Đêm Sương

Chương 35



Diệp Tiển nằm viện là vì bệnh dạ dày tái phát, dạo gần đây ăn uống không điều độ, dạ dày lại bị chảy máu.

Các mối quan hệ của anh rất tốt, thành ra mới nằm viện một ngày mà số hoa do người tới thăm có thể xếp thành chợ hoa, khiến anh không thể không đăng lên trang cá nhân bảo mọi người không cần đến thăm, nếu có đến thì cũng đừng mua hoa nữa, quá nhiều rồi không còn chỗ để.

Diệp Tiển cảm thấy mình chẳng bị gì nghiêm trọng cả, để nhiều người mất công tới thăm như vậy, anh rất áy náy.

Nam Gia cười bảo: “Lần trước em nằm viện anh cũng đến thăm mà. Có qua có lại.”

Trần Điền Điền đứng bên cạnh nói: “Hai người đừng có mà ở đây nói chuyện có qua có lại nữa, tự chăm sóc mình cho tốt đi, được không hả? Từng ấy tuổi rồi mà còn…”

Nam Gia không ngồi được lâu, vì lại có người đến thăm Diệp Tiển.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đi ăn tối cùng Trần Điền Điền rồi bắt xe về.

Về đến nhà là khoảng tám giờ, mở cửa ra, không ngờ bên trong sáng trưng, làm cô sợ hết hồn.

Trong phòng khách có một mùi thuốc lá rất nồng, Châu Liêm Nguyệt ngồi thẳng trên sofa hút thuốc, gương mặt lãnh đạm không chút biểu cảm. Anh liếc ra một cái, giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt: “Về rồi à?”

Nam Gia gật đầu, “Hôm nay anh tan làm sớm thế.”

“Em cũng không tính là muộn.”

Nam Gia mơ hồ cảm thấy giọng nói của anh có gì đó là lạ, nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì lại chẳng khác gì lúc bình thường. Cô đứng lại rồi bảo: “Em đi thay quần áo đã.”

Hành lý được Tiểu Đàm đưa tới, để ngay ở cửa phòng. Nam Gia đẩy vali vào phòng để quần áo.

Cô lấy bộ đồ ngủ từ trong vali ra, cởi bỏ bộ quần áo trên người, đang định thay thì trong gương bỗng xuất hiện thêm một bóng dáng khác.

Nam Gia cầm bộ đồ che mình lại, nhìn Châu Liêm Nguyệt đi thẳng về phía mình.

Châu Liêm Nguyệt giật lấy bộ đồ trong tay cô, quẳng lên cái ghế ở bên cạnh, rồi tóm hai cánh tay cô, ghì lên mặt gương.

Gò má Nam Gia áp vào mặt gương lạnh, hơi thở phả ra ám thành một tầng sương trắng mờ. Nhận ra Châu Liêm Nguyệt muốn làm gì, Nam Gia vội vàng nói: “Em muốn đi tắm trước đã…”

Dường như Châu Liêm Nguyệt không hề nghe thấy.

***

Bởi chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nên mới đầu có cảm giác hơi đau, dần dần cũng tạm thích ứng được.

Nam Gia không dám mở mắt, một là bởi hình ảnh trầ.n trụi của mình và chỉnh tề của Châu Liêm Nguyệt hiện ra quá rõ ràng trong gương, hai là bởi ánh mắt của anh chưa bao giờ lạnh giá đến thế này, hệt như con sông ngày hôm qua cô đầm mình xuống.

Giọng Châu Liêm Nguyệt cũng lạnh buốt, “Hôm nay là ngày gì?”

“Hôm nay…”, Nam Gia mơ hồ.

Nhưng trong nháy mắt cô sực nhớ ra, một tuần trước, hình như, Tiểu Đàm đã từng nhắc, sắp đến sinh nhật Châu Liêm Nguyệt rồi. Là hôm nay sao? Một tuần nay, vì quay phim nên cô cứ bần thần, ngơ ngơ ngác ngác, có lúc còn chẳng nhớ phải ăn cơm, chứ đừng nhắc đến những chuyện khác.

