Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 18



Thứ sáu, đại hội thể thao.

Tưởng Nghiêu ngủ đến bảy rưỡi mới dậy, vội vàng vệ sinh cá nhân, xõa tóc mái xuống và đeo cặp kính gọng đen, lại hóa thân thành một thằng con trai quê mùa bình thường.

Lúc đóng cửa phòng trùng hợp gặp bạn cùng bàn của mình, Tưởng Nghiêu chào hỏi: "Chào buổi sáng nhé, cậu cũng mới dậy à?"

"Tôi quên đồ nên quay lại lấy, cậu tưởng ai cũng như cậu chắc?"

"..."

Ngày mới lại bị đối xử vô tình.

Đến lớp học, lão Ngô nói những mục cần chú ý, sau đó loa phát thanh vang lên giọng Trương giáo chủ thông báo học sinh các lớp ra sân bóng. Sân bóng của trường Trung học số 1 không có khán đài, học sinh đành mang ghế từ trong lớp, ngồi ở vị trí được chỉ định cho từng lớp trên sân.

Phòng học lớp A1 nằm ở tầng giữa tòa nhà dạy học, bên trên có lớp đi xuống, bên dưới có lớp chưa đi, thành thử kẹt mãi nơi đầu cầu thang, chẳng nhúc nhích được tẹo nào.

Tưởng Nghiêu dứt khoát đặt ghế ngồi xuống: "Triệt Triệt ngồi chung đi, giữ sức chiều chạy tiếp sức giành hạng nhất."

Doãn Triệt mặc kệ hắn.

Hàn Mộng cảm thấy tương tác giữa hai người thú vị, cộng thêm lần trước Doãn Triệt chủ động nói chuyện với hắn nên ấn tượng đã khác trước, thế là cũng to gan xen vào: "Tưởng Nghiêu ông có xấu hổ không? Người ta là beta mà còn chẳng thèm ngồi."

"Chốc nữa cậu đứng tê chân là biết ngay tôi muốn tốt cho cậu."

Doãn Triệt khinh thường nhìn sang chỗ khác, muốn cách xa tên này bèn lùi về sau một bước. Đột nhiên khoeo chân cậu bị cái gì va phải, xém quỳ một gối, quỳ đến nửa chừng thì có thể đứng vững.

Tưởng Nghiêu nhấc tay: "Không cần hành đại lễ."

"... Cút."

Doãn Triệt ngoái đầu nhìn lại, một tên con trai cao lớn cầm ghế đứng đằng sau, cách cậu rất gần.

"Xin lỗi, không cẩn thận."

Giọng điệu nói chuyện và nét mặt nó chẳng mảy may áy náy.

Hàn Mộng chau mày: "Vinh Vĩ, mày có ý gì?"

"Ý gì đâu, bảo không cẩn thận rồi còn gì." Vinh Vĩ nói: "Tao đứng xa ra được chưa, rõ là."

Nó nói xong bèn kéo lê ghế về hàng lớp mình ở phía sau.

Tưởng Nghiêu nghe hai người họ nói chuyện mới hiểu ra: "Vừa nãy cậu bị cậu ta va vào hả?"

Doãn Triệt: "Cậu phản ứng nhanh quá."

"..."

Hàng mày nhíu lại của Hàn Mộng vẫn chưa thả lỏng: "Chắc chắn nó cố tình, có khi còn tới gây sự nữa đấy."

Doãn Triệt: "Cậu ta là ai?"

Lần thứ hai được cậu chủ động bắt chuyện, tâm trạng Hàn Mộng vẫn hơi rúng động nhưng đã bình tĩnh hơn lần đầu nhiều, trả lời không còn ấp úng: "Cậu không biết tên đấy sao? Vinh Vĩ A4, một trong tứ đại hộ pháp, chắc rất nhiều người biết nó."

Rõ ràng Doãn Triệt không nằm trong rất nhiều người đó: "Không biết, tôi chọc giận cậu ta?"

