Đêm Dài Như Sao

Chương 34: Hồng nhan tri kỷ



Lúc này là cựu Thủ tướng Nhật Bản Uchida Miyamoto tới thăm, khi làm cố vấn đặc biệt ở Trung Quốc nhiều năm trước có quan hệ tốt với Diệp Huân. Diệp Giai Chính khách sáo làm lễ vãn bối, chờ ông lão ở cửa sảnh.

Uchida Miyamoto đã 70 tuổi, vóc dáng thấp bé, mái tóc tuyết trắng được chải gọn gàng, đeo cặp kính đồi mồi, run run bước xuống xe, tiếng Trung vô cùng thuần thục, cười nói: "Diệp Đốc quân, cậu rất giống cha cậu thời trẻ."

"Uchida tiên sinh gọi tôi là Thanh Vũ là được, tôi biết thời trẻ cha được ông giúp đỡ rất nhiều." Diệp Giai Chính bảo người bưng trà xanh Nga Mi Uchida thích nhất khi ở Trung Quốc, "Sau khi ngài về nước, cha cũng hay nhắc tới."

Uchida cảm khái một tiếng: "Diệp Đốc quân 12 tuổi mới trở về bên cạnh Diệp lão tiên sinh, khi đó tôi rời Trung Quốc đã tám năm. Có thể thấy lão tiên sinh là một người rất hoài niệm chuyện xưa."

Diệp Giai Chính khẽ cười, không tiếp lời, nhưng lòng chợt lạnh, năm đó chuyện mình được Diệp Huân tìm về cực kỳ cơ mật. Đến năm anh 17 tuổi cha mới công khai thân phận của anh, mà người Nhật lại biết dễ như trở bàn tay, có thể thấy bọn họ đã tốn biết bao tâm tư, đặt biết bao tình báo ở Lưỡng Giang.

"Đế quốc và Diệp lão tiên sinh có quan hệ hữu hảo mật thiết. Lần này vì chuyện quyền ưu tiên mà cực kỳ ầm ĩ, Nội Các và Bộ quân đều quan tâm, đến cả Thiên Hoàng bệ hạ cũng hỏi đến. Thế nên cử tôi làm đặc sứ tới thương nghị với Đốc quân." Uchida đi thẳng vào chủ đề, "Tôi nghe ông Hiya nói Đốc quân từ chối nghe máy mấy lần, tôi nghĩ đây hẳn là do giao tiếp không thông thuận. Hôm nay lão hủ đến đây, cũng là vì phồn vinh chung của Đông Á. Đốc quân có suy nghĩ gì, chúng ta đều có thể thương nghị."

Diệp Giai Chính hơi cúi người nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

"Đường sắt Giang Lâm nối liền Dĩnh Thành và cảng Lâm Châu, qua Lâm Châu đến Bắc Bình. Nếu thật sự xây xong, sẽ là con đường tài nguyên thiết yếu của Trung Quốc mai sau. Diệp Đốc quân, sở dĩ con đường này chậm trễ thi công, một là vấn đề kỹ thuật, điều khác là cha cậu lo lắng Lưỡng Giang sẽ bị phía Bắc Bình đồng hóa." Đôi mắt Uchida sau kính hơi ánh lên, "Một khi đã bị đồng hóa, làm Tổng đốc Lưỡng Giang còn gì thú vị nữa?"

"Cho nên ý của lão tiên sinh là nếu tôi hợp tác với các ông, chia quyền kinh doanh và xây dựng, tương lai các ông sẽ giúp tôi chống lại trung ương sao?" Diệp Giai Chính hơi thả lỏng, dựa vào sô pha, thản nhiên nói, "Nhưng có phải tiên sinh đã quên mất một việc, từ sau khi Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, tôi và trung ương vốn là một thể rồi."

Uchida vuốt râu, không sốt ruột: "Tất nhiên tôi biết chuyện đó. Nhưng Đốc quân đã từng nghĩ, hiện tại cậu nắm giữ quyền quân đội, tài chính và hành chính ở Lưỡng Giang, chẳng qua chỉ là đổi một lá cờ. Nhưng nếu những quyền lực đó bị thu lại, cậu giống Thái Quán từng bá quyền một phương, hiện giờ chỉ có thể lưu lạc đến tỉnh lẻ làm chủ tịch, sẽ có cảm tưởng gì?"

Diệp Giai Chính cúi đầu, như đang trầm tư.