Nam Gia không lên tiếng, nghe Châu Liêm Nguyệt cười lạnh bên tai, sau đó gằn giọng ra lệnh: “Mở mắt.”

Hàng mi Nam Gia khẽ run rẩy.

Sau một thoáng chốc, vẫn phải mở mắt. Cô chống một tay lên gương, cũng tì cả trán vào. Dường như Châu Liêm Nguyệt không cho phép cô trốn tránh, anh đưa tay bóp cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu.

Cô không thể không đối diện với ánh mắt lạnh buốt sau lớp kính của anh, nhìn anh cúi đầu ghé vào tai mình, thong dong hỏi: Diệp Tiển có biết em vì cậu ta mà bị tôi chơi không?

Nam Gia rùng mình, cái cảm giác lạnh thấu xương như khi ngâm mình trong nước lại trào lên, nhấn chìm cô, cô gần như không cất nổi thành lời: “… Anh đừng ra tay với anh ấy.”

Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt càng tối hơn, “… Đây chính là phản ứng đầu tiên của em.”

Nam Gia cắn môi.

Châu Liêm Nguyệt lạnh lùng nói: “Làm kín đáo thật, qua tay ba lần, tìm một nhà đầu tư trên danh nghĩa rót tiền cho bộ phim phóng sự kia, bảo đạo diễn đến tìm Diệp Tiển, chỉ vì sợ cậu ta phát hiện ra. Tại sao không nói cho cậu ta biết?”

Nam Gia không lên tiếng, chỉ cảm thấy máu chảy trong người đang dần đông lại.

“Muốn chờ đến khi kết thúc với tôi để cao chạy xa bay với cậu ta à?”, Châu Liêm Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng cô trong gương, lạnh giọng nói, “Tôi đang hỏi em đấy.”

“… Em với anh ấy không phải như anh nghĩ, anh đừng khinh miệt anh ấy, cũng đừng sỉ nhục em.”

“Sỉ nhục?”, Châu Liêm Nguyệt cố ý thúc một cái, “Sỉ nhục như thế này à?”

Nam Gia không thể khống chế được sự run rẩy của mình, bờ môi bị cắn đến trắng bệch.

Châu Liêm Nguyệt rút ra, nhưng bàn tay vẫn không buông, vẫn giữ mặt cô, ép cô không thể không nhìn mình trong gương, “Không muốn tôi ra tay với cậu ta đúng không? Tự em tới đi, tôi hài lòng thì sẽ đồng ý với em.”

Giọng điệu của anh vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng ẩn sau sự điềm tĩnh là một sự điên cuồng mang tính hủy diệt, khiến người ta nghẹt thở.

Nam Gia lạnh đến phát run, trong lòng gần như là chết lặng.

Nhưng hình như cô chẳng còn dư cảm xúc để khóc được nữa, tất cả đã bị đào rỗng trong cảnh quay ngày hôm qua rồi.

Cô chỉ còn cảm giác đau tê tái, có lẽ bởi dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với một Châu Liêm Nguyệt như vậy.

Tốt đẹp và tồi tệ lặp đi lặp lại, nhất thời tốt đẹp, rồi không lâu sau, lại phải đón một lần tồi tệ hơn.

Giống như… án tù chung thân?

Cục diện giằng co, Châu Liêm Nguyệt lại lạnh lùng hỏi: “Muốn giúp cậu ta cơ mà, sao không động đậy?”

Nam Gia chỉ còn sức thều thào: “… Không bằng anh để em chết đi còn hơn.”

Cô ngước mặt, trong đôi mắt bị ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống một điểm sáng trắng, chỉ còn lại nỗi cô quạnh sầu bi.

Châu Liêm Nguyệt nhìn vào mắt cô, mãi một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi buông lỏng tay, “Đây chính là hiểu quy củ mà em nói đấy.”

Anh lùi lại, xoay người rời đi.

Nam Gia gắng gượng chống tay lên mặt gương, sau đó, như vừa nổi lên khỏi mặt sông băng, từng hơi từng hơi, thở hổn hển. Cô vẫn chưa chết, nhưng mà…

Bên ngoài yên tĩnh, có lẽ Châu Liêm Nguyệt đã đi rồi.

