Đêm Nay Ai Bay Lên Giường

Chương 2



2

Từ bé tôi đã biết Ngụy Trạch Thu.

Cũng đã thích anh rất lâu rồi.

Năm tôi sáu tuổi, tôi được cha mẹ nuôi dẫn đi dự yến tiệc, anh ấy là nhân vật chính của bữa tiệc.

Cậu bé tuổi còn nhỏ nhưng cho dù là quần áo hay ngoại hình đều cực kỳ tinh xảo, cao quý và lạnh lùng.

Đáng tiếc khi đó tôi rất chật vật, ở phía sau vườn hoa, tôi là nhân vật chính trong câu chuyện của những thiếu gia thiên kim đó.

"Mẹ tớ bảo tớ không được chơi với nó, nó là một con gà rừng, cậu có biết gà rừng nghĩa là gì không?"

"Gà rừng chắc là ở nông thôn phải không? A! Vậy thì đừng chơi với nó, chắc nó nhiễm virus rồi."

"Dừng! Các cậu thật đúng là thiếu hiểu biết, nó là con nuôi. Con nuôi các cậu có biết là gì không? Chính là kẻ không ai muốn được nhặt về đó."

Ai đó đã đẩy tôi một cái để khiến tôi tránh xa họ ra.

Tôi bất lực đứng nhìn.

“Các người đang làm gì vậy? Các người đang ác ý vu khống người khác. Ngụy Trạch Thu đi tới, đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt đầy chính nghĩa.

Vừa nhìn thấy Ngụy Trạch Thu, các thiếu gia tiểu thư quý giá bỏ chạy.

Khi tôi ngẩng lên, một bàn tay trắng nõn đưa ra một chiếc khăn tay.

“Nước mắt, lau đi.” Giọng nói cũng giống như người vậy, trong trẻo và ngay thẳng.

Sau này, ở trường học, tính tình tôi nhát gan, bị người khác nhắm vào, đối phương còn được nước lấn tới.

Anh ấy bảo tôi phải học cách nói không, “Em không cần làm vừa lòng tất cả mọi người.”

Tôi yêu anh ấy một cách vô vọng, dù tôi biết rằng cho dù là ai đi nữa, anh ấy đều sẽ giúp đỡ.

Anh ấy nhìn như nhiệt tình, thực ra lại vô tình. Anh ấy có bầu nhiệt huyết lớn, nhưng nó không dành cho chuyện yêu đương.

Có lẽ anh ấy có thể đối xử với mọi người đều như vậy.

Nhưng trừ anh ấy ra, chưa ai đối xử với tôi như thế.

3

Tối hôm sau, tôi vẫn còn hơi lo lắng về việc đi ngủ, vì vậy tôi đã buộc chặt rèm giường và còn nhờ bạn cùng phòng ngủ muộn giúp tôi để ý xem liệu tôi có bị mộng du hay không.

Cả đêm tôi ngủ ngon, sáng mở mắt ra đã thấy rèm giường màu hồng.

Bạn cùng phòng cũng nói rằng tôi rất yên tĩnh vào ban đêm và không có động tĩnh gì hết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm.

Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại và thấy Ngụy Trạch Thu đã gửi cho tôi một tin nhắn lúc sáu giờ, hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi thức dậy lúc tám giờ sáng và ngay lập tức nhắn tin chia sẻ tin tức tốt này cho anh ấy.

Tôi tùy tiện buộc tóc và pha một cốc sữa nóng.

“Mà này, tối qua bật máy sưởi phải không?” Tôi hai tay bưng ly sữa nóng thổi phù phù.

"Bà nằm mơ đi, bây giờ mới có tháng mười. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, khi nào mới có máy sưởi đây?"

"Thôi đi! Cả nhà ơi, tiết đầu tiên sẽ thi vũ đạo đấy, quên cmn hết rồi!"

Tôi chưa kịp uống xong sữa bò đã bị lôi dậy.

" Khương Khương! Cấp cứu! Bà chắc chắn vẫn còn nhớ kỹ!"