Đêm Sương

Chương 11: Cảm giác thỏa mãn bị trì hoãn



Châu Liêm Nguyệt lùi lại, Nam Gia không khống chế được phải tóm lấy cánh tay anh.

Sợ mình ngã khuỵu xuống, phải mượn chút lực để bấu víu.

Động tác này ẩn chứa chút cảm giác ỷ lại, Châu Liêm Nguyệt dứt khoát ôm cô chặt hơn.

Cô ngửa người về phía sau như nhành cỏ lau ngả nghiêng trong gió, sức nặng của nửa thân trên dồn cả vào cánh tay anh.

“Còn sợ không?”, Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi.

Sợ gì? Sợ ngã, hay là…

Nam Gia lắc đầu.

Trong lòng lẫn lộn cả cảm giác mông lung và sợ hãi, cô không muốn nghiền ngẫm tới cùng, bắt đầu hưởng thụ sự khởi đầu phải chăng mang tính chất sa đọa này.

Bên ngoài rất lạnh, Châu Liêm Nguyệt chỉ mặc áo sơ mi, làn da trên cánh tay không còn chút độ ấm nào.

Nhưng cô không hề cảm thấy cái ôm này lạnh lẽo, nhất là khi tựa trán vào ngực anh, thậm chí còn cảm nhận được chút hơi ấm mong manh.

“Vào đi, em sợ anh lạnh đến cảm mất.”, Nam Gia khẽ nói.

Châu Liêm Nguyệt nới lỏng tay, lùi lại phía sau một bước.

Góc ban công dựng một cây cột sắt, quấn dây điện từ dưới lên, trên đỉnh treo một cái bóng đèn, lúc anh ngoảnh lại bị ánh đèn leo lét hắt vào, Nam Gia nhìn thấy rõ gương mặt anh, vẫn là vẻ hờ hững trước sau như một.

Trở lại bên trong, Nam Gia nhờ người rót cho hai cốc nước ấm.

Cả hai đều uống bia, không thể nào lái xe được, đành phải chờ tài xế của Châu Liêm Nguyệt đến.

Chừng nửa tiếng sau, tài xế gọi điện đến báo với Châu Liêm Nguyệt rằng anh ta đã tới rồi.

Châu Liêm Nguyệt cúp điện thoại, liếc mắt nhìn cô một cái, “Nhìn đi, em đúng là mua thêm việc cho người ta.”

Nam Gia cười thành tiếng.

Họ đứng dậy, Châu Liêm Nguyệt khoác áo rồi đi về phía quầy thu ngân.

“Ơ.”, Nam Gia tóm cổ tay anh, “Đã bảo là em mời rồi mà.”

Bà chủ miễn phí cho Nam Gia hai chai bia, lại trừ luôn cả số lẻ, chị ấy cười bảo: “Lần sau lại đến nhé.”

“Ok, lần sau đến sẽ thử món mới.”, Nam Gia lấy cái ô của Châu Liêm Nguyệt từ thùng sắt ở bên cạnh ra.

“À, đúng rồi, suýt nữa quên mất.”, bà chủ gọi Nam Gia lại, “Bạn cô, cái cậu làm nhạc ấy…”

Nam Gia thoáng giật mình, “Diệp Tiển?”

“Đúng. Mấy hôm trước cậu ấy đưa bạn đến đây bàn công việc, đánh rơi một tấm thẻ, cô hỏi xem bao giờ cậu ấy rảnh thì đến lấy đi, hay là để chị gửi ship cho cậu ấy cũng được.”

“Thẻ gì ạ?”

Bà chủ lấy từ phía sau quầy ra cho cô xem.

Nam Gia biết, là thẻ vào cổng studio của anh.

“Đưa cho em đi. Mấy hôm nữa chắc em sẽ đến chỗ công viên văn hóa để chụp ảnh, em mang sang cho anh ấy.”

“Được, làm phiền cô nhé.”

Nam Gia bỏ tấm thẻ vào túi xách, xốc tấm rèm vải lên để đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Trong lòng có chút buồn bực, hy vọng là có thể mượn chuyện này để xoa dịu tâm trạng.

