Đêm Nay Có Mưa

Chương 9



Editor: Bướm Krisục

Beta: Gà Alicu

Thư Du biết mình che giấu cảm xúc tốt, không khiến người khác nhìn thấy mình có sự khác thường, cuối cùng cô lễ phép nói: “Anh Mạnh, cảm ơn anh.”

Mạnh Duẫn Án cong môi cười: “Cô nói nhiều nhất là cảm ơn với xin lỗi đấy.”

Thư Du cười gượng: “Tại vì tôi khá lịch sự ấy.”

“… Còn hơi xấu hổ nữa.”

Hai người lên tiếng cùng một lúc, rồi lại nhìn nhau bật cười.

Thư Du nói: “Anh có muốn ở lại uống gì đó không? Tôi đi pha trà cho anh nhé?”

“Không cần đâu.” Mạnh Duẫn Án lắc đầu từ chối: “Phúc Bảo vẫn chưa có được ăn cơm, buổi tối tôi còn phải dắt nó đi dạo một chút.”

Thư Du hiểu ý mỉm cười, khi Mạnh Duẫn Án mặc áo khoác vào, cô chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Ngay sau đó, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Nụ cười trên môi chợt tắt.

Trong lòng Thư Du bỗng rối loạn, không biết tại sao cô có chút khó chịu.

Mùi hương ngọt ngào như vậy, không giống như là mùi hương mà một người đàn ông nam tính như Mạnh Duẫn Án sẽ có.

Vậy thì là của ai? Chẳng lẽ là của bạn gái anh sao?

Trong lòng Thư Du trở nên trống rỗng, rõ ràng đối phương tốt bụng, thích giúp đỡ quan tâm tới hàng xóm và mọi người xung quanh thôi, trên người anh có mùi hương gì cũng là chuyện bình thường. Anh có bạn gái hay không cũng chẳng liên quan đến cô, dù sao thì cô và anh chỉ là mối quan hệ “hàng xóm”.

Mạnh Duẫn Án phát hiện sắc mặt của Thư Du lại thay đổi, nghĩ rằng cô vẫn không vui, làm như vô tình nói: “Rất nhiều người ở phương Nam đến đây ban đầu đều không thích nghi được, mấy đứa trẻ con ở Phúc Thành cũng từng trượt chân vài lần. Cô vừa chuyển đến chưa có kinh nghiệm, cứ từ từ thích nghi.”

Thư Du thất thần gật đầu, Mạnh Duẫn Án cũng không biết cô có nghe được những gì anh nói hay không, nhưng lời cần nói cũng nói rồi, anh chuẩn bị ra về.

Thư Du tiễn Mạnh Duẫn Án đến cửa, cô cười nói: “ Nếu không có anh, hôm nay tôi cũng không biết xoay sở thế nào. Cũng không biết nhờ vả ai giúp đỡ, mọi người đều là hàng xóm, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Mạnh Duẫn Án gật đầu cười, ánh mắt anh nhìn xuống dưới chân cô.

Thư Du đi đôi dép bông hình con thỏ, hai cái lỗ tai nhỏ xinh xắn nhấp nháy lắc qua lắc lại, trắng tinh vô cùng đáng yêu.

...

Mạnh Duẫn Án vừa mới ra khỏi cửa, điện thoại Thư Du liền vang lên.

Hôm nay bận rộn muốn chết, điện thoại cứ hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, bây giờ Thư Du nghe thấy tiếng chuông điện thoại là đầu đau muốn chết. Nhưng nhìn thấy người gọi đến là dì cả, cô đành phải căng da đầu nghe máy.

“Dì cả…”

“Cái con nhỏ này, lúc trước dì tưởng rằng con chỉ nói đùa, thế mà con lại thật sự không về nhà?”

Thư Du vừa nghe máy, đầu dây truyền đến giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi, tận tình khuyên bảo nói: “Ba của con chỉ có mình con, con thì hay rồi lại muốn chuyển ra ngoài sống một mình, đã thế lại còn chuyển đến thành phố khác sinh sống, ba con rất khó chịu đấy!”