Tưởng Nghiêu bật cười: "Không phải câu này nên hỏi chính cậu sao?"

Doãn Triệt: "Người ngứa mắt tôi nhiều lắm, chẳng lẽ tôi đều phải biết? Tôi đâu có rỗi hơi."

Hàn Mộng: "..."

Cậu nói kiêu căng quá, hắn chẳng biết nên tiếp lời thế nào.

Tưởng Nghiêu toe toét, vỗ tay khen ngợi: "Đúng là Triệt Triệt của bọn mình."

"Tưởng Nghiêu ông đừng cười, ông cũng chọc giận tên đó đấy." Hàn Mộng nhìn bộ dạng không lo không nghĩ của hai đứa này mà phát rầu: "Còn nhớ Đường Sa Sa không? Hai ông chung tay hạ bệ con nhỏ, còn làm con nhỏ bị ghi học bạ. Tuy Trương giáo chủ không tiết lộ tình hình cụ thể ra ngoài nhưng cán bộ học sinh bọn tôi đều biết là hai ông làm chứng. Vinh Vĩ vẫn luôn thích Đường Sa Sa, có thể không thù hai ông sao?"

Tưởng Nghiêu: "Thù thì cứ thù, nó còn làm gì được? Cùng lắm là mấy trò vặt vãnh. Nếu nó dám chơi lớn, tôi sẽ..."

Hàn Mộng: "Sẽ thế nào?"

Sẽ nhân lúc trời tối gió lộng, trùm bao tải kéo Vinh Vĩ đến rừng cây nhỏ tẩn cho một trận tâm phục khẩu phục, để nó bất lực luôn.

"Thì gọi giáo viên đó, còn thế nào được nữa?" Tưởng Nghiêu cười khoe răng trắng tinh, cực kỳ vô hại.

"Dù là trò vặt vãnh thì cũng phiền ra phết, giống như vừa nãy, thi thoảng lại gây chút rắc rối nhỏ cho ông, chẳng khó chịu bỏ xừ? Nhỡ đâu ông bực mình đánh nó, nó còn có thể vu khống ông động tay động chân trước." Lúc Hàn Mộng nói, ánh mắt luôn nhìn bạn beta nóng nảy nào đó: "Cho nên hai người nhất định phải bình tĩnh, đừng đánh lộn lung tung."

Hắn có vẻ lo lắng thái quá, Doãn Triệt lại tương đối điềm tĩnh. Cậu phủi quần, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng lớp phó thể dục cũng dẫn mọi người chen xuống cầu thang, đi đến sân bóng, tìm được vị trí lớp mình ở phần sân râm mát bên trái.

Chương Khả hớn hở: "Năm nay khỏe rồi, năm ngoái phơi nắng làm tôi đen đi hai tông, che chắn cả mùa đông mới trắng lại được tí, cuối cùng năm nay cũng có thể nhìn bọn bên kia phơi đen như chó mực há há há."

Dương Diệc Lạc cất giọng yếu ớt: "Ừm thì... Theo quỹ đạo chuyển động của mặt trời, sang chiều là đến lượt bọn mình phơi nắng..."

Chương Khả: "..."

Sau khi toàn thể học sinh ổn định chỗ ngồi, đội ngũ hình vuông của từng lớp phải đi xếp hàng chuẩn bị diễu hành. Phóng mắt ra xa có thể trông thấy các lớp ăn mặc quái dị, lớp thì mặc quần áo cổ trang cầm quạt giấy, lớp thì đeo dây chuyền vàng và kính râm, lớp thì đồng loạt chơi đồ nữ, làm thế nào thu hút sự chú ý thì làm, rõ ràng không phải vì thứ hạng mà chỉ vì muốn bung xõa trong dịp tự do hiếm có, tận hưởng một lần thanh xuân bất cần.

