Đêm Mưa Tử Thần

Chương 7-1: Chuột lớn



Phương Vũ tiến hành sắp xếp điều tra ba chiếc xe khả nghi xuất hiện trong vụ án Mã Kính Dân bị giết, có hai chiếc là xe lậu không có giấy phép hoạt động, một chiếc khác là xe tiếp phẩm của một tiệm ăn. Sau khi lần lượt điều tra cẩn thận chủ xe và lộ tuyến xe chạy ngày đó, ba chiếc xe khả nghi bị loại trừ. Mà theo việc tiến hành điều tra sâu quan hệ xã hội của nạn nhân, lại có hai đầu mối lọt vào mắt cảnh sát.

Khi điều tra tài vụ qua lại giai đoạn gần đây của "Công ty sữa Đỗ thị" phát hiện, có hai khoản tiền chuyển khoản có liên quan tới sở sự vụ luật sư của Vu Mai và công ty giao tiếp internet của Cao Á Nhân. Qua dò hỏi nhân viên quản lý tập đoàn Đỗ Thị biết được, một khoản chuyển khoản ngân hàng phụ cấp cho Vu Mai, là vì Vu Mai từng giúp tập đoàn một vụ kiện. Còn công ty giao tiếp internet Hắc Thạch Cao Á Nhân kinh doanh khi còn sống cũng chứng thật, 'Đỗ Thị' từng phụ cấp cho công ty một số tiền lớn, chỉ thị họ công kích đối thủ cạnh tranh trên internet.

Mặt khác, cảnh sát cũng được tin, nạn nhân bị hại gần đây Mã Kính Dân, cũng từng trúng cử '10 chiến sĩ thi đua thành phố", hơn nữa là trúng cử cùng năm với Khổng Gia Tín. Còn lại trong tám "kiểu mẫu" không xuất hiện tên người bị hại, nhưng trong đó có thể còn có nhân vật mục tiêu của hung thủ hay không, là một vấn đề đáng chú trọng. Trải qua một vài điều kiện loại trừ, cuối cùng có bốn người từ lý luận khớp với nghề nghiệp và thân phận hung thủ tìm kiếm. Cảnh sát rút ra vài nhân thủ, âm thầm tiến hành sưu tầm thông tin của bốn người, trước mắt thông tin cụ thể còn chưa phản hồi. Nếu giữa họ thực sự có người hoàn toàn phù hợp với mô hình nạn nhân hung thủ lựa chọn, vậy cảnh sát có lẽ có thể từ đó chiếm được tiên cơ.

Tổng hợp nhận xét: Cảnh sát cho rằng giao điểm của Đỗ Thiện Ngưu và Vu Mai cùng Cao Á Nhân, hẳn là thuộc về hành vi qua lại công ty bình thường, không thuộc về quan hệ "ràng buộc" giữa nạn nhân. Còn Mã Kính Dân và Khổng Gia Tín đều là chiến sĩ thi đua, thì có khả năng thuộc về "ràng buộc". Như đã nói phía trước, liên hệ ràng buộc giữa những người bị hại có khả năng không chỉ một, thế nhưng ràng buộc giữa hai người này sẽ có liên quan gì đến hung thủ đây?

...

Điều tra án quật mộ ở nghĩa trang Đông Sơn ngày 15 tháng 7 âm lịch, là nhiệm vụ thiết yếu tức thì của Hàn Ấn. Thời gian trên tuyệt đối là ngày gây án của hung thủ, hơn nữa hiện trường cũng để lại đặc thù dấu vết tâm lý của kẻ gây án, Hàn Ấn suy đoán, án quật mộ và "Án mạng liên hoàn 8.20" rất có khả năng là cùng một hung thủ gây nên. Kế tiếp phải đặt trọng điểm điều tra nguyên nhân chết, thân phận và nghề nghiệp của chủ mộ.

Hàn Ấn điều duyệt hồ sơ của Thạch Thiến. Thạch Thiến, quê quán thành phố này, bằng cấp khoa chính quy, sau khi tốt nghiệp làm việc ở hệ thống chứng khoán của thành phố, vài năm trước đi công tác đến vùng khác phát triển, từ đó về sau tin tức hoàn toàn không có ghi chép gì. Mẹ Thạch Thiến năm trước từ trần ngoài ý muốn, cha mắc bệnh tắc động mạch não nghiêm trọng, ý thức mơ hồ, cuộc sống không thể nào tự lo liệu, do bảo mẫu chuyên trách chăm sóc. Hàn Ấn thật sự không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể đến đài truyền hình thăm hỏi chồng của cô ta là Tá Cần Tư, hy vọng từ chỗ hắn lấy được tư liệu tường tận hơn.

Tá Cần Tư làm ở kênh giải trí đài truyền hình, là một nhà sản xuất các chương trình phỏng vấn các ngôi sao đẳng cấp. Khi Hàn Ấn tìm được phòng làm việc của hắn, nữ trợ lý trẻ tuổi báo hắn đang họp, bảo Hàn Ấn ngồi sofa ngoài phòng đợi một lát. Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng làm việc mở rộng, đi ra trước là một phụ nữ trang điểm dày cộm, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiêu ngạo, rất có tư thế minh tinh. Sau đó lần lượt ra thêm vài người nữa, đi cuối cùng là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, tướng mạo đoan chính, thoạt nhìn rất biết tu dưỡng. Hàn Ấn cảm thấy có chút quen mắt, đang định cẩn thận suy xét, nữ trợ lý đã nghênh đón người nọ, chỉ vào Hàn Ấn ghé bên tai hắn nói nhỏ, Hàn Ấn biết ngay người này có lẽ chính là Tá Cần Tư, liền đứng dậy đi qua đó, đưa ra thẻ chứng minh. Tá Cần Tư hơi đánh giá anh, dặn dò người phía trước một câu, sau đó lễ phép đưa anh vào phòng làm việc.

