Đêm Dài Như Sao

Chương 1: Biểu tình



"Đả đảo chủ nghĩa Đế quốc!"

"Chính phủ phải thu hồi Tô Giới!"

......

Từng đợt tiếng khẩu hiệu vang lên trên đường phố Dĩnh Thành.

"Tinh Ý, đừng tiếp tục tiến lên trước nữa..." Giọng của bạn học càng lúc càng nhỏ, trong dòng người đông đúc, cuối cùng bọn họ vẫn bị tách ra từ từ.

Phía trước có Đội trị an của Chính phủ đang duy trì trật tự, chắn thành một bức tường người, ngăn cản đám đông biểu tình tiếp tục tiến vào sâu vùng Tô Giới Nhật Bản. Trường học của Tinh Ý ngừng dạy, vài sinh viên năm cuối đến từng lớp phát tờ rơi, căm phẫn sục sôi mà cổ động mọi người xuống đường biểu tình, bày tỏ dân ý.

Tình thế hiện nay đúng thật là không tốt.

Nhật Bản đối với Lưỡng Giang như hổ rình mồi đã lâu, mấy năm gần đây Diệp Huân chiếm cứ nơi này là một khối xương cứng*, cũng là một người giảo hoạt, dây dưa về vấn đề quyền ưu tiên với Nhật Bản rất lâu, ngoài miệng nhận lời, tỏ chút ý nhượng bộ, nhưng lại đổi ý, không ngừng chọc người Nhật Bản phát cáu. Không ai ngờ tới, trước đó vài ngày trên đường từ Bắc Bình về Dĩnh Châu, Diệp Huân đã bị ám sát, quân chính Dĩnh Châu lập tức sa vào hỗn loạn. Tướng lãnh trong quân đẩy con trai độc nhất của Diệp soái - Diệp Giai Chính ra kế nhiệm. Bởi vì là cơ hội ngàn năm có một, bên Nhật bèn đòi lấy thủ đô Tuyên Hóa Dĩnh Thành của Dĩnh Châu làm đường ranh giới cho Tô Giới Nhật Bản, có được quyền bất khả xâm phạm.

(Ji: *硬骨头 - kiên cường cứng rắng không chịu nhượng bộ)

Ở Dĩnh Quân ngay sau khi đổi chủ soái, trong thành vốn lòng người hoang mang, thêm việc trong quân rất nhiều phe phái, tuổi thiếu soái lại trẻ, chuyện chờ giải quyết thì vô số, hiệp nghị này chưa có nhiều ngăn trở, đột nhiên đốt lên ngọn lửa chống Nhật trong thành, tiếp đó dẫn tới cuộc biểu tình này.

Sau khi Tinh Ý và bạn lạc nhau, bất đắc dĩ chen chúc trong đám người, lại tiến về trước khoảng trăm mét, chợt nghe có người hô lên: "Giết người rồi! Cảnh sát giết người rồi!"

Đằng trước tức khắc bắt đầu hỗn loạn, Tinh Ý chỉ có một mình, không khỏi có chút lo sợ, bên cạnh không biết ai lại đẩy cô một cái, suýt nữa đã bị đám người đạp xuống. Tinh Ý càng thêm sợ hãi, đúng lúc bên cạnh tiệm gạo là một con ngõ nhỏ, cô ra sức chen ra khỏi đám đông, dựa lên tường nghĩ lại mà kinh, há miệng thở dốc.

Đám đông đã mất khống chế.

Như thể một con quái thú to lớn, thoát khỏi khống chế, gầm lên muốn phá tan tất cả rào chắn cản trở phía trước.

Đằng trước lại vang lên tiếng súng, đùng đùng mấy tiếng, khiến toàn bộ đường phố an tĩnh trong nháy mắt.

Tinh Ý trong lòng biết chuyện này đã bị làm lớn, lại lo lắng bạn học bị thương, đang định ra ngoài tìm thử, chợt nhìn thấy hai người cũng chen tới ngõ nhỏ, toàn thân đều là máu.

