Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 31: Tỏ tình



Rốt cuộc Nam Tri cũng biết được chuyện của khoảng thời gian đó qua lời của Châu Việt, cuối cùng dùng những mảnh vỡ để chắp vá lại một phần dáng vẻ thật sự của Cố Dữ Thâm.



Khi đó, nhiều người trong số họ đều biết tin Nam Kiêm Thạch phá sản, Nam Tri có lẽ phải rời đi.

Mọi người cũng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi bực dọc của Cố Dữ Thâm trong khoảng thời gian đó.

Nhưng không ai biết chính xác lúc đó bọn họ xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết là hôm đó chủ nhiệm đứng trên bục giảng tuyên bố Nam Tri đã chuyển trường, sau này sẽ không còn học chung với mọi người, Cố Dữ Thâm đột nhiên lao ra khỏi phòng học như bị điên.

Trước giờ, chưa ai từng thấy Cố Dữ Thâm hồn bay phách lạc như vậy.

Đó là Cố Dữ Thâm cơ mà.

Châu Việt lo lắng, cũng chạy theo ra ngoài, anh nhìn thấy Cố Dữ Thâm đón một chiếc xe ở cổng trường.

Anh không đuổi kịp.

Cố Dữ Thâm đến sân bay.

Cả ngày không quay lại trường.

Đó là một mùa đông nhiều mưa.

Buổi tối, Châu Việt đợi anh ngoài Khu chung cư Lung Hồ, đêm khuya, Cố Dữ Thâm cuối cùng cũng trở về.

Cả người anh ướt đẫm nước mưa, gió lạnh thấu xương, mưa gió rả rích khiến bóng dáng anh trông càng gầy gò hơn, nhưng anh dường như không cảm thấy lạnh.

Đèn đường ngoài khu chung cư Lung Hồ sử dụng năng lượng mặt trời, nhưng mưa to liên tục quá nhiều ngày nên ngay cả đèn đường cũng không sáng, tối đen như mực, Cố Dữ Thâm đứng trong bóng tối.

Màu đen đậm dần từng lớp.

Châu Việt nhìn thấy hai mắt anh đỏ hoe.

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Châu Việt dường như nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng.

Nam Tri rời đi ngay cuối năm, còn mấy hôm nữa là tiệc mừng năm mới, trong đó có một tiết mục múa do Tống Ảnh chuẩn bị.

Ngồi bên cạnh đám Cố Dữ Thâm là mấy học sinh thể thao, nom đậm chất lưu manh, vừa xem Tống Ảnh múa, vừa thô lỗ nói mấy lời khó nghe.

Trên internet cũng có vài kẻ sẽ bình luận một số từ ngữ kinh tởm và tục tĩu dưới ảnh các cô gái múa ba lê, đăng bài về động tác xoạc chân các thứ.

Trước đây Nam Tri từng mắng về những bình luận này với anh.

Lời bán tán của đám học sinh thể thao lọt vào tai Cố Dữ Thâm, anh để điện thoại xuống, nhìn sang bên cạnh, đường viền hàm căng chặt.

Học sinh thể thao cũng nhận ra ánh mắt của anh, vô thức ngậm miệng lại.

Cố Dữ Thâm cười giễu, nhìn chằm chằm: “Mày có gan thì lặp lại lần nữa.”

Học sinh thể thao đó cũng sợ anh, nói đùa toan lấp liếm: “Anh Cố, Tống Ảnh cũng không phải gái của anh, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Cố Dữ Thâm đột nhiên đứng dậy, túm cổ áo người nọ, cho nó một đấm.

Trận xung đột này bắt đầu đột ngột đến mức người xung quanh không kịp phản ứng.

Về sau Châu Việt mới biết Cố Dữ Thâm đã nhịn quá lâu, khoảng thời gian đó tâm tình của anh vô cùng kém, nhưng anh không nói, trước giờ cũng chưa từng nói, sự bất mãn và tủi thân về sự ra đi của Nam Tri đều đè nén trong lòng.

Người nọ cũng xui xẻo, đâm vào ngay họng súng.

Sau đó, mọi người đều cảm thấy có lẽ anh đã vượt qua được sự ra đi của Nam Tri.