“Bây giờ chỉ có mỗi con…” Tay Thư Du vừa cầm điện thoại vừa chống nạng không tiện, đổi tay cầm điện thoại, xoay người đi vào trong nhà: “Nhưng không phải rất nhanh sẽ có đứa thứ hai sao? Nói không chừng già rồi còn có con lại càng yêu thương đứa bé hơn, cuối cùng cũng chẳng nhớ tới đứa con trước đây nữa đâu mà!”

“Con nhỏ này nói cái gì thế? Con có lương tâm chút đi, ba con không đối xử tốt với con sao?”

Nói đến đây, giọng dì cả dịu hơn vài phần: “Được rồi, không nói đến ba con, nhưng mẹ con cũng chỉ có mình con. Liệu con có thể tự chăm sóc mình được không, từ nhỏ con cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ? Nghe lời dì, về nhà sớm đi, đừng sống bên ngoài nữa.”

“Dì cả, không phải con đang trốn nhà đi.”

Thư Du thấy dì cả đánh bài tình cảm thì giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn đáp lại: “Bây giờ con đang ở Phúc Thành, thuê xong nhà rồi, tiền cọc một năm cũng đã đóng cho người ta, nếu bây giờ trở về sẽ phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng!”

Quả nhiên, đối phó với dì cả cứ phải nói đến tiền. Thư Du lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của dì cả: “Bồi thường hợp đồng? Phải bồi thương bao nhiêu?”

Thư Du cố ý nói hơi lớn, sau đó dì cả với giọng điệu cứng ngắc đáp lại: “Ờm… Con lớn như vậy, ra ngoài sống tự lập cũng đúng… Chị họ con ở tuổi này cũng đi làm rồi dọn ra sống bên ngoài.”

Thư Du “vâng” một tiếng, nói: “Con cũng có công việc, còn tích góp được một ít nữa. Có thể mọi người không chấp nhận việc này lắm, nhưng con cảm thấy công việc này khá tự do, con cũng khá thích.”

Dì cả và bố cô cùng với những người lớn trong gia đình đều cảm thấy việc cô đang làm không được gọi là “công việc”, nhiều lắm chỉ là đam mê của cô mà thôi. Sau này mọi người cũng không ngờ được rằng cô sẽ chọn “viết tiểu thuyết” thành nghề của mình.

Trong mắt người lớn trong nhà, chỉ có bác sĩ, giáo viên, nhân viên văn phòng mới được tính là nghề nghiệp. Còn lại tất cả đều bị coi thành công việc “không ổn định”.

Nhưng lúc Thư Du đem tiền nhuận bút đặt ở trước mặt ba mình, ba cô mới híp mắt, ậm ừ đồng ý.

Sau kho tốt nghiệp, cô cũng ở nhà làm việc khoảng nửa năm.

Nếu không có những sự việc ấy, cô cũng không cần phải dọn ra bên ngoài sống.

“… Dì cả, con không quay về đó đâu, đó là gia đình của họ, một nhà ba người vui vẻ sống với nhau, không liên quan đến con.” Thư Du nửa làm nũng nửa là biểu đạt cảm xúc trong lòng: “Con không muốn trở về làm phiền bọn họ. Hơn nữa, nơi này là quê mẹ con, mẹ con sinh ra và lớn lên ở đây, con tới đây mới được vài lần. Để con ở lại đây một thời gian đi dì cả, dì không thương con sao? Con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc mình.”

Dì cả làm sao không thương đứa cháu gái này chứ, mất mẹ từ nhỏ. Nghe Thư Du nói vậy, bà ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy con cứ ở đó trước đi. Con ở chỗ nào thế? Để dì đến thăm con.”

Thư Du nhìn chân đang bị thương, lúc nãy cô còn vừa nói có thể tự chăm sóc chính mình, nếu để dì cả nhìn thấy tình thế của cô bây giờ chỉ sợ lỗ tai của cô bị tra tấn chết mất.

“Không cần đâu dì, có thời gian con sẽ đến thăm dì, mãi con mới có thể chuyển ra bên ngoài sống, dì giữ bí mật giúp con nhé. Dù sao con chuyển đến đây cũng khá tốt, dì không cần lo lắng cho con đâu.”

