Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 1: Bé khủng long nhỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay là ngày lễ kỉ niệm ở nhà trẻ, những tia nắng ấm áp cứ xen qua từng ngọn lá rồi sưởi ấm cả vùng trời xanh mát.

Một ngày chơi đùa mệt mỏi như vậy, đến lúc Lưu Chí Tinh được đón về cũng đã nhễ nhại mồ hôi.

Nguyễn Quân Dao nhéo mặt đứa con trai nhỏ bé của mình, tươi cười:"Con trai, hôm nay đến trường vui không?"

Lưu Chí Tinh ghét bỏ:"Không vui chút nào ạ. Mấy bạn lấy bột với nước chét lên người nhau. Thật dơ".

"Mẹ nghĩ xem, sao các bạn ấy có thể ấu trĩ như vậy, thời đại nào rồi còn chơi mấy trò chét bột. Đúng là trẻ con".

Nguyễn Quân Dao phì cười:"Ài, con trai à, con chỉ mới năm tuổi thôi."

Lưu Thiệu Huy ngồi ở ghế lái phía trên nhanh chóng xen vào:"Em nói như vậy làm gì. Con trai chúng ta đã sớm trưởng thành rồi. Mai mốt thể nào nó cũng thành đàn ông đích thực".

Chiếc xe hơi bon bon trên đường, thời gian ngồi xe đủ để làm khô những giọt nước nhỏ đọng trên người cậu, nhưng lại khiến cho cả bộ đồ bị ẩm ướt khó chịu.

Về đến nhà, Lưu Chí Tinh liền sà lên lầu. Mẹ cậu thấy vậy chỉ nói lớn:"Con trai, nhớ lựa đồ mặc, chút nữa chúng ta sẽ ra ngoài".

Cậu nghe vậy liền dừng lại:"Chúng ta đi ăn nhà hàng ạ?"

Cô bụm miệng cười:"Không phải, qua nhà người quen, con sẽ được làm quen bạn mới đó".

Đợi con trai lên lầu rồi, Lưu Thiệu Huy mới nhướng mày:"Sao em không nói hết đi. Cứ úp mở làm gì?"

"Anh sao mà biết được, phải tạo bất ngờ chứ. Con trai chúng ta quanh năm khô khan không có bạn,chút nữa chắc nó sẽ rất ngại ngùng".

"Không phải..Anh nghe nói con trai của bạn em bị bệnh nặng hả? Có khi nào chút nữa không gặp được không?"

"Đang trong quá trình điều trị. Mà cậu ấy cũng nói sẽ cho hai đứa bé gặp nhau rồi. Tội nghiệp, mới mấy tuổi đầu..."

Lưu Chí Tinh không biết qua nhà người quen nào, thầm nghĩ chắc đó cũng là ngôi nhà to lớn nào đó, liền lấy bộ quần áo vài triệu vừa được ba tặng ra mặc. Đây là bộ đồ được đặt may riêng, dành riêng mỗi khi cậu được dẫn đi tiệc nào đó.

Nhìn thấy con trai xuống, Nguyễn Quân Dao mới thốt lên:"Ái chà, con trai cưng hôm nay sành điệu quá".

Đến khi đứng trước cửa nhà người ta, cậu mới ngỡ ngàng sững người trong vài giây, sau đó quay sang chất vấn mẹ:"Sao mẹ nói đi nhà người quen!?"

Nguyễn Quân Dao:"Thì nhà người quen mà?"

"Nhưng đây là hàng xóm của mình mà! Hàng xóm bên cạnh đó!"

"Con không biết hả? Hàng xóm cũ đã chuyển đi, hôm nay hàng xóm mới chuyển tới, là bạn cũ của mẹ".

"Ô ô, sao mẹ không nói, con tưởng nhà nào sang trọng lắm chứ?"

Nguyễn Quân Dao vừa bấm chuông vừa trả lời:"chúng ta đang ở trong khu sang trọng đó, nhà này không sang trọng thì là gì?"