Nam Gia ngồi thụp xuống, nhặt bộ quần áo rơi dưới thảm, cả người cô rã rời, cứ thế nằm sõng soài ra đất.

Cô nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần nhà, thứ ánh sáng trắng kia quá chói mắt, nhìn cho tới khi không chịu nổi nữa, cô nhắm hai mắt lại.

***

Có lẽ vì ngày hôm qua dầm trong nước sông lạnh, cũng có lẽ là bởi những áp lực tích tụ trước giờ bỗng chốc bùng nổ, Nam Gia bị cảm. Cảm nặng, đến nửa đêm thì lên cơn sốt cao.

Trùm chăn ngủ đến tận chiều ngày hôm sau, cơn sốt cũng tự hạ.

Cả người từ tâm lý đến si.nh lý, đều rã rời như thể chỉ còn lại một cái vỏ bọc vô tri.

Nam Gia liên lạc với một bên môi giới, nhờ đối phương hỗ trợ tìm nhà. Cô không nói chuyện này với Tiểu Đàm, vì đoán chắc cô ấy sẽ nói lại với Châu Liêm Nguyệt.

Nam Gia không giới hạn quá nhiều về giá cả thuê phòng, thế nên chỉ mất hai ngày là bên môi giới đã tìm được nhà cho cô rồi.

Cô lại liên lạc với một công ty chuyên dọn nhà, giao hết việc cho nhân viên, chỉ một ngày đã thu dọn xong mọi đồ đạc rồi chuyển đi.

Nam Gia lấy lý do mới quay phim xong, cả tinh thần và thể lực không ổn, để Tiểu Đàm và chị Quan hoãn lại mấy công việc không mấy quan trọng trong thời gian này, sau đó về Nam Thành một chuyến.

Không hề thông báo trước, vì vậy, lúc cô xuất hiện trước cửa nhà hàng hải sản, Nam Trọng Lý cực kỳ ngỡ ngàng.

Đã qua giờ cao điểm của thành phố, trong cửa hàng cũng chỉ còn lại mấy bàn khách.

Trong số đó có một nữ sinh viên nhận ra Nam Gia, phấn khích hỏi xin chụp ảnh cùng cô.

Nam Gia buông cái vali ra, cô nữ sinh liền đi tới, mở app chụp ảnh, chụp liền mấy tấm.

Chụp xong, Nam Gia cười dặn dò: “Phiền em đừng nói là gặp được chị ở đây, sợ có người đến quấy rầy việc kinh doanh của quán.”

Cô nữ sinh liên tục gật đầu, sau khi có được ảnh chụp chung với cô thì không làm phiền cô nữa, chỉ vừa ăn vừa len lén nhìn cô.

Nam Trọng Lý bận rộn đến mức đầm đìa mồ hôi, lúc này mới cầm khăn giấy lau đầu, nhìn Nam Gia và hỏi: “Sao tự nhiên lại về?”

“Vừa đóng máy một bộ phim, về nghỉ ngơi hai hôm.”

Nam Gia để ý thấy trên người Nam Trọng Lý là chiếc áo len nâu do chính tay mẹ cô đan, giặt nhiều nên đã chảy dão, dưới nách cũng lòi ra hai cọng len.

Mặc dù Nam Trọng Lý có một cái tên nhã nhặn như học giả uyên bác, nhưng thật ra lại là một người cục mịch, sau khi mẹ Nam Gia mất thì càng xuề xòa hơn, chuyện gì có thể qua loa là qua loa, có thể tạm bợ là tạm bợ.

Nam Trọng Lý hỏi: “Cần bố ngồi chơi với mày không, hay là…”

“Không cần, không cần.”, Nam Gia cười bảo, “Con đến đây chào bố một câu thôi, về nhà ngủ ngay đây.”

“Tối bố mang bữa khuya về cho.”

Nam Gia đáp một câu “vâng”.

Buổi tối, Nam Trọng Lý mang một con cá nướng chua cay từ quán về, hai bố con ngồi cạnh bàn, vừa nhậu vừa nói chuyện.

