Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 36: Đau lòng



Cố Dữ Thâm hít một hơi thật sâu, anh khàn giọng nói: “Ai?”

Nam Tri lập tức che điện thoại lại, quay người lại “suỵt” với anh một tiếng.

“Sao hai người lại đột nhiên đến đây?” Nam Tri giả vờ bình tĩnh, cô ổn định lại hô hấp rồi hỏi bên trong điện thoại.

Mẹ Nam cười: “Đây chẳng phải là cho con một bất ngờ sao, sao có thể để cho Tư Tư của mẹ đón Tết ở nơi khác một mình được.”

“…”

Quả thật là một bất ngờ.

Mẹ Nam để lại một câu “Mau ra mở cửa” rồi cúp điện thoại.

Cố Dữ Thâm nghe xong mấy lời vừa rồi, anh cũng đoán ra được: “Ba mẹ em à?”

“Ừ, bây giờ đã ở ngoài cửa rồi.”

Nam Tri muốn gục ngã, cô xoa mặt rồi ngồi dậy, nhìn Cố Dữ Thâm ở trên giường, lo lắng ‘nhà vàng giấu người đẹp’ bị phát hiện, “Hôm nay anh có việc gì không?”

“Không.”

Nam Tri thương lượng: “Vậy bây giờ anh ở trong phòng ngủ chờ một lát nhé? Đừng lên tiếng, cũng đừng đi ra ngoài, em dỗ ba mẹ em đi cái đã.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh suy tính thiệt hơn, nếu như ở trong tình cảnh thế này mà bị ba mẹ Nam Tri phát hiện, thì không biết họ sẽ nghĩ gì, mọi ấn tượng tốt trước đây sẽ trở nên uổng phí.

Vì vậy anh dễ dàng đồng ý: “Được.”

Nam Tri tạm thời thở phào nhẹ nhõm, cô vừa định xuống giường, lại bị anh nắm cổ tay kéo lại.

Cố Dữ Thâm hôn lên khóe miệng cô một cái: “Thù lao.”

“…”

Giờ phút này, Nam Tri không rảnh so đo với anh, cô còn lo lắng là anh sẽ đổi ý không muốn hợp tác, cô nhẹ nhàng xoa đầu anh an ủi.

Nam Tri khoác chiếc áo khoác mỏng lên rồi ra khỏi phòng, cô cẩn thận đóng kín cửa phòng ngủ, mang dép lê đi ra ngoài, ra tới cửa, cô lại nhớ đến nụ hôn đó, chột dạ lau miệng, cô cúi đầu xuống nhìn thấy giày của Cố Dữ Thâm, tim cô đập mạnh, cảm thấy khắp nơi đều có sơ hở, vội vàng bỏ giày của anh vào tủ.

Lúc này cô mới mở cửa.

Mùa đông ở Thượng Hải lạnh ẩm, ba Nam và mẹ Nam bọc kín người đứng ở ngoài cửa, vừa thấy cô, bà nói: “Thượng Hải sao mà lại lạnh hơn Bắc Kinh vậy?”

Bà lại nhìn Nam Tri mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, mẹ Nam cau mày: “Mùa đông sao con lại mặc ít như vậy, nhỡ bị cảm thì khổ.”

“Trong phòng con mở nhiệt độ cao, không sao đâu mẹ.”

Ba mẹ bước vào phòng, Nam Tri không nhịn được mà nhìn về phía phòng ngủ, trong lòng cô cảm thấy chột dạ.

Nẹ Nam đi đến chỗ ghế sofa trong phòng khách, nhìn vòng quanh bốn phía, bà trách: “Con xem con này, mẹ biết ngay là con ở một mình sẽ không lo được mà, sao để đồ lung tung mà không dọn vậy.”

Ngày hôm qua uống rượu được một nửa thì bị Cố Dữ Thâm ôm phòng ngủ rồi, trên bàn trà vẫn còn vài lon bia.

“Tối hôm qua con mới uống, không kịp dọn.” Nam Tri giải thích.

“Sao lại nhiều lon bia vậy, một mình con uống à?”

Nam Tri dừng lại, cô vội vàng nói: “Không, ngày hôm qua con uống cùng bạn mà.”

Mẹ Nam lo lắng về chuyện bạn trai của cô, ngay lập tức kéo còi báo động, bà vội vàng hỏi: “Bạn của con là nam hay nữ vậy?”

“… Nữ, đương nhiên là nữ rồi.” Vì để tăng thêm độ tin cậy, Nam Tri lại bổ sung, “Trong ekip chương trình.”