Lưu Chí Tinh không nói, ấm ức kéo cổ áo của mình. Đây rõ ràng là một cuộc lừa đảo!

Đến khi cậu thấy một người phụ nữ quý phái bước ra. Cô bận bộ váy wraparound sáng màu tôn dáng, chậm rãi mở cửa cho gia đình cậu, rồi ôm chầm lấy Nguyễn Quân Dao:"Ôi, lâu rồi mới gặp cậu!"

*Váy wraparound sáng màu(không biết dịch tiếng việt sao nên để nguyên cụm TA rồi gắn hình vô:"))



"Tớ cũng vậy, lâu không gặp, không ngờ cậu lại đột ngột chuyển về đây."

Tô Dương Khiết thả ra:"Biết sao được. Bên ngoại tớ đột nhiên xảy ra chuyện, con trai tớ lại không được khỏe mạnh, nên vợ chồng tớ muốn chuyển nhà nào gần bệnh viện để tiện hơn, không ngờ lại chuyển đến sát bên cậu."

"Chà chà, vậy là ta có duyên rồi!"

Nếu không nhờ thói quen ngồi trước nhà vào sáng sớm mỗi ngày của Nguyễn Quân Dao, sợ rằng cô cũng không biết hàng xóm mới chuyển tới là bạn cũ của mình.

Lưu Chí Tinh kéo ống quần mẹ:"Mẹ ơi, chúng ta được vào nhà chưa ạ?"

"Chà, đây là con trai cậu hả, thật đẹp trai nha." Tô Dương Khiết nhìn xuống liền thấy một cậu nhóc bé nhỏ trắng nõn, khuôn mặt bụ bẫm nghiêm nghị lại có phần ủy khuất kéo kéo quần mẹ mình.

"Cậu đừng nói nữa, thằng nhóc chỉ mới năm tuổi thôi, vẫn chưa đẹp trai đâu."

Nguyễn Quân Dao cúi xuống gõ nhẹ đầu cậu:"Nhóc con, gặp người lớn phải biết chào chứ".

Lưu Chí Tinh bẹp miệng:"Chào cô ạ".

Rõ ràng lâu rồi mới gặp lại, nhưng khung cảnh lại tươi cười hài hòa như chưa có cuộc chia ly nào, cả bốn người cùng bước vào cửa lớn, Nguyễn Quân Dao vừa đi vừa liếc chồng:"Ông xã, chút nữa anh coi con cho cẩn thận, em đi ôn chuyện cũ với Dương Khiết."

Lưu Thiệu Huy bất lực gật đầu:"Được được".

Đương nhiên, vào nhà rồi, ai cũng sẽ lo kiếm thú vui cho riêng mình. Lưu Thiệu Huy phất tay với Lưu Chí Tinh:"Con trai, đi chơi đi, nhưng nhớ đi gần thôi, đi xa là mẹ con lại tìm ba gây sự".

Không giống vợ, anh có lòng tin nhất định với đứa con mới năm tuổi này. Anh tin chắc rằng nó sẽ không tự ý làm gì quá sức.

Lưu Chí Tinh dạo một dòng khắp nhà, đến khi không tìm được thứ gì đành tặc lưỡi quay đầu. Nhưng cậu mới bước đi, liền cảm nhận được sức kéo nhỏ bé ở góc áo.

"Anh ơi."

Lưu Chí Tinh nhìn lại, đó là một bé trai chỉ thấp hơn cậu một chút, khuôn mặt bụ bẫm với làn da trắng nõn có chút xanh xao. Có lẽ đang ở nhà, bé mặc đồ khủng long liền người, còn được đính kèm thêm đuôi khủng long và cái nón nhỏ xinh xắn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cậu.

Cậu nuốt "Ực" một tiếng, đây là con chủ nhà sao, trông có vẻ nhỏ hơn cậu mấy tuổi.

Bé con trước mặt nhìn một lúc rồi tươi cười:"Anh cũng mắc tè ạ?"

