Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 19: Anh đây



Nam Tri không hiểu ý tứ sâu xa trong đó, chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh, cô tức giận: “Rốt cuộc là ai nửa đêm uống rượu rồi không ngủ được!”

Lúc này, Cố Dữ Thâm mới thả lỏng, chiếc chăn bông trượt xuống.

Nam Tri chỉ mặc một bộ đồ ngủ, chiếc váy ngủ làm bằng tơ lụa, nhưng vừa rồi làm loạn, cổ bị lệch sang một bên, để lộ da thịt trắng trẻo.

Đèn trong phòng ngủ rất tối, da cô lại rất trắng, nhìn hơi chói mắt.

Cố Dữ Thâm chỉ liếc nhìn một cái, anh không nhịn được mà dừng lại một giây, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Nam Tri ngửi thấy mùi hoa quả tươi mát từ rượu vang trắng trên người anh, cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông này về nhà, trên người còn có mùi rượu và thuốc lá, nhất là những nhân vật đứng ở trung tâm danh lợi như Cố Dữ Thâm, khiến người khác liên tưởng đến những chuyện không tốt.

Nam Tri cau mày lại, không hề nhận ra lúc này mình đang quyến rũ thế nào: “Anh có thấy phiền không vậy, anh không ngủ nhưng em phải ngủ đấy.”

Anh im lặng, Nam Tri nhìn anh, rồi lại hỏi, “Uống say thật à?”

Cố Dữ Thâm không trả lời, yết hầu anh đang hoạt động, ánh mắt sâu thẳm không đoán ra được, sau đó anh không nói tiếng nào rồi đứng dậy, xoay người đi vào nhà tắm.

Nam Tri nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, mặt cô nghệt ra.

Anh còn giận à??

Vì cô đá anh, hay là vì cô nói anh phiền, có gì mà giận chứ??

Rõ ràng là anh không rõ ràng trước mà!

Nửa đêm Nam Tri bị đánh thức, cảm xúc bị xáo trộn, tâm phiền ý loạn, cô không thèm để ý nữa, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.



Mùa đông giá rét, trong nhà tắm không hề ấm chút nào, nước lạnh từ trên cao chảy xuống, xối lên người Cố Dữ Thâm.

Do tâm trạng thay đổi, lồng ngực anh vẫn còn đang phập phồng, những giọt nước trượt theo những đường cong trên người anh đi xuống.

Cố Dữ Thâm chợt nhớ đến một câu chuyện cũ.

Khi đó tất cả mọi người đều ở khu chung cư Lung Hồ, trong những kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, bạn bè hẹn nhau cùng đi chơi chung.

Lúc còn đi học, tính tình của Cố Dữ Thâm không tốt, tiếng xấu đồn xa, anh cũng không quan tâm, vẫn lưu manh và vô kỷ luật như vậy.

Nhưng thật ra thành tích của anh luôn rất tốt, anh thông minh, không cần nỗ lực nhiều cũng có được thành tích tốt, cũng giống như anh không cần phải vất vả mà vẫn giành được giải nhất trong cuộc thi robot quốc gia cho học sinh trung học.

Ngược lại, Nam Tri là người có thành tích bình thường.

Cô không siêng năng học hành, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không học, chỉ là cô thường xuyên dành nhiều thời gian cho việc tập múa ba lê, đôi khi cô còn phải đi thi ở nhiều nơi, vì vậy điểm số của cô luôn nằm ở mức trung bình.

Kỳ thi cuối kỳ năm lớp mười, do kỳ thi múa ba lê mà trước đó Nam Tri đã không ôn tập cả tháng, cô thi không tốt, trực tiếp xuống bét lớp, chủ nhiệm lớp giận đến nỗi trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ Nam để nói rõ tình hình.

Cho nên kì nghỉ hè năm đó, Nam Tri nhân lúc không có ai ở nhà, gọi Cố Dữ Thâm đến dạy kèm cho mình.

Lúc đó, bọn họ chỉ là bạn bè, hơn nữa mọi người ở khu chung cư Lung Hồ đều quen biết nhau, cho dù ba mẹ Nam Tri biết Cố Dữ Thâm đến thì cũng không lấy làm lạ, nhưng cô không biết mình nghĩ thế nào, ngại nói rõ với ba mẹ, cứ lén lén lút lút như vậy.

Cố Dữ Thâm ngồi trước cái bàn học trông vô cùng bánh bèo của cô, trên bàn là đống đề thi môn toán cho kỳ nghỉ hè, khá dày, cô đã làm được vài câu, ở mấy chỗ trống còn viết vài phép tính lộn xộn.