Hàn Mộng nắm cổ tay tiếc nuối: "Tôi đã bảo tai thỏ của bọn mình không có tính bùng nổ, quá mức bình thường, hay là bây giờ tôi đi thay bộ cosplay thỏ nhá, tôi mang này, chắc có thể gỡ gạc phần nào..."

Trần Oánh Oánh giữ hắn lại: "Đờ mờ tôi biết ngay tự ông muốn mặc."

"Tôi vì vinh quang của lớp thôi!"

"Không được." Trần Oánh Oánh thẳng thừng từ chối, thảy bờm tai nhỏ cho hắn: "Nhanh đeo lên, lão Ngô kêu tôi chụp ảnh tập thể để trang trí bảng dưới lớp."

Hàn Mộng đành ấm ức đeo bờm, cởi áo khoác để lộ áo nỉ màu hồng cũng mang phong cách đáng yêu bên trong.

Tưởng Nghiêu cũng cởi áo khoác đồng phục, cầm bờm đeo lên đầu, đeo được nửa chừng bỗng bị kẹt: "Úi úi, hình như mắc vào tóc rồi, đau đau đau, Triệt Triệt cậu xem hộ tôi!"

Doãn Triệt bình thản uống nước khoáng: "Ai bảo cậu để mái dài thế làm gì."

"Đau thật mà! Không gỡ ra được, đệt, mau nhìn hộ tôi xem vướng chỗ nào."

"Phiền ghê." Doãn Triệt vặn nắp chai, sáp lại gần: "Bỏ tay ra, để tôi xem..."

Tưởng Nghiêu nhanh như chớp tháo tai thỏ của mình đeo lên đầu cậu.

"..."

"Ừm, đúng là rất hợp." Tưởng Nghiêu hài lòng gật đầu.

Doãn Triệt bóp méo chai nước trong tay làm bọt nước văng tung tóe.

"TƯỞNG—NGHIÊU..."

Tách! Tiếng chụp ảnh vang lên.

Bọt nước li ti bắn ra khúc xạ ánh sáng chói mắt dưới vầng mặt trời, ngừng lại giữa tầng không, cũng lưu giữ trong bức ảnh.

Tỏa sáng lấp lánh.

Cuối cùng màn diễu hành của lớp A1 xếp hạng năm toàn khối, thành tích bình thường, Hàn Mộng tin sang năm chắc chắn có thể giành hạng nhất, dù lưu danh lịch sử trường cũng không ngại.

Sau lễ diễu hành, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Quách Chí Hùng phát bảng số cho từng bạn có nội dung dự thi, thật ra chỉ là một tờ giấy A4 ghi số bằng bút dạ đen, dùng kim băng gài lên lưng áo đồng phục.

Chiều thi chạy tiếp sức mà Tưởng Nghiêu vẫn không sốt ruột, dõi mắt nhìn theo các bạn khác lên chiến trường, hỏi bạn cùng bàn của mình: "Cậu muốn đi xem không? Lát nữa Hàn Mộng chạy 1000m, đã đến lúc chứng kiến kỳ tích."

Doãn Triệt dứ chai nước mới mở về phía hắn: "Hôm nay đừng nói chuyện với tôi."

"Tôi đùa thôi mà, cũng có chạm vào cậu đâu, cậu dỗi làm gì." Tưởng Nghiêu không biết hối cải: "Một alpha mạnh mẽ như tôi còn không ngại đeo tai thỏ mà một beta bé nhỏ như cậu lại thấy gánh nặng quá vậy."

Doãn Triệt siết chặt chai nước trong tay, nhướng mày nhìn hắn.

Còn nói nhảm thêm một câu là tôi hắt nước cậu.

Tưởng Nghiêu đọc hiểu tín hiệu của cậu, không muốn về ký túc xá thay quần áo nên rất biết điều không trêu ngươi cậu nữa.

Trước khi chạy Hàn Mộng đã tuyên bố hùng hồn, nào là "cho các con chiêm ngưỡng sự oai phong dũng mãnh của bố Hàn", nào là "hôm nay nam thần phải nhường ngôi", nói cứ như cầm chắc hạng nhất mà kết quả chỉ được hạng sáu, còn phải nhờ lớp phó thể dục và lớp trưởng dìu về.