Lưu Chí Tinh:"..."

Ma xui quỷ khiến, cậu lại trả lời:"...Ừ đúng rồi."

Bé con như tìm thấy đồng minh, vỗ tay:"Em cũng mắc tè nè. Mà anh ơi, chỗ đi tè ở bên kia cơ."

"...Ừ."

"Có phải anh không biết chỗ không ạ? Để bé Nghi chỉ cho anh nha."

"Anh ơi, phải đi hướng này mới đúng đó. Mốt anh phải nhớ nhé."

Bé con vừa kéo cậu vừa nói, chiếc miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng còn ho mấy cái, nhưng vẫn không ngừng ríu rít chỉ đường cho người anh mới quen này.

Nhìn bàn tay nhỏ xíu trong lòng bàn tay mình, Lưu Chí Tinh không nhịn được hỏi:"Em mấy tuổi rồi?"

Bé con nghe vậy, liền nhanh nhảu nói:"Bốn tuổi nha!"

Mẹ bé lúc nào cũng khen bé là 'bé trai bốn tuổi đáng yêu', nên chắc chắn bé bốn tuổi!

Bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, vậy mà trông như chỉ mới hai ba tuổi. Lưu Chí Tinh thầm phun tào trong lòng, gương mặt dù rất đáng yêu nhưng giống như bị bệnh vậy, rất xanh xao.

"Anh ơi, đến chỗ đi tè rồi nè. Em đi trước rồi đến anh nha!"

"Anh ơi, anh nhớ ở ngoài đợi em nha!"

Bé nhỏ vừa nói xong liền đưa hai cánh tay nhỏ bé của mình đẩy cửa, rồi bước vào trong, bỏ lại cậu đứng bên ngoài.

Bé đi xong rồi, hai chân lạch bạch đi ra, dùng sức lực bé nhỏ của mình đẩy cậu vào trong.

"Anh ơi, em ở ngoài này đợi anh nha. Anh nhớ đi nhanh lên á."

Lưu Chí Tinh vốn không mắc tè, mặt đối mặt với bồn cầu nhỏ:"..."

Cậu không làm gì hết, chỉ đành bất đắc dĩ đứng im hai phút rồi đi ra.

"Anh đi xong rồi ạ?"

"...Ừ."

"Sao em không nghe tiếng nước vậy ạ?"

"Do anh bảo nó xả nước không được phát ra tiếng, hiểu chưa?"

"Ò"

Cuộc trò chuyện theo cậu là ấu trĩ cuối cùng dừng ở đây. Hai đứa nhóc nhỏ bé nắm tay nhau trên hành lang to lớn, đứa nhỏ hơn thỉnh thoảng còn ho vài cái một cách ốm yếu.

"Bé Đường. Lạc Đường bé con ơi!"

Tô Dương Khiết chợt nhớ con mình đến giờ uống thuốc liền vội tìm con trai. Cô không thấy con ở trong phòng liền giật mình đi tìm, chỉ sợ bé trốn ở đâu đó rồi bất chợt ngã hay bị thương.

"Ôi trời, hóa ra con ở đây!"

Cô ôm con mình thở phào. Lúc này mới để ý đến đứa bé bên cạnh, hai mắt liền sáng lên:"Con là Chí Tinh đúng không? Nãy giờ con đang đi với em hả?"

Lưu Chí Tinh gật đầu:"Dạ"

Hóa ra nhóc khủng long này tên là Lạc Đường.

Tô Dương Khiết quay sang gõ nhẹ đầu con mình:"Con trai, đến giờ uống thuốc rồi, theo mẹ về phòng nào."

"Lưu Chí Tinh, con ra chỗ ba mẹ đi nhé. Quân Dao đang tìm con đó".

Lưu Chí Tinh gật đầu đáp lại. Cậu tiếp tục một thân đi ra sảnh, vừa đi vừa nhớ về khuôn mặt non nớt ốm yếu của bé khủng long kia, chỉ thấy đây đúng là một người bạn dễ thương.