“Câu này làm sai rồi.” Cố Dữ Thâm cầm bút lên, gõ lên tờ đề thi.

Nam Tri cúi người lại gần, mái tóc dài quét qua mu bàn tay anh, để lại mùi dầu gội rất thơm.

“Tại sao?”

Cố Dữ Thâm xé một tờ giấy nháp, cầm bút viết các bước làm.

Nam Tri nghiêng đầu nhìn anh viết, lúc cô động não thì có một thói quen xấu, rất thích cắn nắp bút.

Cố Dữ Thâm chỉnh lại cây bút trong tay cô: “Bẩn.”

Cô cắn môi, “Ờ” một tiếng.

Chỉ là học được một lúc, cô không còn muốn học nữa, bắt đầu nói chuyện khác với Cố Dữ Thâm: “Đúng rồi, Cố Dữ Thâm, cậu biết kỳ thi múa ba lê này tớ đứng thứ mấy không?”

Cố Dữ Thâm đã biết từ lâu rồi, nhưng anh vẫn hỏi: “Thứ mấy?”

“Hạng nhất!”

Anh cười: “Có phần thưởng không?”

“Có đó.” Nam Tri đứng dậy, lấy một chiếc hộp trong ngăn kéo dưới cùng, cô mở hộp ra, là một đôi giày múa rất đẹp, dây ruy băng màu hồng, còn có mấy món đồ trang trí bằng thủy tinh, “Đẹp không?”

Cố Dữ Thâm tựa lưng lên ghế, tay khoác lên ghế: “Tạm được.”

Nam Tri bỏ qua mấy lời khen không chuẩn của anh, cô vui vẻ nói: “Mang vào càng đẹp hơn!”

Cô đá dép ra.

Rất nhiều người đều cho rằng những người học múa ba lê lâu thì bàn chân sẽ không đẹp, quả thật là cũng có một số người chi chít vế thương, nhưng Nam Tri không có.

Cô thích múa ba lê, lúc mới luyện thì thường xuyên bị đau chân, thường xuyên bị phồng rộp.

Mẹ Nam thấy mà đau lòng, sau đó mua thêm nhiều loại đồ bảo vệ khách nhau, tìm cho cô đôi giày vừa chân nhất, vậy nên bàn chân Nam Tri vẫn rất đẹp.

Bàn chân cô trắng trẻo, ngón chân thon dài, móng chân cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Cố Dữ Thâm nhìn vào đôi giày múa mà cô mang, sợi dây màu hồng quấn quanh chân, động tác thong thả, giống như đang dụ dỗ, hoặc giống như là một tác phẩm nghệ thuật thanh khiết không thể vấy bẩn.

Nam Tri mang giày xong, cô đứng dậy biểu diễn một vòng cho anh xem, nhưng lại không để ý đến những dải ruy băng trang trí trong hộp giày nằm rải rác trên mặt đất.

Cô vấp ngã, Cố Dữ Thâm đỡ cô, kết quả không biết chân của hai người va vào đâu, cùng ngã xuống sàn.

Nam Tri nằm trên người anh.

Khi đó, là một ngày hè nóng bức.

Cô mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, do muốn thoải mái nên cô không mặc áo ngực mà mẹ mới mua cho cô, chỉ mặc một cái áo lót mỏng ở bên trong.

Vào lúc đó, Cố Dữ Thâm rõ ràng cảm nhận được.

Mềm mại.

Cả người anh cứng đờ, rõ ràng sinh ra phản ứng với Nam Tri.



Cố Dữ Thâm tắm nước lạnh rồi đi ra ngoài.

Trên người đúng là đã lạnh rồi, nhưng mà ngọn lửa trong tim vẫn không tắt, nóng bừng bừng.

Nam Tri còn chưa ngủ, cố đang đưa lưng về phía anh, nghe thấy âm thanh anh đi ra ngoài, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt xinh đẹp giống như quả nho đen long lanh giữa màn đêm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nam Tri ngay lập tức quay lại, cô vén chăn lên ngủ tiếp.

Hơi thở Cố Dữ Thâm lại nặng nề.

Anh mím chặt môi, cũng không biết là mình có nên dứt khoái trói người đang dày vò mình lại không.

Tối hôm qua anh gần như đã thức trắng đêm, hôm nay nếu cứ tiếp tục thế này, đoán là cũng sẽ giống hôm qua.

Lúc vừa mới vào phòng, anh đã đặt chiếc móc khóa Hello Kitty lên kệ để đồ bên cạnh cửa.

Dừng lại một lúc, Cố Dữ Thâm cầm cái móc khóa lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ đóng ra rồi mở lại, trong phòng lại yên tĩnh.