Trong đó một người bị thương lược hơn, đỡ một người khác, mặt đầy lo âu. Anh đặt người bạn bị trọng thương xuống đất, có lẽ muốn tìm người giúp, nhưng lại không yên tâm để người bạn đơn độc ở đây, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Tinh Ý có ý muốn giúp đỡ, tiến lên trước mấy bước, người kia cảnh giác ngẩng đầu lên: "Ai đó?"

"Tôi... từng học một vài phương pháp cấp cứu, có thể giúp anh ấy cầm máu." Tinh Ý va vào ánh mắt người kia, không biết vì sao, lại co rúm lại một chút, giải thích, "Tôi chỉ là sinh viên..."

Người nọ ấn mạnh lên miệng vết thương trên đùi người bạn, nhưng không đúng cách, thấy máu đã thấm ướt hơn nửa quần, không khỏi nôn nóng: "Quân —— anh vẫn còn ổn chứ?"

"Không thể ấn như vậy!" Tinh Ý sốt ruột, cũng không màng người kia ngăn cản, dứt khoát nói, "Anh ấy bị thương đến động mạch rồi, rất nguy hiểm."

Cũng không phải vết thương từ súng, mà là đao. Một đao này chém nhanh chuẩn độc, tình trạng có vẻ rất tệ. Bọn họ chen ra từ đằng trước, xem ra không chỉ có cảnh sát nổi lên xung đột với đám người biểu tình, thậm chí có người mang theo vũ khí, chỉ sợ sẽ càng nhiều người bị thương đổ máu.

"Động mạch là gì?" Người bị thương nhẹ kia thấy cô có vẻ chắc chắn, chần chờ một chút, buông tay ra.

"Động mạch chính là..." Tinh Ý vốn định giải thích, lại cảm thấy quá phiền phức, chỉ nói, "Tôi học y. Anh tin tôi là được. Miệng vết thương của anh ấy quá lớn, anh mau tìm người đưa anh ấy đến bệnh viện đi."

Lời còn chưa dứt, tay cô đã vô cùng thành thục chạm đến vùng bẹn của người bị thương ——

"Này —— cô làm gì đấy!" Hai chàng trai gần như đồng thời mở miệng ——

Tinh Ý lấy một tay móc khăn tay sạch ra từ trong túi, ra hiệu băng bó vết thương, một tay khác không dám thả lỏng chút nào, ấn chặt vùng bẹn của người bị thương, giải thích với tốc độ cực nhanh: "Tôi không phải đang lợi dụng anh ấy, nơi này là động mạch đùi! Có tác dụng cầm máu."

Người bị thương hơi cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài tinh tế của cô đang đè lên vùng bẹn đùi phải của mình, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.

Có lẽ vì cô ấn đúng phương pháp, máu chảy chậm lại. Người bạn kia mới nhanh chóng dùng khăn tay băng bó vết thương một chút.

Đến giờ phút này, Tinh Ý mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay vừa ướt vừa nóng, tất cả đều là máu tươi, vô cùng nhơ nhớp. Cô nhìn sang người bị thương đến nay vẫn không mở miệng nói chuyện—— va vào tầm mắt chỉ là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt vì mất máu, nổi bật lên hàng lông mày đen nhánh, đường nét trên mặt càng cực kỳ tuấn dật phi dương*, giọng nói cũng trầm thấp lạnh lẽo, không hề sốt ruột hoảng loạn sau khi bị thương: "... Cô nương, tôi có thể tự ấn."

(Ji: *túm lại là đẹp trai kiểu tao nhã tinh tế)

"À..." Một khi đặt mình vào vị trí bác sĩ, liền quên ngay chuyện cách biệt nam nữ, Tinh Ý cứng rắn nói, "Tôi là bác sĩ, biết rõ làm sao ấn miệng vết thương hơn anh." Cô lại nói với người bạn kia, "Mau đi tìm người, vết thương này của anh ấy cần đến bệnh viện khâu lại và xử lý."

Người bạn kia của anh vẫn không yên tâm, đứng đó không đi.