Vừa xuống cầu thang, cô vừa vuốt tán ô. Động tác máy móc là cách thích hợp nhất để làm dịu cảm xúc.

Bước xuống cái thang vừa hẹp vừa dốc rất ổn, vậy mà lúc sắp ra khỏi cửa lại bị vấp chân vào bậc thềm.

Châu Liêm Nguyệt tóm lấy cánh tay cô, “Đi mà không nhìn đường. Đang nghĩ cái gì đấy?”

Nam Gia cười, quay đầu nhìn anh, đương nhiên không thể nói thật rằng cô mất tập trung vì một người đàn ông khác được, “Nghĩ xem hôm nay anh có muốn dẫn em đi theo không.”

Giọng nói khẽ khàng như lời thì thầm.

Châu Liêm Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em muốn hay không?”

“Không biết.”

Cơn gió lành lạnh mang theo hơi ẩm ùa đến, vạt áo trên người Châu Liêm Nguyệt thoáng bay lên.

Anh thu tầm mắt lại, chỉ bình thản nói: “Đi thôi.”

“… Đi đâu?”

“Đưa em về nhà.”

Nam Gia đã lĩnh hội được, con người Châu Liêm Nguyệt kiêu ngạo đến mức khinh thường trò chơi “cường thủ hào đoạt”, anh muốn cô cam tâm tình nguyện thực hiện nghĩa vụ, hoặc ít ra cũng phải là “ỡm ờ lấy lệ”.

Sự do dự của cô, chắc hẳn sẽ khiến anh mất hứng.

Trên đường trở về, trời lại đổ mưa.

Có lẽ vì đã có bước tiếp xúc thân mật đầu tiên, nên Nam Gia cảm thấy bầu không khí không còn gượng gạo như trước nữa.

Anh châm một điếu thuốc, cô liền tự nhiên xích lại gần, tựa đầu lên vai anh, “Em cũng muốn.”

Châu Liêm Nguyệt đưa điếu thuốc cho cô.

Cô liền chuyển tông giọng kêu “ưm” một tiếng, muốn anh đưa đến bên miệng.

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô một cái, rồi cũng chiều theo.

Cô không nâng tay lên, chỉ mượn tay anh, rít một hơi, rồi nhả ra một quầng khói mỏng, động tác và nét mặt toát lên một vẻ quyến rũ và biếng nhác khó có thể dùng từ ngữ để hình dung nổi.

Châu Liêm Nguyệt vẫn nhìn cô.

Anh không thích phụ nữ như tờ giấy trắng, cũng không thích kiểu phụ nữ quá lọc lõi.

Nam Gia có một sự bí ẩn vừa đủ, tinh ranh và thức thời.

Thẳng thắn mà nói, phản ứng “liệt nữ” của cô dạo trước gần như khiến sự kiên nhẫn của anh bay sạch. Nhưng cô thông minh ở chỗ biết làm thế nào để xoay chuyển cục diện.

Châu Liêm Nguyệt lên tiếng: “Ban đầu tại sao lại nghĩ thông suốt vậy?”

Nam Gia hiểu, là nói đến cú điện thoại cô chủ động gọi cho anh để làm “giao dịch”, cô cười: “Anh cũng chẳng có vẻ bất ngờ mà, giống như anh chắc chắn em sẽ tìm anh vậy.”

Châu Liêm Nguyệt không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nam Gia lấy điếu thuốc trong tay anh, “Nói thế nào nhỉ, đoàn kịch bọn em nghèo thì nghèo thật, nhưng chưa bao giờ nợ lương cả. Em còn có thể nhận thêm quảng cáo, làm người mẫu, cho nên về cơ bản là không thiếu tiền. Dù sao cũng không phải là vấn đề tiền bạc. Chẳng phải bây giờ người ta cứ hay nhắc đến tháp nhu cầu Maslow đấy sao, ăn no mặc ấm chỉ là tầng thấp nhất thôi, bên trên còn có tình cảm, có lý tưởng của bản thân. Em cảm thấy, em chỉ như một hạt bụi.”