Đợi Hàn Ấn đưa ra suy đoán tình hình của Thạch Thiến, trước tiên hắn có chút kinh ngạc, lát sau cảnh giác hỏi: "Thiến Thiến qua đời đã rất lâu rồi, tìm hiểu tình hình của cô ấy làm gì?"

Hàn Ấn cảm thấy không cần phải nói với hắn về chuyện án mạng liên hoàn, liền nói dối: "Là vì huyệt mộ Thạch Thiến bị phá hỏng, nên muốn tìm hiểu về cô ấy hơn."

"Đội cảnh sát các cậu ngay cả vụ án nhỏ như hủy mộ cũng quản?" Tá Cần Tư hiển nhiên đã trải việc đời, truy hỏi đến cùng.

"Các vụ án tương tự đã xuất hiện nhiều hơn, ảnh hưởng cực xấu, cho nên chuyển tới đội cảnh sát." Đây là cái giá của nói dối, chỉ có thể dùng câu nói dối khác để che giấu lời nói dối trước đó.

Vẻ mặt Tá Cần Tư thả lỏng, xem ra đã loại bỏ nghi vấn, "Được rồi, cậu muốn biết gì xin cứ tranh thủ hỏi, lát nữa chúng tôi còn phải ghi hình."

"Vợ anh trẻ tuổi vậy, sao lại qua đời?"

"À, cô ấy bị ung thư, ung thư máu." Tá Cần Tư không suy nghĩ liền đáp.

"Khi nào?"

"Tháng tư năm nay." .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Tôi thấy hồ sơ của cô ấy, vài năm trước cô ấy từ chức đến vùng khác phát triển, khi còn sống làm nghề nghiệp gì?"

"Thiến Thiến sau khi từ chức, lần lượt chuyển đến hai nơi là Thượng Hải, Bắc Kinh, chủ yếu làm công việc đầu tư quản lý tài chính, khi còn sống đảm nghiệm chức tổng giám đốc chi nhánh công ty ngân sách Phú Quyền thiết lập tại tỉnh chúng tôi."

"Công tác ở đâu?"

"Thường Dương!"

"Mộ của vợ anh bị phá hoại, anh nghĩ có thể là vì kết thù với ai không?"

"Không thể nào! Thiến Thiến là người thiện lương, là một cô gái rất đơn thuần, tôi thật sự không nghĩ ra tại sao lại có kẻ hận cô ấy như vậy."

"Các câu hỏi sau đây của tôi có thể khiến anh không thoải mái lắm, song cần thiết cho vụ án, hy vọng anh đừng để ý?" Hàn Ấn bắt đầu chuyển vào chính đề.

Tá Cần Tư rất bao dung, khoát tay nói: "Không sao, cậu hỏi đi?"

Hàn Ấn châm chước từ ngữ nói: "Vợ anh làm công việc quản lý ngân sách, anh cũng biết công việc này gặp rất nhiều cám dỗ, theo anh biết, trong công việc cô ấy có từng vi phạm quy định hoặc làm trái pháp luật không?"

Tá Cần Tư tỏ vẻ áy náy, "Ngại quá, việc này tôi không trả lời được. Tôi và Thiến Thiến sống riêng ở hai nơi đã lâu, hơn nữa anh vừa rồi cũng nói đó, công tác của cô ấy rất mẫn cảm, cho nên khi ở bên nhau chúng tôi cũng rất ít nói về chuyện công việc, tình hình cô ấy ở mặt này cũng biết rất ít, nếu anh muốn biết tốt nhất nên đi hỏi công ty cô ấy. Song dựa vào sự hiểu biết của tôi về cô ấy, cô ấy hẳn sẽ không làm những chuyện trái phép."

Tá Cần Tư nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ áy náy càng sâu, "Ngại quá, chúng tôi phải làm việc, có lẽ cậu cũng từng nghe các ngôi sao hiện giờ khó hầu hạ cỡ nào, cô ta đến muộn là bình thường, nếu tôi muộn cô ta sẽ phủi mông bỏ đi. Cậu thấy có nên tạm thời dừng ở đây không?"

Lý do của người ta hợp tình hợp lý, Hàn Ấn cũng không níu giữ, đành phải chấm dứt cuộc trò chuyện. Tá Cần Tư từ trong bàn làm việc vòng ra bắt tay Hàn Ấn, lại nói liên tục vài câu xin lỗi, sau đó ngoắc trợ lý, ý bảo cô ta tiễn Hàn Ấn ra ngoài.

Theo trợ lý đi tới cửa thang máy, Hàn Ấn bảo cô ta trở về, nữ trợ lý ngược lại rất nhiệt tình kiên trì muốn tiễn Hàn Ấn. Vào thang máy, Hàn Ấn hỏi: "Cô gái vừa ra khỏi phòng làm việc kia là ai? Kiểu cách rất dữ dội?"

"Cô ta mà anh cũng không nhận ra? Nhân vật chính của 'Nhật ký cánh cửa' Cổ Băng Băng đó!"

"Hình như không giống trên báo lắm."

"Thẫm mỹ đó mà!" Nữ trợ lý trợn tròn mắt oán hận bổ sung, "Người ta bây giờ chính là hồng nhân, nghe nói còn câu được một ông đại gia, anh vừa nãy không phát hiện trên tay cô ta mang viên 'trứng bồ câu' to kia sao, ít nhất cũng phải trên trăm vạn."