Mẹ Nam không nghi ngờ nữa, bà vừa dọn dẹp vừa nối: “Nói mới nhớ, sau khi về nước con đã dọn ra ngoài ở một mình, mẹ còn chưa có thời gian đến thăm, đừng vứt đồ lung tung đến nỗi ngay cả chỗ đặt chân cũng không.”

“…”

Sao mà càng nói càng dọa người vậy nè.

Nam Tri cảm thấy mọi sơ hở của mình đều đang được phơi bày ra, chỉ cần cô không để ý một chút thì sẽ bại lộ.

Sau khi kết hôn, cô chuyển đến Cẩm Tú Sơn Trang, nhà trọ lúc trước cũng để trống.

“Không sao, từ nhỏ con đã đi khắp nơi tham gia cuộc thi, con làm gì mà không chăm sóc được mình, chẳng qua là hôm nay con không kịp dọn, hơn nữa cũng không bẩn lắm đâu.”

Mẹ Nam nói: “Ngày mai là giao thừa rồi, buổi tối có thời gian rảnh thì ăn cơm cùng ba mẹ, nhiều năm rồi con không về nước, năm nay chúng ta cùng nhau đón tết.”

Nam Tri dừng lại, cô lập tức gật đầu, lên tiếng đáp lại.

“Tối mai con rảnh, nhưng mà chiều nay với chiều mai con phải đi quay cho chương trình.”

Nam Kiêm Thạch nhìn đồng hồ: “Giờ cũng không còn sớm nửa, con đi tắm rửa trước đi, đừng để người khác đợi con.”

“Con biết rồi.” Nam Tri hỏi, “Vậy lát nữa ba định làm gì?”

Mẹ nói: “Mẹ và ba con định đi dạo một chút, cũng không biết bao lâu rồi chưa đến Thượng Hải, xem như đi du lịch đi.”

Nam Tri: “Được, mẹ đặt khách sạn chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy lát nữa con đặt phòng bên cạnh cho ba mẹ.”

“Được.”



Nói xong, Nam Tri lại trở về phòng ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cố Dữ Thâm không có ở trên giường, cô đi vào nhà tắm, nhìn thấy Cố Dữ Thâm.

“Ba mẹ ở bên ngoài à?” Cố Dữ Thâm hỏi.

“Ừ, lát nữa hai người họ ra ngoài đi dạo, sẽ không lâu đâu.” Nam Tri xoa xoa tóc anh, cô an ủi, “Anh sắp được tự do rồi.”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Đến ăn Tết với em à?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

“Ừ.” Nhắc đến chuyện này, Nam Tri cũng có chút áy náy, “Đêm giao thừa em phải ăn cơm cùng bọn họ.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Lúc trước em nói đón Tết cùng anh mà.”

“Em ăn cơm với ba mẹ xong sẽ đến tìm anh.”

Cố Dữ Thâm không lên tiếng.

Nam Tri còn tưởng là anh giận rồi, vừa định nhìn anh, bỗng nhiên lại bị anh ôm lấy, đặt cô lên bệ đá hoa cương trong phòng tắm.

Đá hoa cương lạnh như băng, Nam Tri nhẹ nhàng đưa chân lên, lại bị anh nhân dịp chen vào giữa chân cô.

Ở độ cao này, so ra thì Nam Tri cao hơn anh vài cm, Cố Dữ Thâm giữ lấy gáy cô, nâng cằm cô lên, hôn cô từng chút từng chút một, vừa mập mờ vừa thân mật, giống như nước ấm nấu ếch, từng chút bao trùm lấy cô.

Môi cô bị anh liếm cắn, ẩm ướt.

Lúc anh nói chuyện, hơi thở cũng phả lên má cô, sáng nay anh vẫn chưa cạo râu, không nhìn thấy được, chẳng qua là đến gần thì cảm thấy ngưa ngứa.

Nam Tri lùi về phía sau, tựa lưng lên mặt kính.

Nhưng anh lại từng bước áp sát lại.

Anh khẽ cười, răng môi quấn quýt vào nhau, anh nói: “Dám cho anh leo cây, em tránh cái gì.”

“Ai cho anh hôn em.” Giọng nói Nam Tri mềm nhũn.

Anh nhướng mày, khẽ cười: “Không cho thì em la lên đi.”

“…”

Người này biết là bây giờ cô không dám lên tiếng đây mà.

Cố Dữ Thâm cúi đầu, anh lại hôn cô.