Nam Tri nằm ở trên giường, cô ngẩng đầu lên xem, phát hiện Cố Dữ Thâm đã đi thật rồi.

“???”

Tính tình này của anh sao lại như vậy chứ, lại giận cái gì nữa?!

Chắc không phải là vì chuyện sáng nay cô tìm đạo diễn thỏa thuận việc đến Thượng Hải mà tức đến giờ đâu nhỉ?

Anh giận thì cứ giận đi, vừa rồi dày vò cô một trận thì sao đây?

Hôm nay Nam Tri ngủ rất sớm, bây giờ bị đánh thức, lại còn bị chọc giận, lúc này cô không ngủ được.

Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Phượng Giai: “Ngủ chưa?”

“Phượng Giai: Đã trễ thế này rồi, cục cưng sống khoa học của tớ sao vẫn còn thức vậy?”

“Phượng Giai: Hay là người mới kết hôn vừa mới kết thúc tập thể dục buổi tối?”

“Nam Tri: Người đã kết hôn ở một mình một phòng rồi.”

“Phượng Giai:????”

“Phượng Giai: Chuyện gì vậy, Cố Dữ Thâm không được hả?”

“Phượng Giai: Không thể như vậy chứ, trông cậu ta có giống không được đâu.”

Nam Tri: “…”

“Nam Tri: Trong đầu cậu sao toàn là quỷ thế này*?”

“Phượng Giai: Thế thì lại sao ngày thứ hai sau khi kết hôn cậu lại một mình một phòng vậy.”

“Nam Tri: Nếu tớ biết thì tớ nói với cậu làm gì?”

“Phượng Giai: Cố Dữ Thâm không về hay sao?”

“Nam Tri: Về rồi, say rượu xong thì đùa giỡn một trận, giờ đi ra ngoài rồi, không biết là ngủ ở đâu.”

“Phượng Giai: … Tớ cũng hơi tò mò về nội dung đùa giỡn sau khi sau rượu của cậu là gì.”

Nam Tri gửi một dấu chấm hỏi qua, Phượng Giai nhanh chóng đứng về phe bạn mình, lập tức gửi một đống tin nhắn mắng Cố Dữ Thâm, chứng minh cho lập trường vững vàng của mình.

Nam Tri: “…”

Thôi không cần vậy đâu.

Suy nghĩ một lúc, Nam Tri lại trả lời: “Nhưng mà cũng có thể là do anh ấy còn giận chuyện lúc sáng.”

“Phượng Giai: Cậu không dỗ cậu ta à?”

Nam Tri nhớ đến trưa nay cô đã cảm thấy áy náy, cô chủ động tìm Cố Dữ Thâm nói chuyện nhưng lại bị anh dội cho một gáo nước lạnh.

“Nam Tri: Tớ dỗ cái rắm ấy.”

“Phượng Giai: Chuyện này là cậu không đúng rồi cục cưng, giữa đàn ông và phụ nữ thì không nhất thiết phải là đàn ông dỗ phụ nữ, cậu đừng để những thứ toxic trên mạng lừa, hơn nữa các cậu cũng đã kết hôn rồi, muốn mối quan hệ bền vững thì phải bình đẳng.”

Nam Tri không ngờ rằng Phượng Giai lại có thể nói ra những câu mang tính triết học như vậy.

Nhiều năm như vậy, đúng là không yêu đương vô ích.

Nhưng cô như vậy cũng xem là đã dỗ rồi nhỉ, mối quan hệ bây giờ của bọn họ, cô muốn dỗ anh cũng phải đấu tranh tâm lý một phen, chẳng lẽ Cố Dữ Thâm không thấy cảm động rồi tự mình lăn xuống sao!

Chẳng lẽ, anh hoàn toàn không phát hiện ra cô đang dỗ anh?

Nam Tri nghĩ một lúc lâu, Phượng Giai lại gửi một tin nhắn.

“Phượng Giai: Thôi vậy, cậu vẫn là nên tin vào mấy chuyện toxic trên mạng đi, tớ thấy Cố Dữ Thâm cũng giống vậy đó.”

“Phượng Giai: Dỗ cậu không ít lần.”

“…”

“Nam Tri:? Anh ấy dỗ tớ hồi nào.”

“Phượng Giai: Cậu tự nhớ lại đi, lúc trước cậu yếu ớt thế nào, nếu như tớ là bạn trai cậu tớ cũng không chịu nổi, cũng chỉ có một mình Cố Dữ Thâm chiều cậu như chiều vong đó.”

“Nam Tri: Đó cũng là lúc trước.”

“Nam Tri: Bây giờ không giống vậy.”

“Nam Tri: Bây giờ bọn tớ chỉ là liên hôn thôi.”