Cô ngẩng đầu, nhìn anh, “Ở cái nơi như Bắc Thành này, một hạt bụi với không tồn tại có gì khác nhau chứ? Em không muốn bản thân mình không tồn tại, cho nên…”

Châu Liêm Nguyệt nói: “Lăn lộn bao nhiêu năm như thế, giờ mới hiểu ra à?”

Nam Gia bật cười, “Không phải. Em hiểu rõ ràng, nhưng chẳng phải là do không gặp được người mua tốt như Châu tổng hay sao?”

Châu Liêm Nguyệt nói: “Tôi không thích nghe người khác nói chuyện một cách quái gở.”

“Không có. Thật đấy…”

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô không hề lảng tránh mà nhìn thẳng vào anh, cô nói, “Nếu trước kia có ai đó có thể chống lại nhà họ Thiệu, cũng bằng lòng muốn em, thì em đã bán mình lâu rồi… Không, có lẽ sẽ không dứt khoát như thế, mà em sẽ giả vờ cân nhắc mấy hôm, sau đấy sẽ thảo luận về giá.”

Cô cười, “Có phải bây giờ anh đang cảm thấy, em rất giống con buôn không?”

Châu Liêm Nguyệt đáp: “So với dã tâm thành thật, thì dã tâm được tô son trát phấn còn xấu xí hơn. Em biết cân nhắc lợi hại, chuyện này không có gì không tốt cả.”

“Bởi vì người biết cân nhắc lợi hại sẽ rất biết quy củ. Đúng không?”, Nam Gia cười hỏi.

Anh đảo mắt liếc cô một cái, ánh mắt ấy chính là kết luận cho đề tài này: Đúng.

Không có, không có dịu dàng nồng thắm.

Chỉ có giao dịch tiền – sắc.

Đột nhiên Nam Gia cảm thấy yên lòng.

Như vậy rất tốt.

Xe chạy đến một con phố gần tiểu khu nơi Nam Gia ở, tài xế tìm được một chỗ đỗ, cho xe dừng lại.

Trước khi xuống xe, Nam Gia cười hỏi: “Lần tới, là anh liên lạc với em, hay em liên lạc với anh?”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Lại giống như hôm nay, tôi cảm thấy không nhất thiết phải là ai liên lạc với ai cả.”

“Gì cơ, anh không hài lòng với kế hoạch hôm nay à?”, Nam Gia nghe ra được từ giọng điệu của anh, thật ra cũng không hẳn là anh không vui.

Có lẽ người ngoài có thể cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ trong bầu không khí rõ hơn người trong cuộc, anh tài xế phía trước bỗng cười thành tiếng: “Châu tổng, tôi ra ngoài mua chai nước, anh cứ ngồi chờ một chút ạ.”

Tài xế xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Câu chuyện vừa bị gián đoạn lại tiếp tục, Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Tự em thấy hài lòng à?”

Nam Gia cười, thò người lại, ghé vào gần anh.

Trong bóng tối, họ dễ dàng bắt được tầm mắt của nhau.

Nam Gia cúi đầu cất tiếng: “Châu…”

“Suỵt.”

Những lúc như thế này, không cần nói gì hết.

Nếu nói, nỗi sợ hãi đến từ việc không hiểu biết, vậy thì giờ phút này cô không nên sợ hãi mới phải, bởi vì, ít ra, cô đã bắt đầu biết một mặt khác của Châu Liêm Nguyệt.

Nhưng cô vẫn có cảm giác sợ hãi, không phải vì chuyện này gợi nhớ đến hồi ức kinh hoàng trước kia, mà là bởi những gì Châu Liêm Nguyệt làm với cô.

Nụ hôn này có sức hủy diệt kinh khủng hơn nụ hôn ngoài ban công ban nãy, bởi cái mà nó hủy diệt hình như không chỉ đơn giản là lý trí.

