Đêm Dài Như Sao

Chương 44: Tự học thành tài



Đốc quân trẻ hơi nhíu mày, hình như câu hỏi này là một cái bẫy.

Cô vươn ngón tay mảnh khảnh từ khe hở giữa áo khoác, chỉ lên ngực anh: "Anh Hai, không phải lần đầu tiên của anh đấy chứ?"

Vừa thốt ra câu này, Tinh Ý liền có chút hối hận, mình... thật sự không nên hỏi thế này nhỉ? Chưa kể anh có thân phận địa vị hiển hách như vậy, chỉ với tuổi tác thế này, ở trường Tinh Ý nội quy nghiêm khắc như thế, cô và Phó Thư Đình còn từng gặp phải thanh thiếu nữ ôm nhau trong rừng cây.

Thích một người sẽ không nhịn được muốn biết càng nhiều, cô rầu rĩ mím môi, vốn định nói "Bỏ đi, không cần trả lời", nhưng anh lại bắt lấy ngón tay chọc trước ngực anh vào lòng bàn tay. Anh nghĩ rồi nói: "Trước kia cha ném tôi vào quân doanh mấy năm. Nhiệm vụ huấn luyện sư đoàn Dĩnh Quân tinh nhuệ rất nặng nề, các đồng đội được nghỉ sẽ đến lầu xanh, tôi làm trưởng quan cũng từng mời bọn họ đến đó."

"..." Tinh Ý mở to mắt, ánh mắt sắc lẹm trước nay chưa từng có.

Anh nhịn cười, tiếp tục nói: "...Đương nhiên, tôi chỉ trả tiền, bởi vì sợ nhiễm bệnh. Em là bác sĩ, hẳn là biết bệnh hoa liễu chứ?"

"Em hơi hối hận đã hỏi anh chuyện này." Giọng điệu của Tinh Ý có chút cộc lốc, xoay đầu không thèm nhìn anh, "Ý của anh là nếu không sợ nhiễm bệnh, anh cũng sẽ như bọn họ sao?"

"Sau đó cha xảy ra chuyện, tôi liền ngồi vào vị trí này, ai ai cũng gọi tôi là thiếu soái. Có rất nhiều vũ hội và tiệc xã giao có thể quen biết các tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, có vẻ các cô ấy cũng rất thích tôi." Anh khẽ mỉm cười, lại nói tiếp, "Nhưng thời cơ kém một chút. Trước khi tôi có cơ hội trở nên phong lưu phóng khoáng, đã bất ngờ bị người khác tập kích, có một vị tiểu thư bình tĩnh cứu tôi..."

Ngón tay thon dài của anh chậm rãi di chuyển lên, nhẹ nhàng xắn cổ tay áo của cô lên, trên cổ tay có một nốt ruồi đỏ quyến rũ dưới ánh trăng: "...Còn rất khéo, lúc còn nhỏ tôi đã biết cô ấy."

"Thế nên với tôi mà nói, những tiểu thư xinh đẹp kia cũng trở nên vô vị." Anh khẽ cúi đầu hôn lên cổ tay của cô, "Hôm nay em hỏi tôi thế này, tôi cảm thấy hẳn là đối với chuyện này đàn ông đều sẽ tự học thành tài."

Trên người cô luôn mang theo mùi thuốc lành lạnh, cổ tay cũng mảnh đến mức tựa hồ gập lại sẽ gãy, anh cẩn thận nắm trong tay mình, như thể đây là báu vật độc nhất vô nhị.

"Anh Hai, mấy lời ngon tiếng ngọt này, anh cũng tự học thành tài sao?" Cô đỏ mặt, lại không khỏi nghĩ tựa hồ anh càng lúc càng không giống anh Hai trong ấn tượng.

Lần đầu ở ngõ nhỏ, cô gặp Diệp Giai Chính bị thương, khi đó mạng sống của anh đang bị đe dọa lại bình tĩnh đến đáng sợ, không chịu nói một chữ nào. Nhưng hiện tại, anh lại có thể kể với mình nhiều chuyện quá khứ như vậy.

Anh dắt cô trở về, không quay đầu lại: "Lời ngon tiếng ngọt sao? Với em mới là thế."

Cô hỏi ngay: "Đối với người khác thì sao?"

Diệp Giai Chính đi vài bước, mới chậm rãi nói: "Đối với người khác, tôi lười nói nhiều."