Nam Gia nói: “Bố uống ít bia thôi, nhìn cái bụng của bố kìa.”

“Lại to ra à?”

“Tự bố không cảm nhận được à?”

Nam Trọng Lý sờ sờ cái đầu đinh của mình, cười khà khà, “Đừng có nói bố, mày nhìn mày đi, gầy như cái tăm. Ăn nhiều vào.”

“Bố không biết là lên hình bị béo ra năm cân à.”

“Kể cả thế, gầy đến mức ốm yếu luôn. Bây giờ chả có cái bộ lọc gì gì cơ mà, béo mấy cũng chỉnh cho mặt nhọn hoắt được như cái dùi.”

Nam Gia cười quặn ruột, “… Có nói bố cũng không hiểu. À đúng rồi, bố xem phim con đóng chưa?”

“Mày trông bố giống người rảnh rỗi có thời gian xem tivi không?”, Nam Trọng Lý mất tự nhiên quay đi, lẳng lặng nhấp một ngụm rượu, “Thì… thỉnh thoảng nhân viên trong quán xem, bố nhân thể xem một tí.”

“Bố thẳng thắn một chút thì sẽ chết vì khó chịu nhỉ?”

Biểu cảm của Nam Trọng Lý càng trở nên mất tự nhiên hơn.

Nam Gia không biết trên đời này có bố con nào như họ hay không, ở cạnh nhau mà như anh em, một chút tình cảm cũng chỉ bộc lộ trong lúc uống rượu.

Ăn xong bữa khuya, Nam Gia đi tắm, về phòng trải chăn ga rồi nằm xuống.

Vẫn nói Nam Trọng Lý là người xuề xòa cẩu thả, nhưng mỗi lần cô về nhà, bộ chăn ga trong tủ quần áo luôn được giặt sạch sẽ, mang mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài.

Nam Gia ngủ một giấc rất ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Trọng Lý đã ra cửa hàng rồi.

Cô ra cửa hàng mua một bó hoa trắng, rồi đi tới khu nghĩa trang ở ngoại ô.

Khi là nhân vật trong phim, Nam Gia có thể thoải mái bộc lộ ưu tư muộn phiền. Nhưng ngoài đời lại không hề giống, không thể bộc bạch hết nỗi niềm trước mộ người thân.

Mỗi lần đến, cô đều im lặng.

Ngồi xổm trước mộ, nhổ từng cọng cỏ dại mọc lởm chởm bên rìa mộ, nhìn tấm hình trên bia, cô chỉ nhỏ giọng nói câu, “Mẹ, con xin lỗi.”

Nam Gia ở nhà ba ngày rồi trở về Bắc Thành. Trước khi đi, cô đến trung tâm thương mại mua cho Nam Trọng Lý mấy cái áo len mới, vài bộ đồ thu và hai cái áo khoác lót lông.

Máy bay hạ cánh xuống Bắc Thành đúng lúc trời trở lạnh, một trận mưa rào khiến đường cao tốc từ sân bay ra kẹt cứng, mãi đến mười giờ tối cô mới về đến nhà.

Đi tắm, còn chưa kịp sấy khô tóc đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Tiểu Đàm sốt ruột hỏi: “Chị Gia, chị chuyển nhà à?”

Nam Gia sực nhớ ra là chưa báo với Tiểu Đàm chuyện này.

Tiểu Đàm nói: “Chị làm ơn gửi địa chỉ mới cho em đi…”

“Châu Liêm Nguyệt muốn đến à?”

“Châu tổng về phát hiện đồ trong nhà bị dọn đi, suýt chút nữa báo cảnh sát đấy chị biết không!”

“Chị dọn đồ của chị, anh ấy báo cảnh sát cái gì.”, Nam Gia bình tĩnh nói, “Chị gửi địa chỉ cho em qua Wechat.”

Chừng bốn mươi phút sau, phòng bảo vệ gọi điện hỏi có phải Nam Gia có khách đến thăm hay không, Nam Gia bảo họ cho người lên.

Lại sau mấy phút, tiếng gõ cửa vang lên.

Nam Gia đi ra mở cửa.

