Đêm Dài Như Sao

Chương 48: Cãi nhau



Tinh Ý khẽ mỉm cười, chào hỏi: "Xin chào Sato tiên sinh."

Quả nhiên là người xuống xe trung niên vừa rồi, lúc này nhìn ở cự li gần, là một người đàn ông gầy gò tao nhã hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, lịch sự bắt tay với Tinh Ý. Cô nhìn mặt ông, cảm giác kỳ lạ vô cớ lại hiện ra, nhưng cô cũng ngại nhìn ông chằm chằm, đành phải dời tầm mắt, giả vờ nghiêm túc nghe mấy vị tiên sinh trò chuyện.

Vương Hữu Luân là chủ nhiệm kỷ luật, giới thiệu tân sinh viên ưu tú với Sato Gen, có điều Tinh Ý hơi nhạy cảm phát hiện, khi Vương tiên sinh nhắc tới "tài đức vẹn toàn" đã thoáng do dự một chút. Cô cũng chỉ đành vờ như không nghe thấy, khiêm tốn nghe tiên sinh nói chuyện.

"Cho nên, căn cứ vào hiệp nghị của Sato tiên sinh và trường chúng tôi, đầu học kỳ sau em có thể nhận học bổng Sato 150 tệ." Vương Hữu Luân cuối cùng nói, "Hy vọng em tiếp tục nỗ lực."

Tinh Ý lần đầu nghe được Vương tiên sinh thừa nhận mình, mặt hơi đỏ lên: "Vâng."

Sato Gen vẫn luôn nhìn cô sinh viên này, vẻ mặt của ông cực kỳ bình tĩnh, nhưng ánh mắt mang chút ấm áp, gật đầu nói: "Hy vọng sau này em sẽ trở thành nữ bác sĩ vô cùng ưu tú."

Tinh Ý chú ý tới ánh mắt của ông, mơ hồ cảm thấy có chút khác thường, nhưng cân nhắc kỹ lại, giống như trưởng bối cổ vũ hậu bối, cô không để ý nữa, mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài, 150 tệ là một số tiền không nhỏ. Tôi có thể hỏi, có bao nhiêu bạn học đạt được danh hiệu này?"

Sato Gen nho nhã lễ độ trả lời cô: "Mỗi khóa sẽ có hai sinh viên nữ."

"Sato tiên sinh, không phải tôi không muốn nhận sự hỗ trợ và ý tốt của ngài." Tinh Ý do dự một chút, vẫn quyết định nói thẳng ra suy nghĩ của mình, "Chỉ là gia cảnh của tôi không tệ, người thân cũng vô cùng ủng hộ việc học của tôi. Cho nên, tôi muốn hỏi ngài có thể nhường suất này... cho bạn học cần nó hơn không?"

Vương Hữu Luân lộ ra nụ cười khen ngợi, còn gật đầu. Sato Gen sửng sốt, lập tức hào phóng nói: "Liêu tiểu thư rộng rãi như vậy, tất nhiên tôi đồng ý."

Tinh Ý mím môi cười: "Cảm ơn ngài."

"Không biết Liêu tiểu thư bằng lòng đi dạo trong trường cùng tôi một chút hay không?" Sato Gen mỉm cười hỏi, "Nếu lát nữa có thời gian."

Tinh Ý tự nhiên hào phóng gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Sato Gen và Tinh Ý ra khỏi tòa hành chính, trợ lý và thư ký đi theo từ xa. Tinh Ý còn mặc áo blouse trắng, lúc xuống bậc thang, phiếu điểm bị rớt. Sato Gen khom lưng nhặt lên, nhìn lướt qua, không nhịn được khen ngợi: "Thành tích học tập rất xuất sắc, đối với sinh viên nữ mà nói, thực sự không đơn giản." Dừng một chút lại hỏi, "Người nhà nhất định rất tự hào về cô nhỉ?"

Tinh Ý cười nói: "Ông nội tôi nhìn thấy phiếu điểm này chắc chắn sẽ rất vui." Cô vừa nghĩ đến dáng vẻ ông nội đeo mắt kính tỉ mỉ nhìn phiếu điểm, khóe môi liền không nhịn được khẽ nhếch lên —— lão gia tử sẽ không khen cô, nhưng mỗi lần nghe được tin tức tốt, buổi tối đều sẽ vui vẻ uống thêm mấy ly.

Sato Gen nhìn đến nét mặt của cô, hơi buồn bã, thật lâu sau mới hỏi: "Cô... lớn lên bên cạnh ông nội sao?"