Sắp đến cửa sảnh, Tinh Ý hỏi: "Anh còn nhớ Vương Niệm không?"

"Bạn học bị người Nhật bắt của em đó sao?" Đuôi lông mày Diệp Giai Chính khẽ nhếch, "Sao tôi lại không nhớ?"

"Hiện tại cậu ấy là tổng biên tập của tòa soạn." Tinh Ý hơi chần chừ nói, "Mấy hôm trước cậu ấy tìm em, nói muốn viết một bài báo, hy vọng em có thể nói chuyện một chút. Cậu ấy xuất thân ngành Y, đọc báo chí gần đây cảm thấy chỉ nghiêng về phía bệnh nhân cũng không tốt. Cậu ấy giải thích, tuy chưa có phán quyết của tòa án nhưng cũng phải hỏi bác sĩ chuyên nghiệp sẽ có ý kiến gì đối với chuyện này. Như vậy mới công bằng."

Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói: "Vậy để cậu ta viết, xem như tôi chưa đọc xã luận mà cậu ta mắng tôi trước kia."

Tinh Ý phì cười, cô kéo cánh tay anh hỏi: "Lúc anh Hai tức giận sẽ thế nào nhỉ? Thật sự muốn đóng cửa tòa soạn sao?"

"Lúc đọc mấy bài quá vô lý sẽ đập vỡ một hai cái ly, sau đó bác sĩ sẽ nơm nớp lo sợ tiến vào đo huyết áp." Anh nhớ lại một chút, có chút đắc ý, "Kỳ thật tôi cũng nên học hỏi cha mình. Có một lần một nhà báo không sợ chết mắng ông ấy, kết cục còn chưa viết gì to tát đã bị xử bắn. Cha thật sự bắt phóng viên kia về, dí súng lục lên Thái Dương của anh ta rồi nói 'Chẳng phải cậu không sợ chết sao', sau đó bóp còi."

Tinh Ý mím môi không nói lời nào tỏ vẻ không tán đồng.

"Sau đó phóng viên kia bị dọa ngất đi —— thực ra súng không có đạn. Cha nói, mình không làm gì mà bị mắng một trận, muốn trả thù một chút."

Tinh Ý không nhịn được mỉm cười: "Như vậy, em có thể đi nói chuyện với Vương Niệm sao?"

Diệp Giai Chính không khỏi nghĩ, Tinh Ý của anh là người đẹp lương thiện, nhưng cũng không phải là người không biết giận, suy cho cùng vẫn... không thể nhịn được nhỉ?

Anh dừng bước, ánh đèn màu cam hắt lên mặt Tinh Ý, hiện ra một loại bướng bỉnh mạnh mẽ. Anh nhìn cô không chớp mắt, có nhiều lúc anh thật sự không rõ, đến tột cùng là mình bảo vệ cô hay là... cô đang lặng lẽ cổ vũ mình.

"Em muốn nói gì cũng được." Anh dùng giọng điệu trầm thấp mạnh mẽ nói, "Xin lỗi, thời gian này em đã chịu thiệt thòi rồi."

Cô chỉ dịu dàng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, học theo giọng của anh mà nói: "Anh Hai cứ yên tâm làm chuyện mình muốn làm, đôi lúc em sẽ có một chút chán nản, nhưng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế."

Lò sưởi trong nhà ấm áp, Tinh Ý vừa vào cửa liền khẽ hắt hơi. Diệp Giai Chính giúp cô lấy áo khoác trên vai đưa cho người giúp việc, quan tâm nói: "Vừa lạnh vừa nóng dễ cảm, mau đến bên lò sưởi ngồi đi."

Tinh Ý đi hai bước mới nhìn thấy lão gia tử đang ngồi trên sô pha rít từng hơi thuốc, không biết đang mải mê nghĩ gì mà ngay cả bọn họ vào cũng không phát hiện.

"Ông nội." Tinh Ý đến bên cạnh ông ngồi xuống, "Không phải ông đã ngủ rồi sao?"

Lão gia tử hồi thần lại, cười nói: "Đổi chỗ ở, ngủ không được."

"Sắc mặt ông không được tốt. Gần đây thân thể có ổn không?" Tinh Ý hơi lo lắng, "Con giúp ông đo huyết áp nhé?"

"Không cần, ông không sao ——" lão gia tử muốn từ chối.

