Đêm Nay Có Mưa

Chương 7



Editor: Bướm Krisục

Beta: Gà Alicu

Mạnh Duẫn Án đang đánh răng, Phúc Bảo bên ngoài cứ cào vào cửa nhà tắm. Hai móng vuốt đen ở bên ngoài cửa cứ cào lên cào xuống, nhìn như có chuyện gì đang rất gấp.

Anh súc miệng, rửa qua mặt, rồi mới mở cửa:”Làm sao vậy?”

Vừa mở cửa, Phúc Bảo liền chạy vào, cứ sủa không ngừng, cái đầu trắng tinh thì điên cuồng cọ vào quần của Mạnh Duẫn Án, nó cứ cắn quần của anh như muốn kéo ra bên ngoài.

Mạnh Duẫn Án rất ít khi thấy bộ dạng gấp gáp, làm loạn như này của Phúc Bảo, anh buông khăn lông trong tay ra, xoa tai nó trấn an.

Phúc Bảo không hề vui vẻ trở lại như thường ngày, ngược lại tiếng sủa càng trở nên gấp gáp hơn, gấu quần của anh cũng bị nó cắn chặt, kéo mạnh hơn nữa, kéo anh đi ra ngoài.

Mạnh Duẫn Án cuối cùng cũng hiểu được ý của Phúc Bảo: “Mày muốn đi ra ngoài?”

Bàn chân của Phúc Bảo cào cào trên mặt đất, dáng vẻ ngày càng nôn nóng.

Mạnh Duẫn Án thở dài, đi theo Phúc Bảo, thấy Phúc Bảo muốn đi đến ban công, anh liền nói: “Mày lại nghịch mấy chậu hoa đúng không?”

Không thấy ban công có bùn đất, anh xoay người lại thì bỗng thấy đối diện Phúc Bảo có bóng dáng màu hồng phấn.

“Hi…”

Thư Du lúng túng cười vẫy tay, ngồi ở dưới đất, bộ dạng đầy chật vật.

Mạnh Duẫn Án nhướng mày: “Cô đang biểu diễn hả?”

Thư Du: “Cứ coi như vậy đi…”

Cô đau đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng khi nói chuyện với Mạnh Duẫn Án, cô vẫn buột miệng thốt ra không suy nghĩ.

Mạnh Duẫn Án: “Cô trượt chân hả?”

“Vâng.”

Bây giờ cậy mạnh cũng vô dụng, ngay cả việc đứng dậy cô cũng không làm nổi. Cô vươn tay sờ soạn, nhưng cửa kính ở ban công toàn là nước.

“… Không biết tại sao lại nhiều nước như vậy, chắc là chỗ nào bị rò nước rồi.” Thư Du nhỏ giọng nói.

“Không phải có chỗ nào bị rò rỉ đâu, đang là hồi Nam Thiên.”

(*) Hồi Nam Thiên: Đông đi xuân đến, mọi người thức dậy thấy bên ngoài cửa sổ đã chìm trong biển sương mù, người Quảng Đông và Quảng Tây ở Trung Quốc gọi kiểu thời tiết này là “Hồi Nam thiên” (ngày gió Nam trở về), hay cũng chính là “nồm” theo cách gọi của Việt Nam.

Mạnh Duẫn Án thở dài, xoay người rời khỏi ban công.

Gương mặt Thư Du lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy xấu hổ khi bản thân ngã ngồi dưới đất, điện thoại thì để ở trong phòng ngủ, nếu không phải Phúc Bảo thông minh, cô thật sự chẳng biết làm thế nào.

Bóng dáng của Mạnh Duẫn Án vừa biến mất, cô lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang lại gần, anh đứng ở ban công, khàn giọng hỏi: “Mật mã nhà cô là gì thế?”

Thư Du lúc này mới nhớ tới mật mã khóa cửa, nhanh chóng đáp lại: “Mật mã là sinh nhật của tôi, 0429.”

Mạnh Duẫn Án khựng lại, Thư Du đang nhìn anh chăm chú nên cũng không bỏ qua sự thay đổi của anh, cô hỏi: “Anh sao thế?”

“Không sao.” Mạnh Duẫn Án lắc đầu. “Sinh nhật tôi sớm hơn cô mười ngày.”

Thư Du mỉm cười, khẽ cử động, lại cảm thấy đau đến sắc môi đều trắng bệch.

Rất nhanh, Mạnh Duẫn Án đã tới, tiếng mật mã vang lên “tích tích”, sau đó là tiếng mở cửa.

Thư Du khó có thể kiểm soát biểu cảm, hơi lạnh từ mặt đất xuyên qua quần ngủ, truyền đến cơ thể khiến cô khẽ rùng mình.

Mạnh Duẫn Án thấy thế, bước đến, bế cô lên, rời khỏi ban công.

Bất ngờ bị bế lên như thế, theo phản xạ cô vương tay ôm lấy cổ anh.

Bàn tay còn lại bám chặt lấy vai của anh.

