chạy trốn.

Không cần thiết vì vài con kiến nhỏ bé như vậy mà trở mặt với tứ đại tiên môn, huống hồ bọn hắn vẫn còn cần phải dựa vào họ để phát triển.

Lưu Thanh Nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Tuyết Lam, rồi lại nhìn đám người Giang Trừng, thấy họ không có ý kiến, hắn cũng không nói nhiều.

Ngược lại, chỉ có Lam Cảnh Nghi vẫn vô tư bước đến choàng vai bá cổ hắn, giọng nói sảng khoái vẫn không ngừng vang lên bên tai: "Chẳng phải là đi chém người sao? Đi chung đi."

Lưu Thanh Nhiên thở dài gạt móng vuốt trên vai mình ra, quay lại nói với Tuyết Lam: "Vãn bối không thể đi theo, mong tiền bối thứ lỗi, Kim Lăng hắn không sao", nói đoạn, từ trong ngực lấy ra một cây chiết phiến màu xanh lục, đặt vào tay Tuyết Lam.

Noãn ngọc ấm áp chạm vào tay khiến sắc mặt Tuyết Lam thoáng cái trắng bệch. Dù lòng bàn tay có ấm áp đến mấy thì cũng không che được lạnh lẽo nơi đáy lòng. Nàng mím chặt môi, bình ổn hơi thở, lát sau mới khoát tay với Lưu Thanh Nhiên:" Ta hiểu rồi, ngươi đi đi."

Bóng nam nhân nhanh chóng rời đi, hướng ngược lại đỉnh Loạn Táng Cương. Đoàn người vẫn tiếp tục lên núi.

Trong lúc dừng chân nói chuyện, một nhóm người thiếu kiên nhẫn đã tự mình đi trước.

Ánh mắt Tuyết Lam hướng bốn phía chuyển một vòng, như có điều suy nghĩ.

Đệ tử ở phía trước dò đường đột nhiên la lớn: "Lăng Vân đạo trưởng đang cùng ma vật giao chiến."

Mọi người vốn bị ma tộc khiến cho lửa giận nghẹn đã lâu, vừa nãy lại có một trận gió từ trong bụng bò lên. Châm ngòi thổi gió xong, tự nhiên là thế lửa cháy bình nguyên, không thể vãn hồi. Mỗi người đều không nói hai lời mà cuồn cuộn xắn tay áo nắm chắc vũ khí rồi xoay người chạy về phía trước.

Đám người Giang Trừng cũng một bước lên kiếm, một đường bay lên trên đỉnh Loạn Táng Cương. Vốn nghĩ không còn xa lạ gì với nơi này, nhưng lên đến đỉnh núi mới phát hiện bản thân sai lầm. Cung điện nguy nga lộng lẫy, lấy màu đen làm chủ đạo, khí thế cường giả không hề che giấu, ma khí bức bọn họ đến khó thở.

Ôn Uyển một thân bạch y cao ngạo đứng đó, quanh người tỏa ra mùi vị khát máu. Giữa thi cốt chất thành đống, máu tươi gột rửa Loạn Táng Cương, bạch y nhân ngạo nghễ cúi đầu nhìn chúng tiên. Ma vật thấp kém đè đầu cưỡi cổ tiên nhân vạn sinh linh kính ngưỡng.

Giẫm đạp tôn nghiêm không thương tiếc.

Đứng bên cạnh Ôn Uyển là ba người, một người Lục Băng Thiền ai cũng đã gặp qua, còn lại hai nam nhân gương mặt cứng đờ như tử thi, toàn thân nhiễm lên khí vị lạnh lẽo. Nhưng Ngụy Vô Tiện biết, hai người đó không phải thi quỷ đã qua luyện hóa như Ôn Ninh.

Chúng đều là thuộc hạ thân tín của Ôn Uyển. Lục Băng Thiền liếm đầu ngón tay của chính mình, gương mặt yếu ớt mê hoặc không biết bao tu sĩ: "Lam tông chủ, có thể hay không cho thiếp vinh dự được tiếp ngài?"

Giang Trừng:"......"

Giang Trừng:"Tiếp ả đi."

Khóe môi Lam Hi Thần giật giật, trong lòng âm thầm kêu không ổn nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như gió xuân: "Ta không biết nàng ta."