Châu Liêm Nguyệt còn mặc bộ âu phục lúc đi làm, sắc mặt rất khó coi.

Nam Gia tránh ra cho anh đi vào, “Không có dép, anh cứ đi thẳng vào đi.”

Châu Liêm Nguyệt vào nhà, liếc một vòng rồi lãnh đạm nói: “Sao không dứt khoát chạy xa thêm chút nữa, tốt nhất là đừng để bất kỳ ai tìm được em.”

Nam Gia hỏi: “Đã thế này rồi, còn muốn tiếp tục ư?”

Châu Liêm Nguyệt thoáng ngây người.

Nam Gia cất giọng cực bình tĩnh: “Chẳng phải anh vẫn luôn muốn biết chuyện của em với Thiệu Tòng An hay sao, em nói cho anh biết.”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Nam Gia cầm thuốc lá và bật lửa trên bàn, đi ra ban công.

Châu Liêm Nguyệt đi theo sau cô.

Ban công kiểu mở, trước mắt là khung cảnh đèn điện rực rỡ, Nam Gia châm thuốc, cơn gió khô lạnh cuốn tung làn khói, suýt chút nữa phủ mờ tầm mắt.

Nam Gia chống tay lên lan can, nhìn ra xa, “Không phải trước kia anh từng hỏi em, hồi đại học em như thế nào đấy sao? Hồi em mười tám mười chín tuổi, hoàn toàn khác bây giờ, em chưa từng biết lấy lòng ai. Có người theo đuổi em, em đều bảo cầm cúp ảnh đế Cannes đến rồi hẵng nói chuyện… Anh xem quảng cáo nước quýt của em rồi, đúng không?”

Nam Gia không dừng lại chờ anh trả lời, mà tiếp tục nói: “Thiệu Tòng An cũng xem rồi. Thiệu Tòng An tìm đến trường em, bám dính theo đuổi em suốt ba tháng trời. Hồi đấy, ấn tượng đầu tiên của em về hắn không quá tệ, mà một gã trai vì muốn cưa đổ một cô gái, bao giờ chẳng tô vẽ mình thật đẹp, thật lãng mạn, si tình mà lại cố chấp. Cho nên, em đồng ý qua lại với hắn. Nhưng qua lại chưa lâu, hắn đã đòi phát sinh quan hệ với em, em cảm thấy em với hắn chưa phát triển được đến bước này, nên từ chối. Sau đó có một lần, hình như là trước hoặc sau Tết… Em không nhớ cụ thể thời gian. Hắn mời em đến nhà hắn dự party, em đi. Party rất náo nhiệt, đều là bạn bè thân quen với Thiệu Tòng An. Sau đấy…”

Châu Liêm Nguyệt đút một tay vào túi quần, nghiêng người, nhìn cô chăm chú. Vẻ mặt cô vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nói đến đây, cô cúi đầu, dừng lại một lúc rất lâu.

Bỗng nhiên Châu Liêm Nguyệt có một dự cảm, đang định bảo cô không cần nói nữa, thì cô đã lên tiếng: “Sau đấy, em tỉnh lại, trong phòng Thiệu Tòng An. Ý thức của em gần như vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể thì lại không nghe theo sự sai bảo của em nữa, em biết rõ ràng hắn đang làm gì, nhưng em không tài nào đẩy hắn ra được. Em chỉ có thể ú ớ cầu xin hắn, dừng lại…”

Bầu không khí dường như bị bào mỏng đi.

Châu Liêm Nguyệt giơ tay ra, Nam Gia liền nói: “… Anh đừng chạm vào em vội, nghe em nói hết đã.”

Tay anh buông thõng xuống, bất giác siết chặt lại.

“Hắn không dừng lại, thậm chí còn dùng đủ cách thức sỉ nhục khiến em không thể tưởng tượng nổi… Giống như em không phải là một con người đang sống, mà là một con búp bê silicon.”, Nam Gia chậm rãi thở ra một hơi, cô quay đầu, nhìn về phía anh, khẽ cười một tiếng, “Anh đoán xem, thuốc được bỏ vào đâu? Chính là chai nước quýt do em quảng cáo đấy.”