Suy cho cùng, mọi người đang ở độ tuổi không có gì là chắc chắn, không có người biết, không ai có thể ngây thơ đến mức cho rằng người mình thích thời niên thiếu vẫn có thể ở bên cạnh mình chứ đừng nói đến người xuất thân từ một gia đình như Cố Dữ Thâm.

Hơn nữa, mọi người cũng thường xuyên thấy Tống Ảnh của lớp nghệ thuật đến lớp tìm Cố Dữ Thâm.

Tống Ảnh cười lên rất ngọt ngào, giống như nàng tiên chữa lành, mối quan hệ với mấy người bạn bên cạnh Cố Dữ Thâm cũng không tệ.

Dần dà, khiến người ta có ảo giác rằng hình như Tống Ảnh đã thay thế Nam Tri, cô ta đứng bên cạnh Cố Dữ Thâm, đi vào vòng bạn bè của anh.

Nhưng chỉ có Cố Dữ Thâm tự mình biết, vừa đủ qua tất gấp.

Dù anh có cố giả vờ bình tĩnh, giả vờ không có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi được sự thật là anh thường xuyên mất ngủ, ngày càng hút nhiều thuốc.

Về lâu về dài, cơ thể không chịu được nữa.

Đó là giờ học thể dục, sau khi kiểm tra thể chất, anh chợt phát hiện mình không còn nghe được nữa.

Đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ bảo là điếc đột ngột.



“Vậy bây giờ thì sao?” Giọng Nam Tri hơi run run, “Lỗ tai anh ấy thế nào rồi?”

“Đã khỏe rồi, bệnh này đều là do tự cậu ấy gây ra, sau khi nhập viện một thời gian, thính giác đã khôi phục, không có tổn hại gì lớn. “

Nam Tri gật đầu, trong lòng rối bời, chợt hiểu ra một vài điều mà trước giờ cô chưa từng biết, nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Thế là im lặng cầm cốc cà phê.

Cô thật sự không biết, Cố Dữ Thâm lại tra tấn cơ thể mình đến mức điếc đột ngột.

“Được rồi, đã giải thích rõ ràng rồi.” Châu Việt đứng dậy nói, “Vậy tôi về đây.”

Nam Tri trở về vũ đoàn, ngồi một mình trong phòng tập đơn, cô co gối ngồi dưới sàn, hai tay ôm chân, đầu vùi thật sâu.

Cô có hơi mờ mịt, cũng có hơi muốn khóc.



Bên kia, tập đoàn Cố thị.

Việc xử lý khẩn cấp đêm qua đã không để sự việc tiếp tục lên men và lan rộng, nhưng cũng có vài cơ quan truyền thông đã nhận ra người trong ảnh là Cố Dữ Thâm, dồn dập gọi điện đến xác nhận.

Cố Dữ Thâm cũng bảo thư ký xử lý cho ổn thỏa.

Anh ngồi trước ghế làm việc, giơ tay ấn mạnh mũi.

Lúc này thư ký đi vào: “Sếp Cố, đã tìm ra người chụp tấm ảnh kia.”

Cố Dữ Thâm nhìn lên.

Về điều này, trong lòng anh đã biết rõ, chỉ cần bằng chứng thôi.

Thư ký đưa tài liệu điều tra đến trước mặt anh, tài khoản của người chụp ảnh là acc clone mới tạo, nhưng cũng may thiết bị di động đã được xác định thông qua định vị IP, là trợ lý nào đó bên cạnh Tống Ảnh.

Thư ký nói: “Cho nên chắc là tự biên tự diễn, trợ lý chụp bức ảnh này, rồi giả danh cư dân mạng để tung tin.”

Cố Dữ Thâm trầm giọng đáp “Ừ”, rồi bảo thư ký ra ngoài trước.

Lát sau, điện thoại anh reo lên, một dãy số không lưu tên, nhưng anh có thể đoán được đó là ai.

Cố Dữ Thâm nhìn một lát, sau đó nghe máy nhưng không nói chuyện, Tống Ảnh bên đầu kia nhẹ giọng gọi: “Cố Dữ Thâm?”

Anh châm thuốc và không nói gì.

“Tin tức đêm qua em cũng đã thấy rồi, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho anh, nếu có chuyện gì cần em giúp làm rõ, anh có thể nói với em. “

“Không cần.” Giọng Cố Dữ Thâm rất lạnh lùng, “Cô quản lý tốt thư ký của mình là được rồi.”

