Đêm Dài Như Sao

Chương 13: Người đó là ai?



Diệp Giai Chính gật đầu: "Đừng để cô ấy lo lắng."

Chiếc xe lặng lẽ tiến vào Tòa thị chính, thị trưởng Dĩnh Thành Phan Hiệp Quý cùng các cấp dưới đang chờ ở cửa. Diệp Giai Chính vừa xuống xe, Phan Hiệp Quý tiến lên hai bước nghênh đón. Hỏi han mấy câu, bị đám người vây quanh, Diệp Giai Chính bước vào trong. Vóc dáng anh cao lớn, lại mặc quân trang nên đứng trong đám đông cực kỳ nổi bật. Phan Hiệp Quý đi theo bên cạnh, gần như tất cả quan lớn của Lưỡng Giang đều tập hợp ở đây, bước chân Diệp Giai Chính bỗng nhiên dừng một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Uông Thịnh có mặt không?"

Trưởng quan Bộ đường sắt ngoài bốn mươi vội đáp: "Đốc quân, có tôi."

Diệp Giai Chính thẳng thắn nói: "Tôi từng ngồi xe lửa một lần, không phải xe chuyên dụng, kết quả thời gian trì hoãn còn mất nhiều hơn lái xe."

Trời lạnh đến thế, Uông Thịnh lại đổ đầy mồ hôi trên trán, lắp bắp nói: "Vâng."

"Chuyện này hôm khác ông nói tôi nghe thử, đã cấp phát nhiều tiền như thế, không thể cứ mãi trì hoãn thế này."

Ánh mắt đồng tình xung quanh lần lượt rơi trên mặt Uông Thịnh, may mà lúc này Diệp Giai Chính cũng không có ý nói chuyện, bước nhanh vào phòng hội nghị.

Tiêu Thành đi sau hai bước, tầm mắt đột nhiên lướt qua hai người bên kia, giật cả mình, vẫy tay gọi bọn họ tới.

Hai người kia nhanh chóng chạy tới, cất tiếng chào: "Chủ nhiệm."

"Sao hai cậu lại ở đây?!" Sắc mặt Tiêu Thành không vui, "Không phải bảo các cậu trông chừng Liêu tiểu thư sao?"

Vẻ mặt hai người vô tội: "Bọn tôi luôn đi theo Liêu tiểu thư. Lúc này cô ấy đang vào Tòa thị chính, bọn tôi cũng chỉ có thể chờ bên ngoài."

Nét mặt Tiêu Thành lập tức căng thẳng: "Cậu nói Liêu tiểu thư đi vào rồi sao?"

"Bạn của cô ấy đi ra từ tòa soạn, sau đó hai người cùng nhau đi vào rồi."

"Chết tiệt." Tiêu Thành thậm chí không kịp quở trách cấp dưới tại sao không báo cáo kịp thời, xoay người đuổi theo vào.

Cuối hành lang là phòng hội nghị đặc biệt chuẩn bị cho buổi họp lần này. Tiêu Thành bước nhanh đuổi theo quân tọa, nghe thấy Diệp Giai Chính đang nói chuyện với Phan Hiệp Quý: "...Ký giả cũng vào trong, không có gì không thể nói." Lời còn chưa dứt bí thư đã đến sắp xếp chỗ Tiêu Thành rất muốn xen vào nói với anh một câu, nhưng nhìn hiện nay tình hình này, thật sự không thích hợp lắm, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.

May mà trong lòng chỉ do dự mấy giây, Diệp Giai Chính nghiêng đầu nhìn anh rồi vẫy tay. Tiêu Thành gấp gáp đi qua, hạ giọng nói: "Liêu tiểu thư cũng ở đây. Có thể sẽ gặp phải ——"

Lời còn chưa dứt, anh tự nhiên ngừng lại, bởi vì không cần nói gì nữa, Liêu Tinh Ý đang đi ra từ một khác phòng, nghiêng đầu nói chuyện với chàng trai trẻ bên người, bước chân không nhanh không chậm.

Não của Diệp Giai Chính trống rỗng trong chớp mắt, đến mức bước chân cũng ngừng lại. Đám quan viên xung quanh rất nhạy bén, phát hiện khác thường cũng đều dừng bước, Phan Hiệp Quý cẩn thận hỏi: "Đốc quân, có chuyện gì sao?"

Hô hấp Diệp Giai Chính ngừng lại, gặp mặt nhau trong tình cảnh như thế này, thực sự khó mà dừng lại.