Châu Liêm Nguyệt bỗng cảm thấy như có một cơn gió rét buốt ập thẳng vào mũi miệng anh, khiến cho anh không sao thở nổi.

Anh không cần phí sức đã nhớ ngay ra, cái đêm ở biệt thự trong núi, Nam Gia hỏi anh, cô của tuổi mười chín, chơi có cảm giác gì.

Anh cứ nghĩ câu đó hỏi sai đối tượng.

Cô nói, Thiệu Tòng An không phải là chuyện đã qua của cô.

Không phải chuyện đã qua, mà là ác mộng.

Nam Gia rít một hơi thuốc, quay đầu, nhìn lại về phía xa, “Em cảm thấy cực kỳ bẩn thỉu, sau khi hồi phục, việc đầu tiên em làm là đi tắm. Đây là chuyện ngu xuẩn nhất. Hai ngày sau em mới đi báo án… Cảnh sát đưa em đi lấy chứng cứ, nhưng thuốc đã tiêu hóa hết, những… dấu vết khác cũng bị em rửa sạch. Thiệu Tòng An bị triệu tập đến, hắn cho cảnh sát xem những đoạn tin nhắn giữa em với hắn, thông tin chuyển khoản lúc mua quà tặng cho em, chứng minh em với hắn thật ra là quan hệ người yêu… Em không có cách nào để chứng minh là em không tự nguyện, ngoại trừ kể lại chuyện đêm hôm đó, một lần rồi lại một lần nữa… Cái cảm giác đấy, giống hệt như những chuyện kia lại diễn ra trên người em một lần nữa. Nhưng vì không đủ bằng chứng, Thiệu Tòng An không bị bắt. Hắn hứa hẹn với em, chỉ cần em ngoan ngoãn không làm loạn nữa, hắn nhất định sẽ cho em một tương lai tỏa sáng. Hắn nói hắn thích em nên mới làm chuyện đó. Em không thể nào chấp nhận được, em tìm luật sư, muốn tự đòi lại công bằng cho mình… Em định thử đàm phán với Thiệu Tòng An rồi ghi âm lại, nhưng hắn quá vô liêm sỉ, làm em không nhịn nổi, cầm bình hoa trên bàn đập vỡ đầu hắn. Hắn tức đến nỗi muốn tống em vào tù, nhưng chị hắn, Thiệu Tòng Cẩn, ra mặt hòa giải, công ty họ niêm yết trên thị trường, làm lớn chuyện sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nên Thiệu Tòng Cẩn không cho hắn kiện em, nhưng từ đấy về sau, em không có phim để đóng…”

Châu Liêm Nguyệt tự cảm thấy hành động đi trước ý thức, lúc anh hoàn hồn, anh đã tóm cánh tay Nam Gia, kéo cô vào lòng rồi.

Có vậy mới cảm nhận được, cả người cô đang không ngừng run rẩy.

Thế nhưng, cô chỉ im lặng một lát rồi nói tiếp: “Mà nguyên nhân trực tiếp khiến em từ bỏ, là vì khi ấy, em nhận được điện thoại từ nhà, mẹ em bị ung thư giai đoạn cuối…”

Châu Liêm Nguyệt thấp giọng nói: “Đừng nói nữa.”

Nam Gia vẫn nói tiếp: “… Em không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như làm lớn chuyện, mẹ em biết em bị như vậy, sao bà ấy có thể nhắm mắt mà đi được. Thế nên… em từ bỏ.”

Sự yên lặng kéo dài.

Châu Liêm Nguyệt chỉ có thể ôm cô chặt hơn.

Anh cảm thấy hình như cô gầy hơn trước, gầy đến nỗi khớp xương nhô ra, ôm vào mà còn mơ hồ đau. Nhưng nếu chỉ ôm hờ khe khẽ, cô sẽ tan đi như làn khói trắng xanh.

Nam Gia không nhúc nhích, cũng không ôm lại anh, điếu thuốc kẹp trong tay lẳng lặng cháy.

Lát sau, cô khẽ động đậy, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Châu Liêm Nguyệt ra.

Châu Liêm Nguyệt khựng lại trong thoáng chốc, nhưng vẫn buông lỏng tay.