Tống Ảnh sửng sốt, khi lại mở miệng lần nữa, giọng nói đã nghẹn ngào: “Xin lỗi Dữ Thâm, chuyện này thật sự không phải do em bảo thư ký của mình làm đâu, là bọn họ tự ý quyết định, em thật sự chưa bao giờ muốn dùng anh để đạt được sự nổi tiếng.”

Thật ra, Cố Dữ Thâm tin tưởng lời này của Tống Ảnh.

Trong mắt người đại diện và trợ lý của cô ta, tấm hình này không chỉ đem lại độ hot, mà nam chính còn là chủ tịch tập đoàn Cố thị, điều này có lợi cho bọn họ.

Nhưng Tống Ảnh vẫn chưa đến mức phải làm thế.

Trong toàn bộ chuyện này, thứ cô ta muốn chưa bao giờ là chút độ hot đó, chỉ vì một chút độ hot như vậy để đổi lấy sự khó chịu của Cố Dữ Thâm, cô ta cảm thấy mình mất nhiều hơn được.

Nhưng Cố Dữ Thâm hoàn toàn không quan tâm chuyện này là cô ta hay trợ lý của cô ta làm.

Anh chỉ biết là chuyện này khiến Nam Tri khó chịu.

“Tống Ảnh, tôi nói nói với cô lần cuối, giữa chúng ta chưa từng có bất cứ tình cảm gì, tôi cũng không muốn cô lại nhắc chuyện liên quan đến tôi ở bất kỳ trường hợp nào. Nếu không, cô biết tôi chắc chắn có cách để cô khó sống trong giới này mà.”

Nói xong, Cố Dữ Thâm trực tiếp cúp máy.

Anh nhắm mắt lại, nhíu mày, ấn huyệt thái dương, sau đó lại lấy số điện thoại của Nam Tri trong danh bạ ra, im lặng hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

Đến giờ tan tầm, Cố Dữ Thâm lấy áo khoác, trực tiếp lái xe đến vũ đoàn đón Nam Tri.



Chạng vạng tối, Nam Tri nhận được điện thoại của Trần Phong Du.

Từ lần trước cô nói rõ với Trần Phong Du thì hai người đã lâu không liên lạc, đây là lần đầu tiên Trần Phong Du liên lạc với cô kể từ đó.

Cũng không phải có gì quan trọng, chỉ là tháng sau có một sự kiện ở trường, anh muốn tìm Nam Tri xin vài vé xem vũ đoàn biểu diễn.

“Tôi chỉ có 15 vé, đủ không?”

“Đủ rồi đủ rồi, 12 vé là được rồi.” Trần Phong Du nói cảm ơn cô, “Lần sau mời em ăn cơm.”

Nam Tri cười đáp: “Không sao, vé này ở chỗ tôi cũng để đó mà thôi, dễ ợt ấy mà.”

Đã gần năm giờ chiều, Nam Tri cũng chuẩn bị ra về, thế là cùng Trần Phong Du đi ra ngoài.

“Dạo này em thế nào?” Trần Phong Du thuận miệng tán gẫu.

Nam Tri cười nhạt, cũng thuận miệng đáp: “Vẫn vậy thôi.”

“Tôi nghe trưởng nhóm múa của em nói, thời gian trước em đã Thượng Hải ghi hình chương trình à?”

“Ừ.”

“Có quen sao?”

Nam Tri ăn ngay nói thật: “Không quen lắm.”

Đi tới cửa, Trần Phong Du chỉ về hướng đỗ xe của mình, nói mình sẽ về trước.

Nam Tri nhìn theo hướng anh chỉ, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc khác — xe của Cố Dữ Thâm.

Người đàn ông đang ngồi trong xe, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, cánh tay đặt trên cửa sổ xe, ánh mắt nặng nề nhìn về phía bọn họ.

Trái tim Nam Tri đột nhiên đập nhanh hơn, nghĩ đến lời Châu Việt nói lúc sáng, cũng nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng tối qua.

Đó vẫn là lần đầu tiên họ thân mật như vậy kể từ khi tái hợp.