Hàn Ấn kỳ thật để bắt chuyện mà thuận miệng hỏi vậy, không ngờ lại dẫn ra nỗi hận ghen ghét hâm mộ của nữ trợ lý, chỉ cười cười ứng phó.

Dọc đường đi, về thẳng đội, hình tượng Tá Cần Tư luôn hiện lên trong đầu Hàn Ấn. Hắn quá bình tĩnh, nói năng không một kẽ hở, không có bi thương, nhìn không ra có điều giấu giếm, dường như đã sớm có chuẩn bị với câu hỏi của cảnh sát. Việc này ngược lại có chút không bình thường, cũng không nói được tại sao, chỉ là cảm thấy có chỗ không đúng. Song hiện giờ đã biết đơn vị công tác của Thạch Thiến khi còn sống, vậy tìm trên mạng tin tức của cô ta hẳn không khó.

Mở máy tính, nhập vào từ tìm kiếm Thạch Thiến và công ty ngân sách Phú Quyền, thoáng cái đã nhảy ra rất nhiều tin tức về Thạch Thiến và công ty ngân sách Phú Quyền, Hàn Ấn sắp xếp lại thời gian, nhìn thấy: Thạch Thiến, từ hai năm trước, nhận chức tổng giám đốc công ty con công ty ngân sách Phú Quyền, quản lý hai ngân sách kiểu mở. Nhưng sau tết âm lịch năm nay, liền hiếm khi công khai lộ diện, trên mạng lập tức lan truyền do cô ấy liên can đến giao dịch bên trong bị các ngành liên quan mang đi điều tra. Sau hơn hai tháng im ắng, công ty ngân sách Phú Quyền đột nhiên phát biểu thanh minh, báo Thạch Thiến vào ngày 1 tháng 4 do bệnh qua đời. Nhưng phần thanh minh này cũng không khiến lời đồn đại chấm dứt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Mặc dù các bộ ngành có liên quan cùng với giới phát ngôn đối ngoại của công ty Phú Quyền lần nữa phủ nhận, nhưng trên thực tế, từ sau khi Thạch Thiến qua đời, các ngành có liên quan đã gia tăng cường độ giám thị đối với công ty ngân sách và giám đốc ngân sách, mà công ty con Phú Quyền từ cấp quản lý đến giám đốc ngân sách cũng đều bị thay đổi cơ cấu phạm vi lớn, đủ loại dấu hiệu không thể không khiến người ta lo lắng, lời đồn không có lửa sao có khói.

Hàn Ấn mở mạng nội bộ cảnh sát, đăng ký đến kho số liệu -- Nếu Thạch Thiến từng bị điều tra, vậy trong kho số liệu khẳng định có ghi chép điều tra liên quan, cho dù cô ấy thật là chết do bệnh, vậy báo cáo tử vong của cô ấy nhất định ở trong kho số liệu cũng có thể tra được. Cân nhắc đến công ty Thạch Thiến ở tỉnh Thường Dương, Hàn Ấn bố trí phạm vi tìm kiếm đến toàn bộ tỉnh, quả nhiên trong kho số liệu sở tỉnh tìm được báo cáo tử vong của cô ta, nhưng khi xem xét tường tận lại phát hiện báo cáo bị mã hóa, cho thấy cần mật mã đặc biệt mới có thể mở.

Tình hình chung, báo cáo tử vong trong kho số liệu nội bộ sở cảnh sát tỉnh có thể cộng hưởng, mà loại tình hình này có trong các vụ án trọng đại, đặc thù, ảnh hưởng cực xấu tới xã hội mới xuất hiện. Tại sao sở tỉnh phải phong tỏa báo cáo tử vong của Thạch Thiến? Là vì liên lụy tới lợi ích của một nhân vật lớn mà bị cường lệnh phong tỏa? Hay vì cô ta liên quan đến một vụ án trọng đại nào đó mà sở tỉnh trực tiếp điều tra giải quyết? Tóm lại, Hàn Ấn càng ngày càng cảm thấy cái chết của Thạch Thiến dường như ẩn tàng nội tình nào đó.

Hàn Ấn không dám trì hoãn lập tức báo cáo tình hình cho Hạng Hạo Nhiên, Hạng Hạo Nhiên cũng thử một chút, quả nhiên cần mật mã mới có thể kiểm tra, nhưng liên quan đến vấn đề của sở tỉnh y không giải quyết được, mang theo Hàn Ấn trực tiếp tìm Doãn cục. Doãn cục sau khi nghe xong, không hề suy nghĩ, liền lắc đầu khó xử. Đều là người ông ấy tin tưởng, ông ấy không cần phải vòng vo, nói thẳng ra lý do: "Không có chứng cứ xác thực chứng tỏ Thạch Thiến có liên quan đến vụ án này, chỉ dựa vào suy đoán thì cục không có khả năng mạo hiểm thân thỉnh phía trên giải mã văn kiện. Lại nói cho dù cục đồng ý, tầng tầng báo cáo cũng cần thời gian, không biết sẽ kéo tới khi nào? Hơn nữa đến cùng sở tỉnh có đồng ý hay không còn chưa biết. Tôi thấy các cậu nên tìm đầu mối khác đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa!"

Doãn cục nói rất chắc chắn, hai người cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải bất đắc dĩ rời khỏi phòng cục trưởng. Hạng Hạo Nhiên bảo Hàn Ấn về trước, nói mình sẽ nghĩ biện pháp.

