Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 13: Hoành thánh



Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng u tối đã xua tan đi sự bình yên và lý trí giữa ban ngày ban mặt, những thứ cảm xúc khó diễn đạt như thủy triều liên tục trào lên.

Cố Dữ Thâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô —— mùi hương của gel xịt tóc mà cô thường thoa mỗi khi múa, mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài.

Yết hầu anh cuộn xuống, giữa hai hàng chân mày anh được bao phủ bởi nỗi bất an trong màn đêm đen.

Nam Tri của anh.

Tư Tư của anh.

Bây giờ cuối cùng cũng ở trong lòng anh.

Tất cả sự tự tôn và lòng kiêu ngạo mạnh mẽ của anh, đã định trước là đổ vỡ hoàn toàn ở trước mặt Nam Tri, tất cả đều hiến dâng cho cô.

Nam Tri chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, vì men say nên cảm thấy nặng đầu, từng cơn từng cơn một.

Cô nheo mắt, từ từ mở mắt ra, sau đó cảm nhận được vai mình hơi ngứa, là tóc ngắn đâm vào, rồi sau đó cô người thấy mùi thuốc lá đặc trưng trên người Cố Dữ Thâm, cuối cùng cô mới nhìn rõ mặt anh.

Giờ phút này, cô hoàn toàn chết lặng.

Tư thế hiện tại dễ dàng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, mập mờ đến mức khó tưởng tượng nổi điều này lại có thể xuất hiện trên một đôi người yêu cũ.

Nhưng thực sự đã xảy ra.

Ngay khi ý thức quay trở lại, Nam Tri nhanh trí tát một cái lên mặt Cố Dữ Thâm.

“Anh đang làm gì vậy?”Cô lùi lại, kéo dài khoảng cách hai người.

Đôi mắt đen láy của Cố Dữ Thâm nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, anh mỉm cười: “Chưa ăn cơm?”

“…”

“Đánh yếu hơn buổi chiều.”

“… Sao anh lại đưa tôi về?”Cơn say của cô bị dọa chạy mất rồi.

Cố Dữ Thâm: “Em tự đi hỏi Phượng Giai.”

“Tên phản bội này.”Nam Tri mắng nhỏ một câu, cô lại hỏi, “Vừa rồi anh đang làm gì vậy?”

Cố Dữ Thâm bình tĩnh nói: “Cởi dây an toàn cho em.”

Những lúc bình thường, Nam Tri chắc chắn sẽ không tin vào chuyện hoang đường này, làm gì có chuyện cởi dây an toàn bằng tư thế đó, nhưng vào lúc này, cô không có thời gian để nghĩ nhiều.

Bây giờ mối quan hệ giữa hai người càng thêm phần ngượng ngùng, Nam Tri không định ở lại lâu.

“Vậy tôi đi trước.”

Cô nói xong thì trực tiếp mở cửa xe, lại bị Cố Dữ Thâm kéo tay trở lại.

Anh tựa lưng lên ghế, bình tĩnh nói: “Chuyện kết hôn, là anh nghiêm túc, em cứ cân nhắc thật kỹ.”

Nam Tri lập tức quay lại trừng mắt nhìn anh, nhưng lại bị giọng nói bình tĩnh của anh kích động đến nỗi muốn nổi giận ngay lập tức, nhưng cuối cùng nhìn dấu bàn tay trên mặt anh cô lại nhịn.

Đáp lại Cố Dữ Thâm là một tiếng “rầm” đóng cửa xe, và bóng lưng tuyệt tình của Nam Tri.



Về đến nhà, cô uống hai viên thuốc giải rượu, Nam Tri thoải mái vào phòng tắm nước nóng.

Tạm thời bỏ qua mọi phiền muộn của ngày hôm nay, cô bật một đoạn video về múa ba lê ngồi xuống thưởng thức.

Vừa mới xem được một đoạn, dạ dày của cô bị đau.

