Để Ta Yêu Ngươi Thêm Lần Nữa

Chương 7



Trong đêm tối tăm mịt mù, Kim Lăng bí mật một mình ngự kiếm tới dãy Hoàng Vân. Hắn nhớ hắn đã từng nghe được trên đỉnh Hoàng Vân có một đóa hoa tại vị trăm ngàn năm nay, hấp thụ linh khí của trời đất, có thể giải bách độc, thậm chí có thể khiến người khác khải tử hoàn sinh... Tên gọi... Thủy Liên. Phải chăng hắn đã nghe được từ rất lâu về trước rồi. Sự thật về đóa thần dược Thủy Liên kia ko ai biết, còn không dám chắc rằng thứ thần dược ấy tồn tại. Nhưng hắn vẫn kiên trì, cho bản thân một tia hỷ vọng mong manh, Lam Tư Truy sẽ được cứu nếu hắn lấy được Thủy Liên.

Dãy Hoàng Vân có đỉnh Thiên Sơn quanh năm phủ tuyết trắng xóa.

Không biết từ bao giờ, có người nói với hắn, Thiên Sơn là thánh địa của tiên nhân, hội tụ linh khí đất trời. Trên đó từng là nơi cư ngụ của hai vị tiên đồng ngọc nữ. Hơn hết cả, Thủy Liên sinh trưởng ở trên đó.

Trong khi ấy, tại Lam gia, Lam Tư Truy vẫn vậy, nằm yên bất động, cơ thể lại càng ngày càng tiều tụy hơn, đôi môi tái nhợt, mi tâm lại cứ nhăn lại. Y có thể đang rất đau đớn. Ngụy Vô Tiện cũng hết cách. Ảo mộng mạnh như này, hắn quả chưa từng thấy. Ôn Ninh cùng Lam Cảnh Nghi cũng ngày ngày túc trực bên cạnh y, nhìn bộ dáng ai nấy cũng đều mệt mỏi không thôi.

Trước mắt Lam Tư Truy là thành Bất Dạ Thiên.

Bất Dạ Thiên lúc này không phải là bộ dáng tiêu điều xơ xác y biết mà thay vào đó lại là một khung cảnh ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Y khẽ nhíu mày một cái, khung cảnh trước mắt lại một lần nữa biến chuyển.

Một khu rừng, một tòa trấn nguy nga.

Trong sân, vang lên tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con. Có hai tiểu hài tử đang chơi đùa vui vẻ, một lớn đuổi theo một nhỏ, cả hai đều mặc trên mình gia phục Ôn gia.

Trong mơ hồ, Lam Tư Truy chợt nghe tiếng người gọi:" A Uyển, đừng chạy nữa, nếu cứ chạy nhanh như vậy đệ sẽ bị ngã đó."

Tiểu hài tử lớn kia gọi đứa nhỏ là A Uyển. Ôn Uyển? Là đang gọi y sao? Trong kí ức của y không hề có người đó, cũng không có khoảng thời gian này.

Ảo cảnh lại một lần nữa biến chuyển. Lần này lại là cảnh khói lửa chiến tranh. Có lẽ là xạ nhật chi trinh năm ấy.

Y thấy bản thân đang gào khóc một mình trong một khoảng sân rộng lớn, miệng lại không thôi gọi:" Ca, huynh ở đâu?"

Y thấy xung quanh mình là một màn mờ mịt. Giang Trừng phía trước không ngừng dùng Tử Điện điên cuồng chém giết. Nước mắt y cứ thế tuôn rơi, trong lòng là một cỗ tuyệt vọng cùng đau đớn dâng trào... Người Giang Trừng giết là cha mẹ y, là người thân của y. Y điên cuồng hét lên, hòa lẫn với tiếng khóc thảm thương của bản thân trong mộng cảnh.

"Không.... Cha, nương, chạy đi..."

Cơ thể y run lên cầm cập, cả người khụy xuống, chỉ biết vô lực chống mắt nhìn người thân của mình từng người từng người một ngã xuống. Sau cùng là cảnh Kim Quang Dao lấy mạng mọi người trên đỉnh Loạn Táng Cương.

Trong lúc y đau đớn nhất, sự căm phẫn cứ thế dâng trào một cách mãnh liệt, từ đằng sau lưng y vang lên một giọng nói thâm trầm:" A Uyển, xem kĩ rồi chứ?"

Đập vào mắt y là gương mặt giống y tới bảy phần. Lam Tư Truy rốt cuộc cũng nhớ ra, gương mặt cúi gằm xuống, hai hàng nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng. Lam Tư Truy khàn khàn lên tiếng:" Ngươi còn sống sao, đại ca?"

Nam nhân ấy là Ôn Thành, là ca ca của Lam Tư Truy.

Ôn Thành cười lớn, cả gương mặt cũng vì vậy mà có chút vặn vẹo:" Ta phải sống, nhất định phải sống để báo thù... Ha... Ta muốn cả tu chân giới phải trả lại Ôn gia ta những điều đã mất. Kim gia cùng Giang gia phải trả lại tộc nhân tộc ta gấp trăm ngàn lần."

"Chúng ta có lí do để trả thù sao? Ca, Ôn gia chúng ta xưa kia đã làm biết bao điều sai trái.", Lam Tư Truy mệt mỏi nói.

"Hừ, Ôn cẩu? Nhánh họ Ôn chúng ta đã làm gì sai? Chúng ta là y nhân, năm xưa không gây thù kết oán, cớ sao bọn chúng vẫn diệt cỏ tận gốc?"