Trong khi đó, Lam Vong Cơ đã nhanh chóng đối chiến với một trong hai tên thuộc hạ của Ôn Uyển. Người còn lại cũng đang gây khó dễ cho hai người Nhiếp Dao nhị vị tông chủ.

Nam nhân lúc đó hai mắt đỏ lên, hình dáng điên cuồng.

Dù Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao, hai đại cao thủ liên thủ vẫn như trước bị hắn bức lui ba thước.

Lam Vong Cơ cũng là không dễ dàng gì chống đỡ, Ngụy Anh hoàn toàn mất đi lực chiến đấu trong tình huống này, có ma tôn tọa trấn, làm sao đến lượt một phế phẩm ma tu như hắn tác oai tác quái. Dù lo lắng nhưng hắn cũng chỉ đành bất lực đứng một bên, có Ôn Ninh bảo vệ, an toàn của hắn cũng không đáng lo.

Lam Vong Cơ lách mình tránh được một đường kiếm, gương mặt băng sơn cuối cùng cũng có một chút thay đổi. Một cái nhíu mày rất nhẹ cũng thể hiện được khó khăn của y trước lệ quỷ hung hãn trước mắt.

Đột nhiên có một tiếng hét lớn ở trong đám người: "Cẩn thận."

Còn chưa kịp định thần, một tiếng hét khác đã vọng đến:"Ta tới."

Một thân ảnh màu hồng từ giữa ma vật và bạch đạo quần anh nhảy lên, tay cầm trường kiếm hướng ma tu bổ tới, ngăn lại một kiếm hiểm đánh lén Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện thở phào một hơi, có Nhược Y tham chiến, Lam Trạm cũng dễ dàng hơn nhiều. Hắn không nói một lời, lặng lẽ ra hiệu cho Ôn Ninh rời khỏi vòng chiến. Lúc rời đi còng không quên quyét mắt qua người Ôn Uyển ở trên cao, ánh mắt lạnh băng.

Di Lăng Lão Tổ không thể hiện được tài năng, nhưng hắn cũng không phải đèn cạn dầu. Ngụy Vô Tiện mang theo Ôn Ninh hướng trong Loạn Táng Cương mà đi, dẫu sao cũng từng ở nơi này bao nhiêu năm, nói không biết đường đi thế nào, ai lại tin.

Quen đường quen nẻo một đường chạy vào trong. Càng gần trung tâm, oán khí càng nồng, nhưng ma vật canh giữ một tên cũng không có.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng tình thế không cho phép hắn quay lại. Ngụy Anh cắn răng, bất chấp chạy về phía trước. Ôn Ninh mặt không đổi sắc hất bay hai ma vật đang tiến tới gần.

"Thấy rồi..."

Phía trước không xa nơi một người một quỷ hướng đến là một tế đàn. Tế đàn nằm cheo leo giữa miệng núi lửa, Ôn Ninh liền cõng Ngụy Anh trên lưng, hai ba bước liền đến bên cạnh tế đàn.

Hơi nóng bốc lên làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu. Nhưng chính việc này lại khiến Ngụy Vô Tiện trong lòng bất an. Nơi tế lễ, vậy mà một chút oán khí cũng không có. Chẳng lẽ Ôn Uyển còn chưa kịp chuẩn bị xong đã bị tiên môn bách gia làm loạn.

Không đúng. Ngụy Vô Tiện một vòng lại một vòng xem đi xét lại tế đàn. Trận pháp đỏ tươi như máu vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt quỷ dị, mấy món pháp bảo trên bàn cũng không bị hư hỏng.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên, Ôn Ninh gầm lên một tiếng, vội vàng kéo Ngụy Vô Tiện rời đi.

Tế đàn động, vô số tử thi từ trong dung nham nóng bỏng bò ra ngoài. Treo mình giữa không trung, Ngụy Vô Tiện chỉ kịp nhìn thấy trong đám lệ quỷ ghê tởm ấy, một hồng y nhân chậm rãi bước về phía tế đàn, mỗi bước đi đều thực cẩn thận, trong miệng ngâm nga một câu hát hắn không rõ nghĩa.

Hồng y như máu, hắn quay người lại, lộ ra đôi mắt vàng kim yêu dị, trên trán điểm một nét chu sa...

Kim Lăng...