Ban đầu cô nghĩ rằng Mạnh Duẫn Án sẽ rất cao và gầy, nhưng thực tế không phải. Cách một lớp áo mỏng, hơi ấm từ bả vai anh truyền tới, cô còn có thể cảm nhận được rõ đường cong cơ bắp rõ ràng và cả cánh tay rắn chắc vòng qua lưng cô, vững chắc và mạnh mẽ, khiến cho cô rất an tâm.

Nhưng bây giờ Thư Du không cảm thấy vui vẻ vì được giúp đỡ.

Bởi vì cô mới rời giường, không có mặc nội y.

Lúc này hai cơ thể sát vào nhau, cảm giác ban đầu không rõ ràng giờ lại trở nên rõ hơn hết.

Thư Du giữ chặt tay Mạnh Duẫn Án, níu chặt quần áo của anh.

Mạnh Duẫn Án thấy hành động của cô, hơi cúi đầu, trong mắt mang theo sự nghi hoặc, như muốn hỏi cô đang muốn làm cái gì?

Thư Du nào dám mở lời nói với anh hàng xóm đẹp trai vừa gặp qua vài lần. Cô mím môi, khó khăn lên tiếng: “Điện thoại, điện thoại của tôi ở trong phòng ngủ.

Mạnh Duẫn Án gật đầu, bước đến phòng ngủ chính.

Thư Du nhẹ nhàng thở ra, cũng may là anh không có hỏi gì thêm, dù sao thì bây giờ mọi người đều không thể không có điện thoại bên người.

Ban nãy Vượng Tài đã ăn uống no đủ, lúc này nó ở trong lồng lười biếng giương mắt nhìn hai người.

Cô nhìn Vượng Tài, rồi so sánh với Phúc Bảo lúc nãy đi gọi Mạnh Duẫn Án tới cứu mình, Thư Du liền nghĩ mình cần phải dạy dỗ lại Vượng Tài.

Mạnh Duẫn Án không nói nhiều, sàn nhà ướt sũng nhưng bước chân của anh vô cùng vững vàng, bế Thư Du vào phòng ngủ chính.

Anh nghiêng người đẩy cửa phòng ngủ ra, Thư Du ngượng ngùng đến mặt đỏ tía tai.

Giường ngủ vô cùng bừa bộn, quần áo vứt ngổn ngang, khăn quàng cổ đeo lúc ban sáng bị vứt trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng, như là vừa có cướp ghé qua.

Mạnh Duẫn Án không nói gì, đặt Thư Du xuống sofa nhỏ, trên bàn trà nhỏ bên cạnh sofa Thư Du đang nằm là điện thoại cùng một chiếc áo ngực nhăn nhúm.

Lúc này Thư Du đỏ mặt như muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên cô để người khác nhìn thấy áo ngực của mình, nhưng bây giờ cô không hề có những suy nghĩ không đứng đắn. Không nói đến việc chân đang đau, cô còn để anh nhìn thấy sự bừa bộn của mình, tâm trí đâu mà nghĩ linh tinh.

Mạnh Duẫn Án nhẹ nhàng đặt Thư Du xuống, không hề nhìn lung tung: “Cô cứ lấy điện thoại trước đi, tôi về nhà lấy đồ đã.”

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như anh chẳng nhìn thấy cái gì.

Thư Du yên tâm trong lòng, sớm đã biết Mạnh Duẫn Án không phải là loại người bất chính. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.

Trong phòng tôi tăm lại còn ẩm ướt, dường như lúc này chỉ có anh mới có thể khiến cô an tâm.

Mạnh Duẫn Án xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngay sau đó cũng có tiếng khóa an ninh ở cửa chính vang lên.

Thư Du không biết bao giờ anh mới quay lại, tranh thủ lúc anh đi, cô nhanh chóng mặc áo ngực vào. Bất chấp tất cả mọi thứ, trước tiên cô phải chỉnh trang lại đã.

Mặc quần áo xong xuôi rồi, Thư Du còn quàng thêm cả khăn quàng cổ, che ở trước ngực.

Qua một lúc, chân đỡ đau hơn một chút, Thư Du thử cử động, cơn đau ở mắt cá chân đau đến thấu xương, cô không dám cử động nữa.

Một lúc sau, Thư Du cúi đầu, hơi nhấc chân bị thương lên nhìn.

Rèm cửa chưa kéo ra, đèn trong phòng cũng không có bật, cả căn phòng đều chìm trong tăm tối. Thư Du chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sau lớp tất dày, hình như chân cô sưng lên rồi, dép lê lơ lửng ở trên đầu ngón chân như sắp rơi, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Thư Du vốn không phải là người có tính cách quá mạnh mẽ, giờ phút này nhìn thấy chân mình bị thương như vậy, lại nghĩ đến trước khi chuyển nhà cũng xảy ra đủ thứ chuyện, cô nhịn không được mà sống mũi cay cay, hốc mắt ươn ướt.

Chân cô lúc này, đau vô cùng.