“Nam Tri: Anh ấy thay đổi rồi.”

“Nam Tri: “Nhỏ bé đáng thương không ai giúp.JPG “

“Phượng Giai: ………”

Sao đêm hôm cô lại không ngủ, một người độc thân điên cuồng trò chuyện với người đã lập gia đình.

Nhưng chỉ qua cách trò chuyện, Phượng Giai cũng có thể cảm nhận được, bây giờ Nam Tri vui vẻ hơn lúc mới về nước nhiều.

Lúc vừa mới về nước, hai người cũng trò chuyện với nhau, nhưng Nam Tri vẫn luôn lạnh lùng, tâm trạng cứ bình bình như vậy, rất bình tĩnh, cô cư xử đúng mực giống như một cô chiêu con nhà danh viện.

Nhưng hoàn toàn không giống với Nam Tri mà cô quen hồi cấp ba.

Bây giờ cô dường như đang từ từ, từ từ quay lại.



Ngày hôm sau, Nam Tri rửa mặt xong rồi xuống lầu.

Trước đây, cô sống một mình, muốn mặc cái gì thì mặc, bây giờ không giống vậy, cô ăn mặc gọn gàng rồi mới xuống lầu.

Luyện ba lê từ nhỏ giúp Nam Tri có khí chất rất tốt, là kiểu đứng trong đám đông thì cô là người nổi bật nhất, vào mùa đông, cô thích mặc áo khoác dài, càng tôn lên vóc dáng và khí chất tuyệt vời.

Vừa xuống lầu đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang ngồi trên bàn ăn, có tiếng phát ra từ trong phòng bếp.

Nam Tri dừng chân lại.

Cố Dữ Thâm nghe thấy tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Hai người nhìn nhau.

Nam Tri hỏi: “Trong bếp có người?”

“Ừ.”

Cố Dữ Thâm vừa mới trả lời, một người phụ nữ trung niên bê đồ ăn sáng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Nam Tri, bà mỉm cười rồi chào hỏi: “Bà Cố, tôi họ Thư, sau này sẽ chăm lo chuyện ăn uống và cuộc sống thường ngày của cô, cô muốn ăn gì thì có thể nói với tôi.”

Nam Tri nhìn bàn ăn.

Đây không phải là bữa sáng, mà là một bữa tiệc.

Nam Tri lễ phép gọi “dì Thư”, cô đi đến bên cạnh bàn ăn, dì Thư quay lại nhà bếp, Nam Tri hỏi Cố Dữ Thâm: “Sao hôm qua em không gặp dì ấy?”

“Hôm nay dì ấy mới đến, trước đây anh không cần người chăm sóc.”

“…”

Nam Tri nhớ lại tối hôm qua Phượng Giai đã than phiền về cô —— tự cậu nhớ lại đi, lúc trước cậu yếu ớt cỡ nào.

“Hôm qua anh ngủ ở đâu vậy?” Nam Tri hỏi.

“Phòng dành cho khách.”

“?” Nam Tri cau mày, “Chẳng phải anh nói phòng dành cho khách không có chăn sao?”

“Ừ.”

“…”

Không có chăn mà anh nhất quyết ngủ ở phòng dành cho khách?

Lúc ôm em đùa giỡn cũng không thấy anh giận như vậy.

Nhưng mà Nam Tri không thể hỏi được, cô mà hỏi câu này thì giống như là cô đang mong được ngủ cùng anh vậy.

Bình thường Cố Dữ Thâm không có thói quen ăn sáng, anh chỉ uống một ly sữa đậu nành, uống xong, anh lau miệng, nghiêng đầu hỏi cô: “Lát nữa vẫn đến vũ đoàn à?”

“Ừ.”

“Mấy giờ?”

Vừa mới kết thúc buổi biểu diễn, Nam Tri lại là vũ công chính nên thời gian khá là dư dả, không hề bắt buộc mấy giờ phải đến.

Cô nhìn đồng hồ, lười biếng nói: “Khoảng một tiếng nữa.”

“Được, anh bảo tài xế đưa em đi.”

“Không cần.” Nam Tri không muốn làm phiền anh, “Em có thể tự lái xe.”

Cố Dữ Thâm mặc áo vest vào, bờ vai trông càng rộng hơn, không nghe lời cô nói: “Thắt lưng không tốt, bớt lái xe lại.”

Nam Tri hơi ngây người, cô nhìn Cố Dữ Thâm.

Anh đã ăm sáng xong, đứng dậy lấy chiếc áo vest vắt trên ghế mặc vào, lúc chuẩn bị ra ngoài, anh đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu nói: “Hôm qua anh mua được sợi dây chuyền trong buổi đấu giá, em xem thử xem có thích không.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Hóa ra tối hôm qua anh đến buổi đấu giá.