Trần Phong Du cũng đã nhận ra, không ở lại lâu hơn mà chỉ nói “Tạm biệt” rồi rời đi.

Nam Tri trực tiếp đi tới, mở cửa xe Cố Dữ Thâm rồi ngồi vào.

Cô chủ động hỏi: “Anh tới đón em à?”

“Ừ. ” Cố Dữ Thâm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lướt qua Trần Phong Du.

“…”

Bởi vì lời nói lúc sáng của Châu Việt và đoạn video, cô cảm thấy hơi áy náy, liếm môi rồi nói: “Đó là giáo sư trường bên cạnh, tới tìm em lấy vé biểu diễn.”

“Ừ.”

Anh trả lời rất hờ hững, cũng không nói gì thêm.

Nam Tri cũng đột nhiên không biết nên nói gì.

Bầu không khí yên tĩnh và ngượng ngùng, đến khi lái xe về đến Cẩm Tú Sơn Trang, cả hai cũng không nói gì thêm.

Dì Thư vừa chuẩn bị xong bữa tối, hai người ngồi hai bên chiếc bàn vuông dùng bữa.

Ăn xong, dì Thư thu dọn bát đĩa rồi rời đi, biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người, Cố Dữ Thâm vẫn còn mặc áo vest chỉnh tề, lên lầu trước để thay quần áo ở nhà.

Nam Tri cũng theo anh lên lầu, vào phòng ngủ.

Cô ngồi ở cuối giường, Cố Dữ Thâm đưa lưng về phía cô.

Cô nghiêng đầu, âm thầm quan sát lỗ tai của anh.

Cố Dữ Thâm cài cúc áo lại, đột nhiên quay đầu, đúng lúc bắt gặp vào anh mắt của cô, nhưng không hề tránh đi.

Anh dừng lại, sau đó thấp giọng gọi: “Nam Tri.”

“Hả.”

“Anh đã cho người điều tra rõ ràng, tấm ảnh hôm qua là trợ lý của Tống Ảnh chụp.”

Nam Tri ngạc nhiên.

Cố Dữ Thâm thấp giọng nói một cách nghiêm túc: “Hôm nay anh gọi cho Tống Ảnh, cảnh cáo cô ta về sau dù ở bất cứ trường hợp nào cũng không được nhắc chuyện liên quan đến anh, về sau anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, sẽ không xuất hiện tình huống như ngày hôm qua nữa, hôm qua là lỗi của anh, xin lỗi em.”

Nam Tri phát hiện người này thật sự không giỏi giải thích.

Nếu như không thấy được video đó mà nghe Cố Dữ Thâm giải thích như vậy, có lẽ cô sẽ còn tức giận hơn.

Nam Tri vẩu môi, nhẹ giọng hỏi: “Anh có biết anh nói vậy, em sẽ thật sự cảm thấy hôm qua anh với Tống Ảnh đã có gì đó không.”

Cố Dữ Thâm khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Anh không có.”

“Đến đây.” Nam Tri nói.

Anh dường như chưa kịp phản ứng, vẫn đứng tại chỗ, Nam Tri giơ tay vẫy vẫy: “Anh đến đây.”

Cố Dữ Thâm bước tới chỗ cô.

Nam Tri ngồi trên giường, anh đứng, chiều cao chênh lệch càng lớn, cô không thể không ngẩng đầu lên.

Cô lại nói: “Anh cúi thấp xuống xíu đi.”

Cố Dữ Thâm im lặng cúi người, thẳng lưng cúi xuống trước mặt cô.

Khoảnh khắc cánh tay Nam Tri vòng qua cổ anh, cô thấy yết hầu anh nhấp nhô, bàn tay để bên người ngay lập tức siết chặt thành nắm đấm.

Cô vòng tay qua cổ kéo anh xuống, Cố Dữ Thâm rất nghe lời, làm theo sự dẫn dắt của cô, sau đó chống hai tay lên giường bên cạnh cô.

Mái tóc đen của anh rủ xuống trán, che đi một phần lông mày, đường nét trên khuôn mặt phóng khoáng và nhẵn nhụi, mắt đen như mực, chỗ yết hầu có màu hồng nhạt, giọng hơi khàn: “Hửm?”

