Để Ý Đến Ta Một Chút

Chương 1



Tác giả: Băng Khối Nhi

Chương 1

"Nghe nói lớp ta học kì này có một người muốn chuyển tới"

Không biết tiếng nói đó của ai hô lên, âm thanh không quá lớn nên không thu hút được sự chú ý của mọi người trong lớp.

Ngày ghi danh trước khi khai giảng, tất cả mọi người đang bận rộn nộp bài tập về nhà và nhận sách mới. Tại lớp 11A1 trong ngoài lớp đều đang ồn ào, âm thanh của người mới nhận được tin kia bị che đi ít nhiều, chỉ có người cách không quá phạm vi hai hàng mới có thể nghe thấy được.

Một nữ sinh đi tới, dùng sách mới nhận gõ lên mặt bàn người nói chuyện: "Trương Khả, tình báo của cậu có tám chín phần mười đều là sai, có thể hay không yên tĩnh chút?"

Trương Khả chớp chớp hai mắt nhỏ tròn xoe: "Lần này đảm bảo thật!"

Mấy người ở hàng ghế đầu nghe thấy bên này náo nhiệt, liền đặt những cuốn sách đang phân loại xuống, tụ tập xung quanh.

"Cậu nghe tin tức ở đâu vậy? Có đáng tin không?"

"Lớp 11 còn chuyển trường... Có phải ở trường cũ không thể lăn lộn nổi nữa?

"Các ngươi hỏi câu này liên quan vấn đề gì, có thể tập trung vào trọng điểm hay không? Đương nhiên, trước tiên phải hỏi là alpha hay là omega!"

"Thôi đi, ngươi xem lớp ta một chút đi có bao nhiêu alpha lẫn cùng omega? Với một nguồn tài nguyên khan hiếm như vậy, Ngươi đang hi vọng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống à?

"Ôi chao! Đúng vậy!" - Trương Khả đẩy mắt kính không hề tồn tại, thâm thúy nói: "Lần này, lớp ta thật sự muốn rơi đĩa bánh."

Văn phòng khối lớp 11

"Được rồi, thủ tục nhập học của em xong rồi, lát nữa cùng thầy tới phòng học gặp gỡ các bạn học mới."

Ngô Quốc Chung đem hồ sơ tư liệu trên bàn thu dọn một chút, đưa cho người đứng bên cạnh, ông muốn vỗ vai cậu để động viên, kết quả vừa đưa tay, phát hiện vóc dáng nam sinh còn cao hơn so với tưởng tượng, chính mình với không tới, chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về: "Tưởng Nghiêu, từ nay em chính là một học sinh của lớp chúng ta rồi, phải hòa đồng với các bạn học đấy nhé."

Nam sinh cười tươi - một hàm răng trắng, còn rất xán lạn: "Vâng ạ, làm phiền thầy rồi"

Ngô Quốc Chung thấy cậu nghe lời, thoáng yên tâm.

Những người chuyển trường vào thời điểm này, đa phần ít nhiều cũng có chút vấn đề, hoặc là bị trường cũ đuổi học, hoặc là gia đình gặp biến cố gì đó, nhưng hồ sơ của Tưởng Nghiêu thoạt nhìn cũng không có gì là không ổn. Nói về những nơi kì lạ thì....

"Sao phụ huynh em không đến cùng"

"Vâng, tại công việc của bố mẹ em đều đang bận rộn, hơn nữa gia đình em cũng sống ở xa nên em không muốn làm phiền họ"

"Ồ... Thầy xem thấy trước đây em học ở trường Trung học số 8 Đông Thành, gia đình em cũng sống ở Đông Thành?"

"Đúng vậy, thưa thầy"

"Kia đúng là xa thật, vậy em đăng kí ở ký túc xá chưa?"

"Em định lát nữa sẽ đi đăng kí, sẽ chuyển vào trước khi khai giảng, thầy yên tâm, em có thể tự mình lo liệu được."

Ngô Quốc Chung vui vẻ: "Bảo thầy yên tâm... Em, đứa nhỏ này, thật là hiểu chuyện"

Tưởng Nghiêu cười cúi đầu, có chút ngượng ngùng, tóc mái hơi dài buông xuống, đem đôi mắt chặt chẽ che đi.