"Đúng vậy." Tinh Ý không e dè, "Còn có anh trai."

"...Không có cha mẹ sao?"

"Không có." Tinh Ý mím môi, tựa hồ hơi ủ rũ một chút rồi lại chợt cười, nhấn mạnh nói, "Ông nội rất quan trọng với tôi. Ông ấy rất thoáng, ủng hộ mỗi một quyết định của tôi. Tôi cũng muốn làm thật tốt, để ông ấy có thể vui vẻ."

Sato Gen trầm mặc, đến khi nghe cô sinh viên nói: "Sato tiên sinh, ngài tới Trung Quốc để kinh doanh sao? Như thế người nhà cũng tới cùng nhỉ?"

"Phu nhận của tôi sắp đến." Tựa hồ ông hơi do dự một chút mới nói, "Tôi không có con cái."

Bởi vì không có con, nên mới nhiệt tình giúp đỡ thanh niên học sinh như vậy sao? Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, Tinh Ý cười nói: "Ngài nhất định rất yêu phu nhân."

Cô nghe ông thở dài rất khẽ: "...Đúng vậy."

Tinh Ý đưa ông tham quan phòng học, phòng thí nghiệm viện khoa học và nhà ăn ở Bác Hòa, trước cửa viện khoa học, cô vừa đi vừa nói: "Ngài tới rất đúng lúc. Ngày mai trường bắt đầu nghỉ, nơi này sẽ đóng cửa."

Cả một đường ông đều nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng cũng hỏi vài vấn đề chuyên ngành, ra khỏi phòng giải phẫu, Sato Gen nhìn sinh viên nữ trẻ tuổi bên cạnh, hơi cảm khái nói: "Không phải mọi phụ nữ đều có thể tiếp thu chương trình đào tạo như vậy."

Tinh Ý không biết nên trả lời như thế nào, đành cười trừ.

Xe hơi dừng dưới lầu Viện khoa học, Tinh Ý cùng ông xuống bậc thang, bỗng nhiên nghe ông hỏi một câu: "Liêu tiểu thư, tôi còn muốn hỏi cô một vấn đề."

"Ngài hỏi đi."

"Cô... có ghét người Nhật không?" Ông dừng bước, nghiêm túc dị thường.

Tinh Ý sững sờ, cô không biết vì sao vị khách quý này lại đột nhiên hỏi cô điều này, nhưng không hiểu sao cảm thấy kỳ thật người Nhật này không phải đang làm khó mình, mà là thật lòng muốn biết câu trả lời. Cô suy tư một lát: "Sato tiên sinh, cảm ơn ông đã quyên tặng dụng cụ y tế, cũng giúp đỡ sinh viên y Trung Quốc chúng tôi. Tôi muốn nói, nghiên cứu học thuật không phân biệt biên giới." Cô dừng một chút, gương mặt thanh tú hiện ra ý cười kiên định, "Nhưng về chủ nghĩa dân tộc, đối với tôi có một giới hạn."

Dưới tình thế hiện tại, ba tỉnh miền Đông Bắc đã bị Nhật Bản chiếm lĩnh, ai cũng thầm biết, giữa Trung và Nhật ắt sẽ có một trận chiến, tiếng pháo tối hôm qua đã chứng minh hết thảy. Cô nói rất uyển chuyển, cũng rất khéo léo, sắc mặt Sato Gen hơi tái nhợt, thật lâu sau mới nói: "Cảm ơn cô...hôm nay đã đi cùng tôi."

Tinh Ý nhìn theo bóng ông lên xe, vẫn cảm thấy người này có chút kỳ lạ. Nhưng cô không truy đến cùng, lập tức xoay người trở về ký túc xá. Ký túc xá vắng lặng, Phó Thư Đình đang ngân nga một bài hát và dọn sách vở, vé xe lửa của cô là ngày hôm sau, rất hào hứng chuẩn bị về nhà.

...

"Thật sự không cần tớ tiễn sao?" Tinh Ý tiến tới hỏi lại lần nữa.

"Không cần, người thân của tớ sẽ đón tớ đến nhà ga." Phó Thư Đình kéo cô nói, "Cậu mau về nhà đi, ông nội nhất định cũng đang đợi cậu đấy."

Sau khi hai người từ biệt, Tinh Ý tới cổng trường, cô đã hẹn anh cả gặp mặt ở đường cái. Xe của Liêu Nghệ Hàng dừng ở ven đường, cô chạy đến kéo cửa xe, vui vẻ gọi "Anh cả".