Cô đưa mắt nhìn một vòng, nhìn thấy một chiếc hộp vuông vắn trên bàn trà bên cạnh, túi đựng vô cùng tinh tế, nhìn một cái là biết ngay giá không hề rẻ.

“Tặng em?”

Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Em có thể cho phép chồng em mua trang sức cho phụ nữ khác à?”

“…”

Ờ, không cho.

Đợi đã, không phải…

Chồng cái gì chứ!!

Chúng ta mới kết hôn được vài ngày, sao anh có thể nói thuận miệng như vậy được!

Cũng không còn sớm nữa, bình thường Cố Dữ Thâm không ăn sáng ở nhà, thường xuyên không ăn đúng giờ, lúc này đã trễ mất rồi.

Anh không ở lại nữa, đi ra ngoài.

Mà lúc này, Nam Tri mới đứng dậy, cô mở chiếc hộp nhung đen trên bàn trà bên cạnh.

Một sợi dây chuyền làm bằng mười hai viên ruby màu đỏ đậm, mỗi viên đều to và trong suốt, cầm trên tay rất nặng, vừa mở ra lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nam Tri không phải là người yêu thích trang sức, nhưng lúc này cô bị vẻ đẹp của nó làm cho ngây người.

Dưới góc phải của hộp trang sức có nhãn hiệu được may cố định.

Trên đó là hai dòng chữ viết hoa vô cùng đẹp mắt.

Một dòng là tiếng Trung —— Đóa hồng tối thượng.

Một dòng là tiếng Anh —— My Princess.

Công chúa của anh.

Không hề được báo trước, trái tim Nam Tri giống như bị bóp chặt lại, sau đó cô nhìn Cố Dữ Thâm đang bước lên xe qua cửa sổ, cô liếm môi.



Từ sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô ăn bữa sáng kiểu Trung phong phú như vậy, tay nghề nấu ăn của dì Thư rất tốt, hiếm khi cô ăn nhiều như vậy.

Cô bước ra cửa, tài xế đã dừng xe ở bên ngoài.

Sáng nay, tài xế đưa sếp Cố đến công ty xong lại quay lại, ban đầu anh còn nghĩ đây là bạn gái của sếp, nhưng sáng nay anh được thông báo là đưa vợ sếp đi làm.

Bà Cố.

Suýt chút nữa thì tài xế không cầm chắc tay lái.

Cố Dữ Thâm bảo sau này tài xế sẽ đưa Nam Tri đi làm hàng ngày, hơn nữa anh cũng nhắc nhở là không được công khai quan hệ của hai người họ ra ngoài.

“Bà Cố.”

“…”

Vừa rồi ở trong nhà, cô nghe dì Thư gọi mấy tiếng “bà Cố”, cô còn tưởng mình đã miễn dịch rồi, hóa ra là cô đánh giá mình quá cao rồi.

Nam Tri ngượng chín mặt, ” Ừ” một tiếng.

“Cô đến Vũ đoàn múa Bắc Kinh sao?”

“Ừ.”

Lên xe, suốt đường đi, tài xế không nhịn được mà liên tục liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở phía sau qua gương chiếu hậu.

Cô rất xinh, nhưng lại không giống với những cô gái xinh đẹp khác, một khí chất khó mà diễn tả thành lời.

Thảo nào sếp Cố lại thích.



Đến vũ đoàn. Gần đây có một nhóm người mới gia nhập vũ đoàn, còn chưa đầy hai mươi tuổi.

Còn phải tham gia một hoạt động, vũ đoàn trưởng giao cho Nam Tri nhiệm vụ hướng dẫn người mới.

Lúc trước, Nam Tri hoạt động ở nước ngoài nhiều, các giải thưởng lớn nhỏ mà cô giành được đều ở nước ngoài, mọi người cũng đã xem qua các video biểu diễn ba lê của cô, nhưng mà vở《Nàng vũ công 》 mà cô diễn không lâu trước đây, mới thật sự khiến người khác ngưỡng mộ cô từ tận đáy lòng.

Mấy ngày nay, ngay cả Cao Tịch cũng không dám đến làm phiền cô.

Sau buổi luyện tập buổi sáng, Nam Tri một mình quay lại phòng tập của mình.

Sau khi luyện xong kỹ thuật cơ bản, cô tiếp tục biểu diễn vở múa đơn, cơ thể cô đã đổ mồ hôi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Cô vào nhà tắm để tắm rửa, thay đồ xong, cô nhận được điện thoại của mẹ.