Không ngờ chưa kịp rơi nước mắt, liền có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói với ngữ điệu khách sáo: “ Cô Thư, tôi có thể vào không?”

Thư Du đột nhiên hoàn hồn, cô khịt mũi: “ Nhưng… Khụ…”

Lúc thức dậy cô chưa có uống nước, hiện tại cổ họng trở nên khô khan, đột ngột nói chuyện khiến cổ họng không kịp chuẩn bị.

Cô hắng giọng: “ Anh Mạnh, anh cứ tự nhiên.”

Cửa phòng lại không có động tĩnh gì, một lúc sau, Mạnh Duẫn Án lại gõ cửa, chờ Thư Du xác nhận có thể vào anh mới chậm rãi mở cửa phòng, tiện tay bật đèn.

Chưa kịp thích nghi với ánh sáng, Thư Du nheo mắt theo phản xạ. Khi đã thích nghi được với ánh sáng, cô từ từ mở mắt, một cốc nước xuất hiện trong tầm mắt cô.

Có lẽ là cốc nướ trên bàn ăn, hơi nước vẫn đang bốc lên. Thư Du nói cảm ơn, vươn tay ra nhận lấy. Cô cúi đầu uống một ngụm, nước ấm vừa phải, không quá nóng.

Hơi nóng ở cốc nước bay lên làm cho hốc mắt của cô lại càng nóng hơn.

Trong tay Mạnh Duẫn Án đang cầm thứ gì đó, Thư Du còn chưa thấy rõ, dép lê trên chân đã bị anh cởi ra.

Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi tất cô ra.

Thư Du đang muốn nói chuyện thì đã nghe thấy Mạnh Duẫn Án thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, chân cô chắc là bị bong gân rồi. Trước tiên để tôi xử lí qua đã, sau đó sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”

Anh đã nói như vậy rồi, Thư Du cảm thấy tốt hơn hết là mình không nên nói gì thêm, chỉ là cảm thấy may quá hôm qua đã tắm rồi, trên người hẳn là không có hôi…

Chân được Mạnh Duẫn Án đắp túi chườm đá mà anh mang từ nhà qua, cảm giác nóng và sưng đau ở chân thuyên giảm một chút. Nhưng thời tiết của mùa xuân vẫn có chút lạnh, trong chốc lát Thư Du cảm thấy chân mình lạnh băng như mất luôn cảm giác.

Thư Du không dám nói gì. Từ nhỏ cô tung tăng nhảy nhót như thế nào cũng không bị thương như vậy bao giờ, nên cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Nhưng nhìn dáng vẻ Mạnh Duẫn Án, hẳn là rất đáng tin cậy.

Thư Du dùng ly nước để sưởi ấm tay, ánh mắt chăm chú nhìn Mạnh Duẫn Án đang xử lý vết thương trên chân cô.

Mái tóc có chút rối, hẳn là anh vừa mới rời giường không được bao lâu, chắc chỉ mới vệ sinh cá nhân qua. Tóc mai rủ ở bên tai, vành tai to vừa phải, không quá lớn cũng không quá nhỏ, người lớn mà thấy, chắc chắn sẽ khen ngợi.

Thư Du nhìn anh, suy nghĩ miên man.

Mạnh Duẫn Án cúi đầu, vẻ mặt tập trung, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có thể thấy được sự sắc sảo và kiên nghị từ đôi lông mày. Từ cổ trở xuống, hầu hết các bộ phận đều được chiếc áo len màu xám bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay gầy và khỏe đang nâng chân cô lên, tay còn lại ấn túi chườm đá.

Chườm được một lúc, đỡ đau hơn chút, Mạnh Duẫn Án cầm băng gạc quấn quanh chân đau của Thư Du, cố định.

Lúc anh băng bó xong, vừa đúng lúc Thư Du uống hết ly nước trong tay.

Mạnh Duẫn Án ngẩng đầu, Thư Du tưởng rằng anh sẽ nói “đi thôi” hoặc gì đó. Ai ngờ anh lại nói: “Uống hết nước rồi?”

“Vâng.” Thư Du khô khan đáp lại.

“Chân trái của cô cũng không thể cử động được à?”

Mắt cá chân chân phải của Thư Du đã sưng to một cục, còn bên trái thì không nhìn rõ vết thương, nhưng nhìn bộ dạng chật vật của cô ở ban công lúc nãy, thì quả thực cô không thể cử động được cả hai chân.

Thư Du lúng túng nói: “Lúc ngã, đùi và đầu gối đều bị đập xuống đất, chắc là bị bầm tím ở đâu đó…”

Mạnh Duẫn Án hiểu ý gật đầu, rất tự nhiên lấy ly nước trong tay của cô đặt lên bàn. Sau đó vươn tay ra, nói: “Không bị bong gân là may rồi. Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại.”

Thư Du lại được anh bế lên, lúc này cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé.”

Mạnh Duẫn Án không nói gì, yết hầu khẽ lên xuống rồi mới nhẹ giọng đáp một tiếng.

Thư Du dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận được rõ âm thanh trong lồng ngực của anh.