Hứa Bối Ny – giáo viên tiếng anh ở tổ đối diện vừa mới từ lớp học trở về sau khi nhận xong bài tập hè, phía sau theo ba bốn học sinh đang chuyển bài tập, quay đầu nhìn thấy Ngô Quốc Chung đang đứng cùng một học sinh xa lạ, cười hỏi: "Lão Ngô, đó là học sinh mới của lớp thầy à? Sao chưa từng thấy em ấy."

Ngô Quốc Chung thuận miệng trả lời: "Đây là alpha, mới chuyển tới lớp tôi"

Một vài học sinh đang xếp bài tập trên bàn nghe thấy điều này, hai mắt họ lập tức sáng lên, hướng về phía Ngô Quốc Chung.

Sau khi nhìn thấy người bạn alpha mới cùng lớp, cậu ấy quay lại nhìn với vẻ thiếu quan tâm và tiếp tục với bài tập của mình.

Alpha là loại thuộc tính tốt nhất trong tất cả các thuộc tính, đa số đều có ngoại hình ưu việt, giàu pheromone, số lượng lại khan hiếm nên thường đều rất được hoan nghênh. Nhưng có một số alpha có điều kiện không khác beta thông thường là mấy.

Tưởng Nghiêu này xuất hiện rõ rang thuộc vế sau.

"Oa, học sinh chuyển trường?" – Hứa Bối Ny vừa mới dạy học năm, sáu năm, hoàn toàn chưa tùng thấy học sinh chuyển trường, tò mò hỏi: "Trước đây em học trường nào?"

"Trường Trung học số 8 Đông Thành ạ". Ngô Quốc Chung nói: "Tưởng Nghiêu, đây là giáo viên dạy tiếng Anh của lớp ta, cô Hứa".

Tưởng Nghiêu cúi đầu: "Em chào cô Hứa"

"Ôi, chào em". Hứa Bối Ny mỉm cười, "Trường Trung học số 8 là một trong những ngôi trường tốt nhất của thành phố, sao em lại chuyển đến đây?"

"Lão sư ngài quá khen, Trường Trung học cơ sở số 1 cũng là một trong hai ngôi trường tốt nhất" – Tưởng Nghiêu cười đáp.

Trường Trung học Tây Thành 1 và Trường Trung học Đông Thành 8 chính là hai trường "một" và "hai" kia.

Hàng năm thành tích thi vào đại học đều cách biệt rất ít, thay phiên nhau đứng vị trí đầu, được mệnh danh trường học huynh đệ, năm nay ngươi đem ta làm hạ thấp đi, năm sau ta đem ngươi giẫm dưới chân loại kia "Huynh đệ tốt", tương ái tương sát nhiều năm, đến nay không thể phân ra một cái công nhận thắng bại.

Tưởng Nghiêu nếu là từ Trường Trung học số 8 chuyển tới, thành tích chắc cũng không chỗ nào kém đi.

Hứa Bối Ny thấy cậu hỏi một đằng trả lời một nẻo, cô cũng không muốn đi sâu vào vấn đề, liền tùy tiện hàn huyên vào câu, liền chỉ huy học sinh tiếp tục di chuyển bài tập.

Ngô Quốc Chung liếc nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ, nói: "Chắc cũng nhận sách mới xong hết rồi, chúng ta tới lớp thôi."

"Vâng ạ". Tưởng Nghiêu mang cặp sách, điểu chỉnh lại dây đeo bị hạ xuống, thời điểm cúi đầu, mắt kính gọng đen hơi tuột xuống, kẹt vào giữa sống mũi cao.

"Chậc,..."

Hắn dựng thẳng ngón tay giữa lên, đẩy gọng kính mắt lại.

Trong phòng học, hàng ghế trước vây quanh người so với vừa nãy còn nhiều hơn, Trương Khả bắt chéo hai chân, đắm chìm trong tầm mắt của mọi người, thân thể nhỏ gầy ưỡn lên đến mức thẳng tắp, trong tay cầm quyển sách cuốn lại, nói vài câu liền lấy sách vỗ vỗ vào lòng bàn tay, như đang kể chuyện.