Thư Du không đủ tự tin, biết lý do này hơi quá, nhưng trừ lấy chuyện này ra cô cũng không thể nghĩ ra được lí do nào khác.

Còn chưa nghe được câu trả lời của dì cả, liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm.

“… Tôi thấy đôi dép cô đi không tiện lắm đâu, trước hết cô đi tạm đôi này đi, còn mới đó.”

Mạnh Duẫn Án đứng ở trước cửa, trong tay cầm theo đôi dép mới tinh.

Thư Du quay đầu lại, ánh đèn hành lang hắt lên bờ vai anh, trên đỉnh đầu cũng được chiếu sáng. Anh vẫn còn mặc chiếc áo len sáng nay lúc ở cùng với cô. Cả người đều toát lên sự đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt lúc này vô cùng rõ ràng.

Thư Du chưa kịp rời mắt, liền nghe thấy giọng nói của dì cả ở đầu dây bên kia truyền đến, giọng điệu đầy bất ngờ: “ Đàn ông?”

“Thư Du, sao con lại như vậy? Nhà con có đàn ông sao?”

“Giọng nói này, Thư Du, tốt nhất con nên giải thích cẩn thận cho dì!”

Thư Du bị một “tràng pháo” của dì cả dọa đến mức nắm chặt điện thoại, sợ Mạnh Duẫn Án ở đằng sau sẽ nghe thấy gì đó, cô chỉ chỉ di động ý muốn nói mình đang có điện thoại, sau đó xoay người nhỏ giọng đáp: “Dì cả, dì đừng nghĩ lung tung, chỉ là hàng xóm đi ngang qua thôi, bọn con vừa mới đi đổ rác về, anh ấy đang nói chuyện với người khác.”

Cũng không biết đối phương có tin hay không, Thư Du nhanh chóng nói tiếp: “Được rồi dì cả, con còn chưa ăn cơm tối, con đi đặt cơm đã. Dì cả đừng lo lắng cho con nha, con lợi hại lắm.”

Thư Du dùng giọng điệu làm nũng khi còn nhỏ để đối phó, dì cả vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm vài câu, sau đó mới cúp máy.

Kết thúc cuộc gọi, Thư Du cười xin lỗi.

Mạnh Duẫn Án bất đắc dĩ khẽ cười: “Đi ngang qua?”

Thư Du: “Haizzz, tôi không thể nói với người nhà rằng mình ngã bị thương rồi còn phải nhờ hàng xóm đưa đến bệnh viện được. Tôi không muốn họ lo lắng, hơn nữa việc giải thích cũng mệt mỏi lắm.”

Mạnh Duẫn Án gật đầu: “Có thể hiểu được.”

Thư Du nhìn trên tay anh vẫn còn cầm đôi dép lê, liền lên tiếng hỏi: “Cho tôi hả?”

“Tôi mới về, đúng lúc phát hiện cô vẫn chưa đóng cửa.” Mạnh Duẫn Án chỉ cửa nhà: “Tôi có gõ cửa, chắc là cô không nghe thấy.”

Thư Du nhớ trước đó sau khi tiễn Mạnh Duẫn Án về thật sự không có đóng cửa, cô thở dài: “Con người tôi trời sinh đã phản ứng chậm, chỉ có thể làm một việc một lúc, nếu có quá nhiều việc cần phải làm cùng một lúc, tôi sẽ không thể xử lí hết được. Cảm ơn anh.”

Mạnh Duẫn Án nhìn thấy Thư Du như vậy, lắc đầu: “Thật ra như vậy cũng khá tốt, có sự tập trung cao, nghiêm túc làm một chuyện sẽ dễ thành công hơn.”

Anh để dép lê xuống: “Dép lê còn mới, chưa từng đi qua lần nào, trước đó tôi mua cũng chỉ để ở trong tủ, cô đi đi. Đừng đi đôi lúc nãy, dễ bị vấp ngã.”

Thư Du nhấc bên chân mình bị thương lên, quơ quơ chân làm cho đôi tai thỏ trên dép bông của cô cũng đung đưa theo, nhìn đẹp như vậy thật tiếc là bây giờ không thể xài được.