Không thể xoay người, không thể trốn, căng thẳng nhìn về phía bên kia. Đúng lúc cô quay đầu, ánh mắt giao nhau, hai người đều đột nhiên không kịp trở tay, lại không hẹn mà cùng tránh đi.

"Đốc quân?" Phan Hiệp Quý lại nhắc một tiếng, "Vẫn qua bên đó chứ?"

Anh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, đi thẳng vào phòng họp.

Tiếng động của một đám người, rất khó khiến người ta không chú ý.

Tinh Ý đã đợi nửa ngày, vất vả lắm mới có thông báo nói có thể vào phòng họp, đi tới cửa liền thấy một đám người đứng ngoài hành lang cách đó không xa. Lục Tử Châu nhỏ giọng chỉ cho cô xem: "Người mặc áo màu xanh là thị trưởng."

Tinh Ý tò mò tiến lên trước vài bước, bất ngờ thấy một người đàn ông trẻ vóc dáng cao lớn giữa đám người vây quanh. Nói hạc giữa bầy gà cũng không quá, trong một đám chính khách chỉ có người đó mặc quân trang, thân hình thẳng tắp, dù không có bất kỳ động tác gì cũng sẽ khiến người ta chú ý tới anh từ ánh mắt đầu tiên. Tầm mắt Tinh Ý cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh, lông mày kiên nghị anh tuấn, quen thuộc mà xa lạ —— cô chưa bao giờ gặp một người có thể thể hiện hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt.

Ngẩn người vài giây, cô mới nhận ra... cùng một người?

Cùng một người.

Triệu Thanh Vũ, và người trước mắt...

Cô vô thức quay đầu: "Người đó là ai?"

Lục Tử Châu vẫn không thấy khác thường, cười nói: "Em nhìn quân hàm trên vai anh ta đi. Hiện giờ ở Lưỡng Giang, còn có mấy thượng tướng cấp một của lục quân chứ?"

Tinh Ý trầm mặc một lát: "Anh ta là Diệp Giai Chính?"

"Đúng vậy." Lục Tử Châu giục nói, "Vào thôi."

Từ mờ mịt lúc bắt đầu đến rối loạn hiện tại, các chuyện cũ thoáng hiện trong đầu, Tinh Ý đột nhiên cảm thấy mình phải ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện sắp xếp lại các suy nghĩ giờ phút này. Cô hoảng loạn ngẩng mặt lên nói với Lục Tử Châu: "Anh Lục, em ra ngoài tìm bạn học trước. Ít nhất phải nói với họ hiện nay Vương Niệm vẫn bình an."

"Em thật sự không vào sao?"

Tinh Ý nghiêng đầu, nhìn cách đây hơn mười mét, chợt cảm giác anh nhìn về phía mình. Cô chỉ cảm thấy rối loạn đến cùng cực, xoay người bước nhanh ra cửa.

Toà thị chính đốt lò sưởi, vừa ra cửa đã cảm thấy lạnh lẽo. Nửa bầu trời nặng trĩu trầm sâu, có lẽ không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi. Cơn gió gần như cuộn về hướng người đi đường. Tinh Ý bị gió thổi đến tê tái nhưng vẫn thẳng tiến về phía trước. Biểu tình lần này có trật tự, các sinh viên không náo loạn mà chỉ lẳng lặng ngồi, người đi đường ngang qua thỉnh thoảng cũng dừng bước nhìn mấy lần, chỉ là người vội vàng bận rộn vẫn nhiều hơn.

Tinh Ý tìm bạn học trước, nói sơ qua tình hình hiện tại của Vương Niệm. Mọi người đều yên tâm hơn, có người nhìn ra sắc mặt cô không được tốt: "Có phải cậu không ăn cơm mà cứ chờ ở đó hay không? Mau đi ăn chút gì trước đi."

Cô thật sự cả ngày không ăn gì, bị gió thổi vào người, khí lạnh quả thực làm đông cứng từ mũi chân tới cổ họng. Nhưng khi trước xuất phát, mọi người đã cùng tiến cùng lùi, Tinh Ý không muốn đi.

"Đi ăn một chút gì, thay một chiếc áo khoác dày hơn rồi đến đây." Các bạn học nhao nhao khuyên nhủ, "Lúc này không gấp."

Tinh Ý nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy tớ về nhà một chuyến."

