Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 1: Gặp lại



Cố Dữ Thâm x Nam Tri

“Trên mảnh đất cằn cỗi của tôi, em là đóa hồng cuối cùng.”



Tư Tư, tớ chia tay rồi.

Khi Nam Tri rời khỏi phòng tập của vũ đoàn, đúng lúc nhận được tin nhắn ngắn của Phượng Giai.

Bước chân cô dừng lại, một lát sau mới trả lời: Cậu ở đâu, tớ đến tìm cậu.

Phượng Giai chia sẻ vị trí.

Nam Tri ném điện thoại vào trong túi xách, vừa mới rửa mặt, sau lưng có người gọi cô: “Chị Nam Tri, đoàn trưởng gọi chị đấy.”

“Được.”

Cô vẩy nước ra khỏi tay, vuốt lại mái tóc đen đang tán loạn.

Cô còn đang mặc bộ đồ tập múa màu đen tuyền, bó sát người, tôn lên vóc dáng mảnh mai, mặt đẹp dáng chuẩn, học múa ba lê, khí chất trời sinh, lạnh lùng quyến rũ.

Nam Tri đi đến bên ngoài phòng làm việc của đoàn trưởng thì nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong, cô không vào ngay, chỉ dựa lên bức tường ở bên ngoài.

Tuy trong lòng không muốn đứng nghe ở ngoài góc tường, nhưng giọng nói rõ ràng của Cao Tịch vẫn truyền tới.

“Đoàn trưởng, dựa vào cái gì mà chị đưa vị trí ‘Nàng vũ công’ Nikija cho Nam Tri, rõ ràng chị biết tôi đã chờ vị trí ‘Nàng vũ công’ này lâu như vậy, cô ta vừa mới đến thôi!”

“Lần này diễn xuất rất quan trọng, mặc dù Nam Tri vừa mới về nước, nhưng những giải thưởng cô ấy giành được ở nước ngoài đều rất có giá trị, tôi đã xem video diễn xuất vũ công của em ấy trước đây, không thể chối cãi được, trước mắt cô ấy thực sự là người giỏi nhất trong nhóm của chúng ta có thể diễn vai Nikija.”

Cao Tịch: “Nhưng mà chị chưa bao giờ cho tôi cơ hội này, sao chị biết tôi không diễn được?”

Đoàn trưởng thở dài: “Tôi biết cô là một vũ công có thực lực, nhưng mà múa ba lê vốn dĩ là ở dưới sân khấu mười năm lên sân khấu được một phút, huống chi ‘Nàng vũ công’ là đoạn kịch ba lê có độ khó cao nhất, không phải vai mà người bình thường có thể đảm nhiệm được, mỗi lần chúng ta luyện tập diễn xuất là để nâng cao kỹ năng của mọi người, tiêu chuẩn của tôi là ai tốt nhất, ai thích hợp nhất thì để người đó diễn!”

Đoàn trưởng đã nói như vậy rồi, cô ta không còn cách nào ngoài giậm chân rồi giận dữ rời đi.

Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Nam Tri đang đứng dựa ở bên ngoài.

Hốc mắt Cao Tịch đều đã đỏ lên, cô ta vừa ấm ức vừa tức giận, hung dữ trợn mắt nhìn Nam Tri: “Vào đội chen hàng cướp đi vị trí của người khác, dựa vào cái gì mà cô ở trên trời rơi xuống rồi hy sinh tôi chứ?”

Nam Tri cười: “Dựa vào lý lịch của tôi đẹp hơn cô, dựa vào việc tôi thích hợp hơn cô.”

Nghe cô nói mà không biết ngượng miệng, sắc mặt Cao Tịch tối đen, cô ta tức giận đến nổi gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Nhưng Nam Tri đứng ở đó vẫn kiêu ngạo như vậy.

Cô dựa lên tường, biểu cảm rất nhạt, nụ cười cũng rất nhạt, có cảm giác lạnh lùng không thể hòa tan, khiến Cao Tịch không dám nói ra mấy lời ác ý ở trong lòng mình, chỉ có thể nuốt lại vào trong.

Đoàn trưởng ở bên trong nghe được, gọi một tiếng: “Nam Tri.”

“Đến đây.” Ánh mắt cô lướt qua Cao Tịch rồi đi vào trong phòng làm việc.

Đoàn trưởng: “Vừa rồi cô nghe bọn tôi nói chuyện rồi đúng không.”

“Ừ.”

“Cô đừng có chấp nhặt Cao Tịch, mặc dù cô ấy mạnh mẽ, dễ dàng đắc tội người khác, nhưng mà rất yêu thích ba lê.”

Nam Tri lại “Ừ” một tiếng, cô bỏ qua đề tài này, hỏi những vấn đề liên quan đến vở kịch ‘Nàng vũ công’.