Thư Du cười híp mắt, đáp: “Cảm ơn anh!”

...

Đôi dép Mạnh Duẫn đưa cho rất thoải mái. Thoạt nhìn mẫu mã đơn giản, nhưng bên trong rất dễ chịu, giống như bàn chân đang đi trên những thảm bông mềm mại.

Thư Du chống nạng tiễn Mạnh Duẫn Án về, sau đó cô đặt cơm hộp. Sau khi ăn xong thì nhận được tin nhắn của Mèo Nhỏ.

Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Tớ vừa hỏi mẹ, nếu bị chấn thương đến gân cốt nên uống nhiều canh. Ở nhà tớ có một chút đồ rất tốt để tầm bổ cho xương cốt, tớ gửi cho cậu rồi, nhớ để ý mà nhận hàng.]

Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Tớ cũng đã viết cho cậu một thực đơn để dưỡng bệnh đấy, gửi cùng với đống đồ kia luôn. Sớm ngày hồi phục nha. [ôm quyền] [hoa hồng] [thẹn thùng] ]

Thư Du vừa cảm kích vừa có chút ngại ngùng, rõ ràng Mèo Nhỏ cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng lại rất giỏi việc chăm sóc người khác.

Cô liên tục nói lời cảm ơn, mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời lại mưa nhỏ.

Mưa phùn lất phất, Thư Du chậm rãi đi qua đó, mở cửa sổ, cô vươn tay ra ngoài, một vài giọt nước mưa nhỏ rơi vào lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh và ươn ướt truyền từ lòng bàn tay truyền đến.

Còn có gió nữa.

Thư Du bị gió thổi đến lạnh cả người, cô rụt cổ, hai chân quơu quơu, xoay người chuẩn bị rời khỏi ban công.

“Hồi nam thiên, tốt nhất không nên mở cửa sổ.”

Mạnh Duẫn Án đứng ở đằng sau chậu cây cảnh, Phúc Bảo ngồi bên chân anh, nó vẫn như lần đầu gặp mặt, vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.

Sắc mặt của anh lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng, dường như chỉ là anh tốt bụng mà nhắc nhở thôi.

Thư Du nhanh chóng đóng cửa sổ lại, còn muốn lên tiếng nói, lại bị anh giành trước một bước

“Không cần phải nói cảm ơn đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy nên tiện thể nhắc nhở cô thôi.”

Mạnh Duẫn Án chưa từng gặp qua người có thể luôn treo câu “cảm ơn” và “xin lỗi” trên miệng như Thư Du, như vậy nghe xa cách thật sự.

Nhưng sự thật hình như đúng là như vậy.

Hai người đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí dần trở nên quỷ dị, vẫn là Phúc Bảo sủa nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng, thân hình mập mạp của nó vặn vẹo trên ban công.

Thư Du không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên ửng hồng, cô gật đầu, rồi hốt hoảng đi vào trong nhà.

Cô tắt đèn ở ban công, bật đèn ở phòng khách lên.

Thư Du ngồi ở trên sô pha, nhìn mưa phùn bên ngoài cửa sổ.

Nghiêm túc gửi tin nhắn cho Mèo Nhỏ.

Du Cá Gỗ: [ Tớ cảm thấy, hình như tớ thích anh ấy.]

Vốn dĩ chỉ là hai bên má ửng hồng thôi, nhưng bây giờ đã lan đến tận tai. Thư Du cảm nhận được từ trên xuống dưới người cô đều bắt đầu nóng lên, cô biết bản thân đang ngượng ngùng, chút ý tứ của cô cũng chẳng thể che đậy được nữa.

Nhưng cô vẫn chống nạng chậm rãi tiến đến ban công, nhìn người đàn ông ở ban công đối diện đang kiên nhẫn tưới hoa, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện với Phúc Bảo.

Thư Du không sợ bị bại lộ gương mặt đỏ như trái cà chua của mình xíu nào, dù sao…

Dù sao phát hiện thì phát hiện đi, cô cũng chỉ mới thích anh một chút mà thôi, Thư Du nghĩ thầm.