Cô đi một mình, quả nhiên tuyết đã bắt đầu rơi sột sột soạt soạt, từng hạt lăn trên mặt đất, sau đó những tinh thể băng đó biến mất trong nháy mắt. Cô không mang ô, cúi đầu đi tiếp, sau cổ hơi ẩm ướt lành lạnh. Suy nghĩ dần dần lắng đọng lại, mơ mơ hồ hồ rồi nghĩ thông suốt.

Từ lúc bắt đầu anh ấy đã gạt mình. Chữ "gạt" này không có ý tốt, lại nghĩ sâu hơn, sự rét lạnh càng tăng thêm thất vọng, thẩm nhập từ sau lưng. Tinh Ý bỗng nhiên bị sặc hơi lạnh, sau đó dừng bước ho khan khiến khuôn mặt đỏ bừng.

Lần tại Hạ Kiều đó, một lòng muốn cứu anh. Nếu lúc ấy anh bị bắt liệu sẽ liên lụy đến ông nội, đến toàn bộ Liêu gia hay không? Cô cười khổ, Triệu Thanh Vũ, Diệp Giai Chính... rốt cuộc cô ngốc đến mức nào, mới luôn cho rằng anh muốn ám sát thiếu soái chứ!

Tuyết càng lúc càng lớn, dẫm chân lên đã có dấu vết mờ mờ. Bước chân Tinh Ý hơi vội, đất lại trơn nên hơi loạng choạng một chút.

"Ôi trời, cô gái cẩn thận một chút." Ven đường có người nói, "Tuyết rơi rồi, không mang ô sao?"

Tinh Ý đứng vững lại, mới nhìn thấy đó là quán hoành thánh nhỏ ở ven đường, vừa dựng lều vải và đốt lửa lên, vợ chồng già chủ quán đặt các bình dấm lên mỗi bàn nhỏ, bếp lò nóng hầm hập truyền ra khói lửa ấm áp.

"Cô gái ăn một chén không?" Cụ bà chào đón nhiệt tình, "Làm ấm thân thể, chống đỡ gió tuyết."

Tinh Ý ngồi xuống, chạm lên gương mặt đông đến tê cứng: "Cho cháu một chén đi."

"Có ngay." Bà nhanh nhẹn mở tấm vải xô, múc một muỗng hoành thánh nhỏ bỏ vào nước sôi, "Xong ngay đây."

Trong vòng hai ba phút, một chén hoành thánh rắc hành thái và tiêu xay đã xong bưng đến, khiến người ta cảm nhận được hương vị quê nhà ấm áp. Tinh Ý cúi đầu ăn hai miếng, cảm thấy dần ấm lên.

Lúc này quầy hàng chưa mở bán, cụ bà có lòng tốt hỏi: "Sinh viên đúng không? Nếu không đủ thì bà sẽ cho cháu thêm một ít."

"Cảm ơn ạ ——" Tinh Ý vừa ngẩng đầu, mỉm cười với cụ bà, nét mặt lại đóng cứng ngay lập tức.

Diệp Giai Chính đứng trước bàn nhỏ, hơi cúi đầu trầm mặc nhìn cô.

Vóc dáng anh cao lớn, cô ngồi nhìn anh, càng cảm thấy thân hình của anh gần như bao phủ mình trong bóng tối, cảm giác áp bức này khiến cô có chút bối rối, dứt khoát dời tầm mắt, cúi đầu ăn tiếp.

Cụ bà rất tinh ý, có lẽ nhận ra cô gái trẻ không được tự nhiên, cười nói: "Tiên sinh ăn hoành thánh sao? Ngồi vào bàn kia đi, chỗ đó rộng hơn."

"Bọn tôi biết nhau." Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói với bà chủ, "Cũng cho tôi một chén."

Cụ bà "À" một tiếng, hối cụ ông mau múc thêm chén nữa.

Anh ngồi xuống đối diện cô, trên vai áo khoác màu xanh đen còn bông tuyết chưa tan, hô hấp hơi dồn dập, vẻ mặt không còn trầm tĩnh như bình thường.

Trời hơi đã đen, lửa bếp lò sáng lên bập bùng, nổi bật đường nét khuôn mặt sâu sắc của anh thêm đậm nét, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, như thể đang đắn đo mở miệng thế nào.

"Chúng ta biết nhau sao?" Tinh Ý buông muỗng xuống, tiếng muỗng chạm lên chén canh vang lên, cô hơi ngẩng đầu, không giấu đi ngọn lửa tức giận nhỏ trong đôi mắt, ngừng một chút lại châm chọc một tiếng, "Anh cảm thấy chúng ta biết nhau sao, thiếu soái?"