Cùng lúc đó, cửa bên ngoài phòng ngủ lại mở ra, giọng nói của mẹ vang lên: “Tư Tư.”

Nam Tri giật mình, tim đập thình thịch, cô nhảy dựng lên, hai chân vô thức ôm chặt lấy eo anh.

Cô bị anh hôn đến nỗi eo mềm nhũn ra, ngã xuống, may mà có anh ôm.

Cố Dữ Thâm lùi lại một chút, cho cô cơ hội nói chuyện, lại hôn lên dái tai cô.

Người này từ sau khi tỏ tình với cô, ngoại trừ bước cuối cùng, những cái khác như ôm hôm thì không thiếu cái nào, hết lần này đến lần khác lại vô cùng thẳng thắn, Nam Tri còn chưa có cơ hội từ chối thì anh đã hôn rồi.

Cô thở hổn hển đáp lại.

Nhưng đã muộn rồi, mẹ đã xoay nắm cửa phòng tắm.

Hai tiếng “Cạch” đó làm Nam Tri sợ đến nỗi suýt chút nữa thì ngất đi —— nếu như mẹ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đang được một người đàn ông ôm hôn trên bệ đá cẩm thạch, vậy thì chết chắc rồi.

Cô không thể kêu lên, nhưng không thể kiềm chế được tiếng nức nở.

Cố Dữ Thâm khẽ cười bên tai cô, vừa hôn lên tai cô, tê dại, vừa xấu xa nói: “Khóa cửa rồi.”

Mẹ Nam thấy khóa cửa thì cũng không nhiều, tưởng là cô thay quần áo, bà lên tiếng hỏi: “Chỗ con có dây sạc không, mẹ không mang theo, điện thoại hết pin rồi.”

Nam Tri lập tức trả lời: “Mẹ xem ở đầu giường con đi, chắc là có đấy.”

Bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó mẹ nói: “Mẹ thấy rồi.”

Sau đó, cửa phòng ngủ đóng lại.

Người đi rồi.

Nguy cơ đã qua.

Cố Dữ Thâm không chịu dừng lại, anh bỏ qua tai cô, lại tiếp tục quấy rối miệng cô, một nụ hôn ướt át, khiến người khác mềm nhũn dễ như trở bàn tay.

Nhưng lúc này Nam Tri hơi tức giận, cô đẩy anh ra: “Cái tên khốn này…”

Cô gái nhỏ vừa rồi bị dọa sợ, lại bị anh quyến rũ như vậy, hốc mắt cô đỏ lên, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn vừa đáng thương, vừa ấm ức.

Cố Dữ Thâm cười, tay anh giữ lấy mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt mi mắt cô: “Dọa em à?”

“Em tưởng là cửa không khóa.”

Cố Dữ Thâm hôn lên mắt cô, anh trêu cô: “Cô gái nhỏ bình thường bướng bỉnh như vậy, chỉ có chút lá gan này thôi à.”

Nam Tri nhéo anh một cái, sau đó đẩy anh ra: “Em phải trang điểm.”

Cố Dữ Thâm ôm eo cô, bế cô xuống, chân cô chạm đất, nhưng lại mềm nhũn không đứng vững.

Cố Dữ Thâm vững vàng ôm lấy cô, anh trêu cô: “Mới vậy mà chân đã mềm rồi à?”

Cô cứng miệng nói: “Em bị tê chân.”

Anh cũng không vạch trần cô, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành người bạn nhỏ: “Được, chân tê rồi, vậy bây giờ em đứng vững được chưa?”

Nam Tri rời khỏi vòng tay anh, gò má cô đỏ bừng.

Sau đó cô không để ý đến Cố Dữ Thâm nữa, im lặng trang điểm rồi thay quần áo khác.

Cố Dữ Thâm ở bên cạnh nhìn cô đeo khăn quàng, anh hỏi: “Ba mẹ ở khách sạn này à?”

“Ừ, vẫn chưa đặt, lát nữa anh hỏi giúp em ở tầng này còn phòng trống không đi, ở gần phòng này.”

“Được, để anh giải quyết.”

Đến giờ rồi, Nam Tri ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đến ekip chương trình, ba mẹ cũng đi ra ngoài cùng cô, đã hẹn ăn một bữa cơm cùng mấy người bạn cũ đang sống ở Thượng Hải.

Nam Tri nhìn bọn họ lên taxi, lúc này mới gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm nói anh có thể ra khỏi phòng rồi.