Tác giả có lời muốn nói: Tiến độ nhanh đấy ( tự hào)

Chương 9

Thư Du biết mình che giấu cảm xúc tốt, không khiến người khác nhìn thấy mình có sự khác thường, cuối cùng cô lễ phép nói: “Anh Mạnh, cảm ơn anh.”

Mạnh Duẫn Án cong môi cười: “Cô nói nhiều nhất là cảm ơn với xin lỗi đấy.”

Thư Du cười gượng: “Tại vì tôi khá lịch sự ấy.”

“… Còn hơi xấu hổ nữa.”

Hai người lên tiếng cùng một lúc, rồi lại nhìn nhau bật cười.

Thư Du nói: “Anh có muốn ở lại uống gì đó không? Tôi đi pha trà cho anh nhé?”

“Không cần đâu.” Mạnh Duẫn Án lắc đầu từ chối: “Phúc Bảo vẫn chưa có được ăn cơm, buổi tối tôi còn phải dắt nó đi dạo một chút.”

Thư Du hiểu ý mỉm cười, khi Mạnh Duẫn Án mặc áo khoác vào, cô chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Ngay sau đó, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Nụ cười trên môi chợt tắt.

Trong lòng Thư Du bỗng rối loạn, không biết tại sao cô có chút khó chịu.

Mùi hương ngọt ngào như vậy, không giống như là mùi hương mà một người đàn ông nam tính như Mạnh Duẫn Án sẽ có.

Vậy thì là của ai? Chẳng lẽ là của bạn gái anh sao?

Trong lòng Thư Du trở nên trống rỗng, rõ ràng đối phương tốt bụng, thích giúp đỡ quan tâm tới hàng xóm và mọi người xung quanh thôi, trên người anh có mùi hương gì cũng là chuyện bình thường. Anh có bạn gái hay không cũng chẳng liên quan đến cô, dù sao thì cô và anh chỉ là mối quan hệ “hàng xóm”.

Mạnh Duẫn Án phát hiện sắc mặt của Thư Du lại thay đổi, nghĩ rằng cô vẫn không vui, làm như vô tình nói: “Rất nhiều người ở phương Nam đến đây ban đầu đều không thích nghi được, mấy đứa trẻ con ở Phúc Thành cũng từng trượt chân vài lần. Cô vừa chuyển đến chưa có kinh nghiệm, cứ từ từ thích nghi.”

Thư Du thất thần gật đầu, Mạnh Duẫn Án cũng không biết cô có nghe được những gì anh nói hay không, nhưng lời cần nói cũng nói rồi, anh chuẩn bị ra về.

Thư Du tiễn Mạnh Duẫn Án đến cửa, cô cười nói: “ Nếu không có anh, hôm nay tôi cũng không biết xoay sở thế nào. Cũng không biết nhờ vả ai giúp đỡ, mọi người đều là hàng xóm, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Mạnh Duẫn Án gật đầu cười, ánh mắt anh nhìn xuống dưới chân cô.

Thư Du đi đôi dép bông hình con thỏ, hai cái lỗ tai nhỏ xinh xắn nhấp nháy lắc qua lắc lại, trắng tinh vô cùng đáng yêu.

...

Mạnh Duẫn Án vừa mới ra khỏi cửa, điện thoại Thư Du liền vang lên.

Hôm nay bận rộn muốn chết, điện thoại cứ hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, bây giờ Thư Du nghe thấy tiếng chuông điện thoại là đầu đau muốn chết. Nhưng nhìn thấy người gọi đến là dì cả, cô đành phải căng da đầu nghe máy.

“Dì cả…”

“Cái con nhỏ này, lúc trước dì tưởng rằng con chỉ nói đùa, thế mà con lại thật sự không về nhà?”

Thư Du vừa nghe máy, đầu dây truyền đến giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi, tận tình khuyên bảo nói: “Ba của con chỉ có mình con, con thì hay rồi lại muốn chuyển ra ngoài sống một mình, đã thế lại còn chuyển đến thành phố khác sinh sống, ba con rất khó chịu đấy!”