"Tin tức bảo đảm thật! Tớ mới vừa đi gặp giáo viên hóa để nộp bài tập, xa xa liền nhìn thấy lão Ngô cùng với một người cao cao. Hắc, chiều cao kia, ít nhất là một mét tám lăm, trực tiếp đem lão Ngô tôn lên thành học sinh tiểu học, ha ha ha ha ha ha..."

Bên cạnh cậu chính là lớp trưởng Trần Oánh Oánh, tung chân đá bàn cậu: "Bớt nói nhảm, rốt cuộc là có phải hay không alpha? Lớn lên đẹp trai hay không đẹp trai?"

"Ôi! Cậu, đừng dữ tợn như vậy. A, với chiều cao khủng khiếp như vậy, còn có thể không phải alpha sao? Tớ không thấy mặt, chỉ thấy tấm lưng kia, vóc người kia.... Tuyệt đối là một mãnh A!"

"Hóa ra cậu chỉ là nhìn thấy cái bòng lưng mà cậu dám?" Hàn Mộng – alpha khác của lớp 11A1, khịt mũi, sau đó hất tóc về sau, "Ta không phải là anh chàng soái ca ở đây sao... Thôi, ta không thèm quản hắn có đẹp trai hay không, cũng không ai có thể cướp đi ngôi vị mỹ nam đẹp nhất."

Trần Oánh oánh trợn tròn mắt: "Chỉ có chính ngươi cảm thấy chính mình đẹp, có omega nào thèm để ý ngươi?"

Hàn Mộng phẫn nộ ngẫng đầu chỉ tay: "Trần Oánh Oánh! Nói chuyện đừng có mà quá đáng a!".

Hầu hết mọi người trong lớp đều đã nhận được sách, biết rằng giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ sớm đến, âm thanh tán gẫu cũng thấp hơn trước. Hàn Mộng này rống lên một tiếng, so với Trương Khả kia một tiếng này lan rộng gấp mấy lần, cơ hồ tất cả mọi người trong lớp đều có thể nghe thấy.

Trong lớp học cạnh cửa sổ, ở hàng ghế cuối cùng, một người đang nằm sấp ngủ mơ hồ giật giật.

"Ngươi mau bé mồm lại!" Trương Khả hạ thấp giọng "Đừng đánh thức ai kia!"

"Biết rồi biết rồi, chỉ là vừa nãy không chú ý..."

Mọi người trầm mặc vài giây.

"Lão ngô cuối cùng là có đến hay không?" Trần Oánh Oánh hỏi

Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng học vang lên một tiếng động lớn: "Các bạn học! Đã lâu không gặp!"

Ngô Quốc Chung ngày thường nói chuyện ôn hòa, nhỏ nhẹ nhưng khi đứng trên bục giảng, liền như nổi máu gà vậy, âm thanh như tiếng chuông, đinh tai nhức óc.

Trần Oánh Oánh vỗ trái tim nhỏ bé đang chấn kinh rồi trở lại chỗ ngồi: "Tớ sớm muộn gì cũng bị lão Ngô hù chết..."

Những học sinh khác cũng trở về chỗ ngồi ngay ngắn, trong phòng học nháy máy yên tĩnh trở lại.

Cùng Ngô Quốc Chung tiến vào, là một nam sinh có vóc dáng cao lớn.

Nam sinh cúi đầu, tóc mái rất dài, đôi mắt bị che khuất đến mức không thể nhìn thấy rõ, chiếc kính gọng đen mộc mạc vừa cứng nhắc vừa dày nặng, che khuất nửa khuôn mặt.

Không hề có chút tinh thần alpha khí phách.

Sự tò mò và nhiệt tình của học sinh lớp 11A1 ngay lập tức giảm đi một nửa.

"Thế thôi hả?"

"Xin chào, học kỳ mới mọi người." Ngô Quốc chung cười nói: "Chuyện khác lát sẽ nói sau, để thầy giới thiệu trước, học kỳ này, trong lớp chúng ta có một bạn học mới, cũng là duyên số mà gặp nhau, mọi người nhiệt liệt chào mừng bạn học mới nào!"

Bên dưới bục giảng mọi người phối hợp vỗ tay

"Tưởng Nghiêu, em tự giới thiệu mình với các bạn học đi."