Thật sự giống như kẻ gian vậy.



Hôm nay Nam Tri lại đến phòng tập để hướng dẫn, chỉ là hôm nay không phải nhóm của Tống Ảnh, không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, đến chạng vạng tối, cô gọi điện thoại cho ba mẹ, nói cùng đi ăn cơm.

Hôm nay chỉ tùy tiện tìm một nhà hàng, bàn bạc xem giao thừa ngày mai ăn gì.

Nam Tri biết có mấy nhà hàng Tây ngon, mẹ không hài lòng: “Đã ăn đồ ăn nước ngoài nhiều năm rồi, làm gì có chuyện đêm giao thừa mà lại ăn đồ Tây.”

Nam Tri hỏi mẹ muốn ăn gì.

Mẹ nói: “Lẩu đi, ồn ào náo nhiệt, lâu rồi mẹ chưa ăn.”

Nam Tri cười nói: “Mẹ cố ý để con mập lên đúng không.”

“Cũng đến Tết rồi, cũng nên mập lên một chút, mẹ thấy bây giờ con gầy quá.”

Nam Tri đồng ý: “Vậy thì ăn lẩu, ngày mai con hẹn lấy số trước.”

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Nam Tri ngồi đối diện ba mẹ, cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm.

“Nam Tri: Anh ăn tối chưa?”

“Người theo đuổi: Ăn rồi.”

Sau đó, Cố Dữ Thâm gửi đến một dãy số, nói là số phòng của ba mẹ cô, ngay kế bên phòng cô, cũng là phòng hạng Executive Suite.

“Nam Tri: Vậy ngày mai anh định thế nào?”

Sắp giao thừa rồi.

“Người theo đuổi: Đúng lúc có một dự án hợp tác ở Thượng Hải, ngày mai ăn với người ta một bữa cơm.”

Người như Cố Dữ Thâm, thật sự không thiếu một bữa ăn.

Biết anh tối mai cũng có việc, tâm trạng áy náy của Nam Tri cũng dễ chịu hơn một chút.

Ăn tối xong, chỗ này cách khách sạn không xa, Nam Tri cùng ba mẹ đi bộ về.

Sắp đến kỳ nghỉ Tết, người đi đường cũng không vội vàng như trước kia nữa, vui vẻ cười nói với bạn bè.

Ba mẹ cô nhớ lại quãng thời gian khi họ mới chuyển đến khu chung cư Lung Hồ.

Nam Kiêm Thạch bùi ngùi nói: “Lúc bị người ta lười đến phá sản nghĩ thế nào cũng muốn quay lại, bây giờ nhìn lại, ngược lại thì ít ai như nhà chúng ta, không phải thiếu tiền, mọi người cũng có thể sống hòa thuận với nhau.”

Mẹ cũng nói: “Đúng vậy, mặc dù những người ở khu chung cư Lung Hồ đều là người thành đạt, nhưng trong những gia đình như vậy, luôn có mâu thuẫn về lợi ích, tôi thấy mấy đứa nhỏ cùng lứa với Tư Tư, cũng chỉ có Phượng Giai là ba mẹ không ly hôn.”

“Còn những người khác, hoặc là ba mẹ đã ly hôn hoặc là không hòa thuận, còn có tổng giám đốc Cố kia, mẹ thằng bé qua đời từ khi nó còn rất nhỏ, sau đó không ngờ rằng ba thằng bé lại mất sớm, đúng là không dễ dàng gì.”

Nam Tri hỏi: “Mẹ, mẹ biết mẹ anh ấy qua đời thế nào không?”

“Cụ thể thì mẹ cũng không biết, lúc đó chúng ta vẫn chưa chuyển vào khu chung cư Lung Hồ, mẹ cũng chỉ là nghe người ta nhắc tới, nghe nói là tự sát.” Mẹ Nam vừa nói vừa cau mày lại, “Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Nam Tri ngay lập tức ngơ ngác: “Tự sát?”

“Đúng vậy, lúc đó con trai còn nhỏ như vậy, không biết đã chịu đựng thế nào.”

Nam Kiêm Thạch ngắt lời: “Được rồi, chuyện qua lâu rồi thì đừng nhắc tới nữa, đừng chạm vào vết sẹo của người khác.”

Mẹ Nam lẩm bẩm nói: “Chẳng phải là tôi chỉ nói với nhà mình thôi sao.”

Đi mãi đến khách sạn, Nam Tri vẫn không thể thoát khỏi tin tức đó.

Cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết, mẹ Cố Dữ Thâm qua đời vì tự sát.

Khi đó anh còn nhỏ, không biết anh còn nhớ không.



Đến khách sạn, Nam Tri dẫn ba mẹ đến phòng mình lấy đồ trước, trong phòng không có ai, Cố Dữ Thâm vẫn chưa về.

Cô đem đồ của ba mẹ qua phòng bên cạnh, hôm nay ba mẹ đi máy bay đến, bây giờ cũng mệt rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.

Sắp xếp cho hai người xong, Nam Tri về lại phòng mình, cô đẩy cửa đi vào phòng ngủ, lại gặp Cố Dữ Thâm đi ra từ phòng tắm.

Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Anh về rồi?”

“Ừ.”

“Sao anh không nói với em, vừa rồi ba mẹ em ở bên ngoài, suýt chút nữa là đụng mặt rồi.”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Anh có gửi tin nhắn cho em, không nhìn thấy à?”

Vừa rồi cô vẫn nghĩ đến chuyện của mẹ Cố Dữ Thâm, không để ý điện thoại, nên không chú ý đến tin nhắn của anh.

“Anh tắm xong rồi à?” Nam Tri hỏi.

“Ừ.”

“Vậy em cũng đi tắm.”

Anh vừa mới tắm xong, trong nhà tắm vẫn còn hơi nóng.

Nam Tri vừa tắm vừa nhớ lại chuyện lúc trước, cô luôn biết là mẹ Cố Dữ Thâm qua đời từ rất sớm, nhưng cô cảm thấy chuyện này làm ai cũng buồn, nên cô chưa từng tự đi hỏi Cố Dữ Thâm.

Sau đó cô ở cùng Cố Dữ Thâm lâu hơn, cô cũng không thấy anh có những đặc điểm “thường thấy ở con cái của gia đình đơn thân”.

Anh không nhạy cảm không tự ti, cũng có người muốn làm bạn với anh.

Cho nên dần dần, Nam Tri cũng không nghĩ nhiều về việc mẹ anh qua đời sẽ ảnh hưởng như thế nào đến anh.

Nhưng đến tận hôm nay cô mới biết, mẹ Cố Dữ Thâm qua đời vì tự sát.

Tại sao vậy chứ?

Lúc Cố Dữ Thâm đã nghĩ thế nào?

Anh đã làm thế nào để đối mặt với sự thật này?



Tắm xong, Nam Tri ra ngoài với mái tóc ướt.

Cố Dữ Thâm nhìn thấy, bảo cô sấy khô tóc.

“Hôm nay em mệt chết đi được, không muốn sấy.” Từ khi về nước đến giờ, hiếm khi Nam Tri làm nũng như vậy, “Anh sấy cho em đi.”

Cố Dữ Thâm là trúng chiêu này của cô, anh bật cười, lập tức đứng dậy lấy máy sấy tóc.

Ngón tay thon dài của anh xuyên qua tóc cô, máy sấy tóc cũng là dòng hàng cao cấp, tiếng ồn thấp, làn gió ấm rát mát mẻ thoát ra.

Cố Dữ Thâm hỏi: “Hôm nay sao lại mệt như vậy.”

“Ăn cơm xong em đi bộ về khách sạn cùng ba mẹ, lâu rồi không vận động.”

Nam Tri vuốt tóc, cô đột nhiên hỏi: “Cố Dữ Thâm, lúc trước anh đón giao thừa thế nào vậy?”

Sau khi ba anh qua đời, người thân hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mình anh, anh đã sống thế nào vậy?

Cố Dữ Thâm không phát hiện ra, giọng anh vẫn bình tĩnh: “Mấy năm nay anh đón giao thừa với đám Châu Việt.”

Khá tốt.

Nam Tri không biết tại sao, cô thở phào nhẹ nhõm.

Không phải một mình là được rồi.

“Anh còn nhớ mẹ không?” Cuối cùng Nam Tri không tìm được cách thích hợp, cô đi thẳng vào vấn đề.

Ngón tay Cố Dữ Thâm xuyên qua tóc cô dừng lại: “Không nhớ rõ, lúc đó anh còn quá nhỏ.”

Nam Tri cảm thấy đau lòng: “Tối mai anh đừng ăn no quá, em ăn với ba mẹ xong sẽ cùng anh ăn bữa cơm giao thừa.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Không sợ mập à?”

Cô đưa chân đá vào bắp chân anh: “Nghe rõ chưa.”

Anh bật cười, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: “Nghe rõ rồi.”