Nam Tri đến gần nhìn vào tai anh, ngón trỏ chạm nhẹ vào đó, nhẹ giọng hỏi: “Nó ổn rồi chứ?”

Cố Dữ Thâm bỗng nhiên siết chặt quai hàm, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, hỏi: “Ai nói cho em biết?”

“Anh định giấu em tới khi nào?”

“Em đâu có hỏi.”

“Vậy thì giờ em hỏi.”

Cố Dữ Thâm im lặng rất lâu, lúc này mới thấp giọng nói: “Hỏi sớm là tốt rồi.”

“Khi đó đau không?”

“Không đau, chỉ là không nghe thấy thôi.”

Chỉ là không nghe thấy thôi.

Nam Tri khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Không nghe thấy rất nghiêm trọng đấy.”

“Ừ.” Anh cũng thuận theo ý cô, “Nhưng mà bây giờ đã ổn rồi.”

“Hôm nay Châu Việt tới tìm em.” Nam Tri nói.

Anh nhìn cô hồi lâu: “Ừ.”

“Cậu ta còn cho em xem video giám sát hôm qua của anh và Tống Ảnh ở quán bar. Tại sao anh không nói cho em biết hôm qua anh và Tống Anh đã nói chuyện gì, nếu vậy em sẽ không tức giận đến thế.”

“Không biết nói thế nào.”

Cố Dữ Thâm lại đi nghiêng người về phía trước, Nam Tri theo đà nằm trên giường, hai tay vẫn vòng quanh cổ anh.

Anh dừng lại một lúc, rồi lại thấp giọng bổ sung, “Cũng không muốn nói.”

Nam Tri nhớ đến những gì Châu Việt nói —

Cố Dữ Thâm kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ.

Làm sao mà anh ấy có thể để mày biết những chuyện ở quá khứ kia, để mày biết anh ấy đã từng suy sụp và đáng thương đến nhường nào?

Cô vừa mềm lòng vừa đau lòng.

Anh không muốn để cô biết mình đã từng hèn mọn như vậy.

Nhưng cô cũng hơi muốn hỏi, nếu vậy thì tại sao khi đó anh lại lạnh lùng để em ra đi như vậy.

Nhưng lúc này cô hỏi hỏi.

Mười ngón tay của Nam Tri vòng qua sau gáy anh: “Nhưng giờ em đã biết hết rồi.”

“Ừ.”

Cố Dữ Thâm lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng nghiêng đầu cười khẽ một tiếng.

Anh quỳ trên giường, vòng tay ngang qua khuỷu tay Nam Tri, nhấc cô lên, sau đó hạ người xuống, không dùng tay để chống đỡ cơ thể nữa.

Cố Dữ Thâm trực tiếp đè lên người cô.

Nam Tri ngửi thấy mùi thuốc lá và nhựa thông lạnh lẽo trên người anh, lại bị nhiệt độ cơ thể của anh xoa dịu, cảm giác thân mật quá mức khiến cô hơi mất tự nhiên, vươn cổ.

Anh vùi vào cổ cô, khàn giọng nói: “Thôi bỏ đi.”

“Hửm?”

“Dù sao đều là em, dù sao chỉ có thể là em, dù sao… từ trước đến giờ anh chưa từng thắng được em. “

Giọng điệu của Cố Dữ Thâm vừa bình tĩnh lại yếu ớt, anh cố gắng kiềm nén hô hấp của mình, “Chẳng muốn thể hiện nữa.”

Anh ngẩng đầu, nhắm mắt lại, dùng chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi cô một cách rất thân mật.

“Tư Tư, anh không thể quên được em, anh chỉ yêu mình em.”

Anh cắn răng nói ra những lời này, như thỏa hiệp lại giống như cam chịu, giọng nói trầm thấp, “Đời này anh không muốn ai khác ngoài em.”

Nam Tri hơi mở to mắt, tim đập rộn lên trước lời tỏ tình đột ngột của anh.

Anh nghiêng đầu, thè lưỡi liếm môi cô, lại cọ sát răng như muốn trút giận.

Khi làm động tác này, anh tràn đầy ham muốn và quyến rũ.

“Nam Tri, để anh theo đuổi em lần nữa đi. ” Anh nói.

Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lời tỏ tình của sếp Cố muốn lấy cái mạng già của tôi.