Nam Gia lùi về sau một bước, nhìn thẳng vào mắt anh, “Tiếp theo, nên nói đến chuyện của Diệp Tiển rồi.”

Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt tối lại, anh lãnh đạm cắt lời cô: “Chuyện này coi như qua rồi.”

Nam Gia cười một tiếng, “Nhưng xin lỗi, em không cho qua được. Em nói rồi, tình cảm giữa em với Diệp Tiển không như anh tưởng tượng đâu. Em quen anh ấy, là sau khi mẹ em mất không lâu. Lúc đấy em đang xếp hàng cùng bạn học đi xem nhạc kịch, anh ấy là bạn của bạn em. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, em và anh ấy kết bạn. Lúc đấy trạng thái của em cực kỳ bất ổn. Anh ấy thuê một căn phòng ở tầng hầm, cùng bạn làm nhạc, em thường xuyên đến đấy, mỗi lần đến là ngồi nguyên cả một buổi chiều. Anh ấy nhìn ra được là em rất sa sút, nhưng không hề an ủi, mà chỉ giới thiệu mấy bài hát, mấy cuốn sách cho em. Nói thật, nếu không có anh ấy lẳng lặng làm bạn, không có những cuốn sách và CD anh ấy tặng, có lẽ em đã… tự tử rồi, chắc thế. Khoảng thời gian đấy em cứ thơ thơ thẩn thẩn, em cũng quên là đã trải qua như thế nào rồi. Diệp Tiển là một người rất ấm áp, nếu một người bạn khác gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế, anh ấy cũng sẽ vẫn đưa tay ra giúp đỡ vậy thôi. Sau này, em trở lại cuộc sống bình thường, cũng thuận lợi tốt nghiệp. Nhưng vì Thiệu Tòng Cẩn, em làm gì cũng bị cản trở. Có một lần em hỏi Diệp Tiển, liệu có phải có một số người được định trước là không thể nào thành công được hay không. Diệp Tiển im lặng một lúc rồi bảo, chúng ta theo đuổi ngôi sao, cũng không nhất định là để trở thành ngôi sao. Diệp Tiển tồn tại như một ngôi sao, nhưng anh ấy lại chẳng phải ngôi sao của ai cả, anh ấy chỉ cần ở đó thôi cũng đủ để khích lệ mọi người rồi. Em không hề có ý muốn chiếm anh ấy làm của riêng, cũng không muốn có được hồi đáp gì từ anh ấy… Diệp Tiển là một sự tồn tại còn cao hơn cả thần tượng. Châu Liêm Nguyệt, có lẽ cả đời anh cũng không thể hiểu được thứ tình cảm này.”

Châu Liêm Nguyệt đưa tay vào túi tìm thuốc lá và bật lửa, châm một điếu, rít một hơi thật sâu, trong l*иg ngực anh tích tụ quá nhiều ưu phiền, nhưng nhất thời không thể nào sắp xếp một cách mạch lạc được.

Anh nhìn về phía Nam Gia, “… Tôi nói rồi, chuyện này coi như cho qua đi.”

Nam Gia bỗng bật cười, “Đã như vậy rồi, còn muốn tiếp tục sao? Lúc đóng phim thì có một niềm tin vô hạn, vì dù sao đấy cũng là cuộc đời của người khác. Còn đây là cuộc đời của chính em, em không làm được, cũng không diễn nổi nữa…”

Châu Liêm Nguyệt ngắt lời cô: “Chuyện có tiếp tục hay không, không phải do em quyết định. Em quá không biết quy củ rồi.”

Giọng anh ẩn chứa sự giận dữ hiếm thấy.

Nam Gia bật ra một tiếng cười giòn tan, “Quy củ của anh là gì? Là em chẳng những thân xác phải trung thành với anh, mà tinh thần cũng không thể sùng bái người khác, đúng không?… Như thế có công bằng không? Hồi đấy chúng ta đã thỏa thuận rồi, anh cho em nổi tiếng, em ngủ với anh, giao dịch giữa chúng ta không bao gồm việc cả tinh thần em cũng phải phục tùng anh. Tinh thần là thứ có thể dễ dàng bị tiền bạc thao túng à? Châu Liêm Nguyệt, anh mở công ty, không bằng anh tự hỏi mình đi, những người được anh phát tiền lương, có bao nhiêu người là hoàn toàn trung thành với anh cả về tinh thần? Lùi lại xa hơn, cũng được thôi, em có thể cả đời trung thành với anh, thế còn anh? Anh có thể không? Có phải anh đã quên anh là người có vợ rồi hay không?”