Đầu ngón tay Nam Tri dừng lại một chút, cô nghe máy: “Alo?”

“Tư Tư, bây giờ con đang ở đâu vậy.”

“Vũ đoàn múa, sao vậy mẹ?”

“Hôm nay là giỗ của ông nội con, mẹ và ba con định qua đó một chuyến, đi thăm mộ bà nội con nữa.”

Vòi hoa sen trong phòng tắm vẫn còn đang chảy, hơi nóng bốc lên là chiếc gương trước mặt dần mờ đi, Nam Tri bỗng nhiên ngẩn người, cô đứng yên, không động đậy cũng không trả lời.

Mẹ Nam: “Tư Tư?”

“Dạ, bây giờ con không có việc gì, con sẽ đi cùng mọi người.”

Mẹ Nam: “Được, vậy mẹ và ba đến đón con.”

Ông nội Nam Tri qua đời sớm, khi đó cô còn nhỏ, sau này lớn lên, ấn tượng của cô về ông nội cũng không sâu sắc, cũng vì thế mà tình cảm nhạt nhòa, nhưng Nam Tri và bà nội thì không giống vậy, tình cảm rất sâu đậm.

Bà nội cô là một trong những vũ công đầu tiên trong nước vào thế kỷ XX, trước đây còn thuộc Vũ đoàn ba lê Trung Ương.

Lúc còn nhỏ, đam mê múa ba lê của Nam Tri bắt nguồn từ bà nội, cô cảm thấy nó đẹp và tao nhã, cô cũng muốn biểu diễn.

Lúc Nam Tri cùng ba mẹ ra nước ngoài, bà nội không đi.

Bà sợ ra nước ngoài không quen, cũng không muốn rời khỏi đoàn múa của mình, bà vẫn ở trong nước.

Nhưng sau đó, bà bị ngã gãy chân, sức khỏe ngày càng yếu đi, cuối cùng bà nằm liệt giường, không thể tự đứng dậy được.

Người từng tỏa sáng trên sân khấu, bỗng nhiên đi đứng cũng khó khăn.

Sau đó Nam Tri mới biết, hóa ra, một người lại có thể dễ dàng và đột ngột ngã xuống như vậy.

Sau đó, Nam Kiêm Thạch đã tìm người đưa bà nội ra nước ngoài để điều trị, nhưng không có kết quả. Chưa đến hai tháng, bà nội đã qua đời.

Trước đây bà luôn múa trên sân khấu, nhưng đến cuối đời, bà gầy trơ xương, nằm ở trên giường như một tờ giấy mỏng manh, gầy đến đáng sợ.

Sau khi bà nội qua đời, bà hy vọng linh hồn sẽ được về với tổ tiên, sau nhiều lần trăn trở, cuối cùng bà nội được đưa về Trung Quốc để an táng cùng ông nội.



Nam Tri đợi ở vũ đoàn một lúc, rất nhanh, ba mẹ cô đã đến, cô bước lên xe.

“Con về giờ này không sao chứ?” Mẹ Nam hỏi.

Nam Tri: “Không sao đâu mẹ, con đã nói với trưởng nhóm múa rồi.”

“Dạo này thắt lưng sao rồi?”

“Tốt lắm mẹ, không đau.” Nam Tri nghĩ ngợi, “Đúng rồi, ngày mai con phải đến Thượng Hải.”

“Biểu diễn nữa à?”

“Không phải, con ký hợp đồng tham gia một chương trình về vũ đạo, phải qua đó giám khảo, ngày mai qua đó gặp bọn họ bàn bạc cụ thể.”

Mẹ Nam mỉm cười rồi xoa tóc cô: “Tư Tư giỏi như vậy à, đã được làm giám khảo rồi.”

Nam Tri mỉm cười, cô rất tự tin: “Mẹ mới phát hiện ra à.”

Nói chuyện xong, Nam Tri nhìn ra ngoài cửa xe, cô kéo cửa sổ xuống một chút, gió lạnh thổi vào.

Mẹ Nam hỏi Nam Kiêm Thạch: “Đúng rồi, hôm nay ông gặp Tiểu Dịch, ông đã nói gì với thằng bé vậy?”

Nam Kiêm Thạch: “Không nói gì, thấy thái độ của thằng bé không đúng lắm, không nói gì đã đi rồi.”

Mẹ Nam lấy làm làm: “Tôi thấy tính tình Tiểu Dịch trước giờ rất rốt mà.”

“Tôi cũng không biết.”

“Có phải nhà họ Dịch xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chắc không phải đâu, tôi không nghe nói gì, chắc là thằng bé đang vội chuyện khác.”