‘Nàng vũ công’ là một trong những vở kịch ba lê khó nhất, có yêu cầu cực cao đối với khả năng biên đạo và sự thể hiện trên sân khấu của vũ công, thậm chí nó còn được ví như hòn đá thử cho giá trị của sân khấu, lần diễn này không thể xem thường được, đoàn trưởng cũng rất coi trọng.

Sự xuất hiện của Nam Tri cuối cùng cũng khiến cô trút bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

“Đúng rồi, chẳng phải trước đây khi ở nước ngoài cô đều ở vũ đoàn Afir sao, khách quan mà nói, cô rất có triển vọng, sao lại quyết định về nước?” Đoàn trưởng hỏi.

Nam Tri: “Lúc học cấp ba vì lý do gia đình mà tôi phải ra nước ngoài, bây giờ ba mẹ đều trở về, tôi cũng cảm thấy tôi thích ở trong nước hơn, cho nên mới trở về.”

Đoàn trưởng cười nói: “Được, sau này chúng ta xem sân khấu là nhà là được, tất cả mọi người đều vui vẻ ở bên nhau.”

Nam Tri nói cảm ơn, không nói chuyện được mấy câu, cô chào tạm biệt ra về.



Cô thay một bộ đồ khác rồi rời khỏi vũ đoàn, Nam Tri trực tiếp lái xe đi đón Phượng Giai.

Lúc học cấp ba hai người là bạn tốt của nhau, từ sau khi Nam Tri ra nước ngoài, ngoại trừ Phượng Giai thì cô cũng không liên lạc nhiều với những bạn khác.

Phượng Giai vừa mở cửa xe, cái ôm ập đến: “Tư Tư, tớ nhớ cậu quá!”

“Chẳng phải hai ngày trước chúng ta vừa mới gặp nhau sao?”

Phượng Giai nói: “Trước đây không phải là sáu năm không gặp sao, mới gặp một lần thì sao đủ.”

Nam Tri cười híp mắt nhìn cô: “Nhìn cậu không giống như đang thất tình.”

Phượng Giai khoa trương nói: Người trẻ tuổi ở thời đại mới như chúng ta thất tình cũng không được rơi nước mắt, vương miện sẽ rơi.”

Nam Tri bật cười, cô không trả lời.

Bên trong xe im lặng một lúc lâu, Phượng Giai mới thở dài: “Haiz, thật ra thì tớ vẫn rất khó chịu, dù sao thì cũng ở bên nhau lâu như vậy.”

“Sao lại chia tay?”

“Chia tay trong hòa bình, kết thúc khá êm đẹp, chẳng phải có cái gọi là ba năm đau khổ sao? Tớ đoán là cũng không khác gì với lần này, không có cảm giác được yêu, nhưng kết thúc thật rồi, tớ lại cảm thấy trống rỗng, ba năm đó, thẳng thắn mà nói, tớ cảm thấy anh ấy đã trở thành một phần của tớ.”

“Vậy cậu đây là giải quyết triệt để rồi.” Nam Tri hỏi, “Đi đâu đây?”

“Ăn đại một bữa tối rồi đến quán bar chữa thương thôi.” Phượng Giai nói, “shake it, một quán bar ở Sanlitun.”

Quán này mới mở mấy năm nay, Nam Tri không biết gì về nó.

Đang trong giờ cao điểm tan làm, trên đường nước chảy không lọt, hai người ăn đồ ăn Pháp, lúc đến quán bar đã hơn chín giờ tối, đúng lúc có một nhóm nhạc nhỏ đang biểu diễn.

Có lẽ Phượng Giai thường xuyên đến, ngay cả nam ca sĩ hát chính có mái tóc gợn sóng cậu ấy cũng rất quen thuộc, cô đứng ở dưới sân khấu, gõ lên mặt bàn một cái: “A Mao, cho chị một bài《Khi Tình Yêu Đã Thành Chuyện Cũ 》.”

Người đàn ông bị gọi là A Mao trêu cô: “Chị Giai Giai, chị đây là đang thất tình à.”

Phượng Giai mỉm cười rồi mắng một tiếng cút, cô kéo cánh tay Nam Tri rồi ngồi xuống bên cạnh.

A Mao rất cho cô mặt mũi, thật sự hát bài《 Khi Tình Yêu Đã Thành Chuyện Cũ 》, trước khi hát còn đánh trống khua chiêng nói thêm một câu “Bài hát này dành tặng cho bạn tôi, Phượng Giai”, chỉ là giọng hát rất hay, rất hùng hồn.

“Chuyện đã cũ xin đừng nhắc lại

Đời người đã nhiều mưa gió

Ký ức xưa làm sao phai nhạt

Yêu và hận bồi hồi trong tim

Quá khứ hãy nhẹ lòng buông bỏ

Để tiếp tục một ngày mai tươi sáng

…”

Phượng Giai gọi một ly rượu, vì Nam Tri phải lái xe nên cô không uống, chỉ gọi nước lọc.