Châu Liêm Nguyệt đưa tay kéo cô sang bên cạnh, “Tôi đã nói rồi, trừ những thứ bất đắc dĩ kia, còn lại tôi đều có thể cho em.”

Nụ cười của Nam Gia trở nên lạnh lẽo như làn sương, lại mang theo ý khıêυ khí©h rõ mười mươi: “Nhưng em muốn những thứ bất đắc dĩ kia đấy, anh cho được không?”

Châu Liêm Nguyệt mím chặt môi, nhất thời không lên tiếng.

Nam Gia chủ động ôm eo anh, nhón chân, xích lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh mà bảo, “Bí mật lớn như thế, đổi một lần quyết định, không đáng sao? Anh vẫn luôn tò mò mà, em thỏa mãn anh, cũng không nợ anh nữa. Tại đây, kết thúc rồi. Về sau, nếu anh tiếp tục ngang ngược, với em mà nói, cũng chẳng khác gì hành vi của Thiệu Tòng An cả. Nhưng lần này em sẽ không nhượng bộ nữa. Em đã nói thì em sẽ chịu trách nhiệm, anh có thể thu hồi lại tất cả tài nguyên, hoặc là phong sát em… Em không cần nữa.”

Nói xong, cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc bén hiện vẻ kiên quyết không chịu nhượng bộ, giống như đang ép anh, ngay lập tức, ra quyết định.

Kết thúc trong êm đẹp, hoặc là, ầm ĩ náo loạn.

Gió rét thổi tới, những ánh đèn ở phía xa dường như chẳng còn rực rỡ nữa.

Rốt cuộc Châu Liêm Nguyệt cũng nhìn thấy lại được sự ngang tàng trong mắt Nam Gia, có điều, lần này là hướng về anh.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, rốt cuộc, Châu Liêm Nguyệt cũng đưa tay, tóm lấy hai cánh tay đang ôm ngang eo anh, nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Cô lùi về phía sau một bước, anh xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Cánh cửa “uỳnh” một tiếng rồi khép chặt lại.

Trong nháy mắt, Nam Gia trượt khỏi thanh lan can, ngồi bệt xuống đất.

Giống như vừa đánh xong một trận, thắng đấy, nhưng không sao vui nổi.

Châu Liêm Nguyệt bước đi vội vàng. Đi tới cổng khu nhà, mở cửa xe.

Xe chạy, hòa vào biển đèn lạnh lẽo.

Đi qua hết mấy ngã tư, anh bỗng đạp phanh, cho xe dừng lại ở ven đường.

Bởi vì chợt liếc thấy ở phía xa có một chiếc máy bán hàng tự động còn sáng đèn.

Thật giống như còn có thể nhớ như in, cái hôm đầu tiên gặp Nam Gia.

Cô giơ ngón giữa với gã đàn ông buông lời ngả ngớn, trên người bận bộ đồ quyến rũ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, không cho người ta lại gần.

Dạo gần đây Châu Hy hay nghe mấy audio bình phẩm thơ, trong đó có vài bài thơ Haiku.

Lúc ấy anh đi ngang qua thư phòng, vừa hay nghe thấy một câu.

Lúc này bỗng nhiên lại nhớ tới.

Kiếp sương, ừ một kiếp sương, dù sao… là vậy… cũng đành thế thôi.[1]

[1] Thơ của Kobayashi Issa, mình dịch theo ý hiểu của mình, có nhiều cách hiểu câu thơ này, nhưng đặt vào hoàn cảnh trong tình huống truyện thì có lẽ là: Có những thứ đẹp như sương, nhưng mong manh dễ tan, không khỏi khiến người ta phải buông một câu than thở…