Tình hình của Thạch Thiến phải điều tra rõ ràng! Nếu cô ta thực sự có liên quan đến án mạng liên hoàn, vậy vị trí của cô ta trong cả vụ án sẽ vô cùng quan trọng. Hung thủ chọn một người chết làm đối tượng trừng phạt, tất nhiên có tình tiết đặc thù của hắn, rất có khả năng cảm giác suy sụp của hắn chính là do Thạch Thiến trực tiếp hoặc gián tiếp tạo thành. Trên đạo lý, Hàn Ấn không nói trong lòng Hạng Hạo Nhiên cũng rõ ràng, cho nên mặc kệ dùng phương pháp gì, trước mắt quan trọng là phải nhìn thấy báo cáo tử vong kia trước.

Ngồi trên ghế, suy xét chốc lát, y khẽ cắn môi gọi điện thoại đến đội cảnh sát mạng. Nếu cách đi bình thường không được, vậy tìm phía cảnh sát mạng thử dùng chút thủ đoạn "đặc biệt" xem sao.

Y uyển chuyển nói ý của mình xong, chi đội trưởng bên kia lập tức nóng nảy, "Thằng nhóc này mẹ nó có phải điên rồi không, website của sở tỉnh cũng dám xằng bậy, phiền lắm đó!" Nói xong cụp một tiếng gác điện thoại. Nhìn điện thoại trong tay ngẩn người, Hạng Hạo Nhiên hung hăng gác điện thoại, lập tức hổn hển đập loạn xạ trên bàn phím máy tính, tên màn ảnh lặp đi lặp lại biểu tượng, "Xin lỗi, mật mã sai, xin mời nhập lại lần nữa..."

Trong lòng y đương nhiên biết làm vậy vô dụng, chẳng qua nương theo phương thức này phát tiết và suy nghĩ. Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tràn tiếng gõ, Hạng Hạo Nhiên cáu kỉnh trả lời, không ngờ người đẩy cửa vào lại là Vương Đại Hải. "Sao cậu lại tới đây?" Hạng Hạo Nhiên có chút ngoài ý muốn, buông bàn phím trong tay hỏi.

"Tôi tới cảm ơn anh!" Vương Đại Hải thu hồi dáng vẻ cười hì hì ngày thường, nghiêm túc nói, "Anh đề cử công tác cho tôi, công ty kia đã quyết định tuyển dụng tôi rồi, ngày mai sẽ chính thức làm việc."

"Tốt quá. Thật tốt quá..." Hạng Hạo Nhiên vừa gật đầu vừa nói.

"Hihi, hihi!" Chỉ nói được một câu nghiêm túc, Vương Đại Hải lại không nhịn được lắm mồm, "Ban ngày ban mặt tôi cũng không tiện tặng quà cho anh, tay không tới đây thôi, nếu không anh nể chút mặt mũi, tối tôi mời anh ăn một bữa cơm?"

"Được, mặt này cậu làm rất tốt, đừng gây thêm chuyện cho tôi là được!" Hạng Hạo Nhiên không có tâm trạng phản ứng gã, thuận miệng nhìn máy tính trả lời một câu.

"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ không làm mất mặt anh đâu." Vương Đại Hải vừa nói chuyện, cảm thấy tâm tình Hạng Hạo Nhiên không thoải mái lắm, khuôn mặt cứ nhìn chằm chằm máy tính như rất buồn bực. Gã tưởng máy tính xảy ra vấn đề, liền tiến sang, "Máy tính hư hả?" Vừa hỏi mắt vừa đảo qua màn hình, am hiểu sâu sắc nghề này gã lập tức hiểu được chỗ phiền não của Hạng Hạo Nhiên, thở hắt ra, giọng điệu ung dung, "Sao, không có mật mã? Ngại quá, tôi tới giúp anh vào nhé?"

Hạng Hạo Nhiên ngẩng đầu, mắt sáng lên, lập tức lại ảm đạm xuống -- Đúng vậy! Thằng nhóc này không phải hacker sao? Phá giải mật mã hẳn không thành vấn đề. Nhưng câu thóa mạ bên phía "Cảnh sát mạng" cũng đã nhắc nhở y, mặc kệ lý do gì, tự mình phá giải kho số liệu sở cảnh sát tỉnh đều là vi phạm pháp luật, thằng nhóc này khó khăn lắm mới tìm được công việc muốn ổn định, lúc này kéo gã vào, không nói đều sau này có xảy ra vấn đề hay không, mấu chốt là đừng câu con "nghiện" của thằng nhóc này ra.

"Anh yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề, thông qua trạm trung chuyển nước ngoài, vòng qua tường lửa, dựa vào kỹ thuật của tôi, sẽ không ai phát hiện. Đừng nói là cái này, website FBI tôi cũng từng dạo qua, không có gì ghê gớm đâu!" Vương Đại Hải tràn đầy tự tin nói, trong lòng lại trái ngược. Kỹ thuật máy tính biến chuyển từng ngày, cập nhật thần tốc, gã đã lâu không chạm vào loại chuyện này, không biết kỹ thuật của mình còn xài được không? Nhưng gã cũng vội vàng muốn báo ân, muốn làm chút chuyện gì đó cho Hạng Hạo Nhiên.

Hạng Hạo Nhiên có thể đề cử công tác cho gã, có thể cho gã tôn trọng tối thiểu, đối với Vương Đại Hải mà nói là ân tình lớn lao, đang lo không biết lấy gì hồi báo, lúc này chỉ gần gã có thể làm được, bảo gã làm gì gã cũng đều nguyện ý. Huống chi trong lòng gã cũng hiểu, cho dù ngày sau thật sự xảy ra vấn đề, Hạng Hạo Nhiên chắc chắn sẽ gánh giúp mình, tuyệt không bán đứng gã.

