Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu

Chương 53



Gia đình Trình Tuyết Liên ra về,cô và anh lên phòng... không ai nói lời nào nặng nề đến ngạt thở...anh đi tắm cô ngồi bên ngoài cửa phòng vang lên...

- Bác muốn nói chuyện với con...

- Dạ...bây giờ hả Bác?

- Uhm...30p được không con?

Mẹ anh đưa tay ra...đòi nắm tay cô...

- Được bác, con không quen nắm tay...

- Vậy đi theo bác!

Bước vào phòng ba mẹ anh...lại một không gian khác,cô cũng muốn 1 lần đối diện mẹ anh...cô muốn đối diện tất cả:

- Con hãy rời xa Khai Minh đi Vy Vy...

- Rời xa....(cô giật mình)

- Bác không ghét bỏ con, con đang mang thai cháu của bác, bác cũng không hề muốn con bỏ thai...ngược lại bác muốn con vẫn sinh cháu. Nhưng Vy....con rời xa Minh được không?

- Tại sao Bác lại nói những lời như thế? Bác không thê hiểu được...con xin Bác,con không hề phá vỡ hạnh phúc Khải Minh...ngay từ đầu con xác định rõ ràng với Khải Minh...nhưng

tình yêu nó đến con sai khi con không kiềm chế được bản thân. Con né tránh thì Trình Tuyết Liên lại kéo con đi sâu vào, bác ơi chẳng phải con xấu xa đâu...Bác đừng bắt con rời xa Khải Minh được không???

Cái điều cô sợ nhất cũng đã đến...điều đáng sợ nhất bây giờ chẳng phải là Trình Tuyết Liên nữa... mà chính là mẹ anh.

- Bác biết tất cả...

Khải Minh anh ấy rất đáng thương... Tuyết Liên hành hạ thân xác anh ấy đủ rồi..bác thương anh ấy với Bác...anh ấy là con Bác đó...cứu Minh đi bác...ép anh ấy sống với 1 người như cô ta quả thật đau đớn lắm...

- Vy Vy... Bác biết tất cả về Tuyết Liên, con nghĩ bác không  biết? Nhưng con phải hiểu rằng cô ấy đang mang thai 3...con không tin, con nghi ngờ nhưng đó là sự thật! Sự thật!

Sự thật??? (cô nghe như ngàn vết dao đâm)

- Đến bác con còn không tin? Cùng là phụ nữ với nhau...sao con lại giành giật làm chi? Con đến với con trai Bác với danh nghĩa là gì? Cướp chồng? Là người thứ 3, liệu con có bình tâm mà sống, người đời dèm pha con con đủ nghị lực vượt qua không?

- Con đủ bác ơi, bác thương con với...nếu thật sự Tuyết Liên có thai...vậy con, con cũng có thai với anh ấy...cũng là cháu Bác...

- Nhưng con mag tiếng là đứa cướp chồng của nó. con không thấy con trơ trẻn sao?

- Trơ trẽn hả bác??

Bầu trời sụp đổ...cô khuy dần xuống sàn nha...rất đúng...quá đúng...

- Bác biết con đấu tranh tình yêu, bác hiểu...nhưng người ta sẽ nói con cướp chồng, cướp ba của tụi nhỏ.

- Bác biết Khải Minh sẽ không bao giờ buông tay con...chỉ có con...

- Con...

- Chỉ có con mới tự nguyện rời xa...tiền bác cho con được, từ đây đến cuối đời bác sẽ lo tất cả cho 2 mẹ con, chỉ cần con rời xa...thì bác không bao giờ bỏ mặc 2 mẹ con con...con hiểu bác nói gì không???

- Con sẽ không đi đâu hết...bác ơi, đừng ác với con như vậy!

- Mọi việc bây giờ không đơn giản là giữa 3 chúng con nữa...nó có thể làm tan nát tất cả, 2 bên gia đình sẽ đấu giá nhau, chém giết nhau...và có thể 1-2 gia đình sẽ bại sản...con hiểu không?

cô đưa 2 tai lên bịt chặt lại,cô lắc đầu,cô hoá

điên cô không thể nghe được nữa,cô không muốn ra đi đâu...tại sao có thể ác với cô đến vậy?cô cố bịt tại chặt lại thì mẹ anh nắm 2 tay cô ra, lúc này bà không đáng sợ...mà là rất nhẹ nhàng những giết đứng cô rồi...

- Con hãy sống vì mẹ con,gia đình con..

- Mẹ...con...(cô lắp bắp)

- Đàn ông kiếm cả tá...nhưng gia đình chỉ có

1...con hiểu ý bác ko???

- Nếu 1 ngày con quay về mà không còn ba mẹ sẽ đau đớn gấp ngàn lần hơn cái cảm giác con rời xa con trai bác...ĐỂ TUYẾT LIÊN VÀ KHẢI MINH YÊN ĐI! TỤI NÓ LÀ VỢ CHỒNG! VỢ CHỒNG! đừng để người đời quyền rủa con! Đặc biệt là ba mẹ con...đừng tước đi quyền sống của họ!

Cô giật mạnh tay ra khỏi mẹ anh...bà rõ ràng nói nhẹ nhàng, nhưng rất thâm, không chửi bới nhưng nghe đau đớn vô cùng...bà đã đụg đến điểm yếu của cô rồi...từng câu chữ đúng không sai...gia đình chỉ có 1...còn đàn ông trên đời cả tá..tất cả bây giờ không phải là cố mạnh mẽ nữa, bây giờ phải lựa chọn 1-2 không thể sống vì bản thân được nữa...đứng giữa ngã ba đường cô phải chọn 1 trong 2...