Tính ra đã nửa tháng không gặp anh, so với lúc mới vừa về nước, Liêu Nghệ Hàng vừa đen vừa gầy, hai má đều hơi hõm xuống. Anh nhích vào chỗ bên trong, ra hiệu em gái vào ngồi: "Có điểm chưa?"

"Vẫn còn một môn." Tinh Ý vui vẻ đưa phiếu điểm cho anh xem.

Sinh lý học, giải phẫu học, hoá học vô cơ, lịch sử y học... môn nào cũng trên 90 điểm, Liêu Nghệ Hàng hài lòng gật đầu: "Trông thế này, học bổng chắc sẽ có nhỉ?"

"À." Tinh Ý lập tức hơi tắc nghẽn, chỉ đành nhìn quanh nói lảng tránh, bắt đầu ăn vạ, "Anh cả có ý gì? Nếu không lấy được học bổng chẳng lẽ em không thể tiếp tục đi học sao?"

Liêu Nghệ Hàng từng làm giáo viên, khi nói chuyện đều có chút trịnh trọng: "Cũng không phải nói không có học bổng thì trong nhà sẽ không cho em đi học. Học bổng chính là sự khẳng định về bản thân em."

"Tuy rằng em không được, nhưng đã nhường nó cho bạn học cần hơn." Tinh Ý lén đổi khái niệm, "Trong lớp có bạn học gia cảnh nghèo khó cần hơn. Nhà tài trợ cũng đã đồng ý."

Liêu Nghệ Hàng nghe em gái đắc ý giới thiệu, lại cau chặt mày: "Em nói nhà tài trợ kia tên là gì?"

"Sato Gen." Tinh Ý không nhận ra sự khác thường, "Ông ấy còn quyên tặng rất nhiều dụng cụ cho trường ——"

"Em đưa ông ta đi tham quan trường sao?" Liêu Nghệ Hàng lạnh lùng đánh gãy lời cô, nhưng không chờ em gái giải thích, anh đã gằn từng chữ, "Liêu Tinh Ý, về sau đừng có bất kỳ tiếp xúc nào với người này!" Dừng một chút, anh lại bổ sung, "Không, là đừng tiếp xúc với tất cả người Nhật."

Tinh Ý rất ít nghe anh cả nghiêm khắc dạy dỗ mình như vậy, có chút không kịp phản ứng, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Cũng không phải tất cả người Nhật đều xấu xa."

"Liêu Tinh Ý! Lúc trước anh bảo em đừng với tiếp xúc Diệp Giai Chính, em không nghe! Tốt rồi, hiện tại em là vị hôn thê của cậu ta, nhất cử nhất động của em đều sẽ ảnh hưởng tới cậu ta." Sắc mặt Liêu Nghệ Hàng tái nhợt, "Em không phải trẻ con, vụ kiện lúc trước chưa cho em bài học nào sao!"

Cơn tức giận của Liêu Nghệ Hàng tới bất chợt, quả thực không thể hiểu nổi! Tinh Ý cũng không giải thích nữa, tâm tình thoải mái lúc thi xong không còn sót lại chút gì. Sao cô không biết mình nên làm gì chứ? Dù là anh cả hay người khác, luôn xem cô thành con nít với bất kể chuyện gì. Nghĩ đến đây, Tinh Ý nỗ lực phớt lờ tức giận và mất mát ở đáy lòng, chỉ chuyên chú nhìn ra cửa sổ, không nói một lời. Xe dừng lại, cô yên lặng đẩy cửa xe, cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới bắt đầu gõ cửa.

Người giúp việc mở cửa, hai anh em một trước một sau nổi giận đùng đùng vào nhà. Lão gia tử và Diệp Giai Chính đang ngồi uống trà ở đại sảnh. Lão gia tử vừa thấy dáng vẻ của bọn họ, nhéo thái dương, quay sang nói với Diệp Giai Chính: "Chắc chắn lại cãi nhau rồi.". Đọc t𝘳𝒖yệ𝘯 hay, t𝘳𝒖y cập 𝘯gay { T 𝘳 𝐔 m T 𝘳 𝒖 y ệ 𝘯.𝒗𝘯 }

Diệp Giai Chính đứng lên, cẩn thận nhìn mặt Tinh Ý, cười nhẹ một tiếng hỏi: "Chậc, sao thế? Hốc mắt đỏ lên rồi."