Thật sự sẽ không bị phát hiện? Có nên kéo Vương Đại Hải vào không? Có nên mạo hiểm như vậy không? Đây chính là kho số liệu của sở tỉnh, một khi xảy ra vấn đề nhất định phải chịu xử phạt... Hạng Hạo Nhiên đang do dự không yên, điện thoại trên bàn đột nhiên réo vang. Chính là cú điện thoại cắt ngang suy nghĩ của y, thúc đẩy y cuối cùng quyết định buông tay chiến đấu, cũng biến thành mối họa để lại ngày sau.

Điện thoại là Doãn cục gọi tới, nói Đinh cục vừa lén tiết lộ, "chú cháu Quách thị" đang trên dưới hoạt động, ý đồ đem "Án mạng 8.20 liên hoàn", từ sở tỉnh giám sát phá án chuyển sang sở tỉnh chuyên án. Mục đích không cần nói cũng biết, là muốn đá Hạng Hạo Nhiên đi, do Quách Đức Thanh làm người phụ trách vụ án. Đến lúc đó vụ án có phá, công lao tất cả đều là Quách Đức Thanh nhận, phá không được đương nhiên có Hạng Hạo Nhiên giơ đầu chịu báng.

Hạng Hạo Nhiên vừa nghe điện thoại, vừa ném ánh mắt về phía Vương Đại Hải, để điện thoại xuống, trong lòng đã có lựa chọn: Không thể do dự nữa! Không nói đến cục diện bất lợi trước mắt này, kỳ hạn phá án đã lửa sém lông mày, làm không tốt sẽ chết thêm vài người nữa. Dù sao cũng đều phải chịu xử phạt, nếu vì vậy có thể cứu mấy nhân mạng, có thể ăn nói với Tiểu Thuần, xảy ra chuyện cũng đồng ý.

Hạng Hạo Nhiên đứng dậy, chỉ vào chỗ ngồi của mình, ý bảo Vương Đại Hải ngồi xuống. Vương Đại Hải quả thật có bản lĩnh, từ trong bao máy tính xách tay lấy ra một đĩa CD đặt vào trong ổ đĩa máy tính, chỉ mất năm, sáu phút đã thật sự mở ra được báo cáo.

Hạng Hạo Nhiên lo đêm dài lắm mộng, thúc giục gã lập tức in báo đó ra, mắt thấy dữ liệu in sắp kết thúc, màn hình máy tính đột nhiên tối đen, song chỉ một giây liền khôi phục bình thường, Vương Đại Hải lập tức nhảy dựng, hét lên: "Hỏng bét, bị theo dõi rồi! Mau, nhổ dây mạng ra! Không, trực tiếp ngắt nguồn điện!" Sau khi luống cuống tay chân, Vương Đại Hải đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt xám ngoét nói: "Hạng đội, có thể tôi đã gây họa cho anh. Tôi có chút khinh địch, không ngờ cảnh sát mạng trong nước hiện giờ lợi hại như vậy, có lẽ tôi đã bị truy tung rồi. Mặc dù tôi thông qua server nước ngoài trung chuyển, nhưng nếu là cao thủ, phân tích lịch sử DNS, cuối cùng vẫn có thể truy ra được ngọn nguồn."

Trong lòng Hạng Hạo Nhiên đầy sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn phải an ủi Vương Đại Hải: "Không sao đâu! Truy thì cứ truy đi! Đến lúc đó tôi đã giải quyết vụ án này rồi, những thứ khác đều không sao cả, lại nói trên tôi có người, sẽ nói đỡ cho."

"Thật à? Không mang đến phiền toái cho anh chứ?" Sắc mặt Vương Đại Hải dịu đi một tí.

"Thật không sao đâu, yên tâm đi. Ngày mai không phải cậu chính thức đi làm sao, nhanh về chuẩn bị, đừng ở lại đây nữa, tôi còn có vụ án không tiễn cậu..."

Sự tình đã ra thế này, không cần thiết phải hối hận, hối hận cũng vô dụng, cứ nắm chắc vụ án thực tế hơn. Đuổi Vương Đại Hải đi, Hạng Hạo Nhiên gấp rút gọi điện thoại cho Hàn Ấn, bảo anh tới.

Đưa tận tay báo cáo cho Hàn Ấn, Hạng Hạo Nhiên không giải thích gì, Hàn Ấn cũng không hỏi nhiều. Vừa nãy ở trong hành lang đụng phải một thằng nhóc mang theo túi máy tính, lúc này lại nhìn vẻ mặt được ăn cả ngã về không của Hạng Hạo Nhiên, trong lòng Hàn Ấn đã hiểu được vài phần. Việc đã đến nước này, phải tranh thủ phá án thôi! Vụ án phá rồi, phía trên chắc chắn sẽ xét tình hình cụ thể mà xử lý. Hàn Ấn đặt báo cáo trước mặt, kỳ thật đó là một phần báo cáo khám nghiệm xác của Thạch Thiến. Người chết phần mặt tái nhợt, miệng, dịch mũi chảy ra ngoài, trước cổ giữa xương móng và sụn giáp, để lại một đường rãnh màu nâu nhạt rộng 2.5mm. Bên ngoài cơ thể tay chân không tổn hao gì, chi trên và chi dưới phần rủ xuống có tụ máu màu đỏ tím, kèm theo có chút xuất huyết rời rạc. Động mạch cổ bị xé ngang. 1/3 góc ngoài xương móng và 2/3 bên trong chỗ giáp giới gãy xương. Tim, phổi, dạ dày tụ huyết, phù thũng, dưới màng đệm xuất huyết. Ý kiến kiểm nghiệm: Người chết bị sợi dây treo cổ mềm rộng, ép giữa xương sụn hầu kết, dẫn đến đường hô hấp bị chặn, do đó ngạt thở mà chết. Thuộc về kiểu treo cổ, hoàn toàn mang tính chết vì tự sát.