Mẹ Nam liếc nhìn Nam Tri ở bên cạnh, bà lại hỏi: “Chẳng phải trước đó Tiểu Dịch rất thích Tư Tư nhà chúng ta sao? Mẹ thấy thằng bé nhiệt tình với con lắm.”

Nam Tri: “… Mẹ, mẹ còn định kết đôi con với Dịch Bân Đình à?”

Nam mẫu: “Con không thích thật thà?”

Nam Tri lầm bầm: “Nhìn anh ta không phải là người tốt lành gì.”

Nam Kiêm Thạch xen vào: “Bây giờ tình hình thế này, Tiểu Dịch có ý với Tư Tư cũng không dễ dàng gì đâu, bên kia còn một tập đoàn Cố thị, nếu tôi vừa không trả lời tổng giám đốc Cố, vừa kết đôi Tiểu Dịch với Tư Tư, vậy mới thật sự đắc tội tập đoàn Cố thị, không đắc tội nổi đâu.”

Nam Tri tựa lên cửa kính xe, vẫn chưa kể cho ba mẹ nghe chuyện tốt mình đã làm, cảm thấy rất áy náy, nên cô giả vờ không nghe thấy.

Mẹ Nam thở dài, bà nói: “Chuyện gì vậy nè, tôi thấy tổng giám đốc Cố kia cũng không phải là người tốt gì, nào có ai hỏi cưới mà không lịch sự như vậy đâu.”

“Bà tưởng giống mấy năm trước sao? Bây giờ chúng ta và tập đoàn Cố thị khác biệt một trời một vực, những năm qua tập đoàn Cố thị dưới tay Cố Dữ Thâm phát triển nhanh chóng, thằng nhóc này tuổi còn trẻ nhưng lại rất thủ đoạn.” Nam Kiêm Thạch nói, “Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao thằng bé lại hỏi cưới nhà chúng ta.”

Nam Kiêm Thạch nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra tập đoàn nhà họ có gì mà tập đoàn Cố thị cần chứ.

Dù có có ý đồ gì khác đi nữa, cũng có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn.

Nam KiêmThạch lại thở dài, ông nói: “Còn mấy ngày nữa là đến thời gian đấu thầu dự án rồi, tôi cũng lo là tập đoàn Cố thị sẽ tận dụng cơ hội này để làm khó chúng ta.”

“…”

Nam Tri ở bên cạnh nghe, càng nghe càng chột dạ.



Đến nghĩa trang.

Ông nội qua đời lúc Nam Kiêm Thạch vẫn chưa phất lên, chỉ là một gia đình giàu có bình thường, nên ông nội được chôn ở một nghĩa trang tầm trung, sau này thì bà được chôn cùng ông ở đây.

Nghĩa trang ảm đạm.

Ba mẹ cô đặt đồ cúng lên mộ ông bà.

Tâm trạng của Nam Tri không kiềm được mà chìm xuống.

Lúc bà nội qua đời, đó là giai đoạn khó khăn nhất của cô.

Xa quê hương, sống một mình ở nước ngoài.

Khuôn mặt cô sưng lên vì phải nhổ răng khôn, vì vậy mất đi một cơ hội biểu diễn khó mà có được.

Lúc đầu, cô không biết cơ hội đã được người khác giành mất, cô nhanh chóng đến địa điểm biểu diễn.

Lúc cô gọi cho bà nội, giọng nói của bà đã rất yếu, nhưng bà vẫn nói với cô: “Đừng lo lắng, biểu diễn cho thật tốt, bà nội tin vào khả năng của con, đừng lo lắng cho bà, hôm nay bà nội cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều rồi.”

Đêm đó, Nam Tri biết cơ hội của mình đã bị người khác giành mất, cô ngồi một mình bên ngoài phòng tập, cắn một viên đá lạnh để giảm sưng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đồng thời, cô nhận được điện thoại của mẹ, nói bà nội đi rồi.

Cô bỏ lỡ cả hai bên.

Không giữ lại được gì cả.

Cũng vì vậy, Nam Tri luôn áy náy với bà nội, vì không được gặp bà lần cuối, cũng vì phụ lòng mong đợi của bà.

Vậy nên, sau này cô không thích ăn kẹo nữa, cũng cố gắng nắm bắt từng cơ hội, từng bước từng bước một đi đến ngày hôm nay.

Nhưng những thứ đã mất đi không bao giờ bù đắp lại được.

Bà nội đi rồi, không bao giờ quay lại nữa.

Dù cho bây giờ cô có rất nhiều cơ hội lên sân khấu biểu diễn, nhưng mãi mãi mất đi cơ hội lần đó.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, tâm trạng của Nam Tri sụt sâu xuống đáy, cô rất muốn khóc, nhưng chuyện qua lâu như vậy rồi, cô nhất thời không thể khóc ngay được.