"Dạ thầy". Tưởng Nghiêu cười "Chào mọi người, tôi tên là Tưởng Nghiêu."

Hắn quay người, cầm lấy phấn phía bên trong rãnh của bảng đen, trên bảng nước chảy mây trôi tiêu sái viết ra hai chữ... nhìn vô cùng thê thảm

Trương Khả che miệng lại, âm thanh lộ ra: "Mẹ nha... Này viết ngoạn ý gì a, so với ta còn khó xem hơn..."

"Khụ khụ!" Trần Oánh Oánh ho khan hai tiếng.

Tưởng Nghiêu tựa hồ không nghe thấy, nói tiếp: "Như mọi người nhìn thấy, tôi là một alpha."

Phía sau cùng Hàn Mộng hừ nhẹ một tiếng: "Không 'Thấy' ra."

Hắn nhẹ nói, chỉ có cùng bàn mới nghe thấy được, nín cười lén lút hướng hắn giơ ngón tay cái: "Thật sự còn không giống như ngươi nữa."

"Chết tiệt, thật khó chịu"

"Sở thích của tôi rất nhiều, ví dụ như, xem hoạt hình, xem phim, xem tiểu thuyết... Phần lớn chỉ có những thứ này."

Ngô Quốc Chung chen lời: "Em có môn thể thao yêu thích nào không?"

Hầu hết các alpha đều yêu thể thao, anh hỏi điều này vì muốn Tưởng Nghiêu hòa nhập với nhóm alpha trong lớp nhanh hơn.

"Không, em đặc biệt không thích thể thao." Jiang Yao trả lời, "Em thích ở nhà hơn."

Ngô Quốc Chung không thể cứu vãn.

"Được, vậy chúng ta một lần nữa nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Tưởng Nghiêu gia nhập vào đại gia đình lớp 11A1, sau này các em nhớ quan tâm, giúp đỡ em ấy nhiều nhé."

Tiếng vỗ tay so với lúc này có lệ hơn đôi chút.

Ngô Quốc Chung nhìn quanh lớp: "Lớp chúng ta chỉ còn một ghế trống thôi sao? Vậy thì Tưởng Nghiêu, em cứ ngồi bàn cuối cùng gần cửa sổ nhé, dù gì dáng em cũng cao... Này, Doãn Triệt! Sao em lại ngủ thế, dậy mau!"

Một số người vẫn đang vỗ tay liền bị đóng băng, tiếng vỗ tay đột ngột dừng lại.

Trương Khả hướng Trần Oánh Oánh làm cái khẩu hình: Ngọa tào (ta thao)?

Tưởng Nghiêu thuận theo tầm mắt mọi người nhìn sang, nhìn thấy trong góc tối kia cậu ấy vẫn nằm sấp người từ lúc hắn bước vào, rốt cục cũng động đậy.

Người kia mặc nguyên bộ màu trắng liền mũ, trùm kín đầu, vốn dĩ cậu ta đang lặng yên gối lên cánh tay ngủ, nghe thấy âm thanh vang dội gọi của Ngô Quốc Chung, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cậu kéo mũ xuống, lộ ra một đầu tóc rối ngổn ngang, trên đỉnh đầu có mấy cộng tóc dựng đứng như dây ăng ten, hình ảnh có chút ngốc manh buồn cười.

Nhưng chẳng biết vì sao, những người xung quanh đều không nghĩ đến chuyện cười hắn.

Lớp này còn rất hữu ái. Tưởng Nghiêu nghĩ thầm.

"Có......" – Doãn Triệt trả lời

Người kia mới vừa tỉnh ngủ tiếng nói có chút khàn, ngữ điệu mềm nhũn. Biểu hiện trên mặt tựa hồ có chút mờ mịt, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có không ít tơ máu hồng, thoạt nhìn đỏ ngầu.

Như con thỏ nhỏ.

Kiểu khiến người khác trìu mến loại kia.

"Doãn Triệt, lên tinh thần, không muốn học kỳ mới vừa mới bắt đầu cứ uể oải uể oải suy sụp như vậy, người trẻ tuổi! Phải có ý chí tiến thủ!"

"Hm..." Doãn Triệt cúi đầu, tựa hồ tại ăn năn.