Trần Oánh Oánh: "Kết quả tiêu chuẩn, không hề bất ngờ, sao kêu tập cả tuần nay rồi?"

Hàn Mộng thở hổn hển như cún, mặt mày tái nhợt tóc tai tán loạn, hình tượng trai đẹp tinh tế không rảnh mà quan tâm: "Tôi tập... cả tuần nay mà... Mỗi ngày... chạy 200m... chạy năm ngày... không phải được... 1000m rồi à..."

Quách Chí Hùng: "Đù, thế mà cũng được? Môn thể dục của mày do cô Toán dạy đúng không?"

"Tao... ọe!"

"Đù đù đù! Ai có túi rác không! Nhanh lên! Quần tao trời ơiiiiii!"

"Mẹ nó tôi đã bảo ông lượng sức mà làm, ông cứ đòi thể hiện! Chương Khả mau ném chai nước qua đây!"

...

Một buổi sáng ầm ĩ nháy mắt trôi qua.

Sang chiều, quả nhiên thiên đường mát lành của lớp A1 trở thành địa ngục phơi nắng hệt như lời Dương Diệc Lạc.

Cuối tháng 10 nhiệt độ không còn quá nóng nực, nhưng đội nắng trong thời gian dài vẫn khó lòng chịu nổi. Nhà trường vẫn không cho che ô vì sợ chọc vào mặt gây nguy hiểm, tụi học sinh chỉ đành trùm áo khoác đồng phục lên đầu, đứa nào đứa nấy xắn tay áo thật cao, thùng rác ngày càng đầy que kem và vỏ chai nước.

Tưởng Nghiêu cũng trùm đồng phục nhưng không xắn tay áo, đang mải nghĩ như thế có hơi kỳ cục và thu hút chú ý không thì ngoảnh đầu thấy bạn cùng bàn của mình còn chẳng buồn cởi áo khoác, vẫn thật thà kéo khóa lên tận cổ y chang lúc thường, chỉ hở non nửa cần cổ trắng nõn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.

"Cậu không nóng à?"

Doãn Triệt lắc đầu, thái độ đã thân thiện hơn ban sáng.

Người ta còn không bận tâm thì Tưởng Nghiêu chẳng buồn lo nữa. Đến lúc thi đấu chính thức, Doãn Triệt vẫn không cởi áo khoác mà cầm bảng số vòng tay ra sau, vất vả gài lên lưng mình.

Tưởng Nghiêu không hiểu hành động rối rắm của cậu: "Cậu cởi áo khoác rồi hẵng gài không phải được rồi sao?"

"Không giúp thì bớt xàm hộ."

Rốt cuộc là cậu muốn hắn giúp hay không muốn hắn giúp đây?

Cuối cùng Tưởng Nghiêu nhận định là vế trước.

"Thỏ con đưa đây đi, biết cậu muốn anh giúp rồi, lần sau có thể thẳng thắn một chút không?"

Doãn Triệt lặng thinh, đợi hắn gài xong mới nói: "Cảm ơn."

Chạy tiếp sức bốn lớp thi một lượt, nhóm đầu là con trai từ A1 đến A4, về cơ bản đều là alpha của mỗi lớp ra sân. Cả A1 chẳng được mấy mống alpha, Hàn Mộng đã đăng ký chạy 1000m nên không đăng ký chạy tiếp sức, cuối cùng chốt danh sách ba alpha một beta.

Tuy rằng cậu bạn beta không tình nguyện đăng ký.

Doãn Triệt đứng vào đường chạy của lớp mình, chưa bắt đầu chạy đã hù tuyển thủ các lớp bên khiếp đảm, tập trung một chỗ châu đầu ghé tai:

"Vãi chưởng, Doãn Triệt đấy hả? Không phải cậu ta chưa bao giờ tham gia những hoạt động thế này sao?"