Cô không về vũ đoàn mà về thẳng Cẩm Tú Sơn Trang.

Cô về sớm, trong nhà không có ai.

Cô đi lên lầu, ngã người trên chiếc giường mềm mại, cô úp mặt xuống.

Như một con đà điểu trốn tránh tất cả mọi thứ.



Hôm nay Cố Dữ Thâm tan làm sớm.

Lúc anh về thì dì Thư đã tới, dì mới đến, không biết sở thích của hai người nên hỏi hai người muốn ăn gì.

Cố Dữ Thâm kể ra vài món mà Nam Tri thích ăn.

Khoai lang nướng phô mai, sườn xào chua ngọt, bánh trôi tàu rượu nếp…

Dì Thư suy nghĩ một lúc, bà cười nói: “Hóa ra bà Cố thích ăn ngọt.”

“Vâng.” Dừng lại một chút, Cố Dữ Thâm bổ sung thêm, “Nhưng mà dì đừng cho nhiều đường quá, cô ấy phải múa, thắt lưng thường xuyên bị viêm, tăng cân lại phải ăn kiêng giảm cân.”

Dì Thư ghi nhớ từng cái một, bà cảm thán: “Sếp Cố quan tâm đến vợ quá.”

Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, anh khẽ cười.

Dì Thư làm khoai lang nướng phô mai ít đường và sườn xào chua ngọt, dì cũng làm thêm vài món khác.

“Sếp Cố, khi nào thì phu nhân về? Nếu trễ thì dì sẽ giữ nhiệt khoai lang, để lạnh không ngon.”

Cố Dữ Thâm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Nam Tri.

“Cố Dữ Thâm: Mấy giờ em về?”

“Nam Tri: Xuống ngay.”

Cố Dữ Thâm dừng một lát, ngay lập tức, có âm thanh từ phía cầu thang, Nam Tri đi xuống lầu.

Dì Thư nói: “Phu nhân ở nhà à, cháu về lúc nào vậy? Dì cũng không biết.”

Nam Tri: “Cháu về sớm, ngủ ở trên lầu.”

Cô chỉ nằm đó, không hề ngủ, nhưng càng ngày càng uể oải, đầu óc cô nặng trĩu.

Cô kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Cố Dữ Thâm.

Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt vẫn còn dấu vết vừa mới ngủ dậy, mấy vết hằn màu đỏ, mái tóc dài xõa xuống, đen bóng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng nhìn không bình thường.

Cố Dữ Thâm hỏi: “Không thoải mái à?”

Nam Tri lắc đầu: “Không.”

Hai người không nói gì nữa, bàn ăn im lặng, ai nấy tự ăn cơm.

Nam Tri gắp một miếng sườn xào chua ngọt, rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô.

Nhưng hôm nay thì lại khác, cô vừa mới đi thăm bà về, ăn đồ ăn ngon như vậy khiến cô không nhịn được mà nhớ lại chuyện trước kia.

Nhớ đến lần đó cô vì đau răng mà đánh mất cơ hội, cũng nhớ đến đêm mà bà rời đi, cô khóc, bỏ chạy từ nhà hát đến bệnh viện.

Mũi cô bắt đầu cay cay.

Cô vẫn luôn nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng không nhịn được nữa mà bùng phát.

Nam Tri đặt đũa xuống, phát ra âm thanh giòn giã, cô cúi người xuống, che mặt lại, những giọt nước mắt ấm áp chảy qua kẽ ngón tay.

Cố Dữ Thâm hơi ngơ ngác.

Khoảng chừng nửa phút, anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Nam Tri, ôm lấy vai cô kéo vào trong lòng mình.

Khi con người đang ở trong trạng thái yếu ớt mà gặp được một bến cảng an toàn, sẽ không chút do dự mà chui đầu vào.

Hai tay Nam Tri ôm chặt eo anh, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng.

Cố Dữ Thâm xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng, như thể anh sợ đánh thức bạn nhỏ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình

Anh ôn tồn nói: “Không sao rồi, Tư Tư, anh đây.”

Anh gọi cô là, Tư Tư.

Nếu như Nam Tri thoát ra khỏi tâm trạng buồn bã một chút, cô sẽ nhận ra giọng Cố Dữ Thâm ặc biệt dịu dàng, mang theo sự nuông chiều và thỏa hiệp vô điều kiện.

Anh tựa bên tai Nam Tri, giống như đang dỗ dành bạn nhỏ: “Tối hôm qua anh có mua một món đồ nhỏ, em có muốn xem không?”.