Giữa tiếng hát, Phượng Giai từ từ kể lại mối tình ba năm của mình, đến những đoạn thú vị cô còn không nhịn được cười.

Đến cuối cùng, Phượng Giai miễn cưỡng tựa lên ghế, cô nói: “Ban đầu lúc tớ yêu đương cậu vẫn còn đang ở nước ngoài đấy, thật ra thì khi đó ai cũng đều cảm thấy không đáng tin cậy, không đánh giá cao về bọn tớ, chỉ có cậu là không phản đối, cho dù tớ có kể cho cậu nghe bao nhiêu chuyện không đáng tin cậy của anh ấy, cậu vẫn thật lòng ủng hộ bọn tớ.”

“Này, Tư Tư.” Phượng Giai nghiêng đầu nhìn cô, “Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào vậy, ngay cả chính bản thân tớ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt cũng không xem trọng hai bọn tớ, sự ủng hộ của cậu quá kiên định rồi.”

Nam Tri lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong tay mình: “Thích một người mà, làm gì có nhiều băn khoăn như vậy.”

Cô cười nói, “Hơn nữa, loại chuyện giống như thích người không đáng tin cậy, tớ chuyên nghiệp hơn cậu nhiều.”

Phượng Giai ngây người, ngay lập tức nhận ra người cô đang ám chỉ là ai.

Tốc độ phản ứng không đến một giây, dù sao thì chuyện của hai người bọn họ, ở trường cấp ba không ai là không biết.

Chẳng qua là lâu rồi không nghe thấy miệng cô nhắc đến người kia, Phượng Giai vẫn rất ngạc nhiên: “Cố Dữ Thâm?”

Cô rất bình tĩnh, không ngước mắt lên: “Đúng vậy.”

“Vậy cũng chỉ là trước đây anh ta không đáng tin cậy thôi, bây giờ không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho anh ta đấy, thăng quan tiến chức phát tài phát lộc, một tập đoàn lớn như vậy nằm trong tay anh ta, đừng nói đến chuyện không đáng tin nữa.” Phượng Giai vừa nói vừa làm ra vẻ không đứng đắn.

“Chỉ là.” Phượng Giai đến sát bên tai cô, “Bây giờ cậu về nước rồi, chưa từng nghĩ đến việc ‘gương vỡ lại lành’ với anh ta à?”

“Nhiều năm như vậy, tớ cũng sắp quên rồi, chỉ còn lại ‘gương vỡ’ không thể ‘lại lành’ được.” Nam Tri bật cười, “Hai người cậu ở bên nhau còn không yêu nữa, huống chi là bọn tớ chia xa sáu năm chưa từng liên lạc.”

Phượng Giai nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, không giống với dáng vẻ đang nhắc đến tình cũ, cô cũng yên lòng, cô tặc lưỡi kêu chậc một tiếng, giống như một cô gái lưu manh: “Chỉ là tớ cảm thấy đáng tiếc, khuôn mặt kia của Cố Dữ Thâm quá tuyệt, tuyệt thật đấy, cho dù ở bên nhau ba năm cũng không thể nào ăn không ngon được.”

“Được thôi, đúng lúc cậu đang độc thân, tìm cho cậu mục tiêu mới..”

“Thôi xuống đi, chỉ với dáng vẻ bạc tình kia của Cố Dữ Thâm, lỡ như thật sự rơi vào thì chết thật đấy.”

Nói đến đây, cô còn dùng giọng vùng Mân Nam nói một câu “Thảm họa”.

Đầu ngón tay Nam Tri ngừng lại một lát, cô giơ tay lên véo lỗ tai.

Sau đó chuyển đề tài, không tiếp tục nói đến chuyện Cố Dữ Thâm nữa.

Nam Tri quan tâm đến Phượng Giai, không để cô uống quá nhiều rượu, vừa nói chuyện vừa nghe hát.

Đêm dần khuya, bên trong shake it càng ngày càng náo nhiệt.

Từ nhỏ Nam Tri đã luyện múa ba lê, nước da trắng trẻo, cổ thiên nga, khí chất vượt trội, cô ở trong đám đông vô cùng bắt mắt, giữa chừng có rất nhiều đàn ông đến bắt chuyện.

Phượng Giai nhìn cô từ chối hết người này đến người khác, bày ra vẻ mặt trêu chọc, một lúc lâu sau mới hả hê đứng dậy: “Đi thôi người đẹp, ngồi thêm chút nữa tớ sợ tất cả đàn ông ở trong quán bar đều thất tình.”



Bên ngoài quán bar.

“Đậu xe ở đâu?”

Nam Tri: “Bãi đậu xe của trung tâm mua sắm bên kia, có hơi xa, sẵn tiện để cậu tỉnh rượu.”