Thạch Thiến không phải chết vì ung thư, mà là tự sát chết! Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy cái chết của Thạch Thiến quả nhiên có ẩn tình khác, việc này không ngoài sở liệu, nhưng bản báo cáo này vẫn chưa giải trừ được bao nhiêu nghi hoặc: Tại sao sở tỉnh phải phong tỏa tin tức? Tại sao công ty ngân sách và chồng cô ta phải giấu giếm tình hình thực tế? Giấu giếm cái chết của Thạch Thiến tới cùng có nội tình gì? Mấu chốt hơn chính là mấy vấn đề này nên truy xét thế nào? Trước đó không cân nhắc chu toàn, chờ thật sự nhìn thấy báo cáo, tình cảnh lại càng thêm khó xử. Biết rất rõ Thạch Thiến có vấn đề, nhưng vẫn không thể tra rõ ràng, càng không thể xin sở tỉnh tiết lộ, đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới? Người ta sẽ hỏi, các cậu làm thế nào đọc được báo cáo? Lại nói phương diện này tới cùng tác động đến lợi ích của ai vẫn rất khó nói, không thể mù quáng làm ẩu.

Tốt nhất cửa đột phá hẳn là ở chồng của Thạch Thiến - Tá Cần Tư. Hàn Ấn và Tá Cần Tư đã giao thủ, trong lúc nói chuyện, vẫn chưa nhìn ra sơ hở gì, xem ra đây là một đối thủ khó đối phó. Sự tình quan trọng, Hạng Hạo Nhiên quyết định cùng Hàn Ấn đến gặp hắn, rút kinh nghiệm lần trước, Hàn Ấn trước khi gặp thông qua nữ trợ lý và Tá Cần Tư hẹn thời gian, để ngừa hắn lại mượn cớ đùn đẩy.

Trên đường đến đài truyền hình, hai người thảo luận một chút phương thức hỏi. Tá Cần Tư thân là người đài truyền hình, nhà sản xuất, phải nói là có một địa vị xã hội và sức ảnh hưởng nhất định, vì hắn chiếm giữ bệ thềm trao đổi cùng ngoại giới, cho nên đối với người như thế câu hỏi phải để ý đến phương thức phương pháp, không thể cứng rắn được. Chọc giận người ta, phía dư luận sẽ tạo cho bạn chút tin tức phản diện, không có lợi cho vụ án và cả cục.

Cuối cùng hai người đều cho rằng, đối với người lòng dạ cực thâm lại có chút thế lực như Tá Cần Tư, tốt nhất đừng vòng vo quá nhiều, nếu không dễ dàng gây tâm lý mâu thuẫn, kích thích dục vọng khiêu chiến của gã, đến lúc đó sẽ càng không nghe được lời thật. Cho nên sau khi gặp mặt, vừa vào Hàn Ấn liền dùng giọng điệu thành khẩn cho biết: Đội cảnh sát đã rõ ràng nguyên nhân cái chết của Thạch Thiến, bởi vì cô ấy có khả năng có liên quan đến một vụ án trọng đại, hy vọng Tá Cần Tư giải thích rõ một vài tình hình với cảnh sát. Tá Cần Tư cũng không hoảng hốt, vẫn như cũ duy trì thái độ khéo léo, cúi đầu thoáng trầm ngâm, bình tĩnh nói: "Ngại quá, làm các anh lại đi một chuyến, tôi cũng thân bất do kỷ. Tôi không biết tại sao thông tin nội bộ của cảnh sát các anh lại trao đổi không đủ thông suốt, theo lý thuyết tình hình của Thiến Thiến thượng cấp các anh đều đã nắm giữ, song các anh muốn tôi giải thích, vậy cũng không thành vấn đề, tôi có thể nói đầu đuôi ngọn nguồn cho các anh biết, dù sao cũng là chuyện nội bộ cảnh sát các anh, tương lai xảy ra vấn đề, các anh tự mình điều đình."

Tá Cần Tư dừng một chút, bên khóe miệng nứt ra một tia giảo hoạt, "Song tôi có một điều kiện, phải nói là thỉnh cầu mới đúng, tôi xin Hạng đội trưởng khi nào tiện, tiếp nhận một bài tin tức của chúng tôi, đương nhiên không đề cập tới vụ án, chỉ nói một vài kinh nghiệm sống của ngài. Được chứ?"

"Phỏng vấn tôi?" Thỉnh cầu của Tá Cần Tư có chút bất ngờ, Hạng Hạo Nhiên cũng không tiện từ chối, nhân tiện nói: "Các anh không phải chương trình săn tin ngôi sao diễn nghệ sao?"

"Chúng tôi sắp phải sửa bản, có khả năng mỗi tuần phải gia tăng số lần phát, phạm vi khách mời cũng sẽ kéo dài đến những nhân vật tiêu điểm và người thành đạt."

"Tôi được tính là nhân vật tiêu điểm hay người thành đạt?"

"Anh đương nhiên hai dạng đó đều tính hết."

"Được rồi, nếu anh đã nói vậy, tôi đồng ý." Hạng Hạo Nhiên giả vờ rất hưởng thụ, kỳ thật trong lòng hiểu được, đó là một thỉnh cầu không cách nào cự tuyệt.

Nhận được một khách mời cấp quan trọng như vậy, Tá Cần Tư nhìn như thật cao hứng, tâm tình cũng rất phấn chấn, mà theo quá trình nói chuyện, nghi hoặc lúc trước cũng từng bước từng bước được tháo gỡ: Đầu năm nay, có bộ ngành có liên quan nhận được báo cáo, nói Thạch Thiến trong công tác quản lý ngân sách, có hành vi vi phạm pháp luật trọng đại. Bộ ngành có liên quan khá coi trọng báo cáo này, khâu tra xét cấp dưới họ lập tức liên hợp sở tỉnh tạo thành tổ điều tra, Thạch Thiến qua ngày làm việc đầu tiên của tết âm lịch thì bị mang đi cách ly thẩm vấn.