Lần đầu tiên cô nhận vai nữ chính trong vở ba lê 《 Nàng vũ công 》 là vào năm thứ hai ở nước ngoài, vì để thể hiện hiệu ứng sân khấu tốt nhất, cô đã ăn kiêng một khoảng thời gian, bệnh dạ dày cũng bắt đầu từ khi đó.

Hôm nay có lẽ là do uống nhiều rượu trong lúc bụng đói.

Nam Tri ôm bụng một lúc, trên trán toát một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng cô mới xuống bếp xem có gì ăn không, nhưng đúng như dự đoán, không có gì cả.

Dạ dày càng ngày càng đau.

Nam Tri liếc nhìn đồng hồ, cô mở ứng dụng đặt đồ ăn mà lâu rồi mình không dùng, cô đặt một phần hoành thánh nhỏ từ tiệm “Nhiều sủi cảo như vậy”.

Sau khi xem xong đoạn video múa ba lê, đồ ăn cũng đến, Nam Tri cảm ơn nhân viên giao hàng rồi cầm phần hoành thánh nhỏ đi vào nhà.

Những viên hoành thánh nhỏ nhỏ tỏa ra hương thơm, nước dùng đậm đà, những cọng hành lá và trứng nổi trên mặt nước, tăng thêm chút màu sắc ấm áp căn phòng trống rỗng.

Nam Tri cầm muỗng nhựa ăn một viên hoành thánh nhỏ, hương vị quen thuộc kích thích vị giác, cũng đánh thức ký ức.



Lúc trước, khi cô còn học trung học, ngoài cổng trường cũng có một cửa hàng “Nhiều sủi cảo như vậy”.

Lúc đó vẫn còn là một cửa hàng rất nhỏ, là một đôi vợ chồng trung niên mở, vợ gói hoành thánh, chồng nấu nước dùng, đồ ăn ngon giá cả lại hợp lý nên rất được các bạn học sinh ưa thích.

Hồi đó, Nam Tri và Phượng Giai đi học cùng nhau, bình thường bạn chơi cùng đều là các cậu ấm cô chiêu ở khu chung cư Lung Hồ, họ không bao giờ muốn đặt chân vào một cửa hàng nhỏ hẹp cũ nát như vậy.

Cho đến một buổi tối, Phượng Giai bị phạt ở trường, đợi đến khi Nam Tri cùng Phượng Giai về nhà thì bên ngoài trời đã tối.

Hai người đói bụng ùng ục, vẫn chưa ăn cơm tối, vậy nên đã đến tiệm “Nhiều sủi cảo như vậy” ở gần trường.

Từ đó, Phượng Giai nguyện làm sứ giả quảng cáo cho “Nhiều sủi cảo như vậy”, giới thiệu cho tất cả bạn bè xung quanh.

Khi đó, Nam Tri và Cố Dữ Thâm vẫn chưa ở bên nhau.

Hai người là bạn cùng bàn, Nam Tri cũng giới thiệu cho anh, bảo anh nhất định phải đến tiệm đó ăn thử.

“Phượng Giai thích ăn sủi cảo nhân thịt heo ở tiệm đó, nhưng tớ lại thấy hoành thánh ngon nhất!”Vì để nhấn mạnh, Nam Tri còn gật đầu mạnh, ” Thật sự! Rất rất! Ngon đó!”

Cố Dữ Thâm cực kì xem thường: “Không đi.”

“Tại sao?”

“Sao cậu nhiều câu hỏi tại sao vậy.”

Nam Tri nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó cô lùi lại, chẫm rãi đánh giá một câu: “Nhà tư bản tàn ác.”

Cố Dữ Thâm: “…”

Sau đó, Cố Dữ Thâm thật sự không đến đó ăn, không phải là vì anh không thích những tiệm mỳ nhỏ giống như Nam Tri vẫn nghĩ, mà anh cũng không hứng thú với việc ăn uống cho lắm, tiệm mỳ kia còn rất nhiều người, anh không rảnh để đến đó tham gia náo nhiệt.