Trên khuôn mặt tái nhợt của chàng trai giờ phút này lại hơi ửng hồng kỳ lạ, anh trầm tĩnh nói: "Cậu đi đi, chúng ta đi kịp lúc, nơi này tạm thời vẫn an toàn."

"Nhưng cô ấy..."

"Đi." Giọng người kia càng trầm hơn một chút.

Trong lòng Tinh Ý khó tránh khỏi hơi buồn cười, thật không hiểu bọn họ lo cái gì, một nam một nữ ở đây, chẳng lẽ là đàng trai chịu thiệt hay sao?

Trong ngõ chỉ còn lại hai người, Tinh Ý học qua một vài kiến thức cấp cứu, biết cẩn để người bệnh thả lỏng, bèn với nói chuyện phiếm người kia: "Các anh cũng tới tham gia biểu tình sao?"

Lông mi của anh rất dài, đen rậm phủ lên mắt, nghe vậy hơi động: "... Phải."

"Vậy các anh học ở Đại học nào?" Tinh Ý cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương của anh, cảm thấy máu hơi ngừng chảy, không khỏi có chút phấn chấn.

Chàng trai chần chờ một lúc, mới trả lời: "Đại học Yến Dĩnh."

"Bạn cùng trường với anh trai tôi rồi." Tinh Ý cười nói, "Anh ấy năm hai tốt nghiệp sớm, hiện tại đang du học."

"Thật ạ?" chàng trai khẽ mỉm cười, "Không biết anh ấy học chuyên ngành gì?"

Anh cười lên cực kỳ đẹp, lại có một loại ung dung và trấn tĩnh, dù cho chảy nhiều máu đến vậy, dường như cũng sẽ không chớp mắt một cái. Lúc này Tinh Ý cũng không biết rốt cuộc là mình cố ý nói chuyện phiếm với anh, hay là anh căn bản không để tâm đến chút thương thế này, vững vàng nói chuyện với mình. Trong lòng cô có chút khâm phục, đáp: "Đường sắt."

"Đất nước hiện nay rất cần nhân tài thiết thực như vậy." Chàng trai thấp giọng nói, "Anh ấy định sẽ về nước chứ?"

"Đương nhiên." Tinh Ý trả lời tràn đầy kiêu ngạo.

Cô vẫn đè lên miệng vết thương của anh, cổ tay đã có chút mỏi nhừ, nhưng không dám buông, chỉ ngẩng đầu nhìn đến đầu ngõ: "Sao bạn học của anh vẫn chưa quay lại thế?"

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân vang lên thưa thớt từ nơi xa, tiếp đó là một tràng tiếng súng lạch cạch, tựa hồ càng lúc càng gần. Sắc mặt Tinh Ý có chút trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông áo đen chạy đến gần, trong tay cầm một khẩu súng lục đen, chỉ thẳng vào hai người.

Cô không kịp nghĩ nhiều, vẫn ấn miệng vết thương, chỉ tiến lên trước chặn nửa người của anh: "Anh muốn làm gì? Chúng tôi đều là sinh viên ——"

"Sinh viên?" Người bật cười quái dị, nhưng không nhiều lời, chỉ cài cò súng.

Trong nháy mắt đó, Tinh Ý cảm thấy chàng trai phía sau bỗng nhiên dùng sức, lật người lại trên mặt đất.

Một tiếng súng vang lên, cô bị đè dưới thân chàng trai, nhắm chặt đôi mắt, không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Thật lâu sau, mới nghe thấy tiếng chàng trai hơi dồn dập: "Cô nương, cô không sao chứ?"

Cô mở to mắt, người mặc đồ đen kia đã ngã vào vũng máu.

Là có người nổ súng từ phía xa, cứu được bọn họ.

"... Ai? Ai đã nổ súng?" Giọng nói Tinh Ý có chút run rẩy, "Anh không sao chứ?"

"Quân cảnh." Chàng trai bị thương trái lại bình tĩnh an ủi cô, "Chắc là có người thừa nước đục thả câu, quân cảnh nổ súng cứu người."