Trong lúc thẩm vấn, Thạch Thiến mạnh miệng cãi bướng, không thừa nhận sự thật phạm tội của mình. Tổ điều tra thông qua điều tra bên ngoài, thông qua lịch sử giao dịch, từng bước nắm giữ chứng cứ phạm tội. Lượng lớn chứng cứ cho thấy: Thạch Thiến trong lúc hành nghề, nhiều lần thông qua giao dịch nội bộ, các loại hành vi "nhờ chuột coi kho", vì cá nhân trục lợi. Cũng nhiều lần dưới sự hối lộ tiến cử tổ chức nội bộ, phối hợp với đơn vị hư cấu thổi phòng giá cổ phiếu mới, không hề quan tâm đến lợi ích dân cổ phiếu, mù quáng dùng tên tuổi ngân sách trắng trợn mua vào, dẫn đến sau khi cổ phiếu mới lạm phát, giá trị thực ngân sách tổn thất nghiêm trọng... Lúc vụ án sáng tỏ, Thạch Thiến tự cảm thấy khó thoát trừng phạt, thừa dịp người trông coi không chú ý, dùng ống quần của mình làm thòng lọng, treo cổ tự sát.

Vì kẻ phạm tội đã chết, những việc điều tra xoay quanh cô ấy chỉ có thể đứt đoạn. Tổ điều tra báo cáo kết quả tương quan lên bộ ngành có liên quan, trải qua nhiều cân nhắc, suy xét, cuối cùng, các bộ ngành nhất trí quyết định: Vì thị trường cổ phiếu quốc nội nhiều năm liền giảm mạnh, cơ dân, cổ dân tổn thất thảm trọng, để giữ gìn ổn định xã hội, phòng ngừa phát sinh sự kiện quá khích, liên quan đến kết quả điều tra tạm thời phong kín, không công bố ra ngoài.

Đồng thời, đối với người chịu trách nhiệm liên quan và công ty chuyển sang án khác tiếp tục điều tra. Các ngành liên quan cũng làm việc với Tá Cần Tư, hy vọng gã có thể cùng công ty ngân sách thống nhất cách xử lý, tuyên bố với bên ngoài Thạch Thiến vì ung thư qua đời, xuất phát từ lo lắng đại cục, Tá Cần Tư cuối cùng đã đồng ý.

Đương nhiên, các ngành liên quan cũng cho gã một vài lợi ích thực tế. Vì giao dịch nội bộ, Thạch Thiến đã tạo thành tổn thất cực lớn cho cả công ty và những người đầu tư, dựa theo pháp luật hẳn phải tịch biên toàn bộ của cải phi pháp của cô ta, nói cách khác phàm là tài sản đứng tên cô ta đều phải niêm phong toàn bộ. Nhưng trong đó có một phần là Tá Cần Tư bỏ vốn mua, chẳng qua sau khi cưới sửa thành tên Thạch Thiến.

Sau khi điều tra tình hình, bộ ngành liên quan trả lại bất động sản và ô tô gã bỏ vốn cá nhân ra mua trả lại cho gã, nhưng tiền đề là không được tiết lộ bất kỳ thông tin gì liên quan đến vụ án Thạch Thiến ra ngoài. Dưới lời khai không chút ngần ngại của Tá Cần Tư, xoay quanh nội tình của Thạch Thiến cơ bản đã nắm giữ rõ ràng: Thạch Thiến nhiều lần lợi dụng tên tuổi trưng dụng ngân sách, mù quáng kéo giá cổ phiếu lên, từ đó kiếm lấy món lãi kếch sù riêng, dẫn đến ngân sách hết sạch rớt giá diện rộng, tạo thành tổn thất lớn cho cơ dân, đây là một loại hành vi "trộm cắp" cơ dân không thể nghi ngờ, cũng có nghĩa rằng Thạch Thiến giống những nạn nhân lúc trước, trong lĩnh vực chuyên ngành cô ta đảm nhận, từng có hành vi vi phạm quy định, trái pháp luật. Mặc dù nghi thức hiện trường không cụ thể như các vụ án khác, nhưng đó là vị chịu hạn chế bởi hoàn cảnh xung quanh và thân phận của nạn nhân, cho nên hung thủ thay đổi thủ pháp gây án, song cũng không ảnh hưởng đến gộp án.

Nói cách khác, "Án quật mộ 07.15" có thể phán định là vụ án thứ 4 hung thủ gây ra trong án mạng liên hoàn. Hung thủ trong hủ tro cốt để lại một tờ tiền 100 nguyên, mục đích là muốn cho thấy Thạch thiến phạm nghiệp ác là "trộm" nghiệp. Mà rải hết tro cốt của cô ta, mang ý nghĩa "Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh"! Đây là một loại địa ngục trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Trong địa ngục trừng phạt, trừng phạt đối với kẻ tự sát là nặng nhất. Diêm Vương sẽ đánh họ vào địa ngục chết oan, khiến họ mỗi ngày lặp lại trải nghiệm kinh khủng và đau đớn trong khoảnh khắc tự sát. Nếu kẻ tự sát là vi phạm ác nghiệp sợ tội khinh sống, hơn nữa phạm ác nghiệp với xã hội, tạo thành ảnh hưởng xấu tới người trần, cuối cùng sẽ bị sung quân đến A Tị đại địa ngục, vĩnh viễn không cho siêu sinh.