Không đợi Lam Tư Truy kịp nói, Ôn Thành đã lên tiếng:" A Uyển, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về làm tiểu thiếu chủ Ôn gia là được."

Cùng lúc ấy, Kim Lăng đang ở trên đỉnh Thiên Sơn.

Thiên Sơn tuyết phủ, trên đỉnh mây mù che phủ quanh năm, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, mưa nắng thất thường, tuyết phủ đỉnh đầu, băng ở nơi này cho dù đánh như nào cũng không chịu tan. Yêu thú hoành hành, lệ khí hung tàn. Cho dù được coi là thánh địa, tiên sơn này vẫn thực nguy hiểm vạn phần.

Kim Lăng cùng lắm cũng chỉ là tên nhóc kiêu căng tuổi mới mười sáu, tu vi cũng không tính cao trong giới huyền môn nhưng cũng đứng trên vạn người, trong các thế gia công tử cũng gọi là xuất chúng. Nhưng, hiện tại đơn thân độc mã tác chiến, lại bị vây quanh bởi một đám hung vật, cơ thể đã có không biết bao vết thương lớn nhỏ. Cũng không biết sẽ chịu đựng được tới mức nào. Hắn vì Lam Tư Truy ngay cả mạng cũng không cần nữa. Nhưng người nào hay biết?

Kim Lăng khụy xuống, trước mắt là một con mãng xà vô cùng to lớn cùng hung tàn cực phần đang lè lưỡi trườn mình bên cạnh một đóa hoa đang tỏa ra sắc thủy lam tuyệt hảo. Có lẽ đó là thú vật trấn giữ Thủy Liên... Kim Lăng hít một ngụm khí lạnh, cười lạnh một tiếng, trong lòng lại thầm oán thán. Đã đi được tới đây rồi, Thủy Liên lại ở ngay trước mắt, cùng lắm là chết, hắn không sợ, chí ít cũng phải lấy bằng được Thủy Liên giao cho Lam Tư Truy.

Tuế hoa một lần nữa rời vỏ lao vút lên phía trước, đâm thẳng vào giữa đỉnh đầu của con mãng xà nhưng rồi vô dụng. Cuối cùng vẫn là không thể đâm thủng lớp da cứng như sắt thép của nó. Yêu vật bị động, không an ổn mà tức giận lao thẳng về phía Kim Lăng. Theo đà, Kim Lăng nhảy bật lên né tránh, thuận tay lắp tên vào cung, bắn. Mũi tên xé gió mà thẳng tới, nhưng không phải là đối phó với mãng xà. Mũi tên chính xác lao đến chỗ Thủy Liên, thành công đưa thần vật ghim chặt vào một vách đá gần đó. Tuy nhiên, Kim Lăng hiện tại là đang lơ lửng giữa không trung, không thể né tránh, hắn bị con mãng xà kia đánh bật ra.

Cùng lúc, Lưu Thanh Nhiên đuổi tới, thành công tiếp được Kim Lăng vào trong lòng, lại liên tục dùng bùa chú tạm thời làm nguôi đi cơn giận của yêu thú.

Cổ họng Kim Lăng là một trận tanh nồng, máu tươi không biết từ đâu lại cứ liên tục trào ra không ngừng. Lưu Thanh Nhiên sợ hãi càng ôm chặt Kim Lăng hơn. Hoảng hốt nhìn người trong lòng huyết sắc cũng không còn, liên tục gọi:" Kim Lăng.... Kim Lăng..."

Ý thức được có người gọi tên mình, Kim Lăng từ từ mở mắt, một trận đau điếng bốc lên nhưng vẫn không quên vội vàng nói:" Thủy Liên.... cứu...cứu... Lam Tư Truy..."

Vừa nói, Kim Lăng vừa chỉ tay về phía vách đá gần đó.

Lưu Thanh Nhiên giận giữ đến tột cùng. Tại sao lúc nào cũng là Lam Tư Truy, Kim Lăng ngươi vì hắn lại không tiếc mạng sống của chính mình chứ?

Cuối cùng, Lưu Thanh Nhiên vẫn là mang Kim Lăng trở về Kim Lân Đài, lại mang Thủy Liên gửi tới Cô Tô. Lại nói đó là của Đằng Giang gửi tới làm quà.

Kim Lăng hắn không muốn để Lam Tư Truy biết Thủy Liên là do hắn tìm.

Cô Tô.

Lam Tư Truy tỉnh lại sau gần một tuần hôn mê.

Lam Cảnh Nghi mừng như điên, vứt bỏ hết gia huấn gì đó mà ôm chầm lấy Lam Tư Truy khóc lóc một trận.

Bất Dạ Thiên.

Lục Băng Thiền nửa quỳ dưới đất, kính cẩn nói:" Chủ tử, ngươi không định giải thuật cho tiểu thiếu gia hay sao?"

Ôn Thành tay cầm chiết phiến khẽ đưa đẩy, nhếch mép một nụ cười lạnh, âm trầm đáp lời:" Không cần nữa, thuật đã giải rồi."

Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân ánh lên nghi hoặc, nhưng giọng điệu vẫn không chút gợn sóng:" Đã giải? Chủ tử, không lẽ..."

Ôn Thành cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang khiến người run sợ:" Thật không ngờ, lại có kẻ bằng lòng hi sinh cả sinh mệnh cho đứa đệ đệ này của ta."