Mà “Nhiều sủi cảo như vậy” là nơi mà Nam Tri và Phượng Giai thường xuyên đến, cho đến mùa đông năm lớp mười một, “Nhiều sủi cảo như vậy” chuyển đi nơi khác.

Vào đông, trời lạnh và khô, hai người lâu rồi vẫn chưa ăn lại.

Khi đó, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đã ở bên nhau.

Có một lần, cô bày tính tiểu thư ra với Cố Dữ Thâm —— khi đó anh bị trường gọi đi tham gia cuộc thi robot cấp quốc gia dành cho học sinh trung học, trong nhóm có một đàn chị rất xinh, khoảng thời gian đó, chị ấy đến tìm Cố Dữ Thâm mãi, sơ hở là tặng trà sữa, Nam Tri thấy thế, trong lòng cảm thấy khó chịu, ngoài miệng thì cô không muốn nói gì, nhưng lại giận hơn với Cố Dữ Thâm.

Sau đó Cố Dữ Thâm đại diện trường tham gia cuộc thi robot ở Thành phố Quảng Châu, ngoài miệng thì Nam Tri à ừ đồng ý, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bạn nữ trong nhóm.

Cho đến khi cô nhìn Cố Dữ Thâm lên xe buýt, Phượng Giai ở bên cạnh cười cô: “Được rồi, nếu cậu tiếp tục nhìn thế này thì cô bạn cùng nhóm kia có lẽ sẽ phải hắt xì suốt đường đến sân bay đấy.”

Nam Tri hừ một tiếng, cô quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý.

Trí tưởng tượng của cô gái đang độ tuổi thanh xuân phong phú đến đáng sợ.

Trường học đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhóm của bọn họ, hy vọng sẽ giành được giải, vậy nên khoảng thời gian đó, thông báo mỗi ngày của trường đều có nội dung liên quan đến cuộc thi.

Thường có ảnh của nhóm năm người.

Và sau đó ——

“Tức chết tức chết, cái tiêu đề của CLB Văn học làm sao mà được thông qua vậy, cái gì mà là ông trời tác hợp cho vậy, ông trời tác hợp là từ dùng để hình dung cho cuộc thi sao!?”

“Cố Dữ Thâm lại còn cười!”

“Sớm biết như vậy, tớ cũng đăng ký tham gia cuộc thi robot!”



Phượng Giai ở bên cạnh nghe đến nỗi sắp mọc kén, cô lười biếng nhắc nhở: “Cuộc thi không phải chỉ đăng ký vào là được đâu.”

Tình trạng này kéo dài suốt một tuần, cuộc thi kết thúc, nhóm của Cố Dữ Thâm đại diện trường lấy được cúp vàng.

Trường học lập tức treo băng rôn ăn mừng, đăng tấm ảnh của nhóm năm người lên trên bảng thông báo.

Cả trường ai cũng vui, ngoại trừ Nam Tri.

Hôm đó, khi cô về nhà, cô nhìn ảnh đại diện đôi mà cô đã ép Cố Dữ Thâm cùng đổi, lúc này nhìn vào trông giống như bị trêu ngươi.

Tâm trạng của Nam Tri không tốt.

Cô cảm giác mình như chiếc lá cuối cùng trên cành bị gió bấc thổi bay, trôi theo gió mưa.

Cô gái nhỏ nhăn mặt, cảm thấy mình thật sự quá hiểu chuyện, trong lúc cô mở ảnh đại diện đôi ra đang định đổi, không để cho Cố Dữ Thâm có gánh nặng trong lòng.

Nhưng trong album ảnh của cô, không có quá nhiều ảnh để chọn, lướt xem một lượt, trong lòng Nam Tri rối tung, cô tùy tiện chọn một tấm hoành thánh chụp lúc cô cùng Phượng Giai đến “Nhiều sủi cảo như vậy” ăn.

Chỉ còn lại viên hoành thánh nhỏ cuối cùng.

Lẻ loi nằm trong chén.

Giống như cô bây giờ vậy, rất phù hợp.