Diệp Giai Chính cũng khuyên: "Ông nội, để cô ấy giúp ngài đo một chút, vất vả nuôi nấng cháu gái, hiếu thuận cũng là lẽ đương nhiên."

"Phải đấy, anh Hai ngồi với ông nội một lát, em sẽ xuống ngay." Tinh Ý lập tức đứng lên, lên lầu hai lấy hộp thuốc.

Lão gia tử nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, giống như một cặp vợ chồng nhỏ tình cảm, không biết nghĩ tới điều gì lại thở thật dài.

"Ông nội..." Diệp Giai Chính hỏi thăm, "Ngài sao thế?"

"Không có gì, chỉ là nhớ tới năm đó. Vợ chồng thiếu niên bọn chúng, chưa từng nói cười như các con..." Ánh mắt ông lão nhân có chút bối rối, "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã sai rồi."

Diệp Giai Chính trầm mặc một lúc, không đáp lời: "Ông nội tìm tôi có việc gì sao?"

Lão gia tử chậm rãi đứng lên: "Tôi muốn nói với cậu chuyện này."

Tinh Ý đem hộp thuốc từ trên lầu xuống, trong phòng khách chỉ có Tiêu Thành. Cô có chút ngạc nhiên: "Anh Tiêu, ông nội đâu?"

"Ông ấy đến thư phòng cùng Đốc quân rồi." Tiêu Thành đứng thẳng.

Tinh Ý hào hứng nói: "Tôi đi tìm ông."

Tiêu Thành tiến lên nửa bước, không cảm xúc nói: "Lão gia tử nói có việc muốn nói với Đốc quân, nhắc cô đừng quấy rầy bọn họ."

"... Được." Tinh Ý đầy nghi ngờ, "Tôi ở đây chờ bọn họ ra ngoài."

Lúc này trong thư phòng, lão gia tử chắp tay sau lưng đi hai vòng: "Cậu đã nói với Nghệ Hàng? Nó nói thế nào?"

"Nói rồi." Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói, "Phản ứng đầu tiên của anh ấy là không muốn tin rồi bình tĩnh lại, sau đó nói ngày mai còn có việc, bảo tôi đừng nói với Tinh Ý và đi mất."

Từ nhỏ anh đã biết lão gia tử, chưa từng thấy vẻ nôn nóng thất thố của ông, nhưng giờ phút này lão gia tử bước đi, nhíu mày chặt, mấy lần muốn nói lại thôi.

"Ông nội, rốt cuộc... muốn nói gì với tôi?"

"Tôi muốn gặp nó một lần." Lão gia tử cuối cùng vẫn nói, "Nếu nó còn nhớ mình từng có hai đứa con, thì không nên ở lại đây."

Ông không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng hiện giờ thế cục ở Lưỡng Giang căng thẳng như thế, cháu trai cháu gái lại trói buộc quan hệ với Diệp Giai Chính một cách chính xác, không khỏi khiến ông lo lắng.

Diệp Giai Chính trầm tư một lúc, gật đầu nói: "Tôi sẽ sắp xếp." Dừng một chút lại nói, "Tôi biết lo lắng của ngài, chỉ là mỗi người đều có con đường riêng. Nếu khuyên không được thì buông tay đừng quan tâm nữa. Nếu vì chuyện này mà lo lắng hại sức khỏe, ngài đặt Nghệ Hàng và Tinh Ý ở đâu chứ?"

Lão gia tử nhìn Diệp Giai Chính chằm chằm một lúc, sâu trong mắt hiện lên một tia âu lo: "Thanh Vũ, cậu biết tôi lo lắng điều gì. Nếu... chuyện này bị người khác biết, trước mắt chuyện của cậu và Tinh Ý vẫn nên hoãn lại."

Diệp Giai Chính chỉ khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, nhưng vô cùng kiên trì: "Ông nội, từ nhỏ Tinh Ý đã mất cha mẹ, chuyện này hẳn là ngài tin chắc hơn tôi. Tôi sẽ sắp xếp để ngài gặp mặt ông ấy. Còn chuyện khác hãy giao cho tôi. Ngài cứ vui vẻ ở đây với Tinh Ý, đừng để cô ấy nhìn ra điều gì."

Anh gằn từng chữ một: "Ngài yên tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ không phụ lòng cô ấy."