"Mày ơi tao sợ, nếu lát nữa tao chạy nhanh hơn cậu ta thì cậu ta có đánh tao không?"

"Đánh mày là còn nhẹ, chưa biết chừng cậu ta lại bảo bố nói với hiệu trưởng, tìm đại một lý do đuổi học mày luôn."

"Đáng sợ thế á?? Mày nói làm tao chẳng dám chạy..."

Nhưng đáng sợ đến đâu chăng nữa thì tiếng súng xuất phát vẫn vang lên.

Học sinh chạy đầu lao vụt đi như ngựa hoang đứt cương, giao gậy tiếp sức trong tay cho người thứ hai. Người chạy ở vị trí thứ hai của A1 là Quách Chí Hùng, hắn không phải ngựa hoang đứt cương nữa mà là gấu hoang đứt cương, vừa gầm vừa bứt về đích, cuốn tung bụi bặm trên đường chạy.

Tưởng Nghiêu đứng ở vị trí chạy cuối cùng, nhìn người thứ hai nhanh chóng tiếp cận người thứ ba rồi rời mắt đến chỗ bạn cùng bàn của mình, bỗng nhận ra tuyển thủ A4 bên cạnh Doãn Triệt nom hơi quen mặt.

Tưởng Nghiêu nhìn kỹ lại, mẹ nó chẳng phải Vinh Vĩ hay sao?

Một linh cảm lờ mờ trỗi dậy trong lòng hắn.

Sau khi người thứ hai giao gậy, cuộc thi dần tiến vào giai đoạn cao trào, học sinh vây xem cạnh đường chạy ngày càng kích động, cách một trăm mét cũng có thể nghe thấy tiếng hét vang dội của Trần Oánh Oánh: "Xông lên!!! Doãn Triệt cố lên!!!!"

Thoạt đầu các bạn khác không dám hét, song nghe lớp trưởng cầm đầu hét như vậy thì cũng bạo gan hơn, lần đầu tiên cổ vũ cho bạn cùng lớp chưa giao lưu bao giờ:

"Doãn Triệt cố lên!!!"

"Giành hạng nhất nào!!!"

"Cậu là đỉnh nhất!!!"

Một đám thiếu niên mười sáu mười bảy trẻ trâu nhiệt huyết càng hét càng sung, hoàn toàn quên khuấy ngày thường đã kiêng dè cậu bạn lầm lì này thế nào, giờ đây Doãn Triệt trong mắt họ chỉ là người anh em có thể đọ sức với alpha, phấn đấu vì tập thể lớp, là một phần tử và là niềm hy vọng của cả lớp.

Quả nhiên Doãn Triệt cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, tốc độ nhanh kinh hồn, mau chóng rút ngắn khoảng cách mà Quách Chí Hùng để lại, ngang hàng với Vinh Vĩ xếp thứ nhất, càng chạy càng gần người thứ tư. Chưa đầy mười mét nữa là Tưởng Nghiêu đã có thể trông rõ nét cười không giấu được trong mắt bạn cùng bàn của mình.

Tuy nhiên ngay sau đó, Doãn Triệt ngã.

Giữa tràng tiếng sửng sốt và hít thở mạnh của học sinh xung quanh, Doãn Triệt bị vấp ngã đập mạnh lên mặt đường chạy nhựa tổng hợp, lăn hai vòng theo quán tính, lòng bàn tay cọ trên nền đất rách da chảy máu.

Màu đỏ tươi gai mắt khiến đồng tử Tưởng Nghiêu co lại.

Học sinh A1 vẫn chưa hoàn hồn thì Doãn Triệt đã tự mình chống tay đứng dậy, mặt mày xám xịt, nhấc tay ném thẳng cây gậy tiếp sức cho người nào đó đứng đực cách đó ba bốn mét:

"Ngây ra đấy làm gì! Chạy đi!"