Dường như không kiềm chế được, cô đưa tay quàng lên vai anh, thỉnh thoảng mi mắt chạm phải gọng kính của anh, cảm thấy vướng bận, cô bèn giơ tay định tháo nó xuống.

Châu Liêm Nguyệt vẫn không phối hợp, lập tức tóm lấy tay cô.

Cô không giãy ra được, đành dứt khoát từ bỏ, một bàn tay khác như bị mê hoặc mà trườn từ bả vai anh xuống gò xương quai xanh, cuối cùng lại lướt lên chạm vào yết hầu của anh.

Lấy hơi hay nuốt xuống, nhấp nhô rõ ràng.

Cô cảm thấy có cái gì đó lành lạnh, lúc sau mới nhận ra là ngón tay Châu Liêm Nguyệt đang chạm vào làn da bên hông cô.

Dường như chỉ trong nháy mắt, cô hoàn hồn.

Cô mở mắt, nhìn tấm cửa kính xe bị mưa phủ nhòe đi, giọt nước chậm rãi chảy xuống, bẻ cong vệt sáng rọi từ bóng đèn đường.

Mà cảm giác lành lạnh đó đang đi theo quỹ đạo ngược lại, dần hướng lên trên.

Cô hít sâu một hơi.

Nghĩ là sẽ không, nhưng khoảnh khắc bị bao phủ, cô vẫn cứng ngắc như hóa đá.

Giống như bản nhạc giao hưởng đang đến đoạn cao trào thì bị ấn nút tạm dừng.

Đương nhiên Châu Liêm Nguyệt sẽ không thể không cảm nhận được, anh thoáng buông tay.

Vẻ mặt anh vẫn vô cùng thản nhiên, như thể chưa từng đặt tinh thần vào vậy.

Nam Gia lập tức đưa hai tay nắm lấy vạt áo anh, vùi mặt vào ngực anh rồi khẽ cười: “Làm sao bây giờ, để lộ ra là em thiếu tinh thần chuyên nghiệp rồi.”

Vào thời điểm này cũng không cần phải giải thích, càng giải thích càng mất lập trường.

Lạ là Châu Liêm Nguyệt không hề tỏ ra bực bội, tuy rằng quả thật là rất mất hứng, “Em nói thật đi, có phải em vẫn là…”

Nam Gia cười bảo: “Sao có thể chứ. Hồi đại học đã không còn rồi.”

Bầu không khí dần hạ nhiệt, lần thứ hai bị sự tĩnh mịch của đêm mưa xâm chiếm.

Nam Gia cười khẽ: “Cảm ơn anh. Anh quả là ông chủ tốt rất hiểu lòng người.”

“Tôi nói rồi, tôi không thích nghe người ta nói chuyện quái gở.”

“Là thật lòng đấy.”

Châu Liêm Nguyệt cũng chẳng thể hiện lòng khoan dung của mình, cảm giác thỏa mãn bị trì hoãn, anh thấy trò chơi này còn thú vị hơn nhiều dự đoán ban đầu, “Được rồi. Em về đi.”

Nam Gia ngẩng đầu cười, rõ ràng là không gánh chịu nổi hậu quả, nhưng cô vẫn muốn thử khi đang đứng trước mối nguy hiểm, đầu lưỡi khẽ khàng quét qua bờ môi anh, “Nếu anh không liên lạc với em, thì em sẽ liên lạc với anh.”

Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Châu Liêm Nguyệt bảo Nam Gia cầm cái ô ở cốp xe theo.

Cô không mở ô ra ngay, mà vòng qua phía anh ngồi, gõ cửa sổ.

Châu Liêm Nguyệt hạ cửa sổ xuống.

Nam Gia nói: “Em muốn add Wechat với anh.”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô.

Mà cô, dường như không đạt được mục đích thì sẽ không đi, vẻ mặt vô cùng kiên định.

Châu Liêm Nguyệt đành nói: “Số điện thoại của tôi.”

Cô nhoẻn miệng cười, bấm nút mở ô ra, cách lớp cửa kính xe, cô vẫy tay với anh, “Bye bye!”