Uchida vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đốc quân, lời nói trước đó có lẽ với tư cách là cố vấn đặc biệt muốn bày tỏ ý kiến với cậu. Nhưng lời hiện tại tôi muốn nói, mong cậu nhớ kỹ đây là bạn tốt của Diệp lão soái lén nói với cậu." Lão dừng một chút, chậm rãi nói, "Quách Đống Minh đã nhận lời bọn tôi, một khi đường sắt khởi công, Lâm Châu sẽ là cảng, thuyền buôn tàu chiến nước của tôi được tùy ý ra vào. Một khi điều này ký kết, cậu kháng nghị thì có tác dụng gì chứ?"

Uchida nói từng câu từng chữ, cố ý nói thật chậm và chăm chú quan sát biểu tình của Diệp Giai Chính. Phía Lâm Châu, Nhật Bản vẫn luôn tranh đấu. Hai ngày nay mới có đột phá. Có lẽ bởi vì chuyện Diệp Giai Chính và Lâm Xuân Dật gây xôn xao, Quách Đống Minh muối mặt mới nhận lời Nhật Bản.

Ban đầu Uchida đoán Diệp Giai Chính còn chưa biết tin tức này, nhưng dò thử Diệp Giai Chính vẫn điềm tĩnh, không hề hoang mang chút nào. Ông lại bắt đầu do dự.

"Quách tiên sinh đã quyết định?" Diệp Giai Chính nhàn nhạt cười, "Ông ấy là một người thẳng thắn nhanh gọn đấy."

"Cho nên, ý của Đốc quân là?"

"Nếu Quách tiên sinh đã quyết định, phía Lưỡng Giang còn nói gì được chứ? Tôi muốn thương nghị với Ủy tọa một chút, sau đó quyết định chuyện quyền ưu tiên, cũng sẽ thông báo với quý quốc."

Đồng hồ trong phòng khách vang lên, Diệp Giai Chính liếc sang, Tiêu Thành tiến vào nhỏ giọng nói: "Đốc quân, xe đã chuẩn bị xong. Hôm nay Lâm tiểu thư mở màn diễn ở sân khấu Thiên Tân lúc 8 giờ."

"Uchida tiên sinh, ông cũng thích xem diễn hí nhỉ?" Diệp Giai Chính cười nói, "Hôm nay Lâm Xuân Dật vừa ra vở mới, tôi thế nào cũng phải đến cổ vũ, cố ý cho người để lại một gian, tiên sinh cùng đi không?"

Uchida Miyamoto vỗ tay cười lớn: "Nghe nói vị Lâm tiểu thư này là hồng nhan tri kỷ của Đốc quân, cậu vì cô ấy không tiếc từ chối tiểu thư Quách gia, còn đánh cháu trai của viện trưởng Đường."

Diệp Giai Chính hơi mỉm cười, cũng không giải thích: "Lâm tiểu thư là giai nhân, tuy tôi không phải là anh hùng gì, nhưng có lòng ái mộ như mọi đàn ông bình thường trên thế gian."

Uchida liền cười nói: "Như vậy đương nhiên không thể từ chối ý tốt Đốc quân." Hôm nay lão đến khuyên Diệp Giai Chính, vốn cũng không ôm hy vọng một lần liền thành công. Không ngờ vừa nhắc đến chuyện Quách Đống Minh, thái độ thanh niên này liền lập tức chuyển biến. Việc tiến triển thế này, lão đã vui mừng khôn xiết, hai người ngồi chung một xe đến sân khấu Thiên Tân.

Lần đầu Lâm Xuân Dật diễn vở mới trên sân khấu, chọn sân khấu Thiên Tân ở vùng ngoại thành Bắc Bình bởi vì gần đây chuyện của cô và Diệp Giai Chính quá ồn ào, nghe tin Diệp Đốc quân bao hai tầng, tặng lẵng hoa nhét đầy hậu trường để cổ vũ, vì thế vé càng khó mua. Hôm nay diễn mở màn, các ký giả cũng trăm phương nghìn kế mua vé, vắt hết óc tìm cách viết ra những tin tức khác biệt. Vùng ngoại thành Bắc Bình quạnh quẽ trước kia, nhất thời khách quý tụ tập, trên đường chen đầy xe hơi và xe kéo.

Xe Diệp Giai Chính và Uchida cũng bị chặn ở cửa, đợi rất lâu mới vào được. Tuy lầu một của nhà hát ồn ào náo nhiệt, nhưng lầu hai lại không có ai, canh giữ nghiêm ngặt. Đặt hai ghế dựa ở giữa, rộng rãi thoải mái. Diệp Giai Chính mời Uchida ngồi xuống, bên dưới vừa vặn mở màn. Uchida híp mắt, xem đến say mê, thỉnh thoảng bình luận: "Mỹ nhân trên sân khấu rất nhiều, nhưng chỉ khi Lâm tiểu thư bước ra, tất cả trở nên phai nhòa."