Tinh Ý mím môi, chỉ vào Liêu Nghệ Hàng, lại nói với Diệp Giai Chính: "Anh Hai, anh ấy bắt nạt em!"

"Có phải có người chống lưng rồi hay không?!" Liêu Nghệ Hàng cũng giận đỏ mặt, "Anh có lòng tốt khuyên em, có nghe hay không tùy em!"

"Ông nội! Anh vô duyên vô cớ tức giận với con!" Tinh Ý chuyển sang lão gia tử, hốc mắt càng đỏ.

Thấy hai người cãi nhau không can được, Diệp Giai Chính ôm lấy bả vai Tinh Ý, vừa dỗ vừa khuyên kéo cô ra hậu viện, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc sao vậy?"

Tinh Ý không nhịn nổi, nước mắt liền rơi lã chã, có mấy giọt vừa khéo rơi xuống mu bàn tay của Diệp Giai Chính, vừa ẩm vừa nóng. Anh có chút đau lòng, duỗi tay ôm cô vào ngực, rồi vỗ nhẹ lên vai cô: "Sao anh ấy bắt nạt em? Em nói với tôi, sau đó tôi sẽ đi tìm anh ấy."

Tinh Ý ngắt quãng kể lại mọi chuyện, Diệp Giai Chính không đánh gãy lời cô, cuối cùng mới hỏi: "...Em nói mình đã từ chối học bổng của Sato Gen sao?"

Cô còn mang theo giọng mũi, "Vâng" một tiếng.

Diệp Giai Chính chậm rãi hỏi: "Em từ chối học bổng, không phải chỉ là muốn cho bạn học nhỉ?"

Tinh Ý nhất thời không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Giai Chính.

Anh liền duỗi tay giúp cô lau nước mắt, trầm giọng nói: "Anh Hai rất biết ơn em, cũng cảm ơn em luôn suy nghĩ cho tôi."

Cô thật sự đơ người, lúc từ chối Sato Gen, đáy lòng cô còn có một suy nghĩ ẩn giấu —— tận lực không liên quan đến người Nhật, miễn cho tương lai lại có người lấy chuyện này đi rêu rao, khiến Diệp Giai Chính khó xử. Nhưng vừa rồi cãi nhau với anh cả, cô không nói ra. Thật giống như... đây là suy nghĩ tự nhiên của mình. Mà Diệp Giai Chính lại hiểu được ý nghĩ của mình ngay, cô lại hơi muốn khóc: "Anh Hai, em..."

"Ai dám nói em là con nít?" Anh hơi cúi đầu, môi mỏng chạm lên trán của cô, giọng điệu trêu ghẹo, "Dù người đó là anh rể, tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Tinh Ý nín khóc mỉm cười: "Vậy anh cho anh ấy đi đi, đừng quay về nữa."

Diệp Giai Chính lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, dùng giọng điệu dỗ bé gái mà nói: "Được rồi, để anh ấy đi cả đêm luôn."

Tinh Ý lấy khăn tay, lau lau qua loa. Diệp Giai Chính nhìn cảm xúc của cô tốt hơn nhiều, giúp cô chỉnh lại tóc: "Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trước, đừng để ông nội lo lắng."

Đi đến cửa hậu viện, bước chân Tinh Ý dừng lại, do dự nói: "Anh sẽ không thật sự để anh cả đi suốt đêm chứ?"

Anh liếc cô một cái, nhịn cười: "Không nỡ à?"

Cô liền hơi nhếch cằm: "...Không có." Dừng một chút, lại nhấn mạnh, "Anh ấy ở lại đây, em cũng không thèm quan tâm."

Bữa tối ngoài sảnh đã chuẩn bị xong, là vài món dân dã, lão gia tử và Liêu Nghệ Hàng đều đã ngồi xuống, chỉ là nét mặt hai ông cháu rất nghiêm túc, trầm mặc không nói. Tinh Ý vòng qua ngồi xuống bên tay phải ông nội, lão gia tử ho khan một tiếng: "Ăn thôi."

Bữa cơm này nặng nề dị thường, bởi vì hai anh em không nói lời nào, Diệp Giai Chính đành phải tìm vài đề tài, nói với bọn họ câu được câu không. Chỉ là xưa nay anh không phải người biết ăn nói, sau khi tán gẫu hai ba câu, dứt khoát bỏ cuộc. Ngoài sảnh đốt chậu than, bởi vì qua yên tĩnh nên đến cả tiếng than nứt cũng rất rõ ràng.