Đầu ngõ có tiếng bước chân hỗn loạn, người bạn tìm người vừa nãy, đưa theo vài người chạy tới: "Quân ——"

Chàng trai đưa mắt ra hiệu với bọn họ, đám người kia lập tức tắt tiếng. Trong đó một người trông giống bác sĩ tiến lên trước, nói với Tinh Ý: "Cô nương chậm rãi buông ra, để tôi xử lý sơ qua cho."

Tinh Ý nhẹ nhàng nói nhanh: "Vết cắt vào động mạch, phải mau chóng đến bệnh viện xử lý."

Cô nâng tay lên, bàn tay còn dính máu tươi của anh, đang nhỏ giọt xuống. Tầm mắt chàng trai bị thương dừng trên cổ tay trắng muốt mà cô sơ ý lộ ra, nơi dưới lòng bàn tay khoảng một tấc, có một nốt ruồi son nhỏ.

Tinh Ý thu tay, trước tiên đến bên cạnh người mặc đồ đen quỳ xuống, ấn vào mạch đập trên cổ anh ta.

Lập tức, từ đầu ngón tay đến thân thể, đều bắt đầu lạnh rồi, cô thì thào nói: "Chết rồi."

Anh nhìn bóng dáng của cổ, lại chậm rãi chuyển tầm mắt tới sườn mặt của cô, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại có chút sững sờ.

"Cô nương..." Anh do dự một lát, lại không biết nói nên nói gì.

Vẻ mặt người bạn của anh sốt ruột: "Đi thôi, nơi này quá loạn."

Chàng trai gật đầu, nhẹ nhàng nói với Tinh Ý: "Cô nương, nơi này quá loạn, cô mau về nhà đi."

Lần đầu tiên Tinh Ý thấy có người đang sống sờ sờ chết trước mặt mình, trong đầu còn trống rỗng, "Ừm" một tiếng.

"Tôi tên Triệu Thanh Vũ, đây là Tiêu Thành bạn cùng trường với tôi." Chàng trai nhẹ giọng nói, "Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi."

Tinh Ý vẫn mê mang, ngồi dưới đất tùy tiện gật đầu, qua hồi lâu, mới phát hiện những người trước mắt này đều đã đi khuất bóng.

Cô vùng vẫy bò dậy, phủi quần áo bẩn đến tàn tạ, trong đầu chỉ ngập tràn một ý niệm, chính là muốn rời khỏi nơi này, trở về nhà.

Trong một ngôi nhà dân không mấy nổi bật ở Dĩnh Thành, bác sĩ khoa ngoại người Đức Weber vừa khâu lại miệng vết thương, khuôn mặt chàng trai không có một chút máu, chỉ có đôi mắt trong trẻo điềm tĩnh.

"Quân tọa*, Cố Nham Quân đã bắt hai ba mươi sinh viên, hiện tại vẫn đang giằng co." Tiêu Thành đưa cấp báo lên, "Lần này tin tức ngài bí mật đến đây bị lộ, ngài bị ám sát, nhất định anh ta không thoát được liên quan."

(Ji: *Một chức vụ trong chỉ huy quân đội)

Chàng trai chỉ mím môi, sâu thẳm trong ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, nhưng không tiếp lời.

"Còn có, cô nương vừa rồi kia đã về đến nhà, trên đường không có việc gì."

Anh nhắm mắt lại, gật đầu: "Cậu đi tra một chút, nguyên quán của cô ấy có phải là Hạ Kiều hay không."

Tinh Ý bước nhanh về đến nhà, mới vừa gõ cửa một cái, Hoàng mụ đã kéo cửa ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là khắp người cô bê bết máu, cụ bà suýt chút nữa tắt thở tạ thế.

"Tiểu thư bị thương sao?" Hoàng mụ là nhũ mẫu một tay nuôi lớn Tinh Ý, cô đến Dĩnh Thành đi học, bà liền đi theo, từ trước đến nay yêu thương Tinh Ý như máu thịt, nhìn thấy dáng vẻ này của Tinh Ý, nước mắt sắp rơi xuống, "Ôi trời, thế đạo loạn đến vậy, lão gia không nên để cô đi học ở đây chứ ——"