Đến tối, Cố Dữ Thâm gọi điện thoại cho cô.

“Làm gì?.” Nghe điện thoại, Nam Tri ấm ức.

“Xuống đây một chút.”

“Gì vậy?”

“Nghe không hiểu à?”

“…”

Tên khốn này thật sự đã thay lòng rồi, thái độ gì vậy!

Nam Tri khịt mũi: “Lạnh như vậy, em xuống dưới làm gì.”

Người ở đầu bên kia thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh ở dưới lầu.”

“Ờ.” Cô gật đầu, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bò dậy khỏi giường, “Anh về rồi?!”

“Ừ.”

Nam Tri lập tức nhìn xuống cửa sổ.

Cậu thiếu niên đứng trước nhà, tựa lưng vào cột đèn.

Trái tim thiếu nữ lại bắt đầu sôi sục.

Nam Tri lập tức chạy xuống tìm anh.

“Chẳng phải hôm nay cậu vừa mới thi xong sao, về nhanh như vậy à!”

Nam Tri muốn chạy vọt vào trong lòng anh, lại bị anh giữ trán cô lại, đẩy cô ra xa, cô không biết tại sao, nghiêng đầu hỏi anh có chuyện gì.

Cố Dữ Thâm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó anh hỏi: “Tuần này anh không ở Bắc Kinh, sao em lại không thể nghe lời một chút chứ?”

“Hả?”

“Chuyện ảnh đại diện là sao đây?”

“…”

Suýt chút nữa thì cô quên luôn vụ này, Nam Tri mím môi lại, cô lẩm bẩm nói: “Chẳng phải lúc đầu anh nói ảnh đại diện đôi trông rất trẻ con sao.”

Nhưng mà nhìn cô như vậy cũng không giống như thật sự đang tức giận, Cố Dữ Thâm không tiếp tục hỏi nữa, anh đưa tay lên véo mặt cô, anh thoải moái nói: “Nhớ anh không?”

Nam Tri giảo mồm: “Nhớ một kẻ ngốc.”

Cố Dữ Thâm cười: “Được, tùy em lấn nước đấy, người em nhớ là anh là được rồi.”

Sau đó mẹ Nam Tri gọi cô vào nhà, hai người dù sao cũng là yêu sớm không thể công khai, Nam Tri đẩy anh ra bảo anh đi mau đi.

Đến lúc này, Cố Dữ Thâm mới đưa tay trái vẫn luôn giấu ở sau lưng của mình ra, ngón trỏ móc một cái túi, trên đó viết “Nhiều sủi cảo như vậy “.

Là hoành thánh mà cô thích ăn nhất.

Nam Tri ngây người nhìn: “Sao anh lại mua cái này?”

“Ảnh đại diện của em chẳng phải có nghĩa là em muốn ăn à?”

“…”

Nam Tri vui vẻ ra mặt, cô cũng không muốn giải thích thêm, “Cửa hàng này bây giờ chuyển đi xa rồi, anh vừa xuống máy bay đã mua ngay à?”

“Ừ.” Anh cốc đầu cô, đưa hoành thánh nhỏ cho cô, “Đi đây.”

Vừa xoay người đi được hai bước, anh lại xoay người lại: “Ăn xong rồi thì đổi lại ảnh đại diện.”



Sắp tới là buổi biểu diễn chính thức của《 Nàng vũ công 》, Nam Tri phải kiểm soát cân nặng, cuối cùng cô cũng chỉ ăn nửa phần hoành thánh.

Sau hai ngày diễn thử, cuối cùng cũng đến buổi biểu diễn chính thức của 《 Nàng vũ công 》.

Lúc này vũ đoàn trưởng vẫn còn để ý, đặc biệt kiểm tra gel xịt tóc.

Cô mặc trang phục biểu diễn, khác với váy ba lê cổ điển, lần này là một chiếc váy dài đung đưa, còn có các loại trang sức và phụ kiện.

Thay xong quần áo, trang điểm xong, cô đang ngồi sau cánh gà nghỉ ngơi, Trần Phong Du tới.