“Bây giờ chỉ có mỗi con…” Tay Thư Du vừa cầm điện thoại vừa chống nạng không tiện, đổi tay cầm điện thoại, xoay người đi vào trong nhà: “Nhưng không phải rất nhanh sẽ có đứa thứ hai sao? Nói không chừng già rồi còn có con lại càng yêu thương đứa bé hơn, cuối cùng cũng chẳng nhớ tới đứa con trước đây nữa đâu mà!”

“Con nhỏ này nói cái gì thế? Con có lương tâm chút đi, ba con không đối xử tốt với con sao?”

Nói đến đây, giọng dì cả dịu hơn vài phần: “Được rồi, không nói đến ba con, nhưng mẹ con cũng chỉ có mình con. Liệu con có thể tự chăm sóc mình được không, từ nhỏ con cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ? Nghe lời dì, về nhà sớm đi, đừng sống bên ngoài nữa.”

“Dì cả, không phải con đang trốn nhà đi.”

Thư Du thấy dì cả đánh bài tình cảm thì giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn đáp lại: “Bây giờ con đang ở Phúc Thành, thuê xong nhà rồi, tiền cọc một năm cũng đã đóng cho người ta, nếu bây giờ trở về sẽ phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng!”

Quả nhiên, đối phó với dì cả cứ phải nói đến tiền. Thư Du lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của dì cả: “Bồi thường hợp đồng? Phải bồi thương bao nhiêu?”

Thư Du cố ý nói hơi lớn, sau đó dì cả với giọng điệu cứng ngắc đáp lại: “Ờm… Con lớn như vậy, ra ngoài sống tự lập cũng đúng… Chị họ con ở tuổi này cũng đi làm rồi dọn ra sống bên ngoài.”

Thư Du “vâng” một tiếng, nói: “Con cũng có công việc, còn tích góp được một ít nữa. Có thể mọi người không chấp nhận việc này lắm, nhưng con cảm thấy công việc này khá tự do, con cũng khá thích.”

Dì cả và bố cô cùng với những người lớn trong gia đình đều cảm thấy việc cô đang làm không được gọi là “công việc”, nhiều lắm chỉ là đam mê của cô mà thôi. Sau này mọi người cũng không ngờ được rằng cô sẽ chọn “viết tiểu thuyết” thành nghề của mình.

Trong mắt người lớn trong nhà, chỉ có bác sĩ, giáo viên, nhân viên văn phòng mới được tính là nghề nghiệp. Còn lại tất cả đều bị coi thành công việc “không ổn định”.

Nhưng lúc Thư Du đem tiền nhuận bút đặt ở trước mặt ba mình, ba cô mới híp mắt, ậm ừ đồng ý.

Sau kho tốt nghiệp, cô cũng ở nhà làm việc khoảng nửa năm.

Nếu không có những sự việc ấy, cô cũng không cần phải dọn ra bên ngoài sống.

“… Dì cả, con không quay về đó đâu, đó là gia đình của họ, một nhà ba người vui vẻ sống với nhau, không liên quan đến con.” Thư Du nửa làm nũng nửa là biểu đạt cảm xúc trong lòng: “Con không muốn trở về làm phiền bọn họ. Hơn nữa, nơi này là quê mẹ con, mẹ con sinh ra và lớn lên ở đây, con tới đây mới được vài lần. Để con ở lại đây một thời gian đi dì cả, dì không thương con sao? Con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc mình.”

Dì cả làm sao không thương đứa cháu gái này chứ, mất mẹ từ nhỏ. Nghe Thư Du nói vậy, bà ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy con cứ ở đó trước đi. Con ở chỗ nào thế? Để dì đến thăm con.”

Thư Du nhìn chân đang bị thương, lúc nãy cô còn vừa nói có thể tự chăm sóc chính mình, nếu để dì cả nhìn thấy tình thế của cô bây giờ chỉ sợ lỗ tai của cô bị tra tấn chết mất.

“Không cần đâu dì, có thời gian con sẽ đến thăm dì, mãi con mới có thể chuyển ra bên ngoài sống, dì giữ bí mật giúp con nhé. Dù sao con chuyển đến đây cũng khá tốt, dì không cần lo lắng cho con đâu.”