Dáng người Lâm Xuân Dật rất đẹp, thậm chí có nhà phê bình nói dáng người cô còn đẹp hơn giọng hát, cô có thể nổi bật trong thế hệ trẻ hiện tại, thật sự có thể nói là độc nhất vô nhị. Uchida ngâm nga theo một hồi, cười nói: "Giai nhân như thế, Đốc quân có dự định gì?"

"Tất nhiên phải thu vào phủ hưởng riêng rồi." Diệp Giai Chính cười nhạt nói.

Uchida cười ha ha: "Như thế, bọn tôi không có phúc được xem rồi."

"Cho nên Uchida tiên sinh xem thêm một buổi nào thì hay buổi ấy. Có lẽ ít ngày nữa Lâm tiểu thư sẽ giải nghệ đấy."

"Vậy lão hủ chắc chắn phải đến tặng quà."

Xem xong một tuồng, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm, Diệp Giai Chính đứng lên, cười nói: "Uchida tiên sinh, tôi muốn đến hậu trường. Ngài trở về hay chờ về cùng?"

"Không quấy rầy đêm đẹp của Đốc quân." Uchida vô cùng thức thời, "Tuổi cao rồi, xem xong vở này muốn về ngủ sớm một chút. Xin Đốc quân đưa tôi về."

Diệp Giai Chính lập tức lệnh Tiêu Thành đưa Uchida về Bắc Bình, rồi đến hậu trường với Lâm Xuân Dật. Hậu trường được dọn sạch sẽ, không có người khác, Lâm Xuân Dật đang đối diện gương đã tẩy lớp trang điểm trên sân khấu và tô son, cô thấy Diệp Giai Chính chậm rãi tiến vào, bàn tay hơi dừng lại, nhìn quan quân trẻ từ trong gương.

"Chuẩn bị xong chưa?" Anh nhàn nhạt hỏi.

Gương mặt cô trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: "Xong rồi."

"Các ký giả vẫn chưa đi." Diệp Giai Chính không nhìn về phía cô, nhìn gương chỉnh lại cổ áo, "Thời cơ vừa vặn."

Cô thay bộ sườn xám bằng gấm, tóc dài hơi uốn cong, khóe mắt lông mày cực kỳ quyến rũ, nhưng lúc khoác lấy khuỷu tay Diệp Giai Chính vẫn cảm thấy cô hơi run rẩy. Hai người sóng vai ra khỏi hậu trường, ký giả tinh mắt nhìn thấy vội chạy đến.

Anh vỗ nhẹ cánh tay của cô: "Sợ không?"

"Không sợ." Lâm Xuân Dật hít một hơi thật sâu, "Đốc quân, còn ngài?"

Diệp Giai Chính khẽ cười: "Hơi sợ."

Lâm Xuân Dật ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn anh, nghe giọng nói rất nhẹ như đang lẩm bẩm của anh: "Hơi sợ... trở về không biết giải thích với cô ấy thế nào."

Ngày 24 tháng 11 năm nay, Bắc Bình định sẵn sẽ không yên ổn. Diễn viên nổi tiếng Lâm Xuân Dật tuyên bố giải nghệ sau khi vở kịch mới được nhiều lời khen ngợi, đồng thời xuất hiện trong tầm mắt ký giả còn có Đốc quân trẻ Diệp Giai Chính của Lưỡng Giang. Các ký giả thần thông quảng đại càng biết được Diệp Giai Chính dù chưa cưới vợ nhưng đã chuẩn bị cưới Lâm Xuân Dật, còn việc là chính thê hay trắc thất, tạm thời vẫn chưa biết được.

Cũng đêm đó, cựu Thủ tướng Uchida Nhật Bản bí mật gọi về nước, nói kết quả đàm phán của mình và Diệp Giai Chính rất thỏa đáng, khi biết Quách Đống Minh đã thỏa hiệp, thái độ Diệp Giai Chính cũng buông lỏng. Lão cũng báo cho Nội Các và bộ quân, cần nhân lúc thái độ Diệp Giai Chính mềm mỏng phải làm liền một mạch, hoàn toàn kéo cậu ta về phía mình, đừng chọc giận vị cầm quyền trẻ tuổi này.

Đêm đó Diệp Giai Chính đưa Lâm Xuân Dật về nơi ở, ký giả chụp được bóng dáng hai người, tổng biên tập tòa soạn lần lượt viết bài, không ít người tỏ vẻ thất vọng với Diệp Giai Chính. Trong đó, tờ báo công kích mạnh mẽ nhất đã viết: Chủ soái chúng ta tựa hồ đã quên mục đích bản thân đến Bắc Bình rồi.