Hai người mới quen chưa được bao lâu, lúc Trần Phong Du nói muốn đến xem cô biểu diễn, tình cờ anh đang thực hiện một dự án nghiên cứu liên quan đến múa ba lê cổ điển.

“Nam Tri.”

“Giáo sư Trần.”

“Hóa ra trang phục của mọi người là thế này.”Trần Phong Du nói, “Suýt chút nữa là tôi không nhận ra cô rồi.”

Nam Tri mỉm cười: “Thay đổi khá nhiều.”

“Nhưng mà rất đẹp.”

Cô đáp: “Cảm ơn.”

Lần này vũ đoàn trưởng cần phải xác nhận lại mọi thứ trước buổi biểu diễn, phải ra ngoài trước, để hai người ở lại sau cánh gà một mình.

Trần Phong Du bẩm sinh đã mang khí chất nho nhã, anh kéo cái ghế trước mặt Nam Tri ra rồi ngồi xuống, hỏi: “Gần đây cô đang tránh tôi à?”

“Hả?”

Trần Phong Du mỉm cười, anh nhắc nhở: “Nhiều lần tôi muốn hẹn cô cùng đi ăn cơm nhưng đều bị cô từ chối.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nhớ lại, đúng là đã từ chối nhiều lần thật: “Xin lỗi nhé, gần đây tôi khá bận.”

“Cô có thể diễn 《 Nàng vũ công 》tốt như vậy, là vì cô có cùng quan điểm về tình yêu với cô ấy sao?” Trần Phong Du đột nhiên hỏi.

《 Nàng vũ công 》kể về nhân vật nữ chính có tình cảm với một võ sĩ, nhưng võ sĩ lại có hôn ước với công chúa, chuyện võ sĩ ra đi khiến nữ vũ công vô cùng đau khổ, sau đó nữ vũ công bị rắn độc cắn bị thương, nhưng cô không muốn dùng thuốc giải mà tình nguyện chết đi.

Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô chuyện này.

Nam Tri nhếch môi mỉm cười: “Đương nhiên là không phải rồi, đừng rủa tôi chứ, cô ấy quá thảm rồi.”

Trần Phong Du: “Vậy cô sẽ chọn giải độc?”

“Tôi hoàn toàn không thể yêu người đàn ông như võ sĩ được.”

Trần Phong Du cũng mỉm cười: “Có lúc tôi thật sự nghĩ cô là người theo chủ nghĩa không muốn kết hôn.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

“Tôi nhìn ra được, cô không có hứng thú tiến xa hơn một bước với tôi, nhưng mà người bình thường đều sẽ cố gắng tìm hiểu sâu hơn, nhưng cô lại trực tiếp ngăn lại, từ chối mọi cơ hội để tiến xa hơn.”Trần Phong Du tựa lưng lên ghế, giả vờ đau khổ, “Cô thế này thì tôi đau lòng lắm đấy.”

Anh quá thẳng thắng, Nam Tri ngược lại không biết nên nói thế nào.

“Được rồi, tôi từ bỏ.”Trần Phong Du cười nói, “Đây là lần đầu tiên tôi còn chưa bắt đầu đã phải từ bỏ, nói ra thì hơi xấu hổ.”

“…”

Trần Phong Du vỗ lên vai cô, nói cô chuẩn bị lên sân khấu rồi nên anh ra ngoài trước.

Nam Tri ngồi một mình ở sau cánh gà, từ câu nói đùa của Trần Phong Du, cô nghĩ thông suốt một chuyện.

Anh nói không sai, sau Cố Dữ Thâm cô chưa từng cho ai bất kỳ cơ hội đến bên cô, thảo nào lại khiến người khác nghĩ rằng cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Bởi vì cô đã gặp một người, người này đã cho cô trải qua mọi cảm xúc ở trên đời này, từ chua ngọt đến đắng cay.

Cho nên cô cũng không muốn vô tri vô giác bắt đầu lại một lần nữa với người khác.