Thư Du không đủ tự tin, biết lý do này hơi quá, nhưng trừ lấy chuyện này ra cô cũng không thể nghĩ ra được lí do nào khác.

Còn chưa nghe được câu trả lời của dì cả, liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm.

“… Tôi thấy đôi dép cô đi không tiện lắm đâu, trước hết cô đi tạm đôi này đi, còn mới đó.”

Mạnh Duẫn Án đứng ở trước cửa, trong tay cầm theo đôi dép mới tinh.

Thư Du quay đầu lại, ánh đèn hành lang hắt lên bờ vai anh, trên đỉnh đầu cũng được chiếu sáng. Anh vẫn còn mặc chiếc áo len sáng nay lúc ở cùng với cô. Cả người đều toát lên sự đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt lúc này vô cùng rõ ràng.

Thư Du chưa kịp rời mắt, liền nghe thấy giọng nói của dì cả ở đầu dây bên kia truyền đến, giọng điệu đầy bất ngờ: “ Đàn ông?”

“Thư Du, sao con lại như vậy? Nhà con có đàn ông sao?”

“Giọng nói này, Thư Du, tốt nhất con nên giải thích cẩn thận cho dì!”

Thư Du bị một “tràng pháo” của dì cả dọa đến mức nắm chặt điện thoại, sợ Mạnh Duẫn Án ở đằng sau sẽ nghe thấy gì đó, cô chỉ chỉ di động ý muốn nói mình đang có điện thoại, sau đó xoay người nhỏ giọng đáp: “Dì cả, dì đừng nghĩ lung tung, chỉ là hàng xóm đi ngang qua thôi, bọn con vừa mới đi đổ rác về, anh ấy đang nói chuyện với người khác.”

Cũng không biết đối phương có tin hay không, Thư Du nhanh chóng nói tiếp: “Được rồi dì cả, con còn chưa ăn cơm tối, con đi đặt cơm đã. Dì cả đừng lo lắng cho con nha, con lợi hại lắm.”

Thư Du dùng giọng điệu làm nũng khi còn nhỏ để đối phó, dì cả vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm vài câu, sau đó mới cúp máy.

Kết thúc cuộc gọi, Thư Du cười xin lỗi.

Mạnh Duẫn Án bất đắc dĩ khẽ cười: “Đi ngang qua?”

Thư Du: “Haizzz, tôi không thể nói với người nhà rằng mình ngã bị thương rồi còn phải nhờ hàng xóm đưa đến bệnh viện được. Tôi không muốn họ lo lắng, hơn nữa việc giải thích cũng mệt mỏi lắm.”

Mạnh Duẫn Án gật đầu: “Có thể hiểu được.”

Thư Du nhìn trên tay anh vẫn còn cầm đôi dép lê, liền lên tiếng hỏi: “Cho tôi hả?”

“Tôi mới về, đúng lúc phát hiện cô vẫn chưa đóng cửa.” Mạnh Duẫn Án chỉ cửa nhà: “Tôi có gõ cửa, chắc là cô không nghe thấy.”

Thư Du nhớ trước đó sau khi tiễn Mạnh Duẫn Án về thật sự không có đóng cửa, cô thở dài: “Con người tôi trời sinh đã phản ứng chậm, chỉ có thể làm một việc một lúc, nếu có quá nhiều việc cần phải làm cùng một lúc, tôi sẽ không thể xử lí hết được. Cảm ơn anh.”

Mạnh Duẫn Án nhìn thấy Thư Du như vậy, lắc đầu: “Thật ra như vậy cũng khá tốt, có sự tập trung cao, nghiêm túc làm một chuyện sẽ dễ thành công hơn.”

Anh để dép lê xuống: “Dép lê còn mới, chưa từng đi qua lần nào, trước đó tôi mua cũng chỉ để ở trong tủ, cô đi đi. Đừng đi đôi lúc nãy, dễ bị vấp ngã.”

Thư Du nhấc bên chân mình bị thương lên, quơ quơ chân làm cho đôi tai thỏ trên dép bông của cô cũng đung đưa theo, nhìn đẹp như vậy thật tiếc là bây giờ không thể xài được.