Lúc thành phố ca múa mừng cảnh thái bình, vị "anh hùng dân tộc" này cũng dần mất phương hướng, lộ ra bộ mặt bình thường, như thể chỉ cần ôm ấp mỹ nữ là có thể quên đi nỗi nhục nước nhà.

Khu vực Lưỡng Giang phản ứng cực kỳ mãnh liệt, ngay cả Phó Thư Đình luôn sùng bái Diệp Giai Chính cũng căm phẫn nói trong lớp: "Thật uổng phí tớ luôn ủng hộ anh ta như vậy." Tinh Ý cũng đã đọc báo, không khỏi thất vọng với Diệp Giai Chính. Hôm nay lớp buổi chiều ở Lưỡng Giang đại học, cô nhân lúc đi học đến tìm Liêu Nghệ Hàng. Kết quả thư ký nói: "Liêu tiểu thư, anh trai cô đưa sinh viên ra ngoài khảo sát, vẫn chưa trở về."

"Không phải đi một tuần rồi sao?" Tinh Ý hơi khó hiểu, "Sao vẫn chưa về?"

"Tôi cũng không biết. Các chuyến đi thực địa mất nhiều thời gian hơn một chút. Nhưng Liêu tiên sinh nói, nếu nghỉ thì hãy về nhà. Ông nội của cô cho người đưa vài thứ đến cho cô."

"Được, tôi sẽ trở về một chuyến." Lúc đi cô thuận tiện cầm tờ《Nhật báo Bắc Bình》, trang nhất chỉ có một tin tức, Nhật Bản hiệp thương với Lâm Châu xây dựng cảng Lâm Châu. Đồng thời, báo chí Nhật Bản đều khen Diệp Giai Chính là một thống soái trẻ rất ưu tú, cũng mong chờ cùng Lưỡng Giang phồn vinh.

Giấy trắng mực đen, không có nơi để xoay chuyển nữa.

Cô còn nửa tin nửa ngờ chuyện tình cảm của Diệp Giai Chính và nữ diễn viên kia. Hiện tại, tin tức này càng đả kích cô mạnh mẽ, chút hy vọng nhỏ nhoi này như bong bóng nổi lên từ đáy biển, vỡ bụp một tiếng.

Trước đại nghĩa dân tộc, trước nay cô đều tin tưởng anh vô điều kiện.

Nhưng hiện tại, Diệp Giai Chính thật sự đã thỏa hiệp rồi.

Lâm Châu đã tỏ lập trường, tiếp theo chính là tuyên bố của Lưỡng Giang nhỉ?

Tinh Ý từng suy đoán suy nghĩ của anh, Diệp Giai Chính không hẳn thật sự thích Lâm tiểu thư kia, nhưng thời gian này, anh công khai từ chối Quách tiểu thư và cưới người khác, có lẽ đang trút giận, chứng tỏ mình không cùng một giuộc với Quách Đống Minh.

Nhưng có ích gì?

Thỏa hiệp chính là thỏa hiệp.

Cô nhớ tới lời trong cuộc gọi kia, Diệp Giai Chính nói với cô, làm tốt chuyện trong khả năng của mình chính là không thẹn với lương tâm.

Anh nói có một số việc chưa chắc sẽ thuận lợi, lúc bắt tay đối phương không nhất thiết phải phối hợp, nhưng tay phải luôn vươn ra mới có cơ hội thành công. Nhưng hiện tại, anh đã rút tay về.

Thật nực cười.

Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Một cơn gió lạnh thổi qua, mắt hơi chua xót, như thể trong nháy mắt sẽ rơi lệ, Tinh Ý hít một hơi thật sâu, ôm chặt sách trong tay, cất bước đến phòng thí nghiệm.

Buổi tối mùa thu, tan lớp, các sinh viên tốp năm tốp ba đến cổng trường Y Bác Hòa.

"Tinh Ý, ngày mai được nghỉ, hôm nay lại tan học sớm, chúng ta đến Thải Chi Trai xem thử, không chừng bên đó còn bánh tart và bánh mạch nha đấy." Cô gái tóc ngắn mặt tròn quay đầu lại hỏi người bạn cách đó không xa, "Đã lâu tớ không được ăn, cực kỳ thèm."

Liêu Tinh Ý vừa mới chỉnh lại túi vải đeo lệch trên vai, chạy mấy bước đuổi theo Phó Thư Đình, cười nói: "Được."

Khác các bạn học trong lớp cắt phăng mái tóc dài, cô vẫn còn giữ, tết thành hai bím tóc rũ trước ngực. Nhưng hai ngày nay tóc mái hơi kỳ quặc, ngắn trên lông mày khoảng một tấc, bởi vì quá ngắn, đôi mắt càng có vẻ sạch sẽ trong vắt.