Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 15: Va chạm



Buổi tối, Ninh Lạc An lái xe đến một quán bar lớn, tuy nhiên phong cách của nơi này hoàn toàn khác biệt với những quán khác ở Giang Thành.

Cô mặc một bộ váy cúp ngực màu đen, mái tóc dài buông xoã tự nhiên càng tôn lên vẻ trẻ trung đầy quyến rũ.

Bên trong quán là những chiếc bàn tròn đều đã kín người, cô đảo mắt một vòng liền phát hiện ngay quầy bar còn một vị trí trống. Ninh Lạc An nhanh chân đi tới, thành công ngồi vào chiếc ghế cuối cùng trong quán.

Cô đặt túi xách lên bàn, gọi một ly cocktail, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra xem.

Trên những trang tin tức gần đây rất hay đưa tin về doanh nhân họ Diệp, tiêu đề thường thấy nhất chính là [Diệp Tín – Chủ tịch Tập đoàn Xây dựng Trung Tín hạnh phúc bên gia đình].

Ninh Lạc An nhìn tấm ảnh ba người cười tươi mà không ngăn được sự thù hận trong lòng.

Tiếng nhạc du dương của nghệ sĩ đang biểu diễn trên bục vừa hay đến đoạn cao trào, trùng hợp với cảm xúc đang trào dâng mạnh mẽ của cô.

Ánh đèn xanh đỏ của quán chiếu lên chiếc điện thoại trên tay, hình ảnh khuôn mặt của người nhà họ Diệp như thể biến thành yêu ma quỷ quái ám ảnh cô.

Ninh Lạc An tự hỏi, liệu có phút giây nào Diệp Tín nhớ đến mẹ cô, nhớ đến đứa con gái Diệp Lạc hay không?

Năm cô l3 tuổi, đã mười năm trôi qua, nhưng Ninh Lạc An vẫn nhớ như in ngày hôm đó.

Mẹ cô đã treo cổ tự vẫn trong chính căn nhà kho hôi hám âm u đầy ghê tởm.

Khi đó Ninh Lạc An đã khóc rất to và gọi mọi người, nhưng mặc nhiên không một ai ngó ngàng quan tâm tới, ngay cả người làm trong nhà cũng mặc kệ, họ đều cho rằng cô đang cố tình làm loạn.

Ninh Lạc An chưa từng quên lời Diệp phu nhân đã nói trong ngày mà mẹ cô ra đi.

Lời cay độc của bà ta như một vết cắt sâu thẳm trong tâm trí cô: "Mày và mẹ mày đều là cái loại chẳng ra gì, mẹ mày gài bẫy chồng tao mới đẻ ra loại nghiệt súc như mày, chết là đáng đời."

Ninh Lạc An ngửa cổ uống một hơi cạn ly cocktail, cô đặt điện thoại xuống bàn, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh mình có một người đàn ông, có vẻ cũng mang nhiều tâm tư như cô.

Mi mắt anh ta cụp xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang phát sáng trên bàn. Cô nhìn lướt ngang thấy màn hình báo cuộc gọi đến, nhưng người đàn ông kia vẫn im lặng, y như bị đóng băng và không thấy nhận thấy điện thoại đang rung lên.

Ninh Lạc An gọi thêm một ly cocktail nữa, mơ hồ quan sát anh ta.

Gương mặt góc cạnh đầy tinh tế ẩn hiện dưới ánh đèn nhập nhoè càng tăng thêm độ bí ẩn ma mị. Cô áng chừng tuổi tác của anh ta cũng trên dưới 30.

Ninh Lạc An gần như bị cuốn vào vẻ đẹp ấy, mơ màng chưa được mấy giây thì đã bị cơn đói bụng đánh tỉnh.

Từ sáng đến giờ bữa ăn duy nhất cô bỏ bụng chỉ là cơm ở nhà ăn công ty, bữa trưa cũng chỉ ăn được hai ba muỗng.

Ninh Lạc An không trách Lục Khắc hành sự thiếu suy nghĩ mà trách bản thân chưa tính toán kỹ đã vội vàng hành động.

Tiên trách kỷ hậu trách nhân, dù mục đích có là trả thù thì những đạo lý cơ bản cô vẫn không thể không nhớ.

Ninh Lạc An thanh toán tiền xong liền đi thẳng ra xe, người đàn ông vừa rồi tuy có đẹp trai bắt mắt nhưng đáng tiếc, trong đầu cô hiện tại chỉ muốn trả thù.

Nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường, đối với tính cách chủ động và mạnh mẽ có lẽ cô sẽ không bỏ qua người đàn ông đó.

Ninh Lạc An rời quán bar, buổi tối ở Giang Thành rất náo nhiệt, thời tiết hơi se lạnh cho nên cô quyết định tìm một quán mì để ăn.

Khi đi tới khu vực đỗ xe, Ninh Lạc An lục túi xách mới sực nhớ ra vừa rồi lúc đi vào hình như đã để chìa khoá trên bàn.

Cô vội vàng quay đầu, trong sự tối tăm thiếu sáng đã vô tình va mạnh vào ai đó, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.