Đêm Nay Ai Bay Lên Giường

Chương 7



9

Buổi chiều, tôi ôm đề thi tiếng Anh cấp 4 chạy đến thư viện trường Ngụy Trạch Thu.

Haha, tôi đã sớm nghe ngóng, anh ấy luôn ở thư viện vào thứ bảy.

Hây, đây chẳng phải vì yêu cứ đâm đầu sao.

Tôi lặng lẽ tiến đến vị trí bên cạnh Ngụy Trạch Thu ngay gần cửa sổ.

Ngụy Trạch Thu đặt cuốn sách luật hình sự trong tay xuống và liếc nhìn tôi.

Tôi cười khan và đưa cho anh ấy xem đề kiểm tra tiếng Anh cấp 4 trên tay.

Thỉnh thoảng, một số học sinh mặc chế phục màu xanh đi ngang qua cửa sổ.

Tốt ghê, có cảm giác như đang ngồi tù vậy.

Một người không có kỷ luật như tôi nên bị bắt và đưa vào tù học tập.

Tính sai mất rồi.

Nhưng mà sai quá sai, tôi không nghĩ tới trong tù mình cũng có thể ngủ ngon.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ra có thêm một người nữa.

Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng lau miệng, may quá không có nước dãi chảy ra.

“Ngủ trong thư viện chắc không phải phạm pháp đâu nhỉ?” Trang Anh cười kỳ quái nhìn tôi.

Tôi nhìn Trang Anh.

Nữ sinh dù mặc đồng phục cũng ngầu bá cháy, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt híp dài, tư thế hiên ngang. So với tôi là hai phong cách khác biệt hoàn toàn.

Ba mẹ họ là bạn tốt, so với tôi, họ mới là thanh mai trúc mã.

Tôi không ngạc nhiên khi thấy Trang Anh ở đây. Bọn họ từng thường xuyên tập luyện và chơi cùng nhau ở trường trung học.

Mà tôi là đứa hay ngồi bên cửa sổ giả bộ làm bài tập để nhìn trộm người ta.

Ngụy Trạch Thu lật sách, không lạnh không nhạt đáp: “ Ngủ trong thư viện không phạm pháp.”

Tôi ngượng ngùng giải thích: "Chắc tối hôm qua ngủ không ngon."

Anh khẽ quay đầu lại, nhìn tôi như cười như không "Anh thấy em tối qua ngủ rất ngon cơ mà?"

Trang Anh liếc nhìn chúng tôi.

Tôi chột dạ cầm bút sửa lại câu sai.

Ngụy Trạch Thu nhìn bài kiểm tra trên tay tôi, tôi muốn che bài kiểm tra sai đi.

Quên đi, nó rối tung hết lên.

Thôi cứ để vậy đi.

Dù sao thì anh cũng rất rõ tôi như thế nào.

Nhưng anh ấy chỉ vào đề toàn câu sai của tôi và dẫn dắt tôi phân tích ý nghĩa của từng câu một.

Bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt ve trang giấy, cơ thể khẽ nhích lại gần, phát âm tiếng Anh êm tai kích thích lỗ tai tôi.

Toàn thân tôi choáng váng.

Nhỏ giọng thì thầm:

“Anh giỏi quá, sao cái gì anh cũng biết vậy.”

“Đó là bình thường, chị và Ngụy Trạch Thu năm nhất đã phải thi IELTS. Hơn nữa, lĩnh vực của bọn chị với em lại khác biệt, tiêu chuẩn cho công việc tương lai cũng không giống nhau.” Trang Anh tùy ý nói.

Tôi không nói gì nữa.

Ngẩng đầu nhìn một chút, hai người bọn họ đều mặc chế phục màu đen, cầm các loại tài liệu hình sự, đoan chính mà ngồi.

Tôi im lặng cúi đầu. Tôi mặc một chiếc váy dài bình thường thêm một chiếc áo khoác len. Trên bàn là tập đề thi tiếng Anh cấp bốn với bút đỏ gạch chi chít.

Giống như thời trung học, tên hai người bọn họ luôn đứng đầu bảng, còn tên của tôi cách xa vạn dặm.

Nhưng làm cá ướp muối thì có gì không tốt?

Chí ít thì nó ăn cũng rất tốn cơm.

Ngụy Trạch Thu lại nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là biết sớm hơn so với em. Giờ em đã hiểu rồi. Nếu em đã hiểu tốt rồi mới làm bài, sẽ không mắc nhiều lỗi sai như vậy nữa.”

“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.