Thư Du cười híp mắt, đáp: “Cảm ơn anh!”

...

Đôi dép Mạnh Duẫn đưa cho rất thoải mái. Thoạt nhìn mẫu mã đơn giản, nhưng bên trong rất dễ chịu, giống như bàn chân đang đi trên những thảm bông mềm mại.

Thư Du chống nạng tiễn Mạnh Duẫn Án về, sau đó cô đặt cơm hộp. Sau khi ăn xong thì nhận được tin nhắn của Mèo Nhỏ.

Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Tớ vừa hỏi mẹ, nếu bị chấn thương đến gân cốt nên uống nhiều canh. Ở nhà tớ có một chút đồ rất tốt để tầm bổ cho xương cốt, tớ gửi cho cậu rồi, nhớ để ý mà nhận hàng.]

Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Tớ cũng đã viết cho cậu một thực đơn để dưỡng bệnh đấy, gửi cùng với đống đồ kia luôn. Sớm ngày hồi phục nha. [ôm quyền] [hoa hồng] [thẹn thùng] ]

Thư Du vừa cảm kích vừa có chút ngại ngùng, rõ ràng Mèo Nhỏ cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng lại rất giỏi việc chăm sóc người khác.

Cô liên tục nói lời cảm ơn, mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời lại mưa nhỏ.

Mưa phùn lất phất, Thư Du chậm rãi đi qua đó, mở cửa sổ, cô vươn tay ra ngoài, một vài giọt nước mưa nhỏ rơi vào lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh và ươn ướt truyền từ lòng bàn tay truyền đến.

Còn có gió nữa.

Thư Du bị gió thổi đến lạnh cả người, cô rụt cổ, hai chân quơu quơu, xoay người chuẩn bị rời khỏi ban công.

“Hồi nam thiên, tốt nhất không nên mở cửa sổ.”

Mạnh Duẫn Án đứng ở đằng sau chậu cây cảnh, Phúc Bảo ngồi bên chân anh, nó vẫn như lần đầu gặp mặt, vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.

Sắc mặt của anh lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng, dường như chỉ là anh tốt bụng mà nhắc nhở thôi.

Thư Du nhanh chóng đóng cửa sổ lại, còn muốn lên tiếng nói, lại bị anh giành trước một bước

“Không cần phải nói cảm ơn đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy nên tiện thể nhắc nhở cô thôi.”

Mạnh Duẫn Án chưa từng gặp qua người có thể luôn treo câu “cảm ơn” và “xin lỗi” trên miệng như Thư Du, như vậy nghe xa cách thật sự.

Nhưng sự thật hình như đúng là như vậy.

Hai người đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí dần trở nên quỷ dị, vẫn là Phúc Bảo sủa nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng, thân hình mập mạp của nó vặn vẹo trên ban công.

Thư Du không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên ửng hồng, cô gật đầu, rồi hốt hoảng đi vào trong nhà.

Cô tắt đèn ở ban công, bật đèn ở phòng khách lên.

Thư Du ngồi ở trên sô pha, nhìn mưa phùn bên ngoài cửa sổ.

Nghiêm túc gửi tin nhắn cho Mèo Nhỏ.

Du Cá Gỗ: [ Tớ cảm thấy, hình như tớ thích anh ấy.]

Vốn dĩ chỉ là hai bên má ửng hồng thôi, nhưng bây giờ đã lan đến tận tai. Thư Du cảm nhận được từ trên xuống dưới người cô đều bắt đầu nóng lên, cô biết bản thân đang ngượng ngùng, chút ý tứ của cô cũng chẳng thể che đậy được nữa.

Nhưng cô vẫn chống nạng chậm rãi tiến đến ban công, nhìn người đàn ông ở ban công đối diện đang kiên nhẫn tưới hoa, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện với Phúc Bảo.

Thư Du không sợ bị bại lộ gương mặt đỏ như trái cà chua của mình xíu nào, dù sao…

Dù sao phát hiện thì phát hiện đi, cô cũng chỉ mới thích anh một chút mà thôi, Thư Du nghĩ thầm.



Tác giả có lời muốn nói: Tiến độ nhanh đấy ( tự hào)