- Đêm nay 1h sáng...con có 2 tỉ trong tài khoản, có 1 căn nhà ở thành phố F, có xe đưa con đi khỏi đây...còn 1 tiếng nữa bác cho phép con ở bên Khải Minh...Vy Vy bác biết sẽ rất đau khổ nhưng nghĩ mẹ ba mẹ con đi...gia đình Tuyết Liên sẽ giết cả nhà con! Bác đang bảo vệ con chứ không phải xua đuổi con!

Cô bước về phòng lặng lẽ...tay cô bấu víu vào

tường để có thể đứng vững trôi đôi chân của

mình...chỉ có cách ra đi mới giữ đc đứa con, bảo vệ cho ba mẹ, dù biết là đau khổ lắm nhưng phải chọn thôi...ra đi không phải vì yếu đuối...mà ra đi để mạnh mẽ bảo vệ người thân.Đẩy cửa vào anh đang nằm gục trên giường  rên rỉ từng cơn...

- Vy Vy sao em lại bỏ anh đi đâu? Anh muốn đi tìm em nhưng anh không thể đứng dậy nổi nữa...

- Minh anh sao vậy? (cô đưa tay lên trán anh..)

- Vy Vy ôm anh đi...em là liều thuốc của anh...

- Anh ơi nóng quá sốt rồi...

Anh kéo cô ôm vào lòng...người anh nóng như lửa đốt...chạm vào nhau hơi ấm len lỏi da thịt cô...cô chỉ ước rằng cô san sẻ được cho anh. Đừng nói cô khùng điên...nhưng khi yêu quá nhiều rồi, cái quái gì cũng có thể xảy ra...

- Em đang có thai, nhưng anh đang sốt, có thể anh sẽ lây bệnh cho em...nhưng anh ôm em 5p thôi...hết 5p em cố gắng đứng dậy...gỡ tay anh ra...cho dù có muốn nằm cùng anh, cũng mạnh mẽ mà đẩy anh ra...đừng lây bệnh từ anh....

- Minh anh đừng nói vậy chứ? Anh nói vậy em

buồn lắm đó...cho em ôm anh 1 tiếng nữa thôi...

- 1 tiếng em sẽ lây bệnh..vậy 10p thôi Vy Vy..

Anh không hề biết chúng ta phải sắp rời xa...1 người yêu cô nghĩ cho cô, còn cô thì ôm nỗi đau vào lòng, nghe từng lời anh nói mà muốn xé nát tim gan...

Tay cô sờ mắt, môi, mũi, sờ râu anh, sờ từng nét gương mặt anh  nhìn thật sâu vào,cô phải

khắc cốt ghi tâm hình bóng anh vào lòng... để lỡ 1 mai mình xa nhau mãi mãi cô còn nhớ đến khuôn mặt anh...

- Vy vy...em cứ làm như em sắp phải rời xa

anh...sờ mặt anh từng nét...em càng sờ thì em càng yêu anh hơn thôi...còn anh chỉ cần nhìn em 1 lần hình bóng em in sâu tim anh rồi...

- Nhanh đến vậy sao???

- Đó là lý do vì sao trong hàng vạn cô gái xinh đẹp,nhưng ta chỉ thấy được duy nhất 1 người...đến khi em yêu ai em đậm sâu thì cho dù bất cứ nơi đâu em cũng chỉ thấy hình bóng họ...hàng ngàn cô gái đẹp nhưng chẳng bằng em, vì em có thứ mà họ không có…quan trọng cái thứ đó là thứ anh cần!

- Minh ơi anh đừng nói nữa...(cô đưa tay lên che miệng anh)

- Anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều uống nhiều nhiều loại rượu nhưng anh lại gặp em say em không lối thoát...

cô không thể đối diện mặt đối mặt với anh được nữa...vì cô sợ cô không thể rời xa anh được,cô vội vàng quay lưng lại với anh...

- Hết 10p rồi buông em ra, em không muốn bị bệnh...

- Cho anh ôm thêm 10p nữa thôi Vy Vy...

- Nếu có kiếp sau em nhất định sẽ xin ông trời cho em đc gặp anh, cho em là tình đầu của anh và được làm vợ anh. Chỉ giữ anh cho riêng mình em thôi...em ít kỉ, em ko thể san sẻ anh cho bất kì

ai...em xấu tính, em đáng trách.

Em khóc đau đớn cắn chặt môi...

- Kiếp này sống với nhau đi em, kiếp sau có chắc gặp được nhau không em? Đâu dễ gì gặp được người cho anh cảm giác nhớ nhung khi bên em, cảm giác mà anh chẳng thể tìm được ở nơi khác.

Đồng hồ gần điểm đến 1h sáng...tiếng bước chân bước qua lại trước cửa phòng cô biết đó là ai...5p nữa cô phải ra đi...tay anh chẳng nắm chặt tay cô nữa...dần dần thả lỏng ra...anh chìm vào giấc ngủ….

Nhẹ nhàng ngồi dậy chỉ sợ làm anh thức giấc...cô bước lại gần phía cánh cửa...nhưng cô không thể kìm được con tim...bước ngược lại phía sau...cô hôn vào môi anh...bàn tay áp nhẹ vào má anh...

- Ngủ ngon nhé...Anh Của Em!...