Ngô Quốc Chung thở dài: "Tưởng Nghiêu, em xuống ngồi trước đi."

"Dạ thầy."

Tưởng Nghiêu bước đến cuối lớp, Ngô Quốc Chung đã bắt đầu bài phát biểu đầu tiên của học kỳ mới, như là "Lớp 11 là một năm khá quan trọng! Các em nhất định phải rất căng thẳng, nâng cao cao độ!" Đang nói loại hình cao nhất liền nói qua chuyện cũ mèm, phát huy đầy đủ tính cách của giáo viên ngôn ngữ, trầm bổng du dương, dõng dạc, giọng oang oang quán triệt toàn bộ phòng học, che lại dưới đáy tất cả âm thanh.

Tưởng Nghiêu đem cất cặp sách, thấy trên bàn mình không hề có thứ gì, muốn hỏi người cùng bàn mới bên cạnh đi nơi nào nhận sách, nhưng vừa quay đầu nhìn lại, đối phương lại ngủ mất.

Vẫn chỉ là thỏ nhỏ buồn ngủ.

Hàng cuối cùng có rất nhiều không gian, vị trí này hắn rất yêu thích. Muốn là làm càn chút, chân có thể hoàn toàn duỗi thẳng ra, chân đạp lên thanh bàn, trước sau lắc lư, thích ý cực kì.

Mà giờ khắc này Tưởng Nghiêu chỉ là quy củ mà ngồi xuống.

Trên bàn của chính mình không có gì có thể nhìn, liền đi xem bàn người bên cạnh..

Trên bàn Doãn Triệt bày mấy quyển sách giáo khoa mới, tựa hồ có vết tích lật xem qua, trên bìa mỗi cuốn, đều được viết bằng nét chữ thanh tú:

Doãn Triệt

Lớp 11A1

Có thể thấy độ cong mỗi dấu móc đều khéo đưa đẩy mỹ quan.

Tưởng Nghiêu không nhịn được liền nhìn người cùng bàn đang ngủ say bên cạnh.

Doãn Triệt lần này ngủ không kéo mũ lên, cậu nghiêng đầu, mặt hướng hắn ngủ, đoán chừng là ngại tia sáng chói mắt ngoài cửa sổ.

Làn da dưới ánh mặt trời trắng đến trong suốt, lông mi rất dài.

Tưởng Nghiêu hơi xuất thần.

Trắng trắng mềm mềm, giống như một omega.

Cảm giác lấy ngón tay chọc một cái, sẽ phát ra tiếng kêu đáng yêu giống như thỏ nhỏ.

Hắn nhìn một hồi lâu, mãi đến tận trên bục giảng Ngô Quốc Chung rốt cục phát biểu xong bài khai mạc cuối cùng, thông báo báo danh kết thúc, không có việc gì có thể trở về nhà.

Trong phòng học lập tức liền náo nhiệt lên, có tiếng đóng gói cặp sách từ mọi hướng, tiếng nói chuyện ồn ào về chỗ ăn trưa, oán giận tai của chính mình sắp điếc.

Chỉ có góc này yên lặng, người ngủ tựa hồ không bị quấy rầy chút nào.

Tưởng Nghiêu với tư tưởng muốn cùng bạn học mới thuần khiết hữu ái nơi đây tạo mối quan hệ tốt, ho nhẹ một tiếng, đưa tay ra, nhẹ nhàng, từ từ, chọc lên má thỏ nhỏ.

Đúng như dự đoán, mềm mại.

"Bạn học, tan học rồi, cậu có thể tỉnh —— "

Lời còn chưa nói hết, ghế tựa bỗng nhiên kịch liệt chấn động, một giây sau, trước mắt trời đất quay cuồng.

Hắn liền bị người ta đạp vào ghế tựa mà lăn xuống đất.

Tưởng Nghiêu sững sờ trong một giây.

Hắn, Tưởng Nghiêu, bị người khác đạp?

Bạn cùng bàn mới đá hắn xong vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ có điều cậu đã mở mắt ra, đôi mắt vẫn là hồng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

"Cậu muốn chết?"

Tác giả có lời:

Doãn Triệt: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Tưởng Nghiêu: "Nhìn cậu sao thế?"