Hung thủ trừng phạt Thạch Thiến, là vì xem cô ta là kẻ phạm "trộm" nghiệp, nhưng xã hội ngày nay kẻ lợi dụng quyền thế địa vị trắng trợn trộm tài sản bách tính quốc gia khắp nơi đều có. Dựa theo thói quen của hung thủ lúc trước, những người này mới phải là mục tiêu hắn chọn, mà hắn lại chạy tới mộ trừng phạt một người chết, đây rõ ràng cho thấy tính đặc thù của Thạch Thiến.

Trước đó đã đề cập tới rất nhiều lần, hung thủ lựa chọn nạn nhân là tuân theo một loại mô hình cố định, là thông qua vọng tưởng bức hại có nhiều tính logic, đem phẫn nộ tích góp nhiều năm của mình, phóng đến những người không liên quan, mà hành vi của hung thủ với Thạch Thiến, hiển nhiên lại là một loại "Ân oán cá nhân", giữa họ không chỉ có quen biết, hơn nữa từng có giao điểm lợi ích. Tiến một bước phân tích, hung thủ có khả năng tồn tại chung quanh Thạch Thiến, cũng có quan hệ cá nhân nào đó, mặc dù cảm giác suy sụp của hắn cũng không hoàn toàn đến từ chính Thạch Thiến, nhưng nhất định có một phần căn nguyên ở đó.

Hắn có kinh nghiệm đầu tư cổ phiếu, ngân sách, khả năng từng mua ngân sách Thạch Thiến quản lý, hoặc dưới đề cử của Thạch Thiến từng mua cổ phiếu nào đó, nhưng đổi lấy là lỗ lớn, vì vậy sinh ra oán hận với Thạch Thiến, thế nên khi vạch ra một loạt mưu đồ hành động trừng phạt này, không tự chủ được, liệt người chết Thạch Thiến này vào mục tiêu. Đương nhiên, người thân cận nhất với Thạch Thiến không ai khác ngoài chồng cô ta, cho nên sau đó Hàn Ấn lại hỏi mấy vấn đề về Tá Cần Tư.

"Anh cũng mua cổ phiếu và quỹ phải không?"

"Mấy thứ kia tôi chưa bao giờ đụng vào, tôi không thích những thứ hư cấu." Tá Cần Tư rõ ràng lời ngầm của câu hỏi này, liền cố ý nhấn mạnh thêm, "Nội tình giao dịch của Thạch Thiến tôi thật sự không tham dự, lúc ấy tổ chuyên án điều tra cô ấy cũng từng điều tra tôi, còn điều tra cả lịch sử giao dịch, sự thật chứng minh tôi trong sạch."

"Giữa hai người và thân thích và bạn bè hai bên có tham dự giao dịch trái phép này không?"

"Phía tôi chắc chắn không có." Tá Cần Tư tỏ vẻ trịnh trọng, "Quả thật từng có bạn bè muốn nhờ tôi nghe ngóng thông tin nội tình của Thiến Thiến, nhưng tôi biết đó là trái phép cho nên đều từ chối khéo. Về phía Thiến Thiến tôi không rõ lắm, tôi đã nói lúc trước, Thiến Thiến không nói chuyện công việc với tôi, hiện giờ xem ra có thể là một loại bảo vệ dành cho tôi."

"Tình hình liên quan đến Thạch Thiến bị điều tra, ngoại trừ chúng tôi anh có từng kể với ai khác nữa không?"

"Không có! Kỳ thật chuyện quỹ của cô ấy không coi là bí mật, đại khái đều có thể đoán được, mù mờ chỉ có bách tính bần dân."

Hỏi cũng gần xong, hai người đứng dậy cáo từ. Tá Cần Tư muốn tiễn hai người ra ngoài, điện thoại trên bàn lại vang lên, gã chỉ có thể gọi trợ lý tiễn khách thay, mình thì quay lại cầm lấy điện thoại: "Alo, xin chào... À, là Lưu đài à. Cái gì? Phỏng vấn diễn đàn kinh tế? Đây không phải là live của kênh tin tức sao? Người của họ không đủ à... Tôi trước kia từng làm phỏng vấn chiều sâu, nhưng hiện giờ phỏng vấn đều là một vài ngôi sao, tin tức lá cải gì đó, đã sớm không còn cảm giác đó nữa. Lại nói bên tôi cũng bận không thoát thân nổi, ngài cũng biết, chương trình của tôi đang chỉnh sửa, lúc này tiết mục dự trữ ghi hình bạt mạng... Ha ha, tôi nào dám khó dễ trước mặt ngài chứ. Thật xin lỗi lắm Lưu đài..."

Thời gian Tá Cần Tư nghe điện thoại, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên đã theo trợ lý đi tới cửa thang máy, quay đầu lại còn có thể nhìn thấy Tá Cần Tư vừa nghe điện thoại, vừa ra hiệu xin lỗi với họ, hai người hơi gật đầu, liền xoay người chăm chú chờ thang máy. Nói thật, ngôn hành cử chỉ của Tá Cần Tư đều rất khéo, đối với câu hỏi cũng xem như trả lời tương đối thành khẩn, nhưng Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên ấn tượng với người này không tốt lắm. Vợ mất chỉ mấy tháng, mà trên mặt gã không nhìn ra chút bi thương, gã không phải Hạng Hạo Nhiên, không cần che giấu tâm tình của mình. Mà dùng "cái chết của vợ" để đổi lấy cơ hội có một cuộc phỏng vấn, càng khiến gã trở nên vô liêm sỉ. Ấn tượng của hai người với Tá Cần Tư chỉ có bốn chữ "Đạo mạo trang nghiêm"!