"Xin lỗi, tôi đã không nói với cô thân phận thật sự." Giọng của anh trầm thấp mà chân thành, cùng tiếng tuyết rơi rì rào, có phần ù ù trong trời đông giá rét, "Hy vọng... cô có thể tha thứ cho tôi."

Tinh Ý cúi đầu, không hề nhìn anh, chỉ tiếp tục ăn từng muỗng hoành thánh.

Anh im lặng nhìn cô chăm chú, chợt phát hiện so với việc cô sẽ nổi giận đùng đùng với mình trong dự đoán, càng khiến người ta thất thố chính là lãnh đạm lúc hiện tại. Nhưng cô không nói một câu nào, thì còn cách gì nữa chứ? Cô không phải kẻ thù, cũng không phải phạm nhân, một cô gái nhỏ bé mềm yếu thế này chẳng lẽ ép buộc cô phải mở miệng sao?

Diệp Giai Chính nhìn cô mải ăn không lên tiếng, muốn nói gì đó, lại sợ mình nói thêm sẽ khiến cô càng không vui, đành phải cúi đầu ăn hoành thánh.

Thực sự là ăn mà không biết mùi vị gì, anh xuất thân từ quân đội, lúc hành quân đánh giặc ăn bữa hôm bỏ bữa mai, ăn chậm sẽ không được no bụng. Vì thế chỉ với hai ba miếng, anh ăn xong chén hoành thánh. Lúc này cô gái đối diện mới ăn được một nửa.

Anh buông muỗng xuống, kiên nhẫn chờ cô.

Tinh Ý bị anh phiền đến mức hết hứng ăn, gọi cụ bà nói: "Bà ơi, trả tiền."

Cụ bà nhận tiền, Tinh Ý đứng lên rời đi, không nhìn Diệp Giai Chính thêm một cái. Diệp Giai Chính vội nói: "Chờ đã."

Bước chân cô hơi dừng một chút: "Còn có việc sao, Diệp tiên sinh?"

Anh càng lúng túng thêm, do dự một lát mới hạ thấp giọng nói: "Tinh Ý, tôi vội vã ra ngoài... không mang tiền."

Nhất thời Liêu Tinh Ý cạn lời, lấy mấy đồng tiền ra lần nữa, đặt vào tay cụ bà, xoay người đi. Anh vội vã đuổi theo, nghe thấy cụ bà phía sau nói thầm: "Ăn mặc cũng đàng hoàng, ăn hoành thánh còn để con gái người ta trả tiền."

Trưởng quan trẻ đỏ cả mặt, không dám quay đầu lại, cũng không bắt bẻ, chỉ đành giả vờ không nghe thấy, bước vào gió tuyết đuổi theo cô gái lần nữa.

Gió tuyết không dấu hiệu giảm bớt, Tinh Ý đi một đoạn, thấy anh vẫn đi theo cách không xa không gần, thầm nghĩ muốn bảo anh trở về, nhưng lại không muốn nói chuyện với anh nữa, đành phải bước nhanh hơn.

Nhưng suy cho cùng vẫn không vượt qua anh, chưa đến trăm mét, hai người đã gần như sóng vai. Diệp Giai Chính thấy một lớp tuyết mỏng trên vai cô, bím tóc cũng thấm ướt, liền nói: "Để tôi đưa cô về. Cứ đi về nhà như vậy, ngày mai sẽ bệnh mất."

Cô không hé răng, làm như không nghe thấy.

Anh dứt khoát bước nhanh hơn, chặn trước mặt cô: "Cô đi học một mình bên ngoài, không chú ý thân thể như vậy, bệnh rồi làm sao xứng đáng với trưởng bối trong nhà đây?"

Không nhắc tới trưởng bối trong nhà còn tốt, vừa nói đến đôi mắt Tinh Ý liền bốc lên hai ngọn lửa nhỏ: "Anh còn có mặt mũi nhắc tới ông nội của tôi sao? Lúc ở Hạ Kiều lợi dụng lão nhân gia, anh có từng nghĩ sẽ làm ông thất vọng không?!" Cô hít một hơi, khẽ ho khan, "Không nhận ra thân phận của anh, là do bản thân tôi quá ngốc. Hiện giờ Đốc quân cũng đạt được sở nguyện rồi, chúng ta đường ai nấy đi, về sau không cần gặp nhau nữa."