Tuyển thủ ba lớp còn lại đều đã nhận gậy thứ tư, người nhanh nhất chạy được hơn chục mét, chắc chắn có cố đến đâu chăng nữa cũng sẽ xếp chót.

Trần Oánh Oánh sốt ruột đỏ hoe vành mắt: "Còn chạy gì nữa!" Em muốn đi dìu Doãn Triệt nhưng trước mặt toàn người là người, trong chốc lát không lách ra nổi.

Gậy tiếp sức xoay vùn vụt mấy vòng trên không trung, lướt qua đỉnh đầu mọi người, bất chợt được một cánh tay giơ ra chộp trúng và siết chặt tới nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.

Người tiếp được nó hít sâu một hơi, xoay mình sải bước.

Một trận gió thu dữ dội quét qua.

"..."

Điểm cuối lặng ngắt như tờ, trọng tài ngậm còi quên cả thổi.

Chương Khả há hốc mồm kinh ngạc mãi mới bừng tỉnh: "Tôi vừa nhìn thấy gì vậy... Đấy là tốc độ của con người ư?"

Trần Oánh Oánh cũng ngây ngốc: "Cậu ấy bị cái gì nhập vào hả..."

Ba, bốn giây sau, cuối cùng trọng tài cũng hoàn hồn, nhìn đồng hồ bấm giây rồi ngẩng lên do dự không nói, sau đó lại cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây để chắc chắn mình không trông nhầm.

"9s... 98, 9s98!"

Không ngờ một học sinh cấp ba có thể chạy nước rút 100m trong vòng 10s, trước nay chưa từng có.

"Ôi mẹ ơi... Phá kỷ lục à??"

"Không ngờ còn chạy nhanh hơn Doãn Trạch..."

"Ai đấy? Học sinh lớp nào?"

"Chạy nhanh quá có thấy rõ mặt đâu, nhưng mà mạnh vãi thật, ui tao rung rinh..."

Doãn Triệt ngồi nguyên tại chỗ, hơi ngẩn ngơ.

Cậu nhìn bạn cùng bàn của mình chạy về đích nhưng không ngừng lại giây nào, lập tức quay người chạy về đường cũ, dường như chỉ nháy mắt Tưởng Nghiêu đã ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Tôi cõng cậu đến phòng y tế, lên."

Doãn Triệt nuốt nước bọt: "Không cần, tôi..."

"Tôi bảo cậu lên đi."

Giọng Tưởng Nghiêu trầm thấp lạnh lùng, hơi khàn khàn như đang kiềm chế một con dã thú, dữ tợn không cho từ chối. Đây là một Tưởng Nghiêu mà Doãn Triệt chưa từng gặp, có phần xa lạ, cũng có phần... đáng sợ.

Cậu vô thức muốn phục tùng, ma xui quỷ khiến nhấc tay.

"Không chạm vào cậu, yên tâm." Tưởng Nghiêu nắm cổ tay cậu đặt lên vai mình, sau đó luồn vào khoeo chân cậu vững vàng cõng cậu lên. Tất cả động tác của hắn đều cách áo đồng phục, không mảy may chạm vào da thịt Doãn Triệt.

Doãn Triệt dựa trên lưng hắn, không biết mình ra khỏi sân bóng từ bao giờ, cũng không biết mọi người xung quanh nhìn nhận tình cảnh này như thế nào. Trong mắt cậu chỉ còn lại bờ vai rộng và cơ vai gáy kéo căng vì dùng sức của người trước mặt.

Cùng hai cánh tay ôm cổ Tưởng Nghiêu của mình.

Hình ảnh ấy bỗng khiến cậu hoảng hốt, nhịp tim đập loạn. Cậu không dám nhìn tiếp, ngẩng đầu trông về bầu trời bao la rộng lớn.

Trời thu trong xanh mát mẻ, trên nền trời xanh thẳm, hai áng mây trắng đang từ từ tụ lại nhờ sự giúp sức của cơn gió.