Thủ đô ồn ào náo nhiệt nhất, bây giờ đã là tháng 11, chiếc áo khoác ngoài của Nam Tri rất hợp với dáng người cô, cho dù là trên đường phố khu quán bar có nhiều trai xinh gái đẹp, cũng ghé mắt qua nhìn cô.

Cuộc sống ở nước ngoài, mọi người bộc lộ những lời khen ngợi nhiều hơn, Nam Tri đã quen với những ánh mắt như vậy từ lâu rồi.

Chỉ là bỗng nhiên có một bóng người đập vào mắt cô, cô gần như dừng bước ngay lập tức.

Khoảnh khắc cô thật sự nhìn thấy Cố Dữ Thâm, Nam Tri ngây người rất lâu.

Đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy khuôn mặt sắc bén của Cố Dữ Thâm.

Chính xác mà nói, đã lâu cô không gặp những người có khuôn mặt sắc bén như vậy, hơn nữa những người cô gặp sau này đa phần đều hiền hòa, không có ai có góc cạnh sắc bén như vậy.

Trên con đường hối hả nhộn nhịp bên kia, anh dựa vào lan can bằng đá bên hồ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, đang nói chuyện với người bạn đi cùng.

Dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của anh được kéo dài ra, ánh mắt vô cùng sắc bén, có gió thổi qua, mái tóc đen trở nên xốc xếch, nhìn có chút buông thả.

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá rõ ràng, người đàn ông cũng nhìn sang.

Đập vào mắt là một đôi mắt đen như mực, tựa như vực sâu không nhìn thấy đáy.

Thời gian trôi qua lâu, những đoạn ký ức mơ hồ lại lần nữa được tô vẽ lại.

Trước đây Cố Dữ Thâm cũng là một kẻ hư hỏng, lúc đi học, ở trong trường không ai là không sợ anh, nghe thấy anh thì mặt biến sắc.

Nhưng khi đó cô lại ỷ vào sự nuông chiều mà anh dành cho cô, đến nỗi bây giờ nhớ lại đều là dáng vẻ lười biếng của anh mỉm cười nhìn cô.

Vốn dĩ Nam Tri tưởng rằng, sáu năm không liên lạc, có lẽ cô đã sớm quên đi rồi.

Nhưng vào giờ phút này cô mới phát hiện ra những thứ kia đã khắc vào trong xương tủy cô từ lâu, không thể nào quên được.

Cô còn nhớ, khi đó, những lúc Cố Dữ Thâm ngồi, anh luôn tựa lên vai cô — bình thường là nữ tựa lên vai nam, tỏ ra đáng yêu các kiểu.

Nhưng Cố Dữ Thâm thì không, tính cánh của anh từ trong xương đã mang vẻ buông thả, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì,những hành động như vậy chỉ khiến mọi người cảm thấy anh không đứng đắn, cà lơ phất phơ mà thôi.

Chỉ là một người như vậy, lại không chút kiêng dè mà cưng chiều cô, khi đó cô thậm chí còn bị anh chiều đến hư.

Mọi người đều sợ anh, chỉ có cô là không sợ, còn dám nóng tính với anh.

Cố Dữ Thâm vẫn luôn cười chế giễu cô: “Làm sao em biết em là ngoại lệ với anh?”

“Phải, nuông chiều.” Anh cắn một miếng thịt dải sốt chua ngọt, lại lười biếng nói, “Ai bảo ông đây chỉ trúng chiêu của em.”

Có lẽ là do cô đã từng được anh dung túng chiều chuộng, cho tới đến khi bọn họ gặp lại nhau, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, trêu đùa bạc tình của anh, cô mới cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà bọn họ đã xa cách sáu năm, là người xa lạ.



Phượng Giai nhận ra được vẻ khác thường của Nam Tri, quay đầu lại nhìn cô.

Thật ra thì trên mặt cô không có thêm bất kỳ cảm xúc hay biểu cảm nào, giống như chỉ là nhìn thấy một người xa lạ, nhưng lớp ngụy trang kia lại bị nhìn thấy từ đôi mắt đang dần ửng đỏ.

Không còn là tiên nữ ba lê lạnh lùng bình thường nữa.

Những ham muốn và trạng thái tình cảm dần dần hồi phục, cuối cùng cũng giống như một người bình thường.

Nói một cách sinh động, giống như một chậu cây xanh dồi dào sức sống, tuyết dung hòa vào nước.

Phượng Giai dừng lại một lát, cô nhận ra gì đó, nhìn theo ánh mắt của Nam Tri.

Một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Chẳng qua là lúc cô nhìn sang thì người đàn ông quay mặt đi chỗ khác, lười biếng cười cười, nói chuyện với người khác.

Thật sự giống như là không nhìn thấy vậy.