Sau khi nơi ở của Liêu Nghệ Hàng sửa xong mạch điện, lão gia tử liền dọn qua. Tinh Ý cũng đi học, học kỳ đầu tiên của tân sinh viên sắp kết thúc, các môn đều bắt đầu sắp xếp kiểm tra cuối khóa: sinh lý học, giải phẫu học, hoá học vô cơ và tiền Y học đều phải thi, trong đó còn phải kiểm tra thực nghiệm. Trường học mở thêm hai phòng, có người trực suốt đêm, bên trong là đầy rẫy những sinh viên ngồi vùi đầu đọc sách.

Mỗi một học kỳ Bác Hòa đều là có tỉ lệ đào thải, theo thường lệ năm ngoái, ước chừng sẽ có một phần ba sinh viên không đạt yêu cầu bài thi mà học lại lần nữa, cơ bản nghĩa là chương trình học cả một năm đều sẽ chậm trễ, trong đó không ít người sẽ vì điều này mà lựa chọn thôi học.

Ngay cả Phó Thư Đình lười nhác thường ngày như vậy cũng bắt đầu ôm sách lẩm nhẩm học thuộc, được nửa ngày thì có chút mệt mỏi, cô ném sách đi nằm nhoài lên bàn, bực bội cào tóc, càu nhàu nói: "Tinh Ý, tớ hơi hối hận rồi. Sớm biết thế đã không ham chơi tham ngủ."

Mỗi một buổi tối, cô đều ngủ sớm hơn Tinh Ý. Cũng chỉ là chênh nhau mấy giờ mỗi ngày, Tinh Ý thì vui vẻ thoải mái, cô thì chỉ có thể liều sống liều chết mà đọc sách.

"Được rồi, tớ hỏi còn cậu trả lời." Tinh Ý cầm sách của cô lên, tùy tiện lật một trang, hắng giọng đang định giúp cô ôn tập thì có người gọi tên cô ở cửa phòng học: "Liêu Tinh Ý có ở đây không?"

Toàn bộ ánh mắt trong phòng học bỗng nhiên dừng trên người Liêu Tinh Ý.

Vụ kiện này đã ồn ào hơn một tháng, may mà tin đồn đánh giá cuối kỳ của trường dần dần che lấp các chuyện khác, không ai đọc báo lá cải hay hỏi thăm bạn học cùng lớp của Tinh Ý gì nữa.

Trong mấy ngày thời tiết gần như se lạnh, sinh viên chỉ quan tâm là mình có thể thuận lợi vượt qua những đề thi được thiết kế tỉ mỉ bởi các giáo sư nghiêm cẩn uyên bác kia hay không. Mà giờ phút này trong phòng học ấm áp, một cơn gió lạnh rót vào theo chân người tới, khiến sinh viên có chút xôn xao.

Mỗi lần Tinh Ý đối mặt với Vương Hữu Luân, đều bất giác thấp thỏm, huống hồ ông ấy chưa từng nở nụ cười trên mặt, cũng không nhìn ra bất kỳ điều gì.

"Tới văn phòng với tôi." Giọng nói Vương tiên sinh lạnh lùng, "Người bên toà án tới."

Tim hẫng một nhịp, Tinh Ý muốn hỏi có phải đã có kết quả phán quyết rồi không, nhưng lại không dám, đành phải yên lặng theo sau Vương Hữu Luân về phía trước đi.

"Bài báo của《Nhật báo Dĩnh Thành》, em nhận phỏng vấn lúc nào thế?" Vương tiên sinh đến cửa văn phòng, còn chưa đẩy cửa, lại trầm giọng hỏi tiếp, "Vì sao không thông báo cho trường?"

"Em, em đã thông báo với thầy chủ nhiệm. Không phải một mình em nhận phỏng vấn, còn có bác sĩ Lý." Tinh Ý lắp bắp, bởi vì sốt ruột giải thích nên có chút lộn xộn, "Sau đó báo được phát hành, em lo mình sẽ liên lụy đến trường, còn nhờ phóng viên sửa lại tên mới đăng..."

Vương Hữu Luân quét mắt nhìn nữ sinh viên từ đầu đến chân. Nếu hiện tại có người nói với ông, nữ sinh viên căng thẳng đến mức mặt mày tái nhợt này là vị hôn thê của Diệp Giai Chính, e là ông sẽ không tin. Nhưng còn cách nào khác đâu, kẻ bắt Diệp Giai Chính trèo tường chính là mình, cho nên trong ngôi trường này, có lẽ cũng chỉ có bản thân ông